Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi

Chương 130: Phi Ngư cùng Cá Bột (2)




【 Giờ Dần canh ba 】

Phía giường truyền đến động tĩnh, ắt hẳn bệ hạ sắp thượng triều. Hắn quản một quốc gia, cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu chuyện, tóm lại ngày ngày đến giờ này đều phải vào triều -- a không đúng, vốn là Giờ Dần canh tư mới phải rời giường, nhưng vì uy ta ăn nên mới dậy sớm như thế.

Vì vậy ta cũng phải bò dậy, quả có chút đói, cho nên liền khoái trá ăn. Cá Bột hiện nhất định còn đang ngủ, nó cùng muội tử A Dư đều lười như nhau. Bất quá là nữ tử, ngủ nhiều cũng tốt.

Ta chuyên tâm ăn, bệ hạ chỉ nhìn ta chốc lát, sau đó thay y phục rời đi. Trước khi đi, hắn dường như chưa ý thức được mình đã quên cái gì...

"Lạc."_ Xét thấy hắn đến tận khi bước ra cửa vẫn chưa nhận ra, ta liền khéo hiểu lòng người đuổi theo gọi một tiếng nhắc nhở, hắn lập tức xoay người, vỗ vỗ đầu ta _" Chốc lát sẽ trở lại."

Ân, này mới đúng nha.

Lại tiếp tục ăn, ăn no mới có sức chạy nhảy khắp nơi.

【 Giờ Mẹo hai khắc 】

Cá Bột hẳn đã rời giường, cho dù muốn ngủ thêm cũng bị A Dư gọi dậy, A Dư là hoàng hậu, lúc này phải đợi các tần phi đến vấn an rồi -- mỗi tháng luôn có vài ngày như vậy, A Dư rất tận chức hoàng hậu, đợi tần phi đến vấn an, sau đó, không phải nàng đi Thành Thư điện, cũng là bệ hạ đến Trường Thu cung nàng...

Nguyên nhân mọi người đều hiểu.

Sau đó A Dư liền cảm thấy mệt, miễn vấn an mấy ngày kế.

Được rồi ta đi tìm Cá Bột đây.

Nhảy qua ngưỡng cửa, đáng ghét, lại cấn bụng.

【 Giờ Mẹo canh ba 】

Đến Trường Thu cung, a ha, quả nhiên tần phi lục cung đều ở đây. Cẩn thận đi vào, không quấy rầy người khác.

Vừa tiến tẩm điện liền thấy Cá Bột nằm trên giường, thân thể khoanh thành một cục tròn.

Ân...Ngươi so với tưởng tượng của ta còn lười hơn.

Tiến lên ôm lấy nó:" Đừng ngủ nữa, phải dậy rồi."

Cá Bột liền trừng mắt nhìn ta, sau đó không thèm để ý tới.

A hình như........tối qua............vất vả nó rồi......khụ.....

Nằm xuống đợi bên cạnh, nhìn nó ngủ. Một lát sau, Nguyệt Chi gọi cung nữ bưng bữa sáng của nó tiến đến, Cá Bột liền mở mắt nhìn nhìn, đứng lên giãn người, đi tới ăn.

Vẫn không để ý ta, lòng dạ hẹp hòi.

Nguyệt Chi nhìn chúng ta đầy oán niệm, thật là, không phải ngày hôm qua chỉ phá hủy một cây trâm của ngươi, bản thân ngươi là em dâu A Dư, ngươi thiếu một cây trâm lắm sao?

Hạt châu kia nhìn cũng không đẹp gì cả. 【 A Dư: Đó là dạ minh châu... 】

Cá Bột hình như tạm không có ý định để mắt tới ta, lầm bầm, ta tìm A Giác chơi đây.

A, A Giác là hài tử của A Dư cùng bệ hạ. Phần lớn thời gian trước mắt đều duy trì một trạng thái -- ngủ.

Ta cảm thấy trong cung chỉ có hắn lười hơn Cá Bột.

Đứng bên cạnh nôi nhìn một chút, di, tiểu tử hôm nay còn tỉnh.

Thật giỏi!

Nhảy vào nôi, ngồi chồm hổm nhìn hắn. Móng vuốt ta có phần nhọn, vì vậy liền cẩn thận thu lại.

Uy không cho phép nắm đuôi ta...

"Lạc!"_ Ta bất mãn gào một tiếng, A Giác hắn cư nhiên còn không có tính người bật cười, cười cái gì mà cười...

Sau đó ta bị Nguyệt Chi ôm ra.

Xách ta làm gì! Mỗi lần đều sợ ta tổn thương nó! Các ngươi chẳng lẽ không thấy mỗi lần đều là tiểu bại hoại này tổn thương ta sao! Lôi kéo ta rụng không biết bao nhiêu lông biết không!

