Trọng Sinh Chi Đích Tử

Chương 52: Nhi tử




Mộ Dung Thịnh đang ở trong thư phòng nhìn công báo điều binh từ biên quan đưa tới, chợt nghe bên ngoài một trận ồn ào, nhíu mày, “ba” một tiếng ném công báo lên trên bàn, quát: “Ai ở bên ngoài?”

Nội thị nơm nớp lo sợ ra ngoài nhìn, sau đó quay trở về, nói: “Bẩm bệ hạ, là Thành Tĩnh Vương, đang ở cửa đại điện, nói muốn gặp bệ hạ, bởi vì trước đo bệ hạ đã nói là không cho Vương gia vào, cho nên thị vệ gác cửa đang ngăn lại.”

Mộ Dung Thịnh cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm nội thị kia một lát, làm nội thị sợ tới mức lạnh toát sống lưng, thật ra Mộ Dung Thịnh không phải nhìn hắn, chỉ là đang suy nghĩ vài chuyện.

Mộ Dung Thịnh tùy tay cầm lấy một cuộn tranh đặt trong ngăn kéo, trải ra trước mặt, sau đó mới nói: “Cho hắn vào.”

“Dạ.”

Nội thị tuân mệnh, đi ra ngoài, chỉ sợ Thành Tĩnh Vương về mất rồi rồi, không lâu sau, Mộ Dung Chẩn bước nhanh vào phòng.

Mộ Dung Thịnh phất phất tay, ý bảo nội thị lui ra ngoài, nội thị lại lên tiếng vâng dạ, mới quy củ lui ra.

Mộ Dung Chẩn đã một thời gian rất dài không thấy Mộ Dung Thịnh, bây giờ gặp được, trong lòng nhất thời có chút quay cuồng, không khỏi nhìn lâu hơn một chút, chẳng qua khi Mộ Dung Thịnh ngẩng đầu lên, hắn lại nhanh chóng cúi đầu, quỳ trên mặt đất thỉnh an đối phương.

Mộ Dung Thịnh cười nói: “Ngươi tới vừa lúc, mau đứng lên, giúp trẫm xem mấy cái này.”

Nói xong tùy ý đưa một cuộn tranh qua, cười: “Các đại thần luôn ngại hậu cung của trẫm quá ít, không có Thái tử, lại tới kỳ tuyển phi rồi, ngươi giúp trẫm chọn đo, xem người nào đẹp nhất.”

Mộ Dung Chẩn nghe xong, trên mặt hiện lên chua sót, hắn nhanh chóng nuốt xuống bụng, đáp: “Loại chuyện này, làm sao thần đệ có thể quyết định, thần đệ cũng không dám xen vào, bệ hạ tận mắt nhìn vẫn hơn.”

Mộ Dung Thịnh gật gật đầu, nói: “Ngươi vừa trở về, thế đã nhìn thấy người nào vừa mắt chưa, chỉ cần hợp với thân phận địa vị của ngươi, trẫm có thể giúp ngươi cầu thân Triệu quốc, dù sao cũng phải lấy vợ.”

Mộ Dung Chẩn đột nhiên ngẩng đầu nhìn y: “Bệ hạ thật sự nghĩ như vậy?” Nói xong móc công báo trong ngực ra: “Nếu muốn hòa thân với Triệu quốc, vậy tại sao còn phải điều binh khiển tướng, e là bệ hạ muốn lấy việc cưới xin của thần đệ để ngụy trang, đúng không?”

“Ba!”

Mộ Dung Thịnh mạnh vung tay, ném cuộn tranh xuống, vỗ án đứng lên, quát: “Mộ Dung Chẩn, ngươi thật to gan, ngươi đang nói chuyện với ai!”

Mộ Dung Chẩn bị dọa đến rụt cổ, nhưng vẫn ngang ngạnh nhìn thẳng, hắn biết Mộ Dung Thịnh uy nghiêm, ngần ấy năm qua, hắn vẫn luôn được nuôi bên người hoàng hậu, tuy rằng căn bản không gặp được người huynh trưởng trên danh nghĩa này vài lần, nhưng chung quy vẫn gần gũi hơn nhưng huynh đệ khác, Mộ Dung Thịnh tâm ngoan thủ lạt, sấm rền gió cuốn, sẽ không thèm để ý cái gì người thân hay không phải người thân, chỉ cần hắn thấy ngươi đáng chết, thì nhất định không có khả năng sống sót.

Mộ Dung Thịnh hít sâu một hơi, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, nói: “Ngươi ra ngoài mấy ngày này, lá gan ngược lại càng ngày càng lớn a, trẫm nghe nói ngươi cùng Đường Úc Thụy rất thân thiết, còn tuyên bố muốn lấy người ta trở về? Mộ Dung Chẩn, rất nhiều chuyện không phải ngươi muốn nói có thể nói, không phải ngươi muốn quản có thể quản, ngươi cũng nên hiểu có nhiều thứ ngươi muốn nhưng không thể đạt được, tựa như Đường Úc Thụy, chuyện không thể thì đừng tới hỏi trẫm, cho dù ngươi là đệ đệ của trẫm, chọc giận trẫm, ngươi cũng hiểu được kết cục của mình.”

Mộ Dung Chẩn cúi đầu, chỉ nói: “Thần đệ cùng trưởng tử Đường gia chỉ là bằng hữu, không hề có ý nghĩ không an phận.”

Mộ Dung Thịnh nhìn hắn một cái, đối phương cúi đầu, vóc dáng thì cao lớn, nhưng lại giống như đang gặp cảnh khốn cùng vậy, y rõ ràng, người đệ đệ này của y mặc kệ ra ngoài bao nhiêu năm, mặc kệ huấn luyện tàn khốc trên sa trường bao nhiêu lần, chỉ cần một câu mắng của y, sẽ giống như vậy, lộ ra vẻ mặt ủy khuất.

Mộ Dung Thịnh dịu giọng: “Ngươi trở về đi, mấy ngày này cưỡi ngựa mệt nhọc, cũng nên nghỉ ngơi một phen, những chuyện khác không cần quan tâm.”

Mộ Dung Chẩn ngẩng đầu nhìn thoáng qua người trên long ỷ, đứng im nửa ngày không động, nói: “Vì sao bệ hạ phải gạt thần đệ, đánh giặc là chuyện lớn như vậy, công báo cũng đã đưa đến phủ của thần đệ rồi, thần đệ không phải muốn đại nghịch bất đạo chất vấn bệ hạ, chỉ là trong đầu không thoải mái.”

