Trọng Sinh Chi Đích Trưởng Ung Chủ

Quyển 3 - Chương 99




“Á ____”

“Hoàng hậu!”

“A Việt!”

Nhìn thấy ở chỗ Đằng Huy Nguyệt có nguy hiểm xảy ra, tất cả đều kêu lên thất thanh!

Đằng Huy Nguyệt ôm A Kiếp không hề động đậy, dường như không hề chú ý đến thanh đoản kiếm đang đâm tới.

Kẻ hành thích nhếch mép, nở một nụ cười tràn ngập sảng khoái, nhưng ngay sau đó, trước mắt choáng váng, phần bụng đau nhức, cả người bay ngược trở lại, đập mạnh vào cột trụ trong điện, ngã rạp xuống mặt đất, phun ra một búng máu!

“Tề, Du!”

Khi nhìn thấy rõ mặt kẻ hành thích, có người kinh hô thành tiếng!

Ai cũng không ngờ, Tề Du thoạt trông yếu ớt nhu nhược lại đột nhiên hành thích Hoàng hậu!

Nhữ Nam Vương Thế tử phi Chu thị là đệ phụ của Tề Du, thấy vậy, mặt mày lập tức trắng bệch!

Đằng Văn Kỳ, Vương Thừa Kiên, Vương Tú Quyên và mấy họ hàng thân thích của Đằng Huy Nguyệt ngay lập tức cùng đứng vây quanh phía trước Đằng Huy Nguyệt và A Kiếp, che chắn cậu ở đằng sau.

Liễm Vũ vừa đá bay Tề Du một cái, nhanh chóng lộ diện, không để cho bất kỳ ai tới gần Đằng Huy Nguyệt trong vòng ba bước. Nhất là Diên Thuận Quận Vương phi Lâu thị vốn đứng gần Đằng Huy Nguyệt nhất, đã bị hai cung nữ cương quyết vây chặt. Lâu thị đỡ cái bụng nhô cao, mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt, không hề phản kháng. Nàng biết rất rõ, lúc này nàng sống hay chết, đều tùy thuộc vào một ý niệm của Đằng Huy Nguyệt.

“Bắt Tề Du!” Đằng Huy Nguyệt trầm giọng.

Hai thái giám nhanh chóng bước đến.

“Đừng hòng… chạm vào ta!” Tề Du nhẫn nhịn đau đớn, dùng biểu tình vừa đắc ý vừa vặn vẹo nhìn Đằng Huy Nguyệt. “Tiểu tiện nhân, tốt nhất đừng có đắc tội với ta! Chờ Diên Thuận Quận Vương đăng cơ, sẽ là lúc ngươi cầu xin ta!” Nàng nhìn chung quanh, giọng nói the thé: “Tề Minh Diệu thí quân thí phụ, làm giả thánh chỉ soán vị, bất nhân bất nghĩa, Diên Thuận Quận Vương đã dẫn Cấm vệ quân tiến cung, nếu thức thời, các ngươi bắt Đằng Huy Nguyệt cho ta!”

Một vài nội quyến trong điện quay sang nhìn nhau, lại nhìn về phía Đằng Huy Nguyệt, rồi tiếp tục nhìn Tề Du, không biết làm thế nào.

Đằng Huy Nguyệt không động đậy, thanh âm nghiêm khắc: “Còn không bắt!”

Hai thái giám kia lập tức tiến đến, giữ chặt Tề Du đang giãy dụa điên cuồng.

“Ngươi! Ngươi dám!” Tóc tai Tề Du lộn xộn, quát lên dữ tợn: “Thái hoàng thái hậu và mẫu thân tiện nhân của ngươi đều đang nằm trong tay chúng ta! Còn cả phủ An Quốc công, phủ Công chúa! Ngươi không cần mạng của bọn họ ư?”

Đằng Huy Nguyệt mới đi ra từ Vĩnh An cung, biết rõ Trịnh Thái hoàng thái hậu và Tề Mẫn đều bình an vô sự. Tại sao lại đột nhiên gặp nguy hiểm?

Cậu nghĩ đến một người, có chút không tin, nhíu mi, lạnh lùng nhìn Tề Du.

Tề Du cười ha ha: “Không tin được đúng không? Không ngờ được đúng không? Không thể ngờ được kế phụ tốt của ta vẫn luôn trung thành với các ngươi, tại sao cuối cùng lại phản bội các ngươi đúng không?”

Tề Du nhắc đến người là “kế phụ” với ngữ khí mỉa mai châm chọc thế kia, ngoại trừ Nhữ Nam Vương phi Lâm Phàm ra, không có người thứ hai!

____ Thật sự là Lâm Phàm! Người luôn thông minh hiểu chuyện, ngay cả Trịnh Thái hoàng thái hậu và Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn cũng khen ngợi không tiếc lời – Nhữ Nam Vương phi Lâm Phàm!

