Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi

Chương 127




"Có..."_ Tô Dư cúi đầu đáp, trên mặt đỏ ửng, giống như đang nói một chuyện rất thẹn thùng.

_______________________________________

Đêm đó, hai đạo ý chỉ đồng thời truyền xuống Lễ bộ. Đạo thứ nhất sách Vân Mẫn phi làm Chính nhất phẩm Phu Nhân, đạo thứ hai, là mệnh Lễ bộ chọn một ngày tốt, cử hành đại điển phong hậu.

Hai ý chỉ này hạ phải đột nhiên, nhưng cũng không gây ra phản đối quá lớn -- người chân chính không muốn Tô Dư làm hoàng hậu đều không còn. Diệp, Đậu hai nhà đều đã ngã, người ngoài vốn cũng không thể tranh gì, Tô Dư lại có mang, hậu vị này chỉ có thể của nàng.

_______________________________________

Cá Bột đương nhiên lại bị "đoạt" đi. Tô Dư cho dù không vui, nhưng trong lòng cũng biết hoàng đế là vì tốt cho nàng, chỉ đành nhịn xuống.

Hoàng đế sợ nàng trong lúc mang thai nhiều suy nghĩ, liền phân phó Nguyệt Chi cùng Chiết Chi mỗi ngày bồi bên, hai người tất nhiên muốn tìm chuyện lý thú giải sầu cho nàng, thế nhưng ngày dài như vậy............nào có nhiều chuyện lý thú có thể nói đủ? Rất nhanh liền trở thành không chuyện nói nhảm, Tô Dư lúc này nhìn hai người thần sắc khó xử cười xuy một tiếng:" Không có gì để nói liền thôi đi, cần gì phải suy tư nhiều như vậy."_ Lại nói thêm với Nguyệt Chi _" Những ngày này Tô Triệt bận rộn, đợi chuyện Đậu gia ổn thỏa, ngươi đại khái đến Tô phủ thăm hắn đi, ngày ngày cùng ta trong cung như vậy cũng nhàm chán."

Nguyệt Chi đỏ mặt đồng ý. Lại tiếp bốn ngày, ngược lại là Tô Triệt trước vào cung thăm Tô Dư.

_______________________________________

"Trưởng tỷ."_ Tô Triệt vái chào, Tô Dư tường tận xem xét hắn, rõ ràng nhìn ra được vài phần mệt mỏi. Đậu Khoan thế nào cũng vị cư Tả tướng, người liên lụy khẳng định rất nhiều, không nói cũng biết những ngày này cấm quân Đô Úy phủ có bao nhiêu bề bộn.

"Mau ngồi." _ Tô Dư mỉm cười, cũng để Nguyệt Chi cùng ngồi, lại mệnh cung nhân pha trà _"Đang nghĩ những ngày này tốt nhất không quấy nhiễu ngươi, sao hôm nay lại tới?"

"Trưởng tỷ có thai chuyện lớn như vậy không nói với ta?"_ Tô Triệt khẽ nhíu mày lộ rõ bất mãn _"Nếu không phải là bệ hạ nhắc tới, trưởng tỷ dự định gạt ta tới khi nào?"

"Hứ, dù sao sớm muộn gì cũng biết."_ Tô Dư đối với bất mãn của hắn một chút cũng không để ý _" Chậm thêm bất quá cũng chỉ mười tháng, ngươi gấp cái gì, thật tốt làm chuyện của mình là được."

Tô Triệt nghe liền tức giận, lại lười cùng nàng tranh cãi, chỉ nhấp một ngụm trà nói:" Chuyện Đậu gia đã không sai biệt lắm, ta vừa đem tội trạng đã qua chỉnh lý trình lên, đại khái ít ngày nữa sẽ có kết quả."_ Tô Triệt nói, ngừng một chút, mới tiếp tục mở miệng _"Đậu Khoan chết rồi."

"Cái gì?"_Tô Dư hơi ngẩn ra.

Tô Triệt thở dài, đáp nàng 2 chữ:" Tự sát."

_______________________________________

Cùng như lần trước, thai Tô Dư xem như không tệ. Ngự y cũng không ép nàng nghỉ ngơi trong phòng, ngược lại còn đề nghị nàng đi dạo nhiều một chút, chỉ cần cẩn thận là được.

Hoàng đế mỗi ngày đều đến Khinh Lê cung, luôn một bộ không có chuyện gì quan trọng, bất quá Tô Dư trong lòng biết rõ hiện nay thời điểm gấp rút, vì vậy có thể đến Thành Thư điện liền chủ động đến, đỡ hắn đi nhiều một chuyến.

Ngự tiền cao thấp đối với người không còn mấy ngày sẽ chính thức làm hoàng hậu nàng tự nhiên cung kính có thêm, luôn cẩn thận tỉ mỉ hành đại lễ lại thỉnh nàng vào. Cho đến một ngày kia, Tô Dư bị ngăn lại.

