Trọng Sinh Chi Dược Thiện Phường

Chương 10: Lấm la lấm lét




Tưởng Mục Thăng bất động thanh sắc, chỉ là mặt treo mỉm cười chiêu bài, nhìn thoáng qua Thành Ôn. Thành Nhị gia tuổi còn trẻ, cũng chỉ mới qua hai mươi, hơn nữa trổ mã thanh tú ôn nhuận, khí chất cũng ôn hòa.

Miêu Chính vốn ham sắc đẹp, vừa thấy Thành Ôn, tất nhiên sẽ nghĩ như vậy.

Tưởng Mục Thăng đứng dậy, đi lên trước hai bước, khách sáo nói: "Ông chủ Miêu, mau ngồi. Vị này còn chưa giới thiệu cho ngài, nói vậy ông chủ Miêu cũng rất muốn biết... Vị này là nhị công tử Thành gia ở Tuyền Giang."

Miêu Chính hiển nhiên không nghĩ tới người tinh xảo này còn có bối cảnh. Tưởng Mục Thăng nói với Thành Ôn: "Vị này là ông chủ Miêu trong kinh thành, huynh trưởng của ông chủ Miêu là Miêu tướng quân."

Miêu Chính nghe Tưởng Mục Thăng đề cao mình, có thể còn hơn Du lão gia tử đề cao mình, lúc này ngửa đầu, ưỡn bụng, cười trả lời: "Ông chủ Tưởng thật sự là quá đề cao tôi, tôi nào có lợi hại như ông chủ Tưởng. Tôi đây là trong nhà bao che, ông chủ Tưởng mới là thật tài!"

Thành Ôn chào hỏi Miêu Chính, mọi người đều ngồi xuống. Miêu Chính nói: "Tôi đến phụ cận buôn bán, nghe người ta nhắc tới, Tuyền Giang tuy rằng nhỏ, nhưng sơn thủy hữu tình, lưu lại vài ngày, không nghĩ tới ông chủ Tưởng cũng ở đây. Đây không phải là vừa nghe nói là nhanh chóng lại đây bái phỏng sao."

Tưởng Mục Thăng nói: "Ông chủ Miêu khách khí, tôi sẽ mời khách, ông chủ Miêu nhất định vừa lòng."

Miêu Chính gật đầu, ánh mắt lại lướt trên người Thành Ôn. Hắn mới đầu nghe thấy Thành Ôn có bối cảnh, trong lòng còn lo lắng một chút, nhưng nghĩ lại, chút danh phận đó với mình chẳng tính là gì. Chỉ cần không phải người của Tưởng Mục Thăng, dù chơi tai nạn chết người, chẳng phải là chuyện lớn gì.

Thành Ôn nhìn thấy ánh mắt của Miêu Chính, trong lòng trầm xuống. Loại ánh mắt này cậu thấy nhiều, đời trước hay đi tiệc rượu, các loại tiệc rượu bàn chuyện làm ăn, người trong giới thượng lưu là người thường không đi một mình, người đưa theo nam nữ minh tinh gì cũng có.

Ánh mắt của Miêu Chính rất rõ ràng, tỏ rõ hứng thú với Thành Ôn, hơn nữa còn là thấy sắc có ý vui đùa.

Tưởng Mục Thăng sao có thể nhìn không ra, nhưng trên mặt khách khí nói chuyện một chút. Sắc trời đã muộn, Miêu Chính muốn đi về, đứng dậy nói: "Nhị gia có trở về hay không, chúng ta cùng đi?"

Thành Ôn còn chưa nói gì, Tưởng Mục Thăng đã nói trước: "Thật sự là xin lỗi, ông chủ Miêu, tôi và Nhị gia định bàn chuyện làm ăn, hôm nay Nhị gia muốn ở lại sơn trang."

Miêu Chính cười cười, tựa hồ cảm thấy còn nhiều thời gian, dù sao Miêu Chính muốn ở Tuyền Giang một lúc, phất tay nói: "Tôi đây đành cáo từ trước, ông chủ Tưởng không cần tiễn."

Thành Ôn cũng không định lưu lại, dù sao mình nếu đêm không về, Thành Hạo lại tìm cách nói láo.

Chờ Miêu Chính đi rồi, Thành Ôn nói: "Xem ra chuyện làm ăn phải đợi hôm khác, hôm nay muộn, tôi về trước, ngày mai lại đến tiếp ông chủ Tưởng."

Tưởng Mục Thăng cười nói: "Để Tiểu Bắc tiễn cậu, hôm nào tôi bảo Tiểu Bắc đưa bản vẽ đến chỗ cậu."

"Bản vẽ?" Thành Ôn sửng sốt một chút.

Tưởng Mục Thăng gật đầu nói: "Đúng, bản vẽ... bản vẽ tửu lâu. Tôi đã nghĩ trước, muốn kinh doanh tửu lâu, còn do dự, nhưng gặp được Nhị gia, tôi quyết định luôn. Nhị gia nể mặt, hợp tác với Tưởng mỗ."