Còn cả phủ An Quốc công và phủ Công chúa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đằng Huy Nguyệt chậm rãi đứng lên.

Tề Du thấy sắc mặt Đằng Huy Nguyệt thay đổi, nụ cười trên mặt càng khoa trương hơn. Nàng vẫn ngại chưa đủ: “Còn cả An Quốc công và biểu ca tốt của ta nữa! Nhất định cô cô Tề Trân của ta sẽ “chăm sóc” bọn họ thật tốt! Nếu người còn cần mạng của bọn họ, tốt nhất là ngoan ngoãn thả ta ra, quỳ xuống dập đầu với ta!”

Tề Trân!

Ánh mắt Đằng Huy Nguyệt xuất hiện một màu sắc tàn nhẫn cương quyết.

“Hoàng hậu, đừng nghe nàng nói năng linh tinh! Chúng ta chưa biết tình hình cụ thể, không nên tự phán đoán bừa bãi, kết luận quá sớm!” An Kính Thất chủ Vương Thừa Kiên cất cao giọng.

Tề Du toàn nhắc tới những người chí thân của Đằng Huy Nguyệt đang gặp chuyện không may. Hắn lo Đằng Huy Nguyệt quan tâm sẽ rối loạn. Hiện giờ tất cả đều bị bôi đen, sao có thể chỉ tin vào lời nói của một mình Tề Du? Căn bản là Tề Du đang cố ý làm nhiễu loạn tâm trí của Đằng Huy Nguyệt.

Đằng Huy Nguyệt nhìn Vương Thừa Kiên một cái, cho hắn một ánh mắt tỏ ý yên tâm, rồi đặt A Kiếp vào tay Liễm Vũ, bước từng bước đi xuống chủ vị, đến trước mặt Tề Du đang vô cùng thảm hại nhếch nhác.

Tề Du tưởng cậu chịu thua, nụ cười càng liều lĩnh hơn, trong mắt chứa đựng vẻ điên cuồng, giống như biết bao nhiêu oán hận bất cam bị đè nén suốt một thời gian dài, rốt cuộc cũng có thể phát tiết.

Nhưng cùng với bước chân đến gần của Đằng Huy Nguyệt, chính là dung mạo tuyệt mỹ cao quý của cậu, tầm mắt nhìn từ trên cao xuống kích thích thần kinh nàng từng chút từng chút một. Nụ cười của nàng dần dần cứng đờ lại trong bất giác.

“Ai xúi giục các ngươi mưu phản?” Đằng Huy Nguyệt vừa nói đã nhận định tội danh của Tề Du và những kẻ có dính dáng đến nàng trong chuyện này.

“Tề Minh Diệu thí quân thí phụ, làm giả thánh chỉ soán vị, bất nhân…”

Chát!

Tề Minh Diệu là ai, Đằng Huy Nguyệt hiểu biết rõ ràng, há lại để mặc nàng vu cáo tùy tiện, phá hủy thanh danh của hắn!

Đằng Huy Nguyệt tát mạnh một cái vào mặt Tề Du, lực đạo quá lớn, khiến đầu nàng quay hẳn sang một bên, tiếp tục đập vào cột trụ bên cạnh!

“Ai xúi giục các ngươi mưu phản?” Đằng Huy Nguyệt không quan tâm nàng nói gì, hỏi lại một lần.

Tề Du đập đầu vào cột trụ, trán chảy máu ngay lập tức, cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Nàng không ngờ nàng đã nắm giữ được bao nhiêu người quan trọng như thế, mà Đằng Huy Nguyệt vẫn dám mạnh tay với nàng!

“Ngươi! Các ngươi bất nhân bất nghĩa, thiên lý bất dung…”

“Vẫn còn ngụy biện?” Đằng Huy Nguyệt nhàn nhạt hỏi. “Dùng hình, cạy miệng nàng ra, bất kể sống chết!”

“Đằng Huy Nguyệt, ngươi dám!” Tề Du trừng lớn mắt, ra sức giãy dụa.

“Ngươi một lòng muốn chết, bản cung thành toàn cho ngươi!” Đằng Huy Nguyệt nhìn thẳng vào ánh mắt như phát điên của nàng. “Ngươi tự chủ trương hành thích bản cung, còn vẽ rắn thêm chân, thẳng thắn nói ra mọi tính toán của các ngươi với bản cung, hoàn toàn rút dây động rừng. Bản cung mang ơn, nếu ngươi chỉ ra kẻ đứng sau, bản cung ban thưởng ngươi được chết nhanh, nếu không, ngươi tự gánh hậu quả!”