"Đậu thị ở trong."_ Từ U tự mình ra đón nói. Âm thanh dừng lại, rốt cuộc vẫn bồi thêm _" Nhưng bệ hạ không có ở đây. Thẩm đại nhân cùng vài vị trọng thần vội vã cầu kiến, bệ hạ liền đi Quảng Thịnh điện nghị sự, nàng vẫn quỳ ở chỗ này, cho dù thế nào cũng phải nhìn thấy bệ hạ."

Tô Dư đi đến bên trong nhìn vào, liền thấy một thân ảnh quỳ ngay ngắn, hơi nhíu mày: "Nàng tới làm gì?"

"Tất nhiên là vì Đậu Khoan cầu tình." _ Từ U ấp úng.

Tô Dư rùng mình:" Nàng còn chưa biết?"

"Không ai nói cho nàng biết."_ Từ U nói _"Ngự tiền... Phu Nhân ngài cũng biết quy củ, bọn thần không dám thuận miệng nói ra."

Chuyện Đậu gia quá lớn, người người đều phá lệ cẩn thận.

"Bản cung đã biết rồi."_ Tô Dư hơi gật đầu, cất bước vào điện. Từ U vừa thấy, biết nàng đây có lời muốn nói với Đậu Oản, cũng không ngăn lại, chỉ cẩn thận hộ ở một bên, đề phòng bất trắc.

_______________________________________

Đậu Oản đã quỳ đến rã rời bỗng nghe được tiếng bước chân, nghiêng đầu sang, thấy được thân ảnh đang chậm rãi đi tới, thanh lãnh cười một tiếng:" Vân Mẫn Phu Nhân."

Tô Dư cười một tiếng, gật đầu nói:" Giai Du Phu Nhân."

Đậu Oản đối với xưng hô của nàng cũng không để tâm, thần sắc thản nhiên nói:" Bệ hạ không ở chỗ này. Vân Mẫn Phu Nhân ngươi có thai lại đang thịnh sủng, không đáng cùng ta đồng dạng chờ như vậy."

"Phải, ta không cần chờ."_ Tô Dư gật đầu thừa nhận. Nếu nàng nguyện ý, lúc này đi Quảng Thịnh điện cầu kiến, hoàng đế cũng sẽ gặp mặt nàng.

Lãnh ngó Đậu Oản giây lát, Tô Dư cuối cùng nói ra câu kia:" Phụ thân ngươi đã chết." _ Đậu Oản thân hình đột nhiên khẽ run, nàng lại nói _" Ngươi không cần đợi nữa."

"Ngươi..."_ Đậu Oản không thể tin quay đầu lại, không chớp mắt nhìn nàng _" Ngươi nói cái gì..."

"Ta nói phụ thân ngươi đã chết, hắn tự vận."

Tô Dư vừa nói, vừa ở một bên ngồi xuống, cười yếu ớt thỉnh Từ U mang cung nhân khác tạm thời rời đi, Từ U có chút do dự, Tô Dư lại chuyển hướng lên Đậu Oản:" Ngươi nhớ kỹ, giờ này ngày này, ngươi tốt nhất bình tĩnh một chút. Nếu không, bản cung làm cho phụ thân ngươi ngay cả toàn thây cũng giữ không được, ngươi tin không?"

Đậu Oản trong cổ phát ra âm thanh yếu ớt, im lặng gật đầu, Tô Dư lần nữa nhìn sang Từ U, Từ U lúc này mới yên tâm dẫn người rời đi.

_______________________________________

"Ta biết rõ, ngươi đến bây giờ đều cảm thấy mình oan uổng, cảm thấy Đậu gia oan uổng, cảm thấy hết thảy đều do bệ hạ chàn ép, nếu bệ hạ đối Đậu gia tốt, các ngươi sẽ không như thế này, phải không?"_ Tô Dư từ trên cao nhìn xuống nàng nói.

Đậu Oản lãnh đạm cười một tiếng:" Chẳng lẽ không phải? Cha ta thân giữ tướng vị, nếu không phải bệ hạ o ép, bắt bớ đủ điều, hắn cần gì tạo phản."

"Vậy ta hôm nay cho ngươi biết, căn bản không phải như vậy." _ Tô Dư mím môi cười _" Ngươi tin luân hồi không?"

Đậu Oản sững sốt, không biết nàng vì sao hỏi cái này, Tô Dư cũng không đợi nàng trả lời, lẩm bẩm nói:" Ta tin. Ta không những tin, ta còn từng trải qua. Ngươi biết không? Ta sống qua một lần, mười bảy năm đầu cùng đời này đồng dạng, gả cho bệ hạ, bị cho rằng hại hài tử Sở thị mà nhận hết chán ghét, cuối cùng chết ở trong cung."

