Trọng Sinh Chi Đích Tử

Chương 57: Chính văn kết thúc




Thân làm thần tử sẽ không quyền lợi quyết định thắng thua, ở trên bàn cờ của đế vương, thứ hắn cần chính là một quân cờ ngu trung.

Chẳng qua khi quân cờ này biến mất, tim Triệu Lê không hiểu sao đập điên cuồng, rõ ràng mọi người ở trong mắt của hắn đều chỉ là tiểu binh nên vì giang sơn xã tắc mà hy sinh thân mình, nhưng lúc này đây, Triệu Lê mới hoàn toàn tỉnh ngộ, trong thâm tâm hắn, hoàn toàn không phải nghĩ như vậy.

Triệu Lê là được người nâng về tẩm điện, ngự y vô cùng lo lắng chạy tới, muốn thỉnh mạch Triệu Lê, chẳng qua Triệu Lê lại không cho người người nào xem bệnh, chỉ nằm ở trên giường, nhìn đỉnh màn màu vàng mà ngẩn người.

Triệu Lê lúc này chẳng nghĩ gì cả, bởi vì đầu óc của hắn căn bản không chuyển độc, bên trong hoàn toàn trống rỗng, một mảnh mờ mịt, tim gan lại giống bị người ta hung hăng giày xéo, chua xót bi thương, thậm chí là ủy khuất, từ từ tràn ra, khiến cho Triệu Lê không thở nổi, hắn cảm giác được đôi mắt chua xót mờ mịt, hốc mắt dần đỏ bừng lên, nước mắt đong đầy, lập tức có thể rơi ra.

Triệu Lê khoát tay áo, ý bảo cung nhân lui xuống, nhóm nội thị đều không dám hé răng, khom người cúi đầu lui xuống, lúc này Triệu Lê mới thở hắt ra, luồng khí nghẹn ở ngực đột nhiên dâng lên, nước mắt cứ thế trượt dài.

Hắn cũng không lên tiếng, chỉ cố gắng há miệng hô hấp, sợ rằng nếu mình mím miệng lại sẽ không thể ức chế tiếng nức nở, nước mắt giống như vỡ đê trào ra, không ngừng lại được, Triệu Lê cũng không lau, lẳng lặng nằm trên giường, mặc cho nước mắt chảy xuống thấm ướt sàng đan.

Triệu Lê cũng không biết đã qua bao lâu, chỉ cảm thấy toàn thân kiệt sức, đến một ngón tay cũng không nâng nổi, trong cổ họng vẫn cứ nghẹn ngào, nếu là ngày thường, với bộ dáng này của hắn, Liên Hách nhất định sẽ ở bên cạnh, đầu tiên là nói móc hắn vài câu, cuối cùng là bất đắc dĩ an ủi hắn.

Nhưng mà bây giờ không có Liên Hách, Triệu Lê cũng không nghĩ ra, trên đời này ngoại trừ Liên Hách, hắn còn có thể vì ai mà chảy nước mắt, để hắn đường đường là vua của một nước mà lại nước mắt giàn giụa, đây là tội danh to lớn cỡ nào.

Chẳng qua Liên Hách không sợ tội danh này, dù sao hắn cũng không về được.

Triệu Lê kinh ngạc chết đứng, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh lúc ở cùng với Liên Hách, lái đi không được, từng giọt từng giọt ký ức lúc này lại như tra tấn, Triệu Lê không thể gánh nổi, rõ ràng đã khóc mệt muốn chết, nhưng những ký ức bi thương này vẫn cứ không ngừng nấn ná trong lòng hắn không chịu đi.

Cung nhân tiến vào, thấy Triệu Lê vẫn ngửa mặt nhìn đỉnh màn, nơm nớp lo sợ bẩm báo: “Bệ hạ, văn kiện khẩn cấp từ núi Vọng Long.”

Triệu Lê nghe thấy ba chữ ” núi Vọng Long”, thân thể nhất thời cứng đờ, hắn cũng không rõ đây là cảm xúc gì, chán ghét, hoảng sợ, hoang mang, rắc rối phức tạp dây dưa, duy nhất một điều Triệu Lê có thể khẳng định, đây là do hắn tự làm tự chịu, mục đích của hắn đã đạt được, Liên Hách đã chết thật rồi, hết thảy đã thỏa mãn tâm nguyện rồi…

Triệu Lê hỗn loạn lau mắt, lúc này mới vươn tay, nội thị thấy bệ hạ vẫn không đứng dậy, đành phải cúi đầu cung kính đưa lên.

Triệu Lê tiếp nhận văn kiện khẩn cấp, mở ra xem, hắn vừa nhìn thoáng qua đã hít sâu một hơi, hàm răng cắn chặt lại, như là nghiến răng nghiến lợi.

Đôi mắt Triệu Lê có thể là vì khóc, cũng có thể là bởi vì thấy được hàng chữ trên văn kiện, tràn ngập tơ máu, đỏ ngầu, nheo lại hung hăng nhìn chằm chằm trang giấy.

Chữ trên đó không nhiều lắm, nhưng lại mang đến cho Triệu Lê một “tin tức tốt”, thời điểm đại quân tuần tra lại sơn cốc, đã phát hiện Mộ Dung Thịnh, Mộ Dung Thịnh vẫn chưa chết, nhưng bị trọng thương, lúc đại quân chiến thắng trở về từ núi Vọng Long, sẽ dâng lên tù binh.

Thì ra ngày đó Mộ Dung Chẩn ra roi thúc ngựa mang theo hai ngàn kỵ binh của mình chạy tới, dọc theo đường đi tuy rằng không gặp phải ngăn cản gì, nhưng lộ trình dài như vậy, có là quân đội tinh nhuệ cũng cần nghỉ ngơi, nếu không nghỉ ngơi sẽ mỏi mệt giảm sức chiến đấu.

Nhưng mà thời gian không đợi người, lúc Mộ Dung Chẩn tới phụ cận núi Vọng Long đã thấy khói lửa bốc lên từ Vọng Long cốc, bởi vì trong Vọng Long cốc đều là cỏ cây, lửa cháy lan nhanh, cho dù là Mộ Dung Chẩn dũng mãnh thiện chiến cũng không có biện pháp, chỉ có thể mệnh lệnh tướng sĩ chạy vào sơn cốc cứu người.

