Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi

Chương 44: Đoạt quyền




Không khí hoàn toàn đông cứng lại, Lục thị quỳ rạp trên đất không dám nói thêm câu nào, Tô Dư cúi đầu suy nghĩ một chút, tiến lên khẽ cúi người, nói:" Bệ hạ, Tài Tử nương tử dù sao cũng vừa mới sinh hài tử, ngày hôm nay lại lạnh...."_ Nàng ngừng một chút _" Không bằng trước về Thành Thư điện rồi từ từ nói tiếp?"

Từ từ nói, mới có thể nói rõ ràng, đặt thêm nhiều câu hỏi.

Hoàng đế khẽ gật đầu, ấm giọng nói với Tô Dư:" Trở về."

_______________________________________

Diệp Cảnh Thu không biết tại sao hoàng đế lại đột nhiên truyền mình đến Thành Thư điện, chỉ nhận ra thần sắc của hoạn quan đến truyền lời không giống như trước kia, tựa hồ có thêm hai phần lãnh ý.

Trong lòng cảm thấy không ổn, nhưng cũng không biết là không ổn chỗ nào, chỉ có thể chuẩn bị bộ liễn đi đến Thành Thư điện.

Lúc vào điện trong nháy mắt khi nhìn thấy Tô Dư ngồi bên cạnh hoàng đế, vẻ mặt của Diệp Cảnh Thu liền không nhịn được trở nên nghiêm túc -- không nói đến từ trước đã có thù oán với Tô Dư, chỉ riêng sau khi hoàng đế đột nhiên đối tốt với Tô Dư, liền không chạm đến nàng ta nữa, nàng ta đã không tin việc này không có quan hệ gì với Tô Dư rồi.

Mắt cũng không chớp phúc thân một cái, Diệp Cảnh Thu cảm nhận được sự bất an của Lục thị đang quỳ bên cạnh mình, nhưng vẫn không biết vì sao hoàng đế lại truyền mình đến.

" Miễn."_ Là Tề Mi đại trưởng công chúa lên tiếng, hơi có chút tức giận nhìn nàng ta giây lát, nói _" Phu Nhân tự mình nói đi, chuyện của Lục Tài Tử, tại sao lại như thế?"

Cái gì tại sao lại như thế?

Diệp Cảnh Thu hơi sững sờ, phúc thân lần nữa, nói:" Thần thiếp không biết đã xảy ra chuyện gì, thỉnh đại trưởng công chúa giải thích hộ."

Chỉ thấy thần sắc của Tề Mi đại trưởng công chúa lạnh đi, nhẹ cười một tiếng:" Phi tần chấp chưởng lục cung, lại có thể không biết chuyện xảy ra ở lục cung."

Diệp Cảnh Thu nghẹn lời.

Nàng ta thật không biết chuyện gì đã xảy ra, mà cho dù có biết, nàng ta cũng nhất quyết không thừa nhận -- cái tình hình này rõ ràng là khởi binh vấn tội, nàng ta nếu không suy nghĩ gì mà xúc động trả lời, thì không biết sẽ gánh phải cái tội danh gì.

Lại không nghĩ đến, cho dù nàng ta không biết chuyện gì, đại trưởng công chúa cũng có thể nói nàng ta không phải.

Cắn răng, Diệp Cảnh Thu kiềm chế khó chịu quỳ xuống, nói:" Đại trưởng công chúa thứ tội."

Đây không phải lần đầu nàng ta tạ tội trước mặt Tề Mi đại trưởng công chúa. Lúc trước khi hoàng đế đối xử không tốt với Tô Dư, đại trưởng công chúa lúc nào cũng che chở cho Tô Dư, lúc nào cũng tìm lỗi của nàng ta. Mặc kệ nàng ta có vị phần như thế nào ở hậu cung, nàng ta rốt cuộc cũng không phải hoàng hậu, không phải là mẫu nghi thiên hạ, nên đối với vị đại trưởng công chúa thân là trưởng bối này cũng chỉ có thể kính nể vài phần.

Nhưng hôm nay...lại là lần đầu tiên nàng ta tạ tội với đại trưởng công chúa ngay trước mặt hoàng đế.

Tô Dư nhạt nhìn nàng ta, không nói một lời. Lúc trước mợ gây phiền toái với Diệp Cảnh Thu, nàng còn khuyên vài câu, sợ sau đó Diệp Cảnh Thu sẽ tìm nàng trả thù -- quả nhiên, Tề Mi đại trưởng công chúa luôn biết chừng mực, khiến Diệp Cảnh Thu chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám tìm hoàng đế cáo trạng, cũng không dám gây phiền toái cho Tô Dư, nhưng lúc đó vận mệnh lại không cho nàng được sống yên ổn.