Mộ Dung Thịnh cười một tiếng: “Làm sao, ngươi cảm thấy không thoải mái như thế nào?”

Mộ Dung Chẩn lại quanh co không trả lời, trong lòng hắn trong đầu hắn đều không thoải mái, người quan trọng nhất trong lòng hắn, người hắn coi trọng nhất, lại lấy hôn nhân đại sự của hắn làm thủ thuật che mắt, Mộ Dung Chẩn đương nhiên hiểu được chuyện quốc gia đại sự, hắn không thể nào xen vào, hắn chỉ cảm thấy ủy khuất.

Mộ Dung Thịnh nhìn ánh mắt này của đối phương, trong đầu bỗng nhiên căng thẳng, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía hắn, chậm rãi mở miệng: “Trẫm nhớ rõ mấy năm trước đã nói với ngươi, ngươi là ân nhân của trẫm, nếu không có Mộ Dung Chẩn ngươi, trẫm nhất định sẽ không thể đi lên ngôi vị hoàng đế này, trẫm sẽ không hại ngươi, ngươi nhớ kỹ… Ta sẽ không hại ngươi.”

“Thần đệ không có ý chỉ trích bệ hạ… Thần đệ chỉ là…”

Mộ Dung Chẩn nói đến đây thì dừng một chút, nghiêm mặt hô: “Nếu bệ hạ tâm ý đã quyết, thật sự phải động binh với Triệu quốc, thần đệ tự nguyện xin xuất chiến đi giết giặc, vì bệ hạ phân ưu.”

Mộ Dung Thịnh vẫn không xoay người lại, chỉ cười một tiếng, nói: “Đường Úc Thụy kia chính là người Triệu quốc, quan hệ của các ngươi không phải thân thiết lắm sau? Nếu ngươi lại mang binh đi chém giết, không sợ phản bội phần nghĩa khí này ư?”

“Mộ Dung Chẩn từ nhỏ đã là một đứa mồ côi…”

Mộ Dung Chẩn đột nhiên râu ông nọ cắm cằm bà kia nói: “Đời này cũng không dám quên đại ân đại đức của hoàng thượng, nếu bắt ta phải chọn, trên đời này bất luận kẻ nào bất luận chuyện gì đều không thể so sánh với bệ hạ, nếu ở trong mắt bệ hạ, thần đệ không phải một phế nhân, vậy thần đệ nguyện ý chờ lệnh.”

“Hy vọng sau này ngươi có thể nhớ rõ lời nói hôm nay…”

Mộ Dung Thịnh gật gật đầu, thở dài nói: “Ngươi trở về đi, xuất chinh không phải chuyện nay mai, còn phải thương nghị kỹ càng, ngươi là Thành Tĩnh Vương, không cần phải vội vàng.”

Mộ Dung Chẩn lên tiếng trả lời, cúi đầu cuộn tranh bên chân mình, trong đầu không khỏi lại dâng lên khó chịu, hậu cung của Mộ Dung Thịnh không nhiều lắm, đến nay còn chưa có Thái tử, nhóm triều thần thường xuyên khuyên nhủ bệ hạ nạp thêm phi tử, còn có đại thần đến nhờ Mộ Dung Chẩn cùng khuyên nhủ, nhưng mà Mộ Dung Chẩn làm sao có thể nói ra khỏi miệng.

Mộ Dung Chẩn hành lễ, sau đó rời khỏi thư phòng.

Vận số của Thường gia đã tận, gần đây tình hình của Triệu quốc cùng Khương quốc rất khẩn trương, căn bản không thu về bao nhiêu lợi nhuận, hai đứa con trai lại đấu đá nội bộ, lão gia tử không thể nuốt trôi cục tức này, nhất quyết không muốn phân gia sản cho hai đứa con trai. Kỳ thật người một nhà sao có thể kết oán với nhau, chẳng qua lắm tiền nhiều của, oán hận này cũng sẽ hình thành.

Lão gia tử tức giận cũng chỉ vì các con lão muốn hạ độc lão, đe dọa tính mạng của lão, nghĩ rằng con cái mình nuôi nấng mấy năm nay lại trở thành bạch nhãn lang, làm sao cũng không cam tâm.

Thường gia lão gia không chống đỡ nổi nữa, lại không thể để cho cửa hiệu của Thường gia sụp đổ trong tay mình, nếu để xảy ra chuyện này, làm sao có thể đi âm tào địa phủ đối mặt với liệt tổ liệt tông của Thường gia.

Thường lão gia không còn cách nào, lại đi tìm Đường Úc Thụy một lần nữa, chẳng qua lần này không mời hắn ra tửu lâu, mà là đến tận cửa nhà xin gặp.

Thường lão gia ra điều kiện, cửa hàng của Thường gia không thể đổi tên không thể thay bảng hiệu, không thể thẹn với tấm bảng hiệu này, chỉ cần Úc Thụy đáp ứng, như vậy liền lập tức nguyện ý để cửa hàng Thường gia quy về trướng Úc Thụy.

Úc Thụy đáp ứng, lúc này Thường lão gia mới thở dài, cảm thấy tảng đá đè nặng trong đầu cuối cùng cũng rơi xuống, không ngờ cứ tha lôi kéo dài thời gian như thế, vậy mà cuối cùng vẫn phải đưa cửa hàng cho Đường Úc Thụy, chẳng qua đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.

Úc Thụy tiếp nhận cửa hàng, Thời Việt làm quản sự, Thời Việt tuy rằng trẻ tuổi, nhưng hiểu biết không ít, hơn nữa làm người thực khôn khéo kiên định, Úc Thụy bắt tay dạy hắn, mà hắn tiếp thu cũng rất nhanh.

Chẳng qua Úc Thụy trăm triệu lần không ngờ tới, Thời Việt vừa mới tiếp nhận cửa hàng, liền cho tổng đà Giang Nam một cú, xé lanh tanh bành mặt mũi Trần Trọng Ân.

Úc Thụy nghe nói có lão nhân cũ của cửa hàng Thường gia không phục Thời Việt tuổi còn trẻ, cho nên trộm đến cáo trạng, nếu không Úc Thụy cũng không biết có chuyện này, vạn hạnh chính là Trần Trọng Ân cũng không chấp nhất, không đòi lại mặt mũi.

Chỉ Hi nói: “Nô tỳ nói này, Thời Việt cũng không giống thiếu gia ngài, thiếu gia ngài chuyện gì cũng có thể chịu đựng, còn hắn sớm đã có thành kiến với Trần lão bản kia, lúc ở Giang Ninh đã chẳng vui vẻ gì, hiện giờ lại bảo hắn đàm phán với Trần lão bản, đáng ra không nên để hắn đi ra, ngài cũng biết Thời Việt kia một khi mở miệng là thế nào mà.”

