Trọng Sinh Chi Dược Thiện Phường

Chương 45: Bại lộ




Thành Ôn uống, tựa hồ cũng không phát hiện gì khác thường. Thành Hạo nhất thời đầy mặt hồng quang, cười càng thêm ân cần, nói: "Nào nào Nhị ca, dùng bữa trước, lát nữa cha mới đến."

Thành Ôn không gắp đồ ăn, Thành Hạo liên tiếp mời rượu, lại rót hai chén cho Thành Ôn, bên cạnh Nguyễn Dục cũng cười quyến rũ.

Một lát sau vẫn không thấy Thành lão gia đến đây, ngược lại Thành Ôn đã buồn ngủ. Mặt Thành Hạo càng là vui sướng không kìm chế nổi, vội vàng nói: "Nhị ca mỗi ngày vì Ôn Soạn phường làm lụng vất vả, không giống em chơi bời lêu lổng như vậy, em thật là đáng đánh đòn... Nhị ca mệt, không bằng nằm xuống bàn ngủ một hồi. Chờ cha đến, em lập tức gọi anh dậy."

Nguyễn Dục chớp mắt, lập tức cũng cười nói: "Đúng đấy, ngủ một hồi cũng không có gì đáng ngại."

Thành Ôn tựa hồ rất buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu, thật sự nằm nhoài ra bàn nghỉ ngơi một lát.

Thành Hạo đợi thời gian thật dài, Nguyễn Dục không lên tiếng, chỉ lay Thành Hạo một chút, nháy mắt ra dấu. Thành Hạo lúc này mới nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay Thành Ôn, nói: "Nhị ca, Nhị ca dậy đi."

Thành Ôn không tỉnh, hô hấp vững vàng, tựa hồ ngủ rất sâu.

Trên mặt Thành Hạo lập tức hưng phấn, kém chút nhảy dựng lên, nói: "Có phải ngủ như chết hay không."

Nguyễn Dục cũng lắc lắc, thật sự không động tĩnh, nói: "Anh cho anh ta uống cái gì?"

Thành Hạo cười nói: "Không có gì, chỉ cho nó ngủ một lúc."

Hắn nói xong, túm lấy cánh tay Nguyễn Dục, nói: "Nguyễn Dục, lúc này nhờ em đấy."

Hắn vừa nói, vừa đột nhiên vươn tay xé rách xiêm y Nguyễn Dục. Nguyễn Dục không phòng bị, quần áo bị hắn xé "roẹt" một tiếng.

Nguyễn Dục hoảng sợ, cười duyên đẩy Thành Hạo ra, nói: "Đáng ghét, anh xé xiêm y của em làm gì. Đây là Yến Hồi lâu, gấp cũng phải trở về lại nói."

Thành Hạo cười nói: "Em cũng không phải chưa từng làm ở Yến Hồi lâu mà?"

Nguyễn Dục lại cười duyên một tiếng, chọc ngực Thành Hạo, sẵng giọng: "Nói cái gì."

Thành Hạo nói: "Được rồi, thời gian cấp bách. Anh đã nói với em, hôm nay thành hay bại, nhờ em... Thành Ôn giờ ngủ say, anh về nhà đón cha đến đây, nói Thành Ôn đã đến. Em ở đây diễn trò hay, chờ cha đến cho lão nhìn xem."

"Diễn gì?"

Thành Hạo mỉm cười ác độc, nói: "Đương nhiên là trò hay Nhị gia Thành gia muốn cưỡng hiếp di thái thái."

Sắc mặt Nguyễn Dục nhất thời thay đổi, đẩy hắn ra, nói: "Đây là cách kiểu gì? Anh còn ngại danh tiết của em dễ nghe đúng không? Hiện tại lão già kia còn ghét em không còn trinh, em còn là hoàng hoa đại khuê nữ kia kìa, lần đầu của em còn không phải với anh à?"

Thành Hạo cười lạnh trong lòng, nghĩ thầm rằng Nguyễn Dục nói thật là dễ nghe, lần đầu tiên của cô ta nhất định không phải với mình. 

Nhưng môi hắn lại cười ôn nhu, ôm Nguyễn Dục vào trong ngực, dỗ: "Em hãy nghe anh nói hết, anh không muốn thật sự phá hư danh tiết của em. Chờ cha đến, em diễn kịch, khóc lóc nói Thành Ôn uống nhiều rượu, thừa dịp anh không ở đây, muốn cưỡng ép em. Lúc em phản kháng không cẩn thận đánh Thành Ôn hôn mê."

Nguyễn Dục cười nói: "Ha, anh nghĩ thì hay lắm, nhưng chuyện này anh nghĩ ra lại không cho em xen vào. Dù em nói Thành Ôn không thành công, xiêm y của em đã như vậy, anh chắc lão già kia sẽ không ghét bỏ em? Thế cũng tốt, còn chưa tới lúc anh thành lão gia, em đã bị ghét."