Trong lòng Mộ Dung Chẩn nôn nóng tìm Mộ Dung Thịnh, nhưng cũng không thể làm gì, trước khi vọt vào sơn cốc, khói lửa đã dày đặc, trong sơn cốc loạn thành một đoàn, bụi bay nghìn nghịt còn có nhiệt độ nóng rực khiến người ta gần như không thể hô hấp.

Mộ Dung Chẩn nhìn cảnh tượng trước mà lạnh lẽo cả người, vọt vào sơn cốc, binh lính phía sau bị chặn ở bên ngoài, Mộ Dung Chẩn đành phải đơn thương độc mã phóng vào trong, chẳng qua lửa rất lớn, hắn không thể nhìn thấy thân ảnh Mộ Dung Thịnh. Hai ngàn binh mã Thành quân vừa đến đã bị tách ra, binh lính phục kích tại sườn Vọng Long lại vọt xuống dưới, cùng Thành quân giao tranh.

Sau đó Thành quân phá tan vòng vây của Triệu quân cũng vọt vào trong sơn cốc, nhìn thấy Thành Tĩnh Vương giống như phát điên tìm kiếm chung quanh, bọn họ đều là thân tín đi theo Mộ Dung Chẩn nhiều năm, đương nhiên biết ở trong lòng Vương gia, Hoàng Thượng không chỉ là Hoàng Thượng, mà còn là người thân duy nhất của hắn, tình cảnh này xảy ra trước mắt, làm sao có thể không sốt ruột.

Chẳng qua ngọn lửa quá lớn, đội ngũ đi vào cốc trước đó chỉ sợ dữ nhiều lành ít, binh lính không ngăn cản được Mộ Dung Chẩn, nhìn hắn một thân khôi giáp bị khói bụi hun đến chật vật không chịu nổi, chỉ có thể quỳ xuống van cầu Mộ Dung Chẩn lập tức rời khỏi sơn cốc.

Nếu Mộ Dung Thịnh bất hạnh chết trận, như vậy Thành quốc không thể một ngày không có vua, mà Mộ Dung Thịnh không có nhi tử, chỉ có duy nhất một đệ đệ này, Thành quốc còn cần Mộ Dung Chẩn trở về dẫn dắt.

Mộ Dung Chẩn nhìn khói bụi đặc kịt phía xa xa, trong hốc mắt dày đặc tơ máu, trên mặt cũng không biết là mồ hôi hay là nước mắt, chỉ ngơ ngác đứng, binh lính quỳ trên mặt đất, ôm chân Mộ Dung Chẩn, đau khổ cầu xin hắn xuất cốc, nếu Vương gia không đi, tướng sĩ đương nhiên cũng sẽ không đi, Thành quốc sẽ bị chôn vùi trong Vọng Long cốc.

Lúc này Mộ Dung Chẩn mới run run môi, gào to một tiếng, lập tức rút đao phóng ra bên ngoài, ngựa sợ lửa, lúc này đã bốn phía chạy loạn trong cốc, Thành quân không có ngựa tựa như không có chân, dường như không còn đường sống.

Triệu quân đem bao vây Mộ Dung Chẩn, Mộ Dung Chẩn chỉ còn lại không đến trăm người, căn bản không có khả năng chạy trốn, thế nhưng khi đó Triệu quân mới kiến thức được cái gì gọi là dã tính.

Mộ Dung thị là dân tộc trên lưng ngựa, bọn họ sinh ra trên lưng ngựa, lớn lên trên lưng ngựa, cho dù đã học tập theo hoàng cung Triệu quốc, có quy củ thể thống lễ nghi phiền phức, nhưng trong dòng máu vẫn luôn tôn sung dã tính huyết tinh.

Mộ Dung Chẩn vẫn luôn khắc chế bản thân, nhưng mà khi đó, hắn mới biết được cái gì gọi là không thể tự chủ, trong đầu của hắn cái gì cũng không có, chỉ còn lại bi thương cùng phẫn nộ, còn có tuyệt vọng…

Đường Kính ở biên quan mệnh lệnh Tề Chương dẫn người tuần tra, bắt đầu từ trung tâm tuần tra ra bốn phía, không được để sót lại một chỗ nào.

Tề Chương lĩnh mệnh đi ra ngoài, lúc này Đường Kính mới gọi Úc Thụy tới, xốc trướng mành lên, Úc Thụy lại không ngồi trên xe lăn, mà đang vịn vào khung tập đứng, còn phất tay với Đường Kính.

Đường Kính vừa thấy hắn đi tới, nhanh chóng chạy đến, đỡ lấy hắn, trên trán Úc Thụy đã phủ một tầng mồ hôi tinh mịn, tuy rằng đoạn đường này không dài, nhưng đối với Úc Thụy mà nói rất khó khăn.

Chân hắn mặc dù có tri giác, nhưng lực độ không đủ, Úc Thụy cũng muốn sớm ngày rời khỏi xe lăn, trước kia hắn không nghĩ tới mình còn có thể đứng lên, hiện giờ chân có cảm giác, cố gắng tập luyện một thời gian là có thể giống như người bình thường.

Đường Kính biết Úc Thụy muốn trở nên mạnh mẽ, đỡ hắn ngồi xuống, hỏi han: “Chân của ngươi thế nào rồi? Trong quân doanh không có người có thể châm cứu được cho ngươi, mấy ngày nay ta lại bận rộn quân vụ.”

Úc Thụy đáp: “Cũng không có gì không tốt, chỉ là đi vài bước còn có chút vô lực.”

Đường Kính nói: “Chuyện ở đây đã gần xong rồi, mấy ngày nữa sẽ trở về, về đến kinh thành, phải để Thời Việt xem lại kỹ càng cho ngươi.”

Y nói xong, thấy chân Úc Thụy hơi hơi run rẩy, biết là vừa rồi nôn nóng đứng dậy mà quá mức mệt nhọc, để hắn ngồi dựa vào thành giường, còn y vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve xoa bóp chân cho hắn.

Úc Thụy thành thật dựa vào giường, để Đường Kính xoa bóp, lúc này đột nhiên có người đi đến, ở bên ngoài cao giọng thông báo, nói là công báo từ núi Vọng Long.

Đường Kính buông chân Úc Thụy ra, đứng dậy, đi ra ngoài nhận công báo, Úc Thụy thấy y đi ra ngoài lại trở về, trong lòng cũng có chút cảm thán, chuyện ở núi Vọng Long Úc Thụy đương nhiên đã nghe qua, thái độ của Liên Hách đối với hắn cứ mơ mơ hồ hồ, thậm chí Đường Kính đã từng nói với hắn, đây là một người rất khó dây.