Úc Thụy cười nói: “Hắn trở lại bây giờ đấy, hiện tại ngươi nói nghe hay lắm, sao không đợi lát nữa rồi nói?”

Chỉ Hi thè lưỡi: “Nhìn mặt hắn nô tỳ mới không thèm nói đâu, nô tỳ không cần tự làm mất mặt mình, cái miệng của hắn có thể nói cho người khác phát khóc, nô tỳ chỉ là hạ nhân thôi, không cần quang minh lỗi lạc đâu giống mấy người đâu.”

Nàng đang nói, chỉ thấy rèm cửa trong nội gian vang lên, Thời Việt đúng lúc vén rèm đi đến, thỉnh an Úc Thụy.

Thời Việt đang trong thời gian phát triển chiều cao, đi Giang Nam bàn chuyện làm ăn nhập hàng mấy tháng, Úc Thụy cùng Chỉ Hi suýt nữa không nhận ra hắn, Chỉ Hi cười nói: “Người ta đều nói ‘Ngu si tứ chi phát triển’ mà, quả nhiên a, trông thì cao thật đấy, nhưng vẫn ngây vẫn ngốc như trước thôi.”

Thời Việt chỉ liếc nàng một cái, Chỉ Hi đứng đằng sau Úc Thụy việc gì phải sợ hắn.

Dáng người Thời Việt dần dần nở nang, cao hơn trước không ít, trước kia xương cốt của hắn khỏe khoắn hơn Úc Thụy, bây giờ trổ mã cũng rất ra dáng.

Úc Thụy cười nói: “Thời Việt hiện giờ cũng coi như là lão bản rồi, ngồi xuống đi.”

Thời Việt nghe lời ngồi xuống, hỏi: “Chân thiếu gia cảm thấy thế nào? Ta ra ngoài mấy ngày này, đại phu có đúng hạn đến hạ châm không?”

Úc Thụy gật đầu: “Cuối cùng cũng có tri giác, nhưng vẫn chưa có đủ sức đứng lên.”

Chỉ Hi xen mồm nói: “Ngươi không biết đâu, thiếu gia mỗi lần đều đau muốn chết, hiện tại cẳng chân cũng bắt đầu đau, nếu không phải có lão gia ở bên, chậc chậc.”

Úc Thụy hỏi: “Lần này ngươi trở về thì ở đây hay là ở bên ngoài?”

Thời Việt càng ngày càng thành thục, nói chuyện cũng nghiêm túc, không tùy tiện nói cười, bây giờ mới lộ ra chút ý cười, nói: “Ta là do thiếu gia nhặt được, nếu không có thiếu gia, làm sao có thể có Thời Việt hôm nay? Chỉ cần thiếu gia không chê, Thời Việt vẫn muốn ở tại chỗ này.”

Úc Thụy gật đầu nói: “Ta đương nhiên sẽ không ghét bỏ ngươi.”

Nói xong dừng một chút lại hỏi: “Ta nghe nói hôm kia ngươi ở Giang Ninh, làm Trần lão bản mất mặt?”

Thời Việt cũng không định nói dối qua loa tắc trách, dứt khoát gật đầu, nói: “Không dối gạt thiếu gia, đúng là có chuyện như vậy, Trần Trọng Ân muốn mua lô vải chuẩn bị đưa đến kinh thành với giá cao, ta không đáp ứng, trước tiên mặc kệ mục đích của hắn, đầu tiên phải nói đến việc nhập vải vóc, hàng hóa đến kinh thành sẽ bị chậm một thời gian, tuy rằng kiếm được tiền của Trần Trọng Ân, nhưng bỗng dưng chặt đứt nguồn hàng trong kinh thành, sẽ bị mất uy tín, việc buôn bán không phải chú ý điều đó nhất sao, cho dù ngươi bán có đắt một chút, nhưng có uy tín rồi, còn sợ không có người mua sao? Nhiều người bàn tán về chuyện này, cũng không biết chuyện thiếu gia nghe được, có giống thế không.”

Chỉ Hi vô tình cười hỏi: “Nói thì nghe hay lắm, thiếu gia mới hỏi có một câu, vậy ngươi nói xem Trần lão bản còn có thể có mục đích gì khác a?”

Lời của nàng vốn chỉ là vô tâm, chẳng qua chuyện giữa Trần Trọng Ân và Thời Việt, cũng chỉ có hai người bọn họ biết, Thời Việt nhìn thấy Trần Trọng Ân là mất hứng, nhưng không đến mức dùng bảng hiệu để đối chọi với y.

Úc Thụy thấy sắc mặt Thời Việt khẽ biến, mặc dù hắn không biết nguyên nhân trong đó, nhưng người nào lại không cất giấu vài tâm sự, đến bản thân hắn cũng có một số việc không muốn nói ra.

Úc Thụy nói: “Thời Việt làm đúng rồi, nói cũng đúng, Chỉ Hi ngươi mà còn nghiến răng nghiến lợi nữa, ta cho ngươi sang Tây Uyển hầu hạ đại nãi nãi bây giờ.”

Chỉ Hi kêu to: “Đừng a, thiếu gia, đây không phải vì nô tỳ đã lâu không trêu đùa ba hoa với Thời Việt sao, bây giờ trong Úc Hề viên nô tỳ nói câu gì cũng đúng hết, nhàm chán muốn chết a, các người bàn chuyện đại sự đi, nô tỳ đi châm trà, lấy thêm chút trái cây đến!”

Nói xong xoay người nhanh như chớp đi ra ngoài, sợ Úc Thụy thật sự điều nàng đến Tây Uyển hầu hạ đại nãi nãi.

Ở trong Đường gia, có người nào không biết trong Tây Uyển còn có một đào kép, hiện tại một đào kép cộng thêm một người điên, đại nãi nãi này cả ngày rồ dại khiến người ta sợ hãi, thấy ai cũng đánh, loại tính tình này cũng thật vất vả cho lão gia đưa nàng sang Tây Uyển, mà không phải trả về nhà.

Úc Thụy chờ Chỉ Hi đi ra ngoài, mới hỏi: “Tuy rằng ta nói ngươi làm đúng, nhưng ngươi có biết ngươi sai ở chỗ nào không?”