Đậu Oản nghe được, phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy Tô Dư điên rồi. Giương mắt nhìn nàng thần sắc lẳng lặng, từng chữ đều nói phải mười phần nghiêm túc, liền trầm mặc không nói nghe nàng tiếp tục:" Biết rõ ta vì cái gì chết trong cung không? Bởi vì bệ hạ cũng đã chết!"

Tô Dư hồi tưởng đến chuyện kiếp trước, cười nhẹ:" Nguyên nhân cái chết...là trong lúc đi săn bất cẩn ngã ngựa -- hiện tại ngươi nên hiểu đi? A, đời trước ngươi còn không phải là Giai Du Phu Nhân, là hoàng hậu đường đường chính chính, còn có hoàng thứ tử, trưởng tử duy nhất của bệ hạ. Theo lý, đứa nhỏ này vốn có khả năng kế vị, Đậu gia các ngươi còn không phải vì "vạn toàn", lấy bệ hạ mệnh sao?"

Nhìn ra được trong thần sắc phức tạp của Đậu Oản đã có phần khiếp sợ, Tô Dư minh bạch, để cho nàng tin những thứ này cũng quá khó khăn. Tăng vài phần ý cười, không nhanh không chậm nói:" Năm ấy ta vì cái gì sắp đặt cung nhân bên cạnh ngươi, đề phòng ngươi có thai? Bởi vì vào đời trước, ngươi chính vào lúc đó có hỉ mạch."

Nàng còn nói:" Cho nên...nếu nói ra, ngươi với ta còn có thù sát phu đấy."

Mặc dù đời trước hoàng đế đối nàng cũng không tốt gì.

_______________________________________

Lời này không giả, cũng không phải toàn bộ. Tô Dư chỉ là rất muốn biết, Đậu Oản có phải hay không còn có tâm muốn tranh một lần -- nếu như không có, nàng ngược lại vui lòng cầu xin hoàng đế tha cho Đậu Oản một mạng, dù sao những chuyện kia Đậu Oản đời này cũng không làm, thay vì lúc này giết nàng, còn không bằng để nàng sống tại lãnh cung, vì hài tử trong bụng tích đức.

Nhân quả bồi thường, Tô Dư không cách nào không tin; vì hài tử, nàng không thể không dè dặt.

Cứ như vậy một người ngồi, một người quỳ, yên lặng chờ hoàng đế trở lại. Lúc Hạ Lan Tử Hành tiến điện, vừa nhìn liền sững sờ, liếc nhìn Tô Dư lại liếc nhìn Đậu Oản, người sau lậu tức hạ bái, tiếng nói lạnh lùng:" Bệ hạ an."

Tô Dư khẽ mỉm cười, gọi người đến dâng trà.

Hoàng đế ngồi xuống, tiếp nhận trà uống một ngụm, toại nguyện hỏi Tô Dư:" Làm sao vậy?"

"Ân, hỏi nàng đi."_ Tô Dư liếc nhanh Đậu Oản.

Đậu Oản lần nữa hạ bái, nói:" Thần thiếp có việc muốn bẩm...xin bệ hạ bình lui người ngoài."

Biết mình chính là "người ngoài", Tô Dư rất phối hợp đứng dậy rời đi, cảm giác tay hoàng đế ở trên tay mình nhấn 1 cái, gật đầu cười nói:" Không sao...thần thiếp ra ngoài tản bộ một chút."

Đại để đã đoán được Đậu Oản muốn nói gì.

Nhàn nhã tại hậu đình Thành Thư điện ngồi xuống hóng mát, Tô Dư chờ ngự tiền cung nhân tới đáp lời. Phút chốc, liền có cung nhân chạy đến, lau mồ hôi lạnh nói:" Đậu thị..."

"Làm sao?" Tô Dư khẽ nâng mi, cười nhạt hỏi.

"Đậu thị sợ là điên rồi.."_ Thái giám ngay cả đầu cũng không dám ngẩng nói _" Nàng nói với bệ hạ.........nói Phu Nhân ngài yêu nữ họa nước, nói cái gì chuyển thế oán linh..."

Quả nhiên.

Tô Dư mỉm cười 1 cái, hỏi tiếp:" Sau đó?"

"Thần nhìn xem...bệ hạ giống như tin tưởng, nhưng sắc mặt âm trầm lại giống như không phải."_ Thái giám nhìn rất khẩn trương, Tô Dư lại cảm thấy quá rõ ràng: Hắn đương nhiên tin, vốn chính là sự thật...