Chẳng qua gần đây, Liên Hách cũng không tới bới móc, hơn nữa dân chúng trong kinh thành còn thực kính yêu vị Thừa tướng gia này, không cần biết Liên Hách rốt cuộc là ôn hòa hay là dối trá, nhưng đúng là hắn đã dốc hết tâm tư vì triều đình, hoặc đổi thành một cách nói khác, hắn đã dốc hết tâm tư lên người Triệu Lê, mà Triệu Lê là quân vương Triệu quốc, Liên Hách đương nhiên sẽ trở thành Thừa tướng gia yêu dân như con.

Hiện giờ lại nghe thấy tin Liên Hách chết trận, trong đầu Úc Thụy cũng không chịu nổi.

Đường Kính cầm công báo, nhìn thoáng qua, lập tức quay sang nói với Úc Thụy: “Mộ Dung Chẩn chạy thoát.”

Úc Thụy rốt cục biết vì sao Đường Kính lại quay sang nhìn hắn, trước đây quan hệ của Mộ Dung Chẩn cùng Úc Thụy thực thân thiết, Đường Kính nói như vậy, kỳ thực là muốn Úc Thụy yên tâm.

Úc Thụy không nói lời nào, quả nhiên chuyện gì liên quan đến quốc gia, liên quan đến lãnh thổ, liên quan đến lợi ích, đều sẽ thay đổi hương vị, không còn đơn giản có thể dùng thân thiết hoặc là xa cách đến giải quyết.

Úc Thụy cũng không biết nên thấy may mắn vì Mộ Dung Chẩn đã đào thoát, hay là nên tiếc hận vì Triệu quốc không diệt trừ được hậu họa này.

Tề Chương xử lý mấy chuyện vụn vặn ở chiến trường xong, Đường Kính cùng chúng tướng liền chuẩn bị khải hoàn về kinh, thánh chỉ cũng đã đưa tới, chẳng qua khiến mọi người quá mức khiếp sợ, không phải là thôn tính, mà là đàm phán.

Triệu Lê nhận được công báo từ núi Vọng Long, nói bắt được quân vương Thành quốc Mộ Dung Thịnh, nhưng Mộ Dung Chẩn đã chạy thoát, trước mắt xảy ra chuyện Liên Hách, tâm tình Triệu Lê đương nhiên không tốt, Mộ Dung Thịnh được áp giải về kinh, chưa chết, nhưng cũng phải chịu khá nhiều đau khổ, Triệu Lê không sợ Mộ Dung Chẩn tức giận phát binh, nếu đã muốn đánh, thì đánh cho xong.

Nhưng mà đúng lúc này Triệu Lê lại nhận được tin sứ thần của Mộ Dung Chẩn đến, Mộ Dung Chẩn nghe thấy Triệu quân bắt được Mộ Dung Thịnh, phái sứ thần đến cầu kiến.

Triệu Lê đã vài đêm không thể ngủ, trong mắt tất cả đều là tiều tụy cùng tơ máu, vừa nghe đến hai chữ “Sứ thần”, một cỗ tức giận nhất thời vọt lên, cái quy định hai nước giao chiến không được chém sứ giả này với hắn mà nói căn bản không đáng giá nhắc tới, Triệu Lê nghe cũng chưa nghe, lập tức sai người lôi ra chém.

Sứ thần bị tha ra ngoài, sợ tới mức linh hồn nhỏ bé cũng bay, chỉ có thể hô to: “Thừa tướng Liên Hách không chết! Thừa tướng Liên Hách không chết!”

Triệu Lê nghe câu này, cả người cứng lại, bật dậy, phóng nhanh xuống bậc thang trên đại điện, xách cổ áo sứ thần, quát: “Nói! Cho ngươi một cơ hội, nói rõ ràng!”

Sứ thần không dám chậm trễ, lại sợ Triệu Lê đổi ý lôi ra chém, đành phải nói ngắn gọi Liên Hách chưa chết, lúc Mộ Dung Chẩn lao ra ngoài đã vớ được Liên Hách đang hấp hối, khi đó tâm tư của Mộ Dung Chẩn cũng giống như Triệu Lê, chỉ muốn giết Liên Hách, chẳng qua các tướng sĩ đau khổ khuyên can, Liên Hách dù thế nào cũng là trọng thần Triệu quốc, lưu hắn một mạng có thể làm lợi thế đàm phán.

Mộ Dung Chẩn áp giải Liên Hách về Thành quốc, lại chợt nghe nói đại ca của mình vẫn chưa chết, hiện giờ đang bị Triệu quân lôi về kinh thành Triệu quốc.

Mộ Dung Chẩn đưa ra đàm phán, muốn dùng Liên Hách đổi lấy Mộ Dung Thịnh.

Tin tức này có thể nói là chấn động triều dã, Thành quốc dùng một Thừa tướng để đổi về hoàng đế của bọn họ, đây là loại đàm phán buồn cười cỡ nào, lợi thế của hai phe căn bản không hề ngang hàng, một Thừa tướng một hoàng đế bên nào nặng bên nào nhẹ đã rõ ràng, nhất là trong thời điểm này, Thành quốc đã liên tiếp bại trận, cơ hồ không thể vực dậy, Triệu Lê hoàn toàn có thể không cần đàm phán, để Đường Kính tiếp tục đánh vào, đem Thành quốc nhổ cỏ nhổ tận gốc.

Ngay tại khi chúng thần đều biết chắc chắn đáp án là gì, Triệu Lê lại do dự, không có người nào có thể biết được cảm giác mất đi mà lại có được của hắn, hắn gần như đã bật ra khóc rống ngay tại đại điện, chẳng qua hắn là hoàng đế, hoàng đế phải có tôn nghiêm của hoàng đế, hoàng đế không thể vì chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này mà khóc rống.

Triệu Lê giả vờ bình tĩnh, chẳng qua không ai biết trong lòng hắn đang nóng như thiêu đốt, kinh ngạc, hưng phấn, không dám tin, tuyệt vọng, rồi lại hy vọng.

Chúng thần cũng chờ Triệu Lê lên tiếng, chẳng qua đợi thật lâu thật lâu, Triệu Lê lại chỉ lẳng lặng nhìn sứ giả, sứ giả Thành quốc bị Triệu Lê nhìn chằm chằm đến run bắn cả người.