Thành Hạo nói: "Nguyễn Dục của anh, lần này chỉ có em có thể giúp anh, chờ chúng ta diệt trừ Thành Ôn, thì sợ gì đâu? Cha anh còn có thể chống đỡ bao lâu? Cũng không thể bao lâu, em ủy khuất không lâu đâu, được không? Anh có thể thề với trời, anh thật sự thích em, cả trái tim anh đều trên người em, không muốn để em chịu tí xíu ủy khuất. Nếu không phải không có cách khác, sao anh nỡ để em đến yến hội."

Nguyễn Dục hừ lạnh một tiếng, Thành Hạo nói: "Không lâu đâu, em ngoan ngoãn ngồi một lát, anh mời cha đến."

Thành Hạo nói xong, thấy tóc Nguyễn Dục hỗn độn, kéo hết áo ra, lộ bộ ngực ra. Hắn thấy bộ ngực trắng nõn kia, lại vươn tay xoa nhẹ hai cái.

Nguyễn Dục bị hắn làm cho rên rỉ một tiếng, ngã vào ngực Thành Hạo, sẵng giọng: "Anh đồ bại hoại, còn không nhanh đi. Cái gì cũng cho anh, nếu anh dám cô phụ em..."

"Sao anh dám!"

Thành Hạo không đợi cô nói xong, bảo cô ngồi, mình quay đầu lại mở cửa, vừa mở cửa vừa nói: "Lát nữa anh về."

Hắn vừa mới mở cửa, chưa quay đầu, sắc mặt Nguyễn Dục bỗng nhiên trắng bệch, lập tức ngồi dậy, hét lên một tiếng, vội vàng khép áo lại.

Thành Hạo thấy cô ta một bộ gặp quỷ, không khỏi nhìn ra cửa. Vừa rồi hắn quay đầu không phát hiện bên ngoài, giờ nhìn, nhịn không được mở to hai mắt, môi run run, sắc mặt cũng trắng bệch, miệng lẩm bẩm: "Cha... Cha... Mẹ... Sao hai người..."

Thành Hạo trăm triệu không nghĩ tới, vừa mở cửa ra, Phượng Nhạn Bình đỡ Thành Thư Chí đang run rẩy đứng ở cửa, bên cạnh là Tưởng Mục Thăng đang mỉm cười.

Thành Thư Chí nhất định là nghe thấy lời bọn họ nói, mặt tức đến đỏ lên, thở gấp gáp, giống như không thở được, nhấc quải trượng đánh vào đùi Thành Hạo.

Thành Hạo sợ sệt, quải trượng làm hắn run lên, "bộp" một tiếng quỳ trên mặt đất.

Thành Thư Chí lại hung hăng đánh hai cái lên lưng hắn, mắng: "Súc sinh!"

Thành Hạo mãnh liệt thiên hồi bách chuyển trong lòng. Thành Thư Chí nhất định là nghe thấy lời của mình và Nguyễn Dục rồi, trong lòng Thành Hạo chỉ có một suy nghĩ, là hết rồi, tất cả đã hết...

Thành Hạo run run, vội vàng ngẩng đầu, khóc dùng đầu gối đi về trước, muốn cầu Phượng Nhạn Bình, nói: "Mẹ... Con... Con chỉ là..."

Phượng Nhạn Bình đỏ mắt. Bà tự xưng là là xuất thân danh môn, không nghĩ tới con trai của mình làm ra chuyện như vậy, môi run run quay đầu đi, không cầu tình thay hắn, cũng không nói lời nào.

Nguyễn Dục cũng sợ, nhanh chóng sửa sang quần áo, nhưng Thành Hạo xuống tay rất ác, cúc áo đã đứt hết, căn bản không khép được, chỉ có thể dùng tay khép.

Lúc này, Thành Ôn vẫn luôn mê man lại đột nhiên đứng lên, Nguyễn Dục lại kêu sợ hãi một tiếng, ngã ngồi trên ghế, xiêm y tản ra, quả thực là cảnh xuân lồ lộ.

Sắc mặt Nguyễn Dục xanh mét, nói: "Anh... Anh không..."

Thành Ôn cười tủm tỉm liếc mắt, nhìn bộ dáng Nguyễn Dục buồn cười, nói: "Tôi không làm sao? Nguyễn di nương vẫn là khép áo lại đi."

Thành Hạo cũng mắt choáng váng nhìn Thành Ôn, lại nhìn Tưởng Mục Thăng đứng ở cửa, đột nhiên hiểu được, nhất định là Tưởng Mục Thăng cùng Thành Ôn làm, đưa Thành lão gia và Thành phu nhân đến trước, vừa lúc nghe thấy kế hoạch của mình và Nguyễn Dục.

Thành Hạo hối hận xanh ruột, cực kì sợ. Hắn không biết y theo bản tính sĩ diện như vậy của Thành Thư Chí, mình tính kế anh mình, sau đó còn ngủ di nương của cha, sẽ có bao nhiêu tội.

Thành Hạo quỳ trên mặt đất, xụi lơ, đột nhiên ôm lấy chân Thành lão gia, tê thanh kiệt lực khóc ròng nói: "Cha! Con sai! Con biết sai, con căn bản là bị tiện nữ kia mê hoặc!"