" Nha."_ Tô Dư không sao đáp 1 tiếng _" Chính nàng chưa chết tâm, cũng đừng trách bản cung không chịu dung nàng." _ Nhẹ cười một tiếng, nàng nói với hắn _"Ngươi đi bẩm bệ hạ, nói những lời kia là bản cung nói cho nàng, vì cái gì chính là để xem nàng đã suy nghĩ thông suốt hay vẫn không đụng tường Nam không quay đầu (*)."

(*) Không đụng tường Nam không quay đầu: Tường Nam chỉ tường Ảnh Bích (tường xây làm bình phong ở cửa), là vách tường dùng che tầm mắt trong kiến trúc truyền thống thời Hán. Cửa lớn kiến trúc Hán đều mở hướng nam, trước đây những người có địa vị cao, thế lực lớn đều dùng tường Ảnh Bích, cho nên ra ngoài sẽ đi sang trái hoặc phải, đi thẳng chắc chắn sẽ đâm vào tường nam. Không đụng tường nam không quay đầu ý chỉ hành vi cố chấp, không nghe những ý kiến khác. Cùng nghĩa với “Không đến đường cụt không quay đầu”, “Không đến Hoàng Hà chưa cam lòng”. (Nguồn: Facebook _ Thanh Mai Gia Trang)

"Này..."_ Thái giám có chút khó xử, lòng tự nhủ "Phu Nhân ngài đây không phải đem thần bán đi chứ?"

"Ngốc."_ Tô Dư cười sẵng giọng _" Nói với bệ hạ, bản cung đoán được nàng sẽ nói gì, bảo ngươi đến bẩm một tiếng thôi."

"... Vâng."_ Lập tức vỗ trán một cái, sau đó xoay người đi.

_______________________________________

Nghe thái giám ở bên tai nói nhỏ, Hạ Lan Tử Hành chợt thở phào nhẹ nhõm -- vốn lòng tràn đầy thấp thỏm, không biết Đậu Oản từ đâu nghe những lời này, nếu như truyền ra nhất định đối với Tô Dư không có chỗ tốt.

Nguyên lai do chính nàng nói.

Phất tay mệnh thái giám lui ra, hoàng đế ngó qua Đậu Oản hồi lâu, ung dung nói:" Những thứ ngươi nói..trẫm biết rõ."

... Cái gì?

Đậu Oản kinh sợ.

"Nếu nói nàng sống hai đời, ngươi liền không kỳ quái vì cái gì đời này không giống nhau sao?"_ Hoàng đế thần sắc không một gợn sóng _" Bởi vì trẫm cũng trọng sinh. Đời trước trách lầm nàng, đời này, chính là đến đền bù tổn thất cho nàng."

Đậu Oản nhất thời quả thực cảm thấy mọi người đều điên rồi...

"Đời trước...trẫm đối đãi ngươi, đối đãi Diệp Cảnh Thu không tệ, cuối cùng rõ ràng chết trong tay Đậu gia ngươi."_ Hoàng đế giận đến bật cười _" Trẫm lúc chết nhìn ngươi nửa điểm khổ sở cũng không có, nếu có chẳng qua chỉ là "có phần thất vọng", sau khi sống lại đụng phải chuyện thành hôn với ngươi, còn sợ nếu cường ngạnh lui cưới sẽ bức tử ngươi."

_______________________________________

Những lời của bọn họ, không biết Đậu Oản cuối cùng tin bao nhiêu. Bất quá cho dù thế nào, nàng đều vào buổi chiều hôm sau bị ban chết.

Hoạn quan truyền chỉ kể lại, nàng một lời cũng không nói, bình tĩnh chấp nhận cái chết.

Lúc đó Tô Dư đang ở Thành Thư điện, không nói một lời bóc đậu phộng trong tay. Cho đến khi hoạn quan bẩm chuyện lui ra, nàng mới nhẹ chau mày nói ra nghi hoặc trong lòng:" Hôm qua nhìn vẻ mặt Đậu Oản, xem ra thật sự kinh sợ chuyện của thần thiếp...có phải đời này thật sự không giống trước, nàng sẽ không làm ra chuyện như vậy?"

Trầm ngâm hồi lâu, hoàng đế nói ra ý nghĩ của mình, cũng giải trừ một chút áy náy trong lòng:" Trọng sinh chỉ có ta và ngươi, không phải Đậu gia, không phải nàng. Kinh sợ như thế, ước chừng là vì chuyện còn chưa đi đến bước kia, lại kém rất nhiều năm, nàng cũng không biết sau này dã tâm sẽ đặt tới mức này."

Dã tâm, luôn từng chút sinh ra. Từ trước Tô gia là vậy, Đậu gia "về sau" cũng là vậy.

"Đừng nghĩ mấy thứ này nữa, an tâm chờ sắc phong đi." Hoàng đế cười nói _" Lễ bộ đã lựa được ngày, là đầu tháng sau."