Lúc này Triệu Lê mới lành lạnh mở miệng cười nói: “Thành ý của Thành quốc ở nơi nào, tướng gia của Triệu quốc ta ở đâu, bại quốc mà cũng đòi trao đổi điều kiện với trẫm, vậy mà lại chỉ phái một quan viên nho nhỏ đến đây?”

Mọi người vừa nghe, nhất thời không rõ Triệu Lê có ý gì, y theo bản tính của Triệu Lê, căn bản không có khả năng đáp ứng trao đổi, dù sao Mộ Dung Thịnh là quân vương Thành quốc, thả hổ về rừng hậu hoạn khôn cùng, không trao đổi, phát binh một đường đánh thẳng vào hoàng cung Thành quốc, nói không chừng sẽ thôn tính được cả Thành quốc, vấn đề cũng chỉ là thời gian.

Nếu Mộ Dung Thịnh trở về nước, sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức, vậy thì những gì Triệu Lê đã làm hết thảy đều uổng phí.

Nhưng Triệu Lê lại không cự tuyệt đối phương, mà chỉ kỳ quái bày ra khí thế bức người.

Đường Kính không nhận được thánh chỉ khải hoàn hồi kinh, mà nhận được thánh chỉ đàm phán, Mộ Dung Thịnh đã bị trọng binh áp giải sang nơi này của bọn họ, Triệu Lê lệnh Đường Kính mang Mộ Dung Thịnh đi đàm phán với Mộ Dung Chẩn, đổi về Thừa tướng gia của Triệu quốc.

Đường Kính tiếp thánh chỉ, chúng tướng đồng thanh ồ lên, không biết vì sao hoàng đế lại đột nhiên làm vậy, đây là một vụ mua bán đã định trước sẽ tổn thất thảm hại.

Mọi người tiếp chỉ nhưng không giải tán, có người nói: “Tướng quân hà tất phải tiếp chỉ, nhốt người truyền lệnh ở bên ngoài, chờ Mộ Dung Thịnh đến, một đao chém cổ của hắn, sau đó đánh thẳng vào Thành quốc, Mộ Dung Chẩn có lợi hại mấy, còn có thể một mình trấn thủ Thành quốc sao?”

Đường Kính không nói gì, chỉ nâng trên mặt đất Úc Thụy dậy, để hắn ngồi xuống, Tề Chương cũng có chút không hiểu được, Úc Thụy biết mình không có quan hàm trong người, nói chuyện cũng không có trọng lượng không trấn áp được lòng người, chẳng qua lại không thể nhịn không ói.

“Không biết các vị tướng quân đã nghe qua câu, ‘Giặc cùng đường chớ đuổi’ … Hiện giờ Triệu quốc đánh Thành quốc là để khuếch trương lãnh thổ, mà Thành quốc đánh lại Triệu quốc là vì bảo vệ đất nước, thiết nghĩ nếu so sánh lợi hại trong đó thì bên nào hơn? Nếu Hoàng Thượng từ bỏ Thừa tướng, dân chúng sẽ thấy thế nào, hôm nay quân chủ có thể bỏ mặc Thừa tướng như vậy, ngày mai cũng có thể bỏ mặc quân đội, không đoạt được một phần lãnh thổ của người khác, cùng mất đi dân tâm, không biết cái nào nghiêm trọng hơn?”

Mọi người nhất thời hai mặt nhìn nhau, ai cũng biết, có được dân tâm là có được thiên hạ, mất đi dân tâm sớm muộn gì cũng sẽ diệt quốc, bọn họ đều là lão binh chinh chiến nhiều năm trên sa trường, lại xem nhẹ điểm này, được Úc Thụy nhắc nhỏ, không khỏi có chút cảm thán, nghĩ thầm rằng quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử.

Đội ngũ áp giải Mộ Dung Thịnh nhanh chóng tới nơi, Mộ Dung Chẩn quyết định đích thân đến nghị hòa.

Lúc Mộ Dung Chẩn gặp Đường Kính, song phương đều mang theo binh mã bao quanh, áp giải tù binh của mình, Đường Kính đã sớm chuẩn bị tốt công văn, sai người mang qua cho Mộ Dung Chẩn xem.

Mộ Dung Chẩn nhìn công văn, lại ngẩng đầu nhìn Đường Kính, Đường Kính nói: “Thành quốc dùng Thừa tướng trao đổi quân vương, bản thân chuyện này đã là một vụ mua bán thua lỗ, nói vậy chắc Thành Tĩnh Vương cũng biết, Đường mỗ là thương nhân, sẽ không làm loại chuyện thua lỗ này, nếu Thành Tĩnh Vương cảm thấy có thể, vậy lập minh ước, nếu không được, chúng ta sẽ gặp mặt trên sa trường.”

Mộ Dung Chẩn chỉ nhìn chằm chằm Đường Kính, Đường Kính không sợ nhìn thẳng lại hắn, nét mặt không chút nào thay đổi, Mộ Dung Chẩn nhìn một hồi, lại quay sang nhìn Mộ Dung Thịnh, Mộ Dung Thịnh bị khóa tay chân đứng ở trong xe chở tù, bộ dáng có chút chật vật, thế nhưng hai mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Dung Chẩn.

Mộ Dung Chẩn trong lòng vừa động, rũ mắt xuống, buông tay, đụng đến bội đao bên hông, lập tức rút đao ra khỏi vỏ, cát ngang lòng bàn tay của mình, máu tươi lập tức bắn ra, Mộ Dung Chẩn ngay cả mày cũng không hề nhăn, hạ bàn tay đầy máu ấn trên công văn.

Đường Kính gật gật đầu, lúc này mới phất tay, Mộ Dung Chẩn cũng giơ tay lên, song phương lập tức tuân lệnh, đưa xe chở tù lên trước, trao đổi tù binh.

Đường Kính ngồi trên lưng ngựa, quay đầu lại nhìn Mộ Dung Chẩn, nói: “Nếu đánh tiếp, người chịu khổ chỉ có dân chúng, mặc kệ ngươi xuất phát từ mục đích gì mà lập nên minh ước này, Đường mỗ cũng chỉ hy vọng Thành Tĩnh Vương tự giải quyết cho tốt, tuân thủ lời hứa.”

Đường Kính chiến thắng trở về, mang theo Thừa tướng Liên Hách, trọng yếu hơn là mang về một phần minh ước, suốt đời Mộ Dung Chẩn, vĩnh viễn không xâm phạm…

Toàn bộ triều dã lâm vào chấn động, Triệu Lê dẫn đầu văn võ bá quan đích thân ra khỏi cửa thành nghênh đón.