Thời Việt cúi đầu không nói, Úc Thụy lại mở miệng: “Ngươi quản lý cửa hàng chưa được vài ngày, có vài chuyện không thể chỉ vì cái trước mắt, tuy nói làm người thẳng thắn không có gì sai, nhưng làm một thương nhân, thì không biết sẽ đắc tội bao nhiêu người? Trước không đề cập đến Trần lão bản, chỉ nói bọn thủ hạ của ngươi thôi, ngươi có biết là ai nói cho ta không? Còn không phải những người ở cửa hàng của ngươi sao, ngươi còn trẻ tuổi, người ta không phục, thì vấn đề chính là ở bản thân ngươi, phải làm như thế nào, để người khác tín nhiệm, tâm phục khẩu phục, tự ngươi suy nghĩ đi.”

Thời Việt gật gật đầu, đáp: “Ta biết lần này là ta không đúng, thiếu gia yên tâm, sẽ không có lần sau.”

Úc Thụy gật gật đầu, “Cách làm người của ngươi ta rất yên tâm, ngã một lần thì phải khôn ra một chút.”

Hai người đang trò chuyện, Chỉ Hi một tay nâng cái đĩa, tay kia vén mành lên, hoang mang rối loạn gấp gáp đi vào, hô: “Thiếu gia, không tốt! Lão gia đến Tây Uyển.”

Úc Thụy liếc nàng một cái, hỏi: “Lão gia đến Tây Uyển thì sao?”

“Người còn hỏi thì sao ư? Trong Tây Uyển đều là phần tử dụ dỗ nha!”

Nàng nói đến đây, Úc Thụy cùng Thời Việt đều bị sặc đến ho khan liên hồi, chợt nghe Chỉ Hi nói tiếp: “Không cần biết là Đường Sanh công tử kia hay là đại nãi nãi, đều là việc lớn không tốt a! Nếu lão gia đột nhiên thấy người nào thực đáng thương, không phải sẽ dao động đến thân phận trưởng tử của thiếu gia ư! Này còn không phải việc lớn không tốt sao!”

Úc Thụy nói: “Ngươi nói ngươi đi lấy trái cây cơ mà, sao lại đi hỏi thăm mấy chuyện linh tinh thế.”

Chỉ Hi đáp: “Nô tỳ là vì muốn tốt cho thiếu gia.”

Tuy rằng Úc Thụy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong trong vẫn nhoáng lên một cái, cũng không biết Đường Kính đi Tây Uyển làm cái gì, Úc Thụy cảm thấy mình không có khả năng là một cái bình dấm chua, chẳng qua sự thật luôn không đồng nhất với ý nghĩ, chỉ cần là chuyện dính đến Đường Kính, thì sẽ trở nên không thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa Đường Kính thoạt nhìn bất cẩu ngôn tiếu, chẳng qua bên trong thì thích nhất bộ dáng sinh khí của Úc Thụy, cả ngày không có chuyện gì cũng đùa hắn, còn y vẫn trưng ra khuôn mặt lãnh đạm.

Úc Thụy lại cùng Thời Việt nói mấy câu, Thời Việt đã bị người trong cửa hàng gọi đi rồi, thái dương đã sắp xuống núi, Úc Thụy liền phân phó Chỉ Hi đẩy mình ra bên ngoài một chút, dạo vòng quanh trong hoa viên, Úc Thụy đột nhiên nói: “Ngươi đi nhìn một cái xem hôm nay trù phòng làm những món gì.”

Chỉ Hi hỏi: “Thiếu gia đói bụng sao, cũng không biết có phải lão gia còn đang ở bên Tây Uyển hay không, lúc này cũng nên truyền cơm rồi.”

Nói xong để Úc Thụy hóng mát, còn mình chạy đi phòng bếp nhìn xem.

Chỉ Hi vừa đi, Úc Thụy nhất thời chuyển mắt nhìn sang hướng Tây Uyển, vẫn không thể kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ, thế là tự mình lăn xe đi Tây Uyển.

Cũng may dọc đường đi không có bậc cửa nào, bằng không Úc Thụy hiện tại hai đùi vẫn vô lực cũng không thể đứng đứng dậy. Úc Thụy vào Tây Uyển, cũng không có hạ nhân nào ngăn cản, bên trong rất quạnh quẽ vắng lặng.

Bố trí trong Tây Uyển khá tinh xảo đại khái cũng không hề kém Úc Hề viên, một dãy nhà năm gian, cách khá xa xa có thể nghe thấy thanh âm bén nhọn của nữ tử, e là đại nãi nãi đang ở bên trong, chắc lại đang mắng người. Mấy nha đầu ma ma hồi môn của Trần Xu xem như số khổ, cả ngày không phải bị đánh thì chính là bị mắng, sống cũng không yên ổn.

Úc Thụy cũng không đi qua, rất xa đã nhìn thấy bên ngoài chính phòng có rất nhiều người, thì ra hạ nhân đều bị điều đến trông cửa.

Úc Thụy đi theo hành lanh quanh co, vòng qua mái hiên bên cạnh, lại rẽ một lần, chính là thư phòng khố phòng chứa đựng mấy thứ thượng vàng hạ cám.

Hắn không nhìn thấy bóng dáng của Đường Kính, đang định trở về, chợt nghe thấy trong thư phòng có thanh âm, giọng nói xa lạ của một nam tử, nghe thực nhu hòa, Úc Thụy cũng không nhớ rõ đã nghe qua ở nơi nào.

Úc Thụy di chuyển xe lăn đi qua, cửa thư phòng cũng không đóng kín, lộ ra một khe hở, nếu không thư phòng là nơi cách âm rất tốt, sao có thể nghe được động tĩnh.

Úc Thụy hé mắt dòm vào bên trong, tia nhìn đầu tiên chính là bắt gặp một bóng lưng trắng nõn.

Úc Thụy nhíu mày, người trong thư phòng không có một mảnh vải che thân, ngược lại bên chân rơi đầy xiêm y, là một nam tử, dáng người nam tử này cao gầy, còn có một tấm lưng trắng ngần.

Chỉ thấy người nọ đưa lưng về phía cửa, mặt quay vào trong, bên trong hình như còn có người khác.

Nam tử kia cười nói: “Định lực của Đường tứ gia thật sự rất cao, ta đã cởi đến như vậy rồi, Tứ gia vẫn có thể bất vi sở động? Chẳng lẽ khung xương của ta so với lệnh công tử cao hơn, không có điềm đạm đáng yêu như hắn?”

Úc Thụy chợt nghe đến nhắc đến mình, nhất thời ngừng thở lắng nghe, hơn nữa người nọ còn gọi cái gì “Đường tứ gia”, vậy thì đối phương chẳng phải là Đường Kính sao.