Tề Du chấn động mãnh liệt. Mấy năm nay nàng bị kẻ có ý đồ khiêu khích châm ngòi, trong lòng vô cùng oán hận cả nhà Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn. Cùng với thời gian càng lúc càng kìm nén ngột ngạt, nàng càng cho rằng chính cả nhà Tề Mẫn đã làm hại nàng, dù nằm mơ cũng muốn báo thù, khiến Tề Mẫn phải quỳ xuống cầu xin nàng tha thứ, khiến Đằng Kỳ Sơn phải hối hận vì đã không cưới nàng. Ý niệm này chiếm giữ tâm trí, dần dần trở thành chấp niệm. Tuy rằng trước khi hành động đã được dặn dò không được manh động, nhưng Tề Mẫn và Đằng Huy Nguyệt vẫn luôn đắc thế khiến nàng mắc nghẹn trong cổ họng. Nghĩ Đằng Huy Nguyệt là bảo bối của Tề Mẫn và Đằng Kỳ Sơn, nếu cậu xảy ra chuyện gì vạn nhất, khẳng định Tề Mẫn và Đằng Kỳ Sơn sẽ cực kỳ thống khổ. Nàng nhất thời không khống chế được tà niệm, thừa cơ hành thích.

Không ngờ lúc sắp thành công thì lại thất bại, nói ra mọi chuyện để uy hiếp Đằng Huy Nguyệt, Đằng Huy Nguyệt lại không thèm động đậy, còn nhận ra việc làm lỗ mãng của nàng là tự chủ trương.

Tề Du cực kỳ tin tưởng người đứng phía sau, tuyệt đối nàng sẽ không thừa nhận là do chính mình phá hủy toàn bộ kế hoạch chỉ vì kích động nhất thời, hét lên the thé: “Ngươi dám động vào một sợi tóc của ta, sau này ta sẽ hoàn trả lại lên đám người Tề Mẫn gấp mười lần trăm lần!” Nàng không tin Đằng Huy Nguyệt thật sự dám giết nàng!

Đằng Huy Nguyệt cũng không muốn nhiều lời với nàng. Cậu hất cao cằm lên, nói: “An Kính Thất chủ!”

“Có thần.” Vương Thừa Kiên bước ra khỏi hàng.

“Nơi này giao cho ngươi. Bản cung đến Vĩnh An cung đón Thái hoàng thái hậu.” Đằng Huy Nguyệt nói. “Trước khi bản cung trở về, bất luận là ai đều không được phép rời khỏi Văn Anh điện! Kẻ nào vi phạm, luận tội mưu phản, giết ngay tại chỗ!”

Vương Thừa Kiên là người tâm chí kiên định, vào thời khắc này cũng dám đứng ra gánh vác trọng trách, lập tức quỳ xuống: “Thần nhất định không cô phụ phó thác của Hoàng hậu!”

Đằng Huy Nguyệt tự tay nâng hắn đứng dậy: “Rất tốt!”

Vương Thừa Kiên nhìn cậu, sự ăn ý của tình bằng hữu nhiều năm, đều không cần nói ra.

Đằng Huy Nguyệt vung tay lên, các cung nữ thái giám trong Văn Anh điện, ngoại trừ những người bảo vệ Đằng Huy Nguyệt và bắt giữ Tề Du ra, đều đã được huấn luyện mà chia nhau ra khắp nơi, canh gác các cửa ra vào thật chặt chẽ.

“Các ngươi, nghe lệnh của An Kính Thất chủ!”

“Tuân mệnh!”

Đằng Huy Nguyệt lại gọi: “Hình Nhất!”

Một bóng đen rơi từ trên trời xuống, dừng lại trước mặt Đằng Huy Nguyệt, quỳ một gối.

Đằng Huy Nguyệt chỉ tay về phía Tề Du: “Giao nàng cho ngươi, cạy miệng nàng ra. Nếu nàng liều chết không theo, giết ngay không cần luận tội!”

Hình Nhất chắp tay, nói: “Thuộc hạ tuân mệnh!”

Tề Du nghe thấy mệnh lệnh không chừa lại nửa phần đường sống của Đằng Huy Nguyệt, rốt cuộc trên mặt cũng lộ rõ vẻ sợ hãi. Nàng há miệng định nói, nhưng lần này Đằng Huy Nguyệt không có kiên nhẫn nghe nàng kêu gào, ra hiệu cho thái giám bịt miệng nàng.