Đường Kính dọc đường đi cũng không cưỡi ngựa, mà là ngồi xe ngựa trở về, bởi vì chúng tướng đều biết chân tiểu công tử Đường gia không thể đi lại, cho nên cũng không có người nào thấy kỳ quái.

Hơn nữa mấy ngày nay Úc Thụy ở tiền tuyến, không hề giở bản tính thiếu gia, cùng các tướng sĩ ăn chung ở chung, hơn nữa lời nói lần đó của Úc Thụy, đúng là đã giác ngộ rất nhiều người, các tướng sĩ càng thêm khâm phục hắn, dọc theo đường cũng thập phần chiếu cố Úc Thụy.

Về tới kinh thành, Đường Kính ra khỏi xe ngựa, sai người đánh xe ngựa về Đường gia, Úc Thụy không có quan hàm, ở lại khách sáo với văn võ bá quan rất vất vả, Đường Kính đương nhiên không muốn Úc Thụy mệt mỏi, để hắn về Đường gia nghỉ ngơi trước.

Đại quân chiến thắng khải hoàn là chuyện không ai không biết, trong Đường gia đã sớm chuẩn bị, lão thái thái nghe nói nhi tử trở về, còn lập được chiến công không ai bì nổi, trong lòng đương nhiên rất cao hứng, rốt cục hắn cũng tìm về thanh danh của Đường gia, đã sớm sai bọn hạ nhân an bài, muốn phong quang vô hạn mà nghênh đón Đường Kính.

Xe ngựa chở Úc Thụy dừng lại trước đại môn, đã có người vây quanh đón tiếp, lão thái thái được Kiều Tương dìu đỡ, Chỉ Hi Thời Việt cũng đều chạy ra, hai người bốn mắt nhìn chằm chằm xe ngựa.

Mành xe ngựa được đánh lên, Úc Thụy thò đầu ra khỏi xe, lão thái thái gọi: “Còn không mau đỡ thiếu gia xuống xe?”

Úc Thụy lại cười lắc lắc đầu, chỉ nói: “Thời Việt, bục kê chân.”

Thời Việt sợ run một hồi, lập tức tỉnh mộng, thiếu gia còn nhớ rõ lời của lão thái thái, chỉ cần hắn có thể ở trước mặt bà mà đi một bước, lão phu nhân sẽ thừa nhận hắn là trưởng tử Đường gia.

Thời Việt lập tức từ cướp lấy cái bục kê chân ở bên cạnh, đặt lên nệm mềm màu đỏ, sau đó dõi theo Úc Thụy.

Lúc này Úc Thụy mới gật gật đầu, hai tay đỡ lấy thành xe ngựa, chống người dậy, khi hai chân hắn đặt xuống bục kê chân, mọi người đồng loạt ngừng thở, lão thái thái cũng nhịn không được mở to hai mắt.

Úc Thụy hơi run lên một cái, tim lão thái thái cũng cả kinh đập mạnh một cái, quát: “Mau đỡ thiếu gia, ngã một cái các ngươi gánh vác nổi sao!”

Chẳng qua Úc Thụy lập tức túm chặt thành xe, ổn định lại thân hình, hơi cong đầu gối, từ trên bục kê chân bước xuống.

Chỉ Hi cùng Kiều Tương chung quy cũng là cô nương, nhìn một màn này nhất thời nước mắt lưng tròng, sóng sánh đong đầy, suýt nữa đã khóc lên, cũng không biết là vì thiếu gia bình an từ chiến trường trở về, hay là vì thiếu gia có thể đứng lên, có thể đi lại.

Lão thái thái cũng hơi đỏ mắt, nhưng bà là người cứng rắn, không muốn cúi đầu với người khác, chỉ gật gật đầu, nói: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi…”

Chỉ Hi lập tức chạy tới đỡ lấy Úc Thụy, cũng không để ý tới quy củ được nữa, nức nở: “Thiếu gia ngài đã trở lại!”

Lúc này mọi người mới vây quanh Úc Thụy đi vào trong, thái phu nhân một mặt sợ Úc Thụy lặn lội đường xa đã mệt mỏi, thúc giục hắn đi nghỉ ngơi, nhưng mặt khác lại không an tâm, cũng muốn hỏi chuyện xảy ra ở biên quan.

Úc Thụy đương nhiên biết, tuy rằng lão phu nhân đối với nhiều chuyện rất cố chấp, nhưng chung quy cũng là vì thanh danh của Đường gia, không có gì sai, hắn cũng không muốn để lão nhân gia phải lo lắng, liền ở lại chính đường, uống hai chén trà, cùng thái phu nhân trò chuyện một hồi.

Đường Kính hồi kinh, Triệu Lê không những dẫn đầu đủ loại quan lại nghênh đón trước cửa thành, mà còn chuẩn bị yến hội, tiếp Đường Kính vào tận trong cung.

Hắn lập công lớn, Triệu Lê muốn ban thưởng cho hắn, trên tiệc rượu hỏi Đường Kính muốn cái gì, Đường Kính không trả lời, chẳng qua khi tan tịch, Đường Kính ở lại, đơn độc nói chuyện với Triệu Lê.

Triệu Lê uống chút rượu, bởi vì Liên Hách trở lại, cho nên hiện tại đầy mặt hắn đều là vui vẻ, đương nhiên nguyện ý nói chuyện với Đường Kính, liền vẫy lui cung nhân, chỉ để một mình Đường Kính ở lại.

Đường Kính đi thẳng vào vấn đề: “Bệ hạ vừa hỏi vi thần muốn cái gì, bây giờ vi thần nghĩ ra rồi.”

Triệu Lê cười nói: “A? Ngươi nghĩ ra rồi, vậy nói đi, ngươi yên tâm, trẫm sống nửa đời người, chưa từng thấy vui như vậy, Đường Kính a, ngươi lập công lớn, ngoại trừ ngôi vị hoàng đế này, cho dù ngươi muốn phong vương, hay là tiền bạc, trẫm đều có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi mở miệng.”

Đường Kính nghe xong, lại cười khẽ một tiếng, tựa hồ không đặt mấy thứ này vào trong mắt, nói: “Gia sản của Đường gia, cho dù không phong hầu bái tướng, cũng đủ để vi thần thư thư thả thả sống cả đời… Vi thần muốn không phải cái này.”