Nam tử kia nói xong, bỗng nhiên đá tung xiêm y đi, đi vào phía trong, Úc Thụy thình lình nghe được thanh âm Đường Kính vang lên, tiếng nói lạnh như băng, Đường Kính chỉ nói một câu, “Đao kiếm không có mắt.”

Nam tử bất chợt dừng bước, không đi về phía trước nữa, tầm mắt Úc Thụy bị nam tử kia che khuất, cũng không nhìn được bên trong.

Lúc này tay phải Đường Kính đang cầm một thanh đao, tay trái nắm vỏ đao, mắt lạnh nhìn nam tử trần trụi trước mặt.

Nam tử này khuôn mặt tú lệ, dáng người tuy có cao hơn Úc Thụy một chút, nhưng vẫn như ngọc bích không tỳ vết, trên miệng treo ý cười, đang nhìn Đường Kính, đúng là Đường Sanh công tử đang ở trong Tây Uyển không thể nghi ngờ.

Đường Sanh cười nói: “Lúc ta nghe nói được bước vào nhà Đường tứ gia, trong lòng cao hứng phát điên, ta còn tưởng rằng những năm gần đây, ngươi cũng chú ý tới ta, chẳng qua không ngờ được… thì ra chỉ là vì muốn bắt chuôi đao này.”

Hắn nói xong lại tiến lên một bước, Đường Kính vẫn giương đao như cũ, mũi đao nhắm ngay cổ họng của hắn, cánh tay Đường Kính rất vững vàng, mặc kệ đã từ quan bao nhiêu năm, vẫn trầm ổn giơ binh khí như cũ không chút sứt mẻ.

Đường Sanh cũng không cử động nữa, nói: “Ta cũng đã cởi hết rồi, ngươi còn sợ trên người ta mang theo binh khí hay sao?”

Đường Kính không nói lời nào, vẫn mắt lạnh nhìn hắn, Đường Sanh lại nói: “Ngươi có biết vì sao Hoàng Thượng biết Đường Úc Thụy không phải con nối dòng của Đường gia không? Dưới mí mắt của Đường tứ gia thực sạch sẽ, đừng nói là cơ sở ngầm, ngay cả người bất mãn cũng không có, Hoàng Thượng lại biết được, là công lao của ta đó, nhưng mà không nghĩ tới, Hoàng Thượng lại không hề trị tội trưởng tử này, ta thật không ngờ được…”

Đường Kính híp mắt lại.

Đường Sanh nói tiếp: “Ta không tốt sao? Ta có thể càng ngoan ngoãn càng phục tùng hơn Đường Úc Thụy… Ngươi có biết rất nhiều chuyện ta đều không hồi báo lại Mộ Dung Thịnh không, đều là vì Đường Kính ngươi, nếu ngươi chấp nhận ta… Ta có thể cùng ngươi ra chiến trường, đừng nói là một Mộ Dung Thịnh, đến mười Mộ Dung Thịnh cũng chỉ như lấy vật trong túi thôi! Đường Úc Thụy thì có khả năng gì, hắn chỉ là một người què ngay cả đứng lên cũng không nổi!”

Đường Kính nói: “Ngươi là người Thành quốc.”

“Ta đúng là người Thành quốc.”

Đường Kính cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Mộ Dung Thịnh nên cảm thấy trái tim băng giá mới phải, thám tử hắn bồi dưỡng, lúc này lại nói có thể lấy đầu hắn.”

Đường Sanh cười: “Ta là vì ngươi a, nhiều năm như vậy, bản thân ta đã toàn tâm toàn ý vì quốc gia của mình, ta an phận như thế, chỉ vì ta là một cơ sở ngầm, chẳng qua sau khi ta đột nhiên ý thức được mình gặp thời, lại phát hiện bản thân không thể tự kềm chế, chỉ cần ngươi nguyện ý nhìn ta.”

Đường Kính đáp: “Đường mỗ mặc dù chỉ là một thương nhân, nhưng đời này thống hận nhất chính là phản đồ như ngươi, chứ đừng nói đến việc nhìn ngươi.”

Đường Sanh thở dài, chậm rãi khom lưng xuống nhặt xiêm y của mình phủ lên, cười nói: “Đường Kính, ngươi thật hồ đồ, Đường Úc Thụy cái gì cũng không mạnh bằng ta, ta có thể giúp ngươi giết người, ta cũng có thể giúp ngươi việc buôn bán, ta còn có thể xướng khúc cho ngươi nghe, đương nhiên cũng có thể lấy chân kẹp lấy thắt lưng ngươi, Đường Úc Thụy có thể sao? Đợi kiếp sau đi!”

Hắn vừa dứt lời, mãnh liệt đứng thẳng lên, nhảy ra cửa, Úc Thụy vốn nghe lén ở bên ngoài, Đường Sanh càng nói càng khiến người ta tức giận, nói xong lời cuối cùng còn diễn biến thành như vậy, không ngờ người nọ đột nhiên đẩy cửa nhảy ra, hắn ngồi trên xe lăn hành động bất tiện không phản ứng kịp.

Đường Kính người luyện võ, lúc Úc Thụy vừa mới đến ngoài cửa, y đã nghe thấy, hơn nữa Úc Thụy lại ngồi xe lăn, tiếng vang này y đã vô cùng quen thuộc, chẳng qua người đứng đối diện y cũng là người luyện võ.

Công phu của Đường Sanh cũng không yếu, Đường Kính có thể xác định, Đường Sanh cũng nghe ra bên ngoài có người, hắn nói chuyện càng ngày càng không có giới hạn, đương nhiên là nói cho Úc Thụy ở ngoài cửa nghe, trong tay Đường Kính mặc dù có binh khí, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lúc đối phương khom lưng xuống nhặt quần áo lên, Đường Kính đã đề phòng, quả nhiên, Đường Sanh là một người thông minh, không nghĩ muốn lấy cứng đối cứng, mà chỉ mượn thời cơ đào tẩu.

Úc Thụy không có phòng bị, nào biết người bên trong mới mặc một lớp quần áo đã vọt ra, đầu vai trầm xuống, nhất thời bị nắm chặt, chẳng qua Đường Sanh không ngờ Đường Kính lao ra nhanh như thế, đành phải buông tha cho Đường Úc Thụy, lập tức bứt ra phóng đi.

Úc Thụy cảm thấy đầu vai được buông lỏng, cả người ngã xuống xe lăn, mồ hôi lạnh nhất thời tuôn ra, sau lưng lập tức ướt đẫm.