Thành Ôn không nghĩ tới Tưởng Mục Thăng đã sớm quyết định, có chút kinh hỉ. Tưởng Mục Thăng đứng dậy, cầm ngọc bội trên bàn trà, đặt ở lòng bàn tay Thành Ôn, "Hy vọng mắt tôi không sai, đến lúc đó xem Nhị gia có thể cho Tưởng mỗ kinh hỉ thế nào."

Trong lòng bàn tay Thành Ôn chợt lạnh, theo bản năng nắm một chút. Cảm giác ngọc bội hơi lạnh xuyên thấu qua làn da truyền vào, trong lòng lại có chút quay cuồng, đây là bước đầu tiên của cậu.

Chỉ dựa vào gia nghiệp, Thành Ôn không có khả năng có ngày nổi danh. Thành lão gia thiên vị Thành Hạo, đây là điều Thành Ôn biết. Trong mấy ngày nay Thành Ôn đã lĩnh giáo rồi, tuy rằng miệng Thành lão gia công bằng, nhưng trong nội tâm vẫn chiều Thành Hạo, hơn nữa Thành Hạo còn là một người có mẹ, lại có thêm đường lui, những thứ đó Thành Ôn không có.

Cho nên Thành lão gia không có khả năng chia gia nghiệp cho Thành Ôn. Thành Ôn cũng không muốn lấy thứ đó, miễn cho còn phải nhìn sắc mặt người khác. Tưởng Mục Thăng vừa lúc trợ giúp cậu, đây là một cơ hội, chỉ cần một bước này có thể đi tốt, Thành Ôn có thể thành lập sự nghiệp cuả mình.

Thành Ôn ra sơn trang, Nguyên Bắc lập tức đi ra theo, còn tự mình đánh xe ngựa của Tưởng Mục Thăng, nói: "Nhị gia, tôi đưa ngài về."

Thành Ôn gật gật đầu, Nguyên Bắc mở cửa xe ra, mời Thành Ôn vào.

Nguyên Bắc đánh xe, còn chưa đi quá xa, thấy cạnh đình hẻo lánh có một chiếc xe ngựa, cửa xe mở, có người dò đầu ra bên ngoài nhìn.

Người lấm la lấm lét đúng là Miêu Chính không thể nghi ngờ. Miêu Chính mới không tin bàn chuyện làm ăn mà ở lại sơn trang, cho nên vẫn luôn dừng xe ở chỗ héo lánh, cố ý chờ Thành Ôn lại đây.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, Tưởng Mục Thăng đã suy xét để Nguyên Bắc đưa Thành Ôn về.

Nguyên Bắc dáng người cao gầy, tuy rằng không phải kiểu người cơ bắp, nhưng cứ hay lạnh mặt, vừa thấy là biết có võ. Bên người Miêu Chính chỉ có một người đánh xe, một hạ nhân, lại không có người khác. Miêu Chính nhìn Nguyên Bắc đánh xe, xe ngựa xa hoa lướt qua, cũng không dám tiến lên ngăn đón.

Hạ nhân nói với Miêu Chính: "Lão gia, nếu ngài có hứng thú với Thành Nhị gia, hôm nào đến cửa bái phỏng không phải được rồi, quang minh chính đại vào phòng, còn phải lén lút sao?"

Miêu Chính đưa tay cho người nọ một bạt tai, trừng mắt mắng: "Ngu! Mày biết cái gì, đó là đàn ông, Thành lão gia tử luôn luôn bảo thủ, làm sao có thể cho con mình leo lên giường đàn ông khác? Hừ, may nó là đàn ông, chơi nó trong âm thầm còn có thể chạy ra đường cái khóc nháo chắc, loại chuyện này đến lúc đó nó còn phải nghĩ mặt mình."

Miêu Chính vừa nói, vừa nhìn xe ngựa đi xa chà tay, cười nói: "Cho họ Tưởng vờ đứng đắn, cũng chỉ có thể làm người chơi hàng rách."

Hạ nhân kia không dám nói gì nữa, chỉ có thể thưa dạ gật đầu, trong miệng khen, "Lão gia thật sự là lợi hại, biện pháp này thật hay!"

Thành Ôn đến trước cửa Thành gia, Nguyên Bắc xuống xe, mở cửa xe cho Thành Ôn, mời Thành Ôn xuống dưới, nói: "Gia nói nhiều nhất hai ngày nữa là có bản vẽ, đến lúc đó đưa bản vẽ cho Nhị gia xem."

Thành Ôn nói: "Làm phiền rồi."

Nguyên Bắc cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu một cái, xoay người lên xe ngựa, vội vàng quay về.