Triệu Lê mỉm cười, đáp: “Đúng rồi, Đường tứ gia là nhân vật nào, cho dù trẫm là hoàng đế, cũng không nhất định có thể hơn ngươi, ở trong mắt dân chúng, ngươi là chìa khóa vàng danh truyền thiên cổ, không cần chút tiền vụn vặt này.”

Đường Kính nói: “Vi thần chỉ có một thỉnh cầu.”

Y nói xong, vươn tay ra, trong lòng bàn tay là hổ phù.

Đường Kính tiếp lời: “Vi thần chỉ hy vọng bệ hạ có thể ân chuẩn, cho vi thần từ quan, tiếp tục làm một thương nhân.”

Triệu Lê khiếp sợ nhìn y, cũng không biết có phải do hắn uống rượu hay không, có chút men say, lời nói ngược lại không có băn khoăn: “Vì sao ngươi còn muốn từ quan, Đường Kính, ngươi lập công lớn, trẫm sẽ không tiếp tục phủ nhận ngươi, vì sao ngươi phải từ quan? Chẳng lẽ thương trường so với sa trường càng có nhiều không gian để ngươi thi triển hơn sao, ngươi trời sinh nên ở trong triều đình, trên thương trường có rất nhiều thương nhân giỏi, Trần Trọng Ân là một ví dụ, bọn họ cũng thiếu ngươi cũng chẳng sao, nhưng triều đình lại không như thế!”

Đường Kính chỉ đáp: “Vi thần là Đường Kính, vô luận có ở trong triều hay không, vẫn là Đường Kính, dù là chỗ nào thì thiếu Đường Kính vẫn có thể tiếp tục phát triển, người mà dân chúng không thể thiếu đó là bệ hạ.”

Đường Kính dừng một lát, nhìn ánh mắt Triệu Lê càng phát ra khiếp sợ, nói tiếp: “Có lẽ những lời này Liên đại nhân không biết phải khuyên bệ hạ như thế nào, vậy Đường Kính sẽ nói… Người trong thiên hạ không có ai không thể thiếu một người, vi thần cũng chỉ là một người trong thiên hạ, mà bệ hạ là vua của một nước, chỉ cần bệ hạ nhớ rõ điều này, vậy là đủ rồi. Hiện giờ Thành quốc đã lập minh ước với Triệu quốc, hơn nữa Thành quốc nguyên khí đại thương, trong vòng mười năm căn bản không thể làm gì, bệ hạ nếu suy nghĩ cho dân chúng, thì không nên lại phát binh gây chiến, kết quả của chiến tranh, chỉ có dân chúng phải gánh chịu.”

Y nói xong, đưa hổ phù cho Triệu Lê, “Nếu như không có chiến loạn, thì không có chìa khóa nào hết, Đường Kính cũng chỉ là một phàm phu tục tử.”

Đường Kính nói xong, quỳ xuống, hành lễ: “Thảo dân, tạ bệ hạ ân điển.”

Đường Kính ra khỏi cung, sắc trời đã rất khuya, đột nhiên thấy ngoài cửa cung không xa có một chiếc xe ngựa, y biết người đánh xe, đúng là hạ nhân Đường gia không thể nghi ngờ.

Đường Kính đi qua, người ở bên trong vén màn xe lên, là Úc Thụy.

Đã sắp đến năm mới, ban đêm gió rất lạnh, Úc Thụy chà xát tay, vừa hà hơi cho ấm, thấy Đường Kính lên xe mới cười nói: “Còn tưởng rằng Đường tứ gia say sưa ở trong cung, đêm nay không trở về, ta đành phải ở đây đợt.”

Đường Kính thấy hắn bị đông lạnh thành cái dạng này, vươn tay ôm Úc Thụy vào trong ngực, Úc Thụy giẫy dụa một cái, dù sao Úc Thụy cũng cao lên rồi, không nhỏ xinh khéo léo trước kia nữa, vóc người cao gầy, cũng ngày càng phát ra khí tức thành thục của nam tử, Đường Kính sẽ bế hắn vào lòng như thế, Úc Thụy cảm thấy cả người mất tự nhiên.

Chẳng qua Đường Kính lại không buông tay, há mồm ngậm ngón tay Úc Thụy vào trong miệng, Úc Thụy run lên một cái, Đường Kính uống rượu, trong miệng rất nóng, cảm giác cháy rực nhất thời từ đầu ngón tay Úc Thụy lan tràn, đối lập với lạnh lẽo trên người, càng trở nên vô cùng mẫn cảm.

Úc Thụy khẽ hừ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Ngươi làm cái gì, đang ở bên ngoài.”

Đường Kính buông tay Úc Thụy ra, sờ sờ mặt hắn, lạnh băng, hỏi: “Vẫn luôn chờ ta?”

Úc Thụy không muốn thừa nhận loại chuyện mất mặt này, hừ một tiếng, đáp: “Không phải, ai cũng biết Đường Tướng quân là nhân tài bậc nhất, lại vừa lập chiến công, ta sợ danh môn khuê tú nhà nào nhìn trúng ngươi, đành phải ở đây chờ.”

Đường Kính bật cười, hôn hôn môi Úc Thụy, Úc Thụy nếm được vị rượu thản nhiên trong miệng y, toàn thân tựa hồ đều nóng lên, cổ họng cũng nhất thời khô cạn, hai tay câu lấy cổ Đường Kính, chủ động làm nụ hôn càng thêm sâu.

Đường Kính làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này, gắt gao túm chặt eo Úc Thụy, hôn Úc Thụy đến đại não trỗng không, thắt lưng mềm nhũn, chỉ có thể thuận theo tùy ý Đường Kính muốn làm gì thì làm.

Đường Kính hôn xong, mới nói: “Ta vừa từ quan rồi.”

Úc Thụy hơi sửng sốt, lập tức gật đầu nói: “Từ cũng tốt, chẳng qua Đường tứ gia đã sớm gian hết gia sản cho ta rồi, hiện giờ thái phu nhân cũng thừa nhận ta là trưởng tử, Đường tứ gia coi như là người nghèo không xu dính túi, sau này nếu không nịnh nọt ta, cẩn thận cho ngươi cởi truồng ra đường.”

“Muốn nịnh nọt như thế nào?” Đường Kính vừa cười khẽ, vừa vươn tay luồn vào vạt áo Úc Thụy lần lên, bàn tay cực nóng sờ soạng thắt lưng hắn, hỏi: “Hầu hạ ngươi thư thư phục phục, ân? Thế nào?”