Đường Kính cũng không truy đuổi, chỉ đỡ lấy Úc Thụy, hỏi han: “Thế nào?”

Trong đầu Úc Thụy phát mộng, trên vai vô cùng đau đớn, xiêm y đã nhuốm máu, Đường Kính đè chặt bờ vai của hắn cầm máu, Úc Thụy chỉ có thể lung tung lắc lắc đầu.

Lúc Thành Thứ tiến vào liền thấy cảnh tượng này, nhanh chóng chạy tới, Đường Kính quát: “Tìm Liên Hách, bảo hắn phong tỏa cửa thành, thám tử chạy rồi.”

Thành Thứ lên tiếng, nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, chỉ sợ không kịp mất.

Đường Kính một tay ôm lấy Úc Thụy, Chỉ Hi từ phòng bếp trở về không tìm thấy người, còn tưởng rằng thiếu gia đã trở về Úc Hề viên, cho nên cũng chạy về, chẳng qua vừa vào cửa, đã thấy lão gia đang ôm thiếu gia, trên vai thiếu gia đều là màu, dọa Chỉ Hi sợ hãi.

Chỉ Hi chạy đi tìm đại phu, đại phu chạy vội tới cầm máy cho Úc Thụy, lúc này mới xem như yên tĩnh. Trong lúc đó Thành Thứ lại đây một chuyến, nói Liên đại nhân đã biết, cửa thành đã được phong tỏa, hiện đang điều tra, nếu thám tử còn ở trong kinh thành, nhất định không chạy thoát.

Đường Kính rót chén trà cho Úc Thụy, đút hắn uống xong, sắc mặt Úc Thụy trắng bệch, không cần biết đời trước hay là đời này, hắn chỉ là một người làm ăn, nào gặp qua trường hợp như thế, bởi vậy thành thành thật thật không hé răng, thành thành thật thật để Đường Kính đút trà cho hắn.

Đường Kính thấy hắn nhu thuận thực sứ, chứ không phải giả vờ, cười cười nhéo mũi hắn, hỏi: “Sao bỗng dưng thành thật như thế? Biết làm sai chuyện rồi sao?”

Úc Thụy hừ một tiếng, nói: “Làm sao ta biết ngươi cùng cái người trơn láng kia đang làm gì, một khắc trước còn ngươi nông ta nông, ngay sau đó liền đánh đánh giết giết.”

Ngoài miệng Úc Thụy tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn chột dạ, không biết có phải hắn đã phá hỏng đại sự của Đường Kính hay không, người kia hiển nhiên là thám tử Thành quốc phái tới, hơn nữa ở trong Đường trạch đợi ngần ấy năm, hình như là do Đường Kính cùng Hoàng Thượng an bài chặt chẽ, nếu thật sự chạy thoát, tội của mình có thể sẽ to lắm.

Úc Thụy nói xong, nửa ngày không nghe thấy Đường Kính đáp lời, Thành Thứ lại tới một lần nữa, Liên Hách nói đã điều tra những người xuất kinh, cũng không tìm được, cũng không thể thể gióng trống khua chiêng tìm kiếm trong kinh thành, sợ quấy nhiễu dân chúng, chỉ có thể từ bỏ.

Úc Thụy vừa nghe, trong lòng nhảy dựng, chỉ bởi vì một người què là mình, cho nên mọi chuyện đều phải ẩn nhẫn, chỉ sợ kéo chân sau của Đường Kính mất, hắn nào biết hôm nay lại gây ra chuyện lớn như vậy, nghe khẩu khí lúc đó của Đường Kính, có vẻ thám tử này thân phận cũng không nhỏ, hình như biết được nhiều chuyện nguy hiểm.

Đường Kính chờ Thành Thứ đi rồi, mới nâng cằm Úc Thụy lên, dể hắn nhìn thẳng vào mình, hỏi: “Biết sai chưa?”

Úc Thụy không hé răng nhi, cũng không dám nhìn ánh mắt y, ngược lại khiến Đường Kính nở nụ cười, Đường Kính nói: “Như vậy đi, ngươi hôn ta một cái, ta sẽ nói cho ngươi biết biện pháp để bù đắp.”

“Chuyện này còn có thể bù đắp? Không phải Liên đại nhân đã nói không tra được sao.”

Đường Kính khăng khăng: “Đường Kính ta đã nói là có thể, không thể có chuyện không thể.”

Úc Thụy rũ mắt nhìn chằm chằm môi Đường Kính ngày, mới rốt cục hạ quyết tâm, cắn một phát, mạnh mẽ dò xét vào trong một hồi, ở trên môi Đường Kính gặm cắn gặm cắn.

Gặm gặm một hồi lại động đến miệng vết thương ở trên vai, Úc Thụy “Tê” hít vào một ngụm khí lạnh.

Đường Kính để hắn nhanh chóng nằm xuống, sau đó phủ người lên, ở bên tai Úc Thụy nhẹ giọng nói vài câu. Úc Thụy mở to hai mắt hung hăng trừng Đường Kính.

Kỳ thật chuyện Đường Sanh là thám tử Thành quốc, không chỉ có Đường Kính biết, Triệu Lê cùng Liên Hách cũng biết, cả Triệu Hòa Khánh suốt ngày ăn chơi đàng điếm cũng biết, chẳng qua Đường Sanh còn chưa biết mình đã lộ dấu vết, còn ở trong Tây Uyển giả vờ an phận.

Trước mắt Thành quốc đã rục rịch, Đường Sanh thân là thám tử đương nhiên cũng không thể ở đây nữa, sớm muộn gì cũng phải về Thành quốc, Đường Kính sợ hắn thật sự từ nơi này của mình biết được chuyện cơ mật gì, đến lúc đó lại để Mộ Dung Thịnh chớp được tiên cơ.

Vì thế Đường Kính liền cố ý thả chút tin giả. Ai cũng biết, trước kia Đường Kính là chủ soái của Ngụy gia quân, Đường Sanh trộm được bản đồ bố phòng, còn tưởng rằng là đồ thật.

Đường Kính cùng Liên Hách một người tung một người hứng diễn trò cho Đường Sanh xem, lại giả vờ đóng cửa thành điều tra, khiến Đường Sanh nghĩ Đường gia cùng Triệu quốc thật sự không thể thả hắn đi, như vậy cũng càng chứng tỏ đồ trong tay mình là thật.

Chẳng qua Đường Kính không ngờ Úc Thụy lại đến đó. Úc Thụy ngược lại giúp y diễn vở kịch khổ nhục kế, chỉ sợ lúc này Đường Sanh đã muốn tin sái cổ.