【 Giờ Thìn một khắc 】

Cá Bột không để ý ta, A Giác khi dễ ta, Nguyệt Chi vì cây trâm kia muốn làm thịt ta...

o ( ̄ヘ ̄o#) Ta giận tất cả các ngươi!!

Lảo đảo ra khỏi Trường Thu cung, lại ra khỏi hậu cung, đến Quảng Thịnh điện.

A...vẫn còn thượng triều.

Quảng Thịnh điện rất khí phách, rất lớn rất lớn rất rất lớn...có thể chứa thật nhiều nhân loại, cho dù hiện tại đã dung nạp rất nhiều rồi, nhưng chỗ trống vẫn hơn phân nửa a.

Ai? Người quen?

Ta nói không phải bệ hạ...

Cách đây thật lâu mỗi lúc hắn vào triều ta luôn tìm hắn chơi đùa, sau đó liền bị hắn răn đe -- tên không nhân tính này dám bức ta đến góc tường, hung thần chỉa vào người ta:" Đứng! Không được nhúc nhích!"

- - Loại tư thế "đứng" này đối với loại sinh vật bốn chân như ta mệt chết đi được có biết không?

Người quen này chính là Tô Triệt, hôn phu của Nguyệt Chi.

Kỳ thật hai người bảo trì trạng thái "hôn phu hôn thê" này đã lâu, nguyên nhân chưa thành thân hình như là... phụ thân Tô Triệt chết.

Loài người thật kỳ quái, phụ thân hắn chết cùng việc bọn họ thành thân có quan hệ gì...Nguyệt Chi cũng không phải lấy cha hắn.

Tô Triệt gần đây mới thăng chức, cụ thể chức vị gì ta không rõ, tóm lại vẫn phải qua đó chào một tiếng đã.

Chạy vào, vòng qua trước mặt hắn, giương mắt nhìn hắn -- hắn cũng không để ý ta.

o ( ̄ヘ ̄o#) Thật không biết điều.

Vì vậy ta bò lên giày hắn, cào cào cào cào:" Lạc!"

Hắn nhăn mày.

Làm gì a! Ta muốn nói một câu chúc mừng ngươi thăng chức! Bất quá ta chỉ không nói được thôi! Ngươi cần gì trừng ta!

Tô Triệt dịch chân...là ta quá nặng sao?

Một triều thần bên cạnh liếc mắt nhìn sang, đụng nhẹ Tô Triệt, hỏi hắn:" Tô đại nhân, đây là chồn của bệ hạ đi?"

Tô Triệt rầu rĩ "Ừ" một tiếng.

Chính là ta chính là ta đó! Lạc!

Đằng sau truyền đến một hồi xôn xao, sau lại quỷ dị yên tĩnh.

"Tô Triệt."_ Một tiếng gọi trầm thấp -- là âm thanh của bệ hạ _" Làm sao vậy?"

"Thần..."_ Sắc mặt Tô Triệt hình như hơi khó coi, tiện đà nhận thấy chân hắn bị ta đè lên bỗng nhấc mạnh...

"Lạc..."_ Nhịn không được kêu lên, bởi vì ta bay rồi.

Sau đó hai tay bị hắn cầm lên, hắn quay mặt ta về phía trước, bẩm:" Bệ hạ, Phi Ngư..."

"..."_ Chung quanh một hồi yên lặng.

"..."_ Uy người anh em ngươi nhanh thả ta xuống! Làm ta sợ muốn chết đi được! Người hảo hảo ôm ta không được sao! Ngươi đem ta đạp bay làm gì!

Sau đó ta nhìn thấy bệ hạ đi tới...

Mặt mũi đầy âm trầm đi tới...

T_T Ánh mắt này thật đáng sợ...

Ngươi muốn làm gì ngươi...

Ngươi ngươi ngươi...không được xách ta...từ nhỏ đã bị ngươi xách! Ta chơi với A Dư ngươi xách ta, đánh nhau với Cá Bột ngươi xách ta, nhưng hôm nay ta trừ chào hỏi Tô Triệt cái gì cũng không làm mà...

Buông......ta....ra

┭┮﹏┭┮ Ngươi đối với A Dư cũng như vậy sao?

Còn có triều thần các ngươi cười cái gì...buồn cười lắm sao? Các ngươi bị xách một lần thử xem...

┭┮﹏┭┮ Chỉ biết hận mình không đủ lớn...

"Phi Ngư."_ Bệ hạ âm u nhìn ta, cùng ta đối mắt.

(⊙_⊙) Có ta đây...

"Chuyện lần trước ngươi đạp tấu chương đầy dấu chân, còn chưa tính sổ với ngươi đấy."_ Hắn nói.

┭┮﹏┭┮ Ngươi trước mặt nhiều người như vậy nói ta, ngươi có từng nghĩ qua cảm nhận của ta không...