Úc Thụy vội vàng giãy dụa tránh khỏi ngực Đường Kính: “Đừng nói giỡn, xem sau này ngươi định kiêu ngạo như thế nào, sau này ngươi già rồi, nhất định đến lượt ta hầu hạ ngươi mới phải, tới lúc đó cũng đừng không được… A Đường Kính… Ân!”

Úc Thụy nói còn chưa nói xong, đã bị Đường Kính ấn xuống sàn xe ngựa, lập tức kéo rớt đai lưng, xiêm y loạn thất bát tao rộng mở, Úc Thụy cả kinh muốn chống người ngồi dậy, đây là xe ngựa, tuy rằng ban đêm người đi đường không nhiều lắm, nhưng tùy thời đều có khả năng bị người ta phát hiện.

Đường Kính lại ấn chặt bờ vai của hắn, nói: “Đó là chuyện sau này, hiện giờ xem ai không được.” Nói xong kéo quần hắn xuống.

“Đừng… Đường Kính…”

Đường Kính cười khẽ mổ xuống môi hắn, nói: “Gọi phụ thân.”

Úc Thụy trừng mắt y một cái, ngón tay Đường Kính lập tức động một cái, làm eo Úc Thụy cũng cả kinh run mạnh một cái, bủn rủn tê dại đồng loạt xông lên.

Đường Kính thực lạnh nhạt nói: “Không gọi, thật sự làm ở trong này.”

Úc Thụy cố sức trừng y, lại không có tí uy nghiêm gì, khóe mắt cũng bắt đầu đỏ lên, nhuốm một mảnh ướt át, chỉ có thể chịu thua gọi: “Đừng… Cha, phụ thân…” (_ _||| thế này thì người ta càng muốn nhào lên a)

Lúc này Đường Kính mới rút ngón tay ra, hôn chụt một cái lên trán Úc Thụy, đáp: “Trở về nói sau.”

Mà “Trở về nói sau” của Đường Kính, tất nhiên là hung hăng gây sức ép một phen, lúc trước bởi vì quân vụ bận rộn, hơn nữa là ở trong quân doanh, hai người ngoại trừ thỉnh thoảng hôn môi, cũng không làm chuyện gì khác, giờ trở về kinh thành, Đường Kính lại từ quan rồi, có thể nói là đã trở thành người rảnh rỗi, không có gánh nặng, đương nhiên phải phóng túng làm Úc Thụy mấy lần, đòi về cho đủ.

Thân mình Úc Thụy đã khỏe hơn trước kia rất nhiều, không đến mức vừa bị Đường Kính gây sức ép đã bất tỉnh, nhưng xong việc cũng mất nửa cái mạng, toàn thân nhức mỏi, vốn là để Đường Kính tắm cho hắn, nhưng hắn đã đánh giá quá cao định lực của Đường Kính, hai người lại làm một lần trong bồn tắm.

Lúc “vớt” Úc Thụy lên đã không còn sức mà thở nữa rồi, một câu cũng không nói nổi, Đường Kính bôi thuốc cho hắn xong, lập tức ôm hắn về Úc Hề viên ngủ.

Tề Chương lập công, được phong thưởng, thăng quan tiến chức, đúng lúc công chúa chưa có hôn phối, trong lúc vô tình gặp được Tề Chương ở trên tiệc rượu, lập tức ngưỡng mộ không thể tự kềm chế, không phải Tề Chương thì không lấy.

Cũng là môn đăng hộ đối, sau khi thương thế của Liên Hách đã đỡ hơn, đích thân đến cửa Đường gia làm mối, trong mắt người ngoài thì Tề Chương là nghĩa tử của Đường gia, nhưng lão thái thái phi thường yêu thích tôn tử này, cảm thấy hắn có phong phạm năm đó của Đường Kính, nghe nói Thừa tướng đích thân đến làm mối, lập tức cao hứng bất thường.

Tề Chương chưa từng gặp công chúa, lúc đầu còn không muốn lắm, Liên Hách đưa tranh cuộn cho hắn xem, vừa nhìn thoáng qua, Tề Chương nhất thời ngây ngẩn cả người, hắn còn nhớ rõ, lúc chiến thắng trở về Hoàng Thượng từng mở tiệc rượu ở trong cung, Tề Chương uống nhiều rượu quá nên thấy khó thở, mới đi ra bên ngoài hóng gió.

Nào biết lại gặp một cô nương, Tề Chương hàng năm ở chiến trường đánh giặc, nào biết quy củ trang phục trong cung đình, lúc ấy còn tưởng là cung nữ, chứ không hề nghĩ người nọ là công chúa.

Tề Chương chưa bao giờ biết nói chuyện tình cảm, chẳng qua sau đó luôn nhớ tới vị cô nương kia, nhưng không biết vì sao, hiện giờ Liên Hách tới cửa, Tề Chương nhìn tranh cuộn, mới nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, thì ra vị cô nương này vẫn luôn ở trong lòng hắn.

Hôn sự của công chúa nhanh chóng được ấn định, Tề Chương sửa lại dòng họ, đi theo họ Đường của Đường Kính, ngang hàng với Úc Thụy, cho nên họ đệm đương nhiên là chữ Úc, liền đặt thành “Đường Úc Chương”, Đường gia bỗng dưng lại lòi ra một Phò mã gia, chuyện làm rạng rỡ tổ tông như thế tất nhiên khiến lão thái thái vui ngất a.

Chờ Đường gia lo liệu ổn thỏa hôn sự với công chúa, không ngờ lại tới một chuyện nữa, ngày ấy Úc Thụy đang ngồi ở hậu đường trong cửa hàngxem sổ sách, Trần Trọng Ân cũng không biết như thế nào, đột nhiên chạy tới cửa, nói muốn cưới Thời Việt về.

Úc Thụy nhất thời ngây ngẩn cả người, lúc ấy Thời Việt cũng ở đó, Úc Thụy nhìn sang hắn, chỉ thấy sắc mặt Thời Việt có chút xấu hổ, tức giận trừng Trần Trọng Ân một cái, nhưng cũng không phải thật sự tức giận.

Úc Thụy là người thông minh, hơn nữa hắn cùng Đường Kính cũng có tầng quan hệ như thế, làm sao có thể nhìn không ra, Úc Thụy cũng không lập tức lên tiếng, mà là làm bộ như bí hiểm nói: “Trần lão bản, chuyện này là thế nào? Úc Thụy biết lúc trước khi xuất chinh, nhờ Trần lão bản vẫn luôn chiếu cố Đường gia, chỉ có điều chuyện nào đi chuyện nấy, Thời Việt là phụ tá đắc lực của Đường gia, làm sao có thể để ngươi tùy ý chơi đùa.”