Đường Kính nói: “Đó cũng là tự ngươi chuốc lấy cực khổ, công phu của hắn đã gần bằng ta, chính bị thương ngoài da coi như còn nhẹ.”

Úc Thụy biết mình không làm hỏng chuyện, trái tim đã an ổn quay về chỗ cũ, Đường Kính nói cái gì hắn cũng nhu thuận lên tiếng trả lời, tâm tình Đường Kính trở nên tốt vô cùng, khó tránh khỏi “động chân động tay” với Úc Thụy, chẳng qua lại cố kỵ thương thế của hắn, chỉ làm tới điểm đến thôi.

Bởi vì Úc Thụy bị thương, Đường Kính sai mang cơm đặt trên giường, còn tự tay gắp đồ ăn cùng cơm đút cho Úc Thụy ăn, sợ hắn động tới cánh tay lại đau.

Úc Thụy kháng nghị: “Ta không yếu ớt như vậy.”

Đường Kính thèm không để ý, nói: “Miệng vết thương khá sâu, cẩn thận không để lại bệnh căn đó, chân còn chưa khỏi mà, cánh tay thì có gì mà ngại.”

Úc Thụy bỗng nhiên vươn tay, dừng trên ngực Đường Kính, cách xiêm y nhẹ nhàng vuốt vuốt. Đường Kính mỗi lần hoan ái với hắn đều không cởi áo, hắn nhớ đặc biệt rõ ràng lần đó, Đường Kính cùng hắn tắm rửa, khi đó đối phương mới cởi sạch quần áo.

Lúc Úc Thụy nhìn thấy Đường Kính trơn tuột từ đầu đến chân đã ngây ngẩn cả người, trên người y, trên ngực, trên cánh tay, đều là những vết sẹo lớn lớn nhỏ nhỏ. Úc Thụy khó có thể tưởng tượng, người này lần lượt vượt qua sinh tử ở trên sa trường như thế nào. Đường gia không phải chỉ có duy nhất một huyết mạch, Đường Kính đứng hàng lão tứ, nhưng đến hôm nay, trong số các huynh đệ lại chỉ còn một mình y tại thế.

Người ta không phải sinh ra đã bất cẩu ngôn tiếu, không phải sinh ra đã nghiêm túc lãnh đạm như vậy, chẳng qua Đường Kính là người đã nhìn thấu sinh tử, những vết sẹo này đều là minh chứng.

Ngón tay Úc Thụy cách một lớp xiêm y vuốt lên, Đường Kính bỗng nhiên bắt lấy tay hắn, nhẹ nhàng cắn một ngụm, nói: “Ta không nháo ngươi, ngươi ngược lại đến chọc ta?”

Úc Thụy đột nhiên cất tiếng: “Ta hôm nay mới biết được có bao nhiêu đau đớn.”

Đường Kính qua loa trả lời: “Quen rồi. Cũng đã quên có bao nhiêu đau đớn.”

“Nếu thật sự có một ngày ngươi trở về chiến trường, ta nhất định phải đi theo ngươi.”

“Đi theo ta làm cái gì, chỗ kia ngoài bụi cát thì chẳng có gì ăn, không phải ngươi muốn ngồi vững vàng ghế trưởng tử Đường gia sao, ghế gia chủ Đường gia cũng đang chờ ngươi đến ngồi a.”

Úc Thụy lại cười rộ lên, thanh âm cố ý mềm mềm cất lên, nói: “Phụ thân xuất môn, nhi tử bỗng nhiên lại trở thành con ghẻ.”

Đường Kính chỉ nhìn hắn một cái thật sâu, cũng không bàn luận về vấn đề này nữa.

Ăn xong cơm chiều, Thành Thứ lại đây bẩm báo: “Lão gia, chuyện mấy ngày trước ngài bảo ta đi điều tra.”

Nói tới đây, nghiêng mắt nhìn thấy Úc Thụy, lời nói có chút nói quanh co lòng vòng. Đường Kính mở miệng: “Trước mặt thiếu gia không có chuyện gì không thể nói, cũng không có chuyện gì thiếu gia không thể biết, hắn là nhi tử Đường Kính ta, trưởng tử Đường gia, mặc kệ sau này như thế nào, chuyện này sẽ không thay đổi.”

Thành Thứ nghe đến đây, gật gật đầu, lúc này mới tiếp tục bẩm báo: “Trước đó không lâu sai người đi điều tra, năm đó hài tử kia cũng chưa chết, chỉ là lúc ấy tưởng lầm rằng không sống nổi nữa, nên đã ném hài tử đi…”

Thành Thứ nói hài tử, đương nhiên là nhi tử thân sinh của Đường Kính, Úc Thụy vừa tỉnh đã đang trên đường tới kinh thành, tất cả mọi người nói hắn là trưởng tử của Đường Kính, hắn cũng không biết từ đầu đến cuối đã xảy ra chuyện gì.

Hài tử kia vẫn chưa chết, được người nhặt được sau đó nuôi nấng, chẳng qua lúc ấy Triệu Lê vừa mới đăng cơ, mất mùa khắp nơi, tình trạng của hài tử cũng không tốt, một đường lăn lộn kiếm sống, cuối cùng gia nhập quân doanh, bắt đầu từ lính tốt, ở trong quân doanh phấn đấu ba năm, vậy mà liên tiếp lập được kỳ công, thái độ làm người lại thực thành thục chín chắn, giờ đây đã thành giáo úy.

Đường Kính nghe xong, yên lặng thật lâu, hỏi: “Hắn tên gọi là gì, hiện tại ở nơi nào.”

Thành Thứ đáp lời: “Tên là Tề Chương, đang ở trong kinh thành, ngày hôm qua vừa mới vào kinh, lần này điều binh đến biên cảnh, bởi vì được Liên đại nhân tiến cử, hình như sắp được phong quan, cho nên vào kinh diện thánh tiếp nhận hoàng ân.”

Đường Kính gật gật đầu, cũng không nói khi nào thì gặp Tề Chương, chỉ bảo Thành Thứ trước cứ lui xuống.

Úc Thụy rốt cục hiểu được vì sao trước đó Đường Kính lại nói những lời kia, vì sao Thành Thứ trước khi nói chuyện lại liếc nhìn hắn một cái, thì ra nhân tài kêu Tề Chương này là nhi tử chân chính của Đường Kính.

Kỳ thật ai cũng có nỗi khổ riêng, đời trước Úc Thụy vì tranh đoạt mà bị hại chết, Tề Chương thân là trưởng tử chân chính của Đường gia lại có nhân sinh bất hạnh, còn Đường Kính cho dù muốn gió được gió muốn mưa được mưa, còn không phải giãy dụa giữa sinh với tử trên sa trường.