Hôm nay lại hoàn toàn bất đồng, hôm nay là Tô Dư muốn tìm phiền toái cho nàng ta, tại sao phải cầu tình vì nàng ta chứ?

Yên lặng một lát, đại trưởng công chúa ung dung nói:" Bản cung là tới xem A Dư, trước đó có đến Thành Thư điện gặp bệ hạ, bệ hạ liền triệu A Dư đến Thành Thư điện gặp. Nhưng nàng lại thật lâu không tới, về sau mới biết là do giữa đường nổi lên tranh chấp với Lục Tài Tử. Lục Tài Tử lại đang trong tháng cữ, nếu không phải biết rõ nàng sẽ đến Thành Thư điện, tuyệt sẽ không liên lụy an nguy của mình mà xuất cung. Bây giờ bản cung chỉ muốn hỏi ngươi một câu, Lục thị làm thế nào lại biết được bệ hạ truyền nàng đến?"

Diệp Cảnh Thu toàn thân run lên.

Nàng ta tất nhiên hiểu rõ lời này là có ý gì, đại trưởng công chúa nghi ngờ nàng ta sắp đặt người ở Thành Thư điện. Hô hấp dần trở nên khó khăn, cuối cùng bình tĩnh lại, cúi người nói: "Đại trưởng công chúa minh giám........ thần thiếp tuy cùng nhau giải quyết lục cung, nhưng cũng không thể nhìn chằm chằm khắp nơi được, làm sao có thể hiểu rõ tại sao Lục thị lại biết bệ hạ truyền Vân Mẫn Sung Nghi đến?"

Tránh không đề cập đến vấn đề Tề Mi đại trưởng công chúa tra hỏi, giọng điệu mang theo vài phần nghi hoặc, giống như thật sự kỳ quái khi đại trưởng công chúa lại hỏi nàng ta như vậy.

Tô Dư nhẹ nhàng cười một tiếng, tầm mắt từ từ quét qua Lục Tài Tử, giữa lông mày tăng thêm hai phần lãnh ý:" Phu Nhân tất nhiên sẽ không thừa nhận. Đáng tiếc, vừa rồi thần thiếp không hiểu chuyện, đã hỏi Lục Tài Tử 1 câu, Lục Tài Tử đã đáp rất rõ ràng."

Tiếng nói nhẹ nhàng bình thản của Tô Dư quả thực làm cho Diệp Cảnh Thu không thể chịu nổi. Sau ba năm, đây là lần đầu tiên xuất hiện cuộc đối thoại như vậy -- nàng ta quỳ, Tô Dư ngồi cạnh hoàng đế, lời nói không mặn không nhạt, giống như bộ dạng năm đó ở phủ Thái tử, nàng ta hướng Tô Dư vấn an.

Diệp Cảnh Thu ngẩng đầu lên, không để ý đến Tô Dư, chỉ hướng về phía hoàng đế nói:" Bệ hạ...không biết Lục Tài Tử đã nói gì?"

Hoàng đế nhìn nhạt về phía Lục thị: "Tự ngươi nói."

" Dạ..."_ Lục thị cắn cắn môi, bộ dáng cực kỳ sợ hãi. Diệp Cảnh Thu nàng ta đắc tội không được, bất quá đã đến nước này, ở trước mặt hoàng đế, nàng ta không thể không nói. Nghiêng người dò xét Diệp Cảnh Thu, Lục thị trốn sang bên cạnh một chút, cúi đầu nói _" Là....Là Chương Nhạc Phu Nhân sai người nói cho thần thiếp..Vân Mẫn Sung Nghi muốn đi Thành Thư điện gặp bệ hạ..."

" Ngươi nói cái gì?"_ Diệp Cảnh Thu tức giận, không thể tin trừng mắt nhìn nàng ta, thấy nàng ta không dám mở miệng, liền quay đầu hướng hoàng đế cúi đầu, vội vàng giải thích _" Bệ hạ minh giám, thần thiếp tuyệt không làm ra chuyện như vậy...thần thiếp mặc dù cùng Vân Mẫn Sung Nghi không vừa mắt đã lâu, nhưng tự biết mình thân chấp chưởng Phượng ấn, sao có thể làm ra loại chuyện như thế ở hậu cung..còn nữa..còn nữa, Lục Tài Tử vừa mới sinh, thần thiếp ngàn vạn lần cũng không dám vì thù riêng mà làm trở ngại việc tĩnh dưỡng thân thể của nàng..."