Trần Trọng Ân nhìn thoáng qua Thời Việt, lại nhìn về phía Úc Thụy, đáp: “Đường thiếu gia nói giỡn, Trần mỗ đương nhiên không phải chơi đùa, mà là nghiêm túc, chỉ cần Thời Việt gả vào Trần gia, Trần mỗ sẽ không lấy thêm ai khác.”

Úc Thụy nhướng mày hỏi: “Thật sao?”

Trần Trọng Ân trả lời: “Tất nhiên là thật, lời nói của Trần Trọng Ân ta, còn có chuyện không phải thật sao.”

Úc Thụy lập tức cười nói: “Cái này còn chưa biết, mà có là thật cũng không được, trừ phi Trần lão bản nguyện ý gả. Nói như thế nào Thời Việt hiện tại cũng là một lão bản, không cần biết sản nghiệp có lớn bằng Trần gia hay không, nhưng đây là chuyện cả đời người, nếu không làm vậy, ta cũng không biết lời Trần lão bản nói có đúng hay không.”

Trần Trọng Ân sửng sốt, Thời Việt cũng sửng sốt, đột nhiên quay đầu nhìn Trần Trọng Ân, dường như muốn xem phản ứng của y.

Úc Thụy nhìn thấy, nhịn không được thở dài. Người như Thời Việt, vậy mà lại rơi vào tay Trần Trọng Ân, Trần Trọng Ân là một con cáo già, tuy rằng có vẻ thật lòng, nhưng là Úc Thụy vẫn lo lắng.

Trần Trọng Ân chỉ sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng khôi phục tự nhiên, cười nói: “Đường thiếu gia đang khảo nghiệm Trần mỗ? Chẳng qua Trần mỗ cũng không phải người không làm được điều này, ngươi có thể yên tâm được rồi, vô luận là cưới hay là gả, đời này Trần mỗ chỉ muốn một mình Thời Việt, nếu Đường thiếu gia đã mở miệng, vậy thì ta gả.”

Úc Thụy nghe Trần Trọng Ân nói xong, “phụt” một cái đầy miệng trà văng ra ngoài, Thời Việt nhanh chóng cầm bố khăn lau lau nước trà trên người Úc Thụy, còn trách cứ trừng Trần Trọng Ân một cái.

Kỳ thật Trần Trọng Ân chẳng làm gì cả, chỉ vì Úc Thụy nghe y nói “gả”, bỗng nhiên nghĩ tới điệu bộ của đối phương lúc đội mũ phượng khăn quàng vai, liền không thể nhịn được cười văng, thiếu chút nữa tự sặc chết mình.

Hôn sự của Trần Trọng Ân cùng Thời Việt được tổ chức rất long trọng, đương nhiên không có tân nương tử, hai người đều mặc hỉ phục của nam tử, tuy rằng rất nhiều người tỏ thái độ cười nhạt, nhưng thanh danh của Trần Trọng Ân cùng Thời Việt ở trên thương trường cũng không phải lớn bình thường, cho nên không có người nào đem việc này ra bình luận tán gẫu.

Úc Thụy nhìn người ta tổ chức hỉ yến, không khỏi có chút thổn thức, Đường Kính cười hỏi: “Ngươi cũng muốn mặc hỉ phục? Vậy bảo quản gia chuẩn bị lo liệu tổ chức tiệc rượu cho chúng ta đi.”

Úc Thụy cười đáp: “Thôi đi, ngươi muốn đối mặt với lửa giận sôi sục của thái phu nhân hả?”

Đường Kính gật gật đầu, một lúc sau lại nói: “Kỳ thật chúng ta đã tổ chức rồi, ngươi quên mà thôi.”

Úc Thụy nói: “Chuyện khi nào a, sao ta lại không biết.”

Đường Kính cũng không trả lời hắn, chỉ nói: “Nếu tối nay ngươi chủ động, liền nói cho ngươi biết.”

Úc Thụy liếc xéo y một cái, chân hắn thoạt nhìn đã không khác người bình thường, tuy rằng không thể chạy nhảy, nhưng đi đường thì không có vấn đề, chỉ cần thời gian không quá dài.

Từ khi chân Úc Thụy hồi phục, Đường Kính càng ngày càng quá đáng, mỗi một lần nhìn thấy Úc Thụy động tình nâng đôi chân kẹp lấy thắt lưng y, Đường Kính đều sẽ không thể kìm được muốn hung hăng làm hắn, tuy rằng đến cuối cùng đều là Úc Thụy cầu xin tha thứ, Đường Kính cũng muốn thương tiếc hắn, chẳng qua kết quả lại hoàn toàn ngược lại.

Úc Thụy khóa chân sau lưng y, ngồi trên đùi Đường Kính, hai tay bấu chặt lấy bả vai Đường Kính, híp mắt hung tợn nói: “Sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi phải cầu xin khoan dung.”

Đường Kính vạn phần bình thản gật gật đầu, nhưng nét mặt kia rõ ràng là không tin, khiến Úc Thụy tức đến muốn xỉu.

Chẳng qua sự thật chứng minh người phải xin khoan dung nhất định là Úc Thụy, Khuôn mặt hắn đã, hai chân bắt đầu run lên, rốt cuộc không thể chống đỡ, ngã xuống người Đường Kính.

Đường Kính hung hăng kềm chế xao động trong lòng, mạnh mẽ ấn Úc Thụy ngã xuống giường, cúi đầu, thì thầm bên tai Úc Thụy, lúc này mới cười nói cho hắn biết: “Ngươi quên, lần trước ta cố tình sai người may xiêm y cho ngươi, màu đỏ thẫm, màu sắc và hoa văn của chúng ta đều giống nhau, lúc động phòng ngươi còn mặc đó nha.”

Úc Thụy bị y làm đến mơ mơ màng màng, đột nhiên nhớ lại, lần kia rõ ràng là Đường Kính muốn lấy đại nãi nãi, kết quả lại thành chính hắn và y động phòng, đúng là có một bộ quần áo màu đỏ sẫm, chẳng qua Úc Thụy không biết Đường Kính đã có âm mưu từ lúc đó…

— Hết chương 57 —

~~ CHÍNH VĂN HOÀN ~~