Thành phu nhân Phượng Nhạn Bình vừa lúc đến Yến Hồi lâu đánh bài về, ngồi xe ngựa thấy một chiếc xe ngựa phá lệ xa hoa trước cửa nhà. Bà không biết Nguyên Bắc, nhưng Thành Hạo thì biết.

Phượng Nhạn Bình thấy con mình lộ ra ánh mắt như vậy, nhìn ra cửa, nói: "Thành Ôn? Cạnh Thành Ôn là ai?"

Thành Hạo tức giận nói: "Còn có thể là ai, con nói nhị ca cả chiều chạy ra ngoài không thấy bóng người, hóa ra là đi tìm ông chủ Tưởng. Bên cạnh nó là tâm phúc của ông chủ Tưởng, tên là Nguyên Bắc."

"Thì ra là Nguyên Bắc?" Phượng Nhạn Bình cũng đã được nghe tên tuổi của Nguyên Bắc, không nghĩ đến còn trẻ như vậy, bà đột nhiên mở to hai mắt nhìn, nói: "Con trai, Nguyên Bắc kia tự mình đánh xe! Trời đất ơi, chuyện này nghiêm trọng rồi. Con phải ra sức đi, nếu ông chủ Tưởng thật sự làm ăn với Thành Ôn, vậy đại sự không ổn đâu!"

Thành Hạo cười lạnh một tiếng, tâm tình không tốt, tất nhiên biết Tưởng Mục Thăng nếu làm ăn với Thành Ôn, cha mình khả năng sẽ kính trọng Thành Ôn vài phần, khi đó tài sản sẽ không có nắm chắc mười phần. Trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, nhưng người bên ngoài nói, cảm thấy thập phần kiên quyết cay nghiệt.

Tâm tình hắn trầm xuống, lạnh giọng âm dương quái khí nói: "Làm ăn? Ngài cũng không nhìn đức hạnh kia của Thành Ôn, làm ăn gì? Nếu ông chủ Tưởng thật sự coi trọng Thành Ôn, cũng chỉ coi trọng mông nó, không thì làm gì vô duyên vô cớ đối xử tốt với nó thế."

Phượng Nhạn Bình nghe, nhéo Thành Hạo một cái, nói: "Nói bậy gì, học ở đâu thế?"

Bà ta nói xong, đè thấp giọng, nói: "Con trai, sẽ không thật sự là có chuyện như vậy chứ? Hừ, mẹ nó cũng xinh đẹp đấy, xinh đẹp thì sao, cũng chỉ là không tiền không may, con thì lại giống mẹ, một thằng con trai lại có mặt như con gái, thật sự là đủ ghê tởm."

Hai người nói xong, xe ngựa dừng, Nguyên Bắc đã đi xa. Thành Hạo đỡ Phượng Nhạn Bình xuống xe, Thành Ôn chưa kịp vào cửa, vừa lúc thấy bọn họ.

Phượng Nhạn Bình liếc mắt Thành Ôn một cái, "Ai da, Nhị gia biết về nhà cơ à? Trễ như thế mới về, cũng không nói một tiếng cho lão gia, muốn cho ai sốt ruột chứ? Nhưng mà sai quá sai rồi con ơi, lão gia xế chiều đi uống trà, Hạo nhi theo dì đến Yến Hồi lâu đánh bài mất rồi."

Thành Ôn lãnh đạm nhìn thoáng qua Phượng Nhạn Bình, cũng không nói lời nào, nâng bước đi vào trong. Phượng Nhạn Bình vốn nghĩ Thành Ôn sẽ khiếp nhược, hoặc là chửi đổng, nào nghĩ đến đối phương cũng không tức đến khó thở, còn lạnh băng băng quét mình một cái.

Lần này làm trái tim Phượng Nhạn Bình thình thịch ngừng, sợ tới mức cả người run run, nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, thời tiết cuối xuân đầu hạ thậm chí còn chảy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn nghển cổ, bỏ qua lo lắng, cười lạnh nói: "Kiêu căng cái gì."

Phượng Nhạn Bình ở Yến Hồi lâu đánh bài với các phu nhân cao quý, còn lôi kéo Thành Hạo đi, nói đều là người quen cũ, về sau nhờ các phu nhân này nâng đỡ Thành Hạo, phải quen mặt mới được.

Vừa đánh bài vừa uống chút rượu, cho nên Phượng Nhạn Bình hơi say, nói chuyện cay nghiệt hơn ngày thường nhiều. Thành Hạo nhanh chóng giữ chặt, nói: "Được rồi mẹ, chúng ta vào đi thôi, vạn nhất bị hạ nhân nghe thấy được, lén nói cho cha, nói chúng ta cay nghiệt Nhị ca, sẽ không tốt."

Dưới lòng bàn chân Phượng Nhạn Bình lảo đảo, âm dương quái khí cười nói: "Không phải là đồ chơi cho đàn ông chơi chắc?"