Tô Dư không chớp mắt nhìn nàng ta, thầm nghĩ định lực của Diệp Cảnh Thu so với mình mạnh hơn nhiều -- nàng cũng từng gặp chuyện lớn như vậy vẫn có thể áp chế sợ hãi trong lòng, đem từng câu đạo lý nói ra rõ ràng. Nhưng về sau, một lần lại một lần không ai thèm nghe, không ai thèm để ý, nàng giải thích thế nào cũng vẫn là lỗi của nàng, cuối cùng sau nhiều lần, lúc gặp lại chuyện như vậy, nàng chỉ còn biết sợ hãi.

Diệp Cảnh Thu cũng nên nếm thử tư vị này, khó lòng giãi bày tư vị.

Tô Dư mím môi cười một tiếng, nhìn Diệp Cảnh Thu nói:"Cái này hiếm thấy, nếu như không phải Phu Nhân làm, dù sao cũng phải có kẻ khác làm ra việc này; nhưng nếu không phải Phu Nhân -- mọi người đều biết Phu Nhân ngài luôn quan tâm có thêm với Lục Tài Tử, vậy Lục Tài Tử cần gì không duyên không cớ vu tội cho Phu Nhân?"

Diệp Cảnh Thu không nói lời nào. Cho tới nay, nàng ta cảm thấy mình chấp chưởng Phượng ấn cực kỳ ổn -- cho dù Đậu Oản ở Trường Thu cung, cũng không thể cướp đi Phượng ấn này. Nàng ta tự nhận mình xứng với Phượng ấn, bởi nàng ta luôn cai quản lục cung dễ dàng, ân uy khiến kẻ dưới không dám lỗ mãng, lại càng không dám hại nàng ta.

Nhưng hôm nay...tựa hồ phong thủy đột nhiên thay đổi?

Nàng ta không biết đến tột cùng là an bài gì, cho nên càng không biết giải thích cái gì.

Lặng yên hồi lâu, Diệp Cảnh Thu quỳ sụp xuống, thành khẩn nói:" Tuy Vân Mẫn Sung Nghi nói có lý, nhưng...thần thiếp tuyệt không làm ra loại chuyện đại bất kính như vậy. Thần thiếp tin Lục Tài Tử cũng không phải cố ý hãm hại thần thiếp, có thể là do kẻ khác cản trở từ bên trong."_ Không biết vô tình hay cố ý quét mắt sang Tô Dư, Diệp Cảnh Thu nói tiếp _"Vừa rồi nàng nói là do thần thiếp phái người đến, vậy bây giờ thần thiếp liền đem toàn bộ người của Huệ Tức cung tới, cho Lục Tài Tử lần lượt xem rõ, là kẻ nào đi truyền lời, cũng không mất nhiều thời gian."

Cũng coi như một giải pháp. Nhưng lại khiến Lục thị ở một bên hoảng hồn, không phải nàng ta không dám chỉ ra, mà là nàng ta căn bản không nhớ rõ hình dáng của người nọ như thế nào -- trong cung nhiều người như vậy, ngày ngày đều có người đến truyền lời, làm gì có ai có tâm tư nhận thức, nhớ rõ từng người chứ.

Mắt thấy sắc mặt Lục thị trắng bệch, Tề Mi đại trưởng công chúa nhíu mày hỏi nàng ta làm sao vậy, Lục thị liền ấp úng bẩm sự thật, hoàng đế khàn giọng cười một tiếng, làm như tự nhủ nói một câu:" Lại là một vụ án không đầu mối à?"

Tô Dư cũng cười 1 tiếng, không nói gì.

Lục thị cũng không cần chỉ ra người nọ là ai, chỉ cần Diệp Cảnh Thu không cách nào chứng minh được chính mình không hề làm việc này, là đủ rồi.

Diệp Cảnh Thu rõ ràng cảm thấy ánh mắt hoàng đế nhìn mình có thêm hai phần nghiêm túc. Loại tội danh này, căn bản không thể miễn, chỉ cần nàng ta không thể tự mình chứng minh trong sạch liền không thể miễn. Hung ác nhịn xuống, Diệp Cảnh Thu lạy một cái, kiệt lực bình tĩnh nói:" Thần thiếp mặc dù tự biết mình không làm việc này, nhưng trong lòng cũng biết bản thân có tội. Thần thiếp chấp chưởng Phượng ấn, lại không thể tra ra nguyên cớ trong chuyện này, khiến cung nhân trong cung mình quấy phá, đều là do thần thiếp có tội..."_ Nàng ta dập đầu, nói _" Thần thiếp tự thỉnh nghiền ngẫm lỗi lầm, sau này nhất định không để chuyện như vậy xảy ra nữa..."