Hắn nói xong lại chỉ vào Nguyễn Dục, nói: "Là tiện nhữ kia tìm tới con trước, cô ta còn mắng cha, con hoàn toàn là nhất thời hồ đồ!"

Nguyễn Dục nghe xong, cả người run lên, cũng mặc kệ quần áo, kích động đứng dậy, sải hai bước, "chát" một tiếng tát Thành Hạo một cái, mắng: "Thành Hạo anh không phải là đàn ông! Chuyện bại lộ anh bắt đầu trốn tránh trách nhiệm, rốt cuộc là ai nghĩ ra! Từ đầu tới đuôi đều là anh muốn tính kế Thành Ôn! Anh nói chờ cha anh chết sẽ cưới tôi! Nếu không phải như vậy, tôi lên giường với anh làm gì?"

Thành Hạo nghe cô ta nói lên giường, lại thoáng nhìn sắc mặt Thành Thư Chí, run rẩy giống như cầy sấy, nói: "Không... Không! Cha, cha nghe con. Mẹ, mẹ khuyên nhủ cha đi! Đều là do tiện nữ này, giờ cô ta muốn hãm hại con! Con thật sự là nhất thời hồ đồ!"

Thành Hạo lại ôm chân Thành Ôn, nói: "Anh! Em hồ đồ mà! Chuyện trộm thực đơn cũng là tiện nữ này bảo em làm!"

"Thành Hạo!"

Nguyễn Dục tê thanh kiệt lực kêu, ngực phập phồng, muốn tiến lên tát Thành Hạo.

Tưởng Mục Thăng nhíu mày, tuy rằng không thèm để ý nhìn một hồi trò khôi hài, nhưng Thành Hạo ôm chân Thành Ôn, Tưởng Mục Thăng cũng không vui lòng. Tưởng Mục Thăng vươn tay giữ chặt cánh tay Thành Ôn, kéo cậu qua.

Thành Ôn đi qua, Thành Hạo dùng cả tay chân bò, lại ôm chân Phượng Nhạn Bình cầu tình.

Tưởng Mục Thăng nói với Thành Ôn: "Con không sao chứ?"

Thành Ôn lắc đầu, nói: "Rượu đổi rồi, cái khác cũng chưa ăn, đương nhiên không có việc gì."

Tưởng Mục Thăng lúc này mới bật cười.

Thành Thư Chí nhìn Thành Hạo, muốn nhấc quải trượng đánh hắn, mắng: "Mày đồ súc sinh này! Không chỉ trộm đồ! Còn muốn hại anh mày! Mày còn... mày còn! Súc sinh! Hôm nay tao muốn đánh chết mày! Ai cũng đừng cản!"

Thành Hạo bị đánh đến run lên, liên tiếp cầu xin tha thứ, khóc nước mũi nước mắt giàn giụa. Phượng Nhạn Bình tuy rằng đau lòng, nhưng vừa nghĩ tới hắn gian díu với phụ nữ của cha mình, loại vô sỉ này làm cho tim bà cũng lạnh, cũng quay đầu mặc kệ.

Đánh hơn mười cái, Phượng Nhạn Bình cuối cùng vẫn là nhìn không được, đỡ lấy Thành Thư Chí, khóc ròng nói: "Lão gia! Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Đánh thì chết người đấy! Nó là con của ngài mà! Là con ruột của ngài, đừng đánh nữa! Còn có người ngoài, chúng ta về nhà nói, đừng nói ở đây."

Thành Thư Chí hất Phượng Nhạn Bình ra, quát: "Tôi không có thằng con không biết xấu hổ như vậy! Thành Hạo, từ hôm nay trở đi, mày không còn là con của Thành Thư Chí tao nữa. Mày cút, cút khỏi Tuyền Giang đi, sau này mày không có liên quan gì đến Thành gia nữa! Cút, nếu mày không cút, hôm nay tao đánh chết mày!" 

Thành Hạo bị đánh đau đến hét lớn kêu to, nghe Thành Thư Chí đoạn tuyệt quan hệ với mình, nhất thời trong đầu hỗn loạn, suýt nữa quỳ rạp.

Đoạn tuyệt quan hệ với Thành gia, hắn sẽ không phải là thiếu gia Thành gia, cuối cùng một phân tiền cũng không được, tất cả gia sản, cửa hàng đều là của Thành Ôn. Hắn mấy năm nay làm những chuyện như vậy đều uổng phí.

Thành Hạo rùng mình một cái, đứng lên, la lớn: "Cha! Cha không thể! Cha không thể đuổi con đi! Nếu cha đuổi con đi, Thành gia không ai nối nghiệp! Thành gia sẽ tuyệt hậu!"

Tưởng Mục Thăng nghe hắn nói như vậy, ánh mắt lập tức lạnh xuống. Quả nhiên, Thành Hạo gào: "Cha! Cha chỉ có một đứa con trai là con! Cha còn muốn cho Thành Ôn kế thừa gia nghiệp sao? Nó căn bản là quái vật! Nó là quái vật! Thành gia không có con, sẽ đoạn tử tuyệt tôn!"