Đằng Huy Nguyệt muốn tìm ra kẻ đứng sau từ trong miệng nàng. Nhưng dựa vào nhân phẩm của Tề Du, chỉ e có chạm được cũng chỉ là bề ngoài, không được bao nhiêu giá trị. Cho nên Đằng Huy Nguyệt tuyệt đối không tiếc tính mạng của nàng. Ngược lại, cậu muốn dùng Tề Du để lập uy, muốn dùng thủ đoạn như sấm chớp để trấn áp các nội quyến trong điện. Chỉ cần những người này nằm trong tay, kẻ đứng sau sẽ phải suy nghĩ kỹ. Hơn nữa về phần Nhị Hoàng tử Tề Minh Uyên, chính phi Lâu thị của hắn và đứa trẻ trong bụng nàng, đều là những lợi thế hữu dụng. Nhìn phản ứng của Lâu thị, rõ ràng là không biết phu quân đột nhiên nổi loạn. Cũng phải nói Tề Minh Uyên rất tàn nhẫn, dám để thê nhi nằm trong tay cậu, để làm cậu thả lỏng cảnh giác với hắn.

Nhưng Tề Minh Uyên động thủ vào đúng lúc này, quả thật không phải là bố trí không chê vào đâu được. Cậu có mấy người Vương Thừa Kiên làm trợ thủ, cũng có ám vệ tương trợ, nhất định có thể trấn áp được các nội quyến, không để họ động đậy.

“Những người còn lại đi cùng bản cung!” Đằng Huy Nguyệt ra lệnh, đón lấy A Kiếp từ tay Liễm Vũ.

Đối mặt với bao nhiêu biến cố, vậy mà A Kiếp không khóc lóc ầm ĩ, đôi mắt to đen như quả nho cứ nhìn Đằng Huy Nguyệt, thật sự rất ngoan. Dù trong lòng Đằng Huy Nguyệt tràn đầy nghiêm nghị, cũng không khỏi yêu thương nó, sự uy nghiêm trong ánh mắt nhu hòa dần.

“A Kiếp đừng sợ, nhất định cha sẽ bảo vệ con…” Đằng Huy Nguyệt vuốt hai má non nớt của A Kiếp một chút, nói nhỏ mà cũng kiên định.

Đằng Huy Nguyệt đi ra khỏi Văn Anh điện, trong điện có hơn mười người nhảy từ trên cao xuống, nhanh chóng đi theo cậu.

Các nội quyến biến đổi sắc mặt, không thể ngờ được ở một nơi họ không chú ý, lại có nhiều người ẩn núp như vậy! Hơn nữa những người này có tài nghệ bất phàm, chỉ nghe lệnh của Đằng Huy Nguyệt, vào thời điểm thế này, chính là một lực lượng hiếm có!

Đằng Huy Nguyệt trầm tĩnh trấn định như thế, không hề giống dáng vẻ không có chuẩn bị gì!

Bên tai là tiếng kêu thảm thiết của Tề Du vì bị dùng hình, trong lòng các nội quyến sợ hãi, tất cả đều thành thật lại, thờ ơ nhìn sang Diên Thuận Quận Vương phi Lâu thị đang ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đờ đẫn.



Tề Minh Uyên bức cung mưu phản, then chốt là nhanh, độc, chuẩn.

Để chính phi đang mang thai ở trong hậu cung, làm ra dáng dấp phục tùng, lại chọn đúng lúc tân đế mới đăng cơ, việc chuyển giao chính quyền vừa bắt đầu, quyền lực yếu nhất, đột nhiên dẫn theo những Cấm vệ quân tạo phản, mau chóng xông vào hoàng cung, bao vây tân đế Tề Minh Diệu và các trọng thần. Hậu cung thì đã sắp xếp tay chân quan trọng từ sớm, giam giữ mấy người như Trịnh Thái hoàng thái hậu, Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn, Trịnh Thái phi, Hoàng hậu Đằng Huy Nguyệt và Trưởng Hoàng tử A Kiếp, ép Tề Minh Diệu đi vào khuôn phép.

Bố trí như vậy không có gì không thỏa đáng.

Nhưng Tề Minh Uyên không thể ngờ vào đúng thời khắc cực kỳ căng thẳng này, Tề Du lại không giữ được tỉnh táo, nóng nảy muốn hành thích Đằng Huy Nguyệt, còn tiết lộ tất cả những tay chân quan trọng cài vào hậu cung.

Hắn càng không thể ngờ được phản ứng của Đằng Huy Nguyệt lại tinh thông nhanh chóng đến thế! Đằng Huy Nguyệt phá được vòng vây hãm xong, lập tức đi cứu Trịnh Thái hoàng thái hậu và Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn. Bao nhiêu lực cản gặp phải trên đường tới Vĩnh An cung đều bị cậu giải trừ hoàn toàn.

Đặc biệt là Nhữ Nam Vương phi Lâm Phàm đang áp chế Trịnh Thái hoàng thái hậu và Tề Mẫn, gần như mới chỉ đối mặt, đã bị thuyết phục bởi dăm ba câu nói của Đằng Huy Nguyệt, thả Trịnh Thái hoàng thái hậu và Tề Mẫn ra, quỳ xuống nhận tội