Cũng coi như công bằng, vị phần Chính nhất phẩm, lại là người tay nắm hậu cung, đụng phải loại tội danh không thể nói rõ này, bất quá là cấm túc cho qua chuyện, nếu không thì phạt bổng lộc. Hoàng đế trầm ngâm, sau chốc lát mới chậm rãi nói:" Nghiền ngẫm lỗi lầm thì không cần..."

Thần sắc Tô Dư chợt lạnh. Nếu chỉ phạt bổng lộc cho xong việc...cũng quá tiện nghi cho Diệp Cảnh Thu rồi.

Lại nghe hoàng đế nói tiếp:" Chuyện trong Huệ Tức cung của ngươi cũng không thiếu, ngươi còn phải quản. Bất quá chuyện lục cung không nhọc ngươi nữa, đem Phượng ấn giao lại cho trẫm, việc này liền thôi."

Lời nói nhẹ nhàng linh hoạt, lại khiến trong lòng Diệp Cảnh Thu như bị đâm một nhát.

Bất đồng với lần trước làm cho Nhàn Phi cùng nhau giải quyết lục cung, phân quyền với nàng ta, lần này là trực tiếp thu hồi quyền lực, một con đường sống cũng không cho. Nàng ta muốn mở miệng tranh luận, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của hoàng đế liền đem những lời định nói hung hăng nuốt vào -- ánh mắt kia rõ ràng đang nói với nàng ta, nếu nàng ta dám mở miệng tranh chấp Phượng ấn, chuyện nhãn tuyến, hắn sẽ từ từ tính với nàng ta.

Chỉ trong chớp mắt kia nàng ta mơ hồ cảm thấy, có lẽ chuyện này là do Tô Dư tính kế nàng ta, nhưng hoàng đế đã sớm có tâm tư cướp quyền của nàng ta, nên vừa vặn mượn lấy cơ hội này.

" Bệ hạ..."_ Diệp Cảnh Thu ngẩn người, cuối cùng cũng chỉ biết cắn răng hạ bái _" Thần thiếp tuân chỉ."

" Ừ."_ Hoàng đế gật đầu một cái, nhìn về phía Lục thị, lãnh đạm nói _" Ngươi bất kính với Sung Nghi, đây cũng không phải lần đầu -- lúc này, cũng đã nháo đến Thành Thư điện rồi."

" Bệ hạ thứ tội."_ Lục thị run rẩy dập đầu, cảm thấy cực hận chính mình. Hết lần này đến lần khác làm chuyện đắc tội với người ta, lần này lại còn đắc tội với Chương Nhạc Phu Nhân. Càng nghĩ càng cảm thấy kinh hoảng, Lục thị lại dập đầu nói _" Thần thiếp mất hài tử...nhất thời..."

" Trẫm biết ngươi vừa mới mất hài tử."_ Hoàng đế lạnh lùng nhìn nàng ta _" Cho nên trẫm cũng không phạt nặng ngươi. Cấm túc hai tháng, vừa vặn cho ngươi tĩnh dưỡng thân thể, miễn việc chạy loạn khắp nơi, vừa tổn thương chính mình lại vừa gây chuyện thị phi."

Trong cung chuyện sẩy thai, sinh non cùng hải tử chết non luôn xảy ra không ít, nhưng hài tử vừa chết non chưa được vài ngày, mẹ đẻ đã bị cấm túc, Lục thị ước chừng là "sử khai tiền lệ (*)".

(*) Sử khai tiền lệ: Tiền lệ đầu tiên trong lịch sử.

Quả thật, từ thời điểm nàng ta bắt đầu mang thai, đây cũng không phải là lần đầu "sử khai tiền lệ". Đầu tiên là không được tấn vị, không được xóa bỏ lệnh cấm túc, sau đó lại bị hoàng đế càng ngày càng thêm chán ghét, một chút mặt mũi cũng không lưu cho nàng ta, đây đều là chuyện trước nay chưa từng có.

Hậu cung đều cảm thấy nàng ta thật đáng thương, nhưng cũng biết, là do chính nàng ta không biết trời cao đất rộng, mắt thấy chỗ đứng không vững còn đi khiêu khích khắp nơi.

#Vừa hết bệnh xong liền đăng bù

#Nhớ vote cho truyện nha