Còn có...dấu chân thì thế nào? Ngươi còn không phải ngày ngày cầm bút viết đi viết lại trên đó sao? Ta chỉ dùng chân thay vì bút thôi mà...

Sau đó ta liền bị ném ra Quảng Thịnh điện...

_ (:з" ∠)_

【 Buổi trưa 】

Nằm sưởi ấm trên tảng đá lớn tại ngự hoa viên, đúng là thoải mái (*////▽////*)

Lật người, phơi nắng một mặt...

Lại phơi nắng một mặt khác trên người...

Phơi nắng mặt sau...

Hạnh phúc lớn nhất của chồn rốt cuộc cũng chỉ như vậy thôi o (*////▽////*)q

Được rồi ta chính là giận lẩy không thèm để ý người đấy!

Quả nhiên có cung nữ tới tìm ta, bất quá là người Thành Thư điện, ta liền không thèm nghe thấy!

o ( ̄ヘ ̄o#) Phẫn nộ!

【 Giờ Dậu 】

Bởi vì quá mất hứng, cho nên không thèm trở về ăn trưa nữa, cơm tối cũng không luôn!

Suy nghĩ một chút...

Dường như Cung chính nữ quan gần đây thường xuyên xuống bếp, vì vậy liền chạy đến đến Cung chính tư.

"Nha, Phi Ngư."_ Nữ quan đại nhân vừa thấy ta liền nở nụ cười -- xem một chút người ta hòa ái dễ gần thế nào! Bệ hạ ngươi bạo quân!

o (*////▽////*)q Được sờ cằm...lập tức ngửa đầu phối hợp...

o (*////▽////*)q Nằm xuống ưỡn bụng... nhắm mắt bày tỏ thích ý...

o (*////▽////*)q Sau đó quả nhiên có ăn ngon...

o ( ̄ヘ ̄o#) Về sau lại khi dễ ta ta liền không quay về, dù sao cũng không lo chết đói.

Vừa giận dỗi suy nghĩ vừa ăn, mùi vị rất quen thuộc, hình như là thịt hươu. Sau đó ta liền nhớ tới một chuyện cách đây thật lâu...

Lúc ấy còn chưa có tiểu bại hoại A Giác. Có một lần bệ hạ đi săn, buổi tối liền đem thịt hươu nướng ăn, ta cùng Cá Bột ngày đó chơi đến mệt mỏi, cùng ngồi ăn với hắn...

Sau đó...A Dư rõ ràng ở bên "Lạc" một tiếng tỏ bất mãn...

Ngươi so với chúng ta lớn không biết bao nhiêu còn muốn đoạt thịt với chúng ta?!

Ta giống như đột nhiên hiểu ra con trai ngươi vì cái gì còn nhỏ đã hư như vậy!!!

Vừa ăn vừa được thuận mao, cuộc sống như này thật thoải mái.

【 Giờ Dậu canh ba 】

Trở lại Thành Thư điện, ngoài ý muốn nhìn thấy bàn ăn một mảnh hỗn độn.

Σ ( ttsu °Д °;) Xảy ra chuyện gì...cũng không thể bị tặc cướp.

Chạy hết một vòng, liền nghe được...

Vừa rồi...

Cá bột rơi vào súp...

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Con chồn ngốc này!

Ngẫm lại cũng biết, nhất định tắm rửa xong liền bị "trục xuất" về Trường Thu cung rồi.

o ( ̄ヘ ̄o#) Ta là đến nhục nhã nó một phen mới tốt, hay là đến an ủi nó một chút mới tốt đây?

Tóm lại trước đi Trường Thu cung đã..

Trước cửa tẩm điện A Dư nhìn quanh một phen, phát hiện Cá bột đang được A Dư quấn trong chăn ôm ấp, chỉ lộ cái đầu nhỏ.

o (*////▽////*)q Cá Bột ngươi hảo manh a...

o (*////▽////*)q Bất quá điểm này cũng che giấu không được bản chất ngu ngốc của ngươi...

"Lạc."_ Ta gọi một tiếng, Cá bột quay đầu liếc ta một cái, lần nữa không để ý ta...

Ta nhảy lên giường gọi một tiếng, vẫn không để ý ta...

Vậy thì đừng trách a...

"Ngốc Cá Bột!"

Nó vẫn không để ý ta.

"Nhảy vào canh cá bơi lội, ngươi là giếng băng sâu sao?" Ta cố ý cười nhạo _" Ngươi thực coi mình là cá à?"

Chuyện xảy ra sau đó...

Tóm lại chúng ta đánh nhau...

┭┮﹏┭┮ Cá Bột ngươi cắn người... không đúng, cắn chồn, đau quá đi...ta nói giỡn thôi mà...