Úc Thụy nói: “Đón hắn trở về đi.”

Đường Kính nhìn hắn một cái, Úc Thụy lại nói: “Ta đời này không có khả năng kết hôn, Đường gia nếu không lưu lại huyết mạch, phỏng chừng ngươi cũng không cách nào đối mặt liệt tổ liệt tông. Huống hồ ngay cả Liên đại nhân cũng tiến cử, chắc là nhân vật lợi hại lắm.”

Đường Kính lại chỉ nói: “Ta vẫn chưa nghĩ kỹ.”

Buổi chiều Đường Kính ở lại Úc Hề viên, y cố kỵ miệng vết thương của Úc Thụy, không định làm cái gì, chẳng qua Úc Thụy vẫn cứ vuốt vuốt mấy vết sẹo trên người y, Đường Kính bị hắn trêu chọc đến không thể nhịn được, cũng may Đường Kính luôn có chừng mực, tránh đi vết thương của hắn, đến Úc Thụy mệt mỏi thì thành thành thật thật đi ngủ.

Ngày hôm sau, Thời Việt cả đêm không trở về, Úc Thụy đã nghĩ đến Thường gia cửa hàng xem một chút, từ khi để cho Thời Việt quản lý, Úc Thụy cũng chưa đến xem cửa hàng này như thế nào.

Đến cửa hàng thượng, bọn tiểu nhị tiếp đón rất nhiệt tình, chẳng qua không thấy bóng dáng Thời Việt, tiểu nhị nói rằng: “Tối hôm qua chưởng quầy có qua đây, sau đó lại đi ra ngoài, cả đêm không trở về, nếu thiếu gia có chuyện gì, để lại lời nhắn cũng được.”

Thực ra Úc Thụy cũng không có chuyện gì, an vị trong nội đường xem sổ sách, Thời Việt ghi chép phi thường cẩn thận, bởi vì đều do một tay hắn dạy, cho nên Úc Thụy cũng giống như đang xem sổ sách của mình, từng khoản một đều rất rõ ràng.

Úc Thụy xem qua hết, chợt nghe trên đường có tiếng ồn ào, gọi tiểu nhị tới hỏi xem là chuyện gì, tiểu nhị cười nói: “Trên đường thật náo nhiệt, hình như có đoàn ngựa từ ngoại thành vào kinh, chuẩn bị vào cung diện thánh tiếp nhận phong thưởng, tất cả mọi người đều đi theo giúp vui.”

Úc Thụy vừa nghe, liền nhớ lại chuyện của Tề Chương mà Thành Thứ nói hôm qua, bảo tiểu nhị đẩy mình tới cửa xem, quả nhiên, đội ngũ chậm rãi vẫn chưa đi hết, người đi đầu tuổi còn trẻ ngồi trên lưng ngựa, bởi vì đang mặc khôi giáp, nên cũng thấy không rõ bộ dạng, chẳng qua thân hình cao gầy, cho dù ngồi ở trên ngựa cũng biết vóc người không hề thấp.

Hắn nhìn một lát, tiểu nhị bên cạnh nói: “Thượng tướng đang cưỡi con ngựa kia cũng là một nhân vật khó lường, do Thừa tướng đại nhân tiến cử, Hoàng Thượng muốn đích thân phong thưởng hắn, hình như họ Tề, gọi là Chương gì gì đó…”

Úc Thụy tiếp lời nói: “Tề Chương.”

“Đúng vậy!” Tiểu nhị lại nói: “Nhất thời quên mất, thiếu gia nói đúng đó, chính là Tề Chương, hình như tuổi còn trẻ lắm.”

Tề Chương đến cửa cung, xuống ngựa cởi bội đao, cung nhân vào nội điện thông truyền, sau đó được Triệu Lê tuyên triệu, mới có người dẫn Tề Chương đi vào bên trong.

Trên đại điện vẫn chưa tan triều, gần đây quân đội Thành quốc từng bước ép sát, Triệu Lê cũng gấp rút thương thảo với chúng đại thần nên điều binh như thế nào, Tề Chương nhận được thánh chỉ, triệu hắn vào kinh phong thưởng, tuy rằng hắn lập được chiến công, nhưng vẫn chưa cập quan, tuổi còn rất nhẹ.

Tề Chương được tuyên triệu, cúi đầu bước vào đại điện, quy củ cúi người, hành lễ với Triệu Lê, các đại thần đang có mặt ở đây không khỏi đều trộm đánh giá người này.

Có thể được Liên Hách tiến cử, tất nhiên phải có chỗ hơn người, vóc người Tề Chương rất cao, mọi người ở đây đương nhiên không biết hắn là con nối dòng của Đường gia, chẳng qua người này rất thành thục, lộ ra một cỗ khí thế trầm ổn, mặc dù đang quỳ ở nơi đó nhưng quả thật vẫn giữ vững được phong phạm.

Triệu Lê cũng đánh giá hắn một chút, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cười nói: “Không cần đa lễ.”

Tề Chương cảm tạ hoàng ân, lưu loát đứng lên, nhất cử nhất động đều nghiêm cẩn chỉnh tề hiển nhiên là xuất thân từ quân doanh.

Lúc này Triệu Lê mới nhìn rõ diện mạo của hắn, thiếu niên này có đôi mắt rất thâm thúy, đôi mắt giống như điểm nước sơn, sống lưng thẳng tắp, tướng mạo thân thể cường tráng giống như được trạm khắc, lại lộ ra một chút non nớt, chứng minh người đang đứng trên đại điện còn là một thiếu niên.

Triệu Lê chỉ nhìn thoáng qua, dường như vô ý cười nói: “Trẫm nhìn thấy ái khanh, bỗng nhiên lại nhớ tới một vị cố nhân.”

Tuy rằng Liên Hách tiến cử Tề Chương, nhưng cũng chưa từng gặp hắn, chỉ xem công báo rồi biết được có một nhân vật như vậy ở biên quan, hơn nữa đây là lần đầu tiên Tề Chương đặt chân lên kinh thành, Triệu Lê vừa nói như thế, Liên Hách dường cũng hiểu được điều gì.

Đó đã là chuyện của rất nhiều năm về trước, đại khái cũng khoảng hai mươi năm, năm đó Đường Kính đứng trên điện ngọc, cũng là bộ dáng như thế này, cũng là đôi mắt giống như điểm nước sơn, thậm chí không có người nào dám nhìn thẳng vào mắt y…