Trọng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn

Chương 41




Lục Khôn Đức nhìn Tiền Nhiều Hơn, gọi điện thoại cho Đồng Kha.

Đồng Kha lập tức nhận máy, sốt ruột nói: "Khôn Đức! Tôi đã xem tin tức, cậu liên lạc với Tiểu Quân chưa?"

Lục Khôn Đức hít một hơi thật sâu không cho mình bật khóc, nói giọng khàn khàn: "Không được... Liên lạc không được, văn phòng cũng liên lạc không được. Trước tiên không nói việc này, cậu tới đây dẫn Tiền Nhiều Hơn sang nhà các cậu đi, tôi không khóa cửa, cậu mau tới đây, tôi sắp ra ngoài."

"Đừng có điên!" Đồng Kha nhịn không được rống to, "Đừng nói tôi cậu muốn đi Mỹ?! Cậu điên rồi à! Có thể căn bản là không có sao hết, Lục Quân Cường có lẽ đang trên đường trở về!"

"Tôi không điên! Nếu nó an toàn nó không có khả năng không liên lạc với tôi khiến tôi lo lắng!" Lục Khôn Đức nỗ lực làm cho thanh âm của mình bình tĩnh một chút, nhưng vẫn nhịn không được run rẩy, "Tôi muốn đi tìm nó! Nó đã đồng ý với tôi! Nó mà không trở về tôi liền phải đi tìm nó!"

Bên kia điện thoại Đồng Kha sốt ruột còn muốn nói nữa, Vu Hạo Phong đã cầm lấy điện thoại, trầm giọng nói: "Khôn Đức cậu bình tĩnh một chút, hiện tại chúng ta cũng không biết tình huống ở bên kia, hệ thống tín hiệu đều hỏng rồi, giao thông càng không biết đã bị hủy thành cái dạng gì... Nghe tôi nói, bình tĩnh một chút, tôi lập tức giúp cậu liên lạc Đại sứ quán, sẽ biết được tình huống bên kia..."

"Không cần khuyên tôi." Lục Khôn Đức sốt ruột nói, "Tôi không có thời gian nghe anh nói... Nhanh lên, mau tới đón Tiền Nhiều Hơn, nếu... Liên lạc sau, chăm sóc tốt cho nó."

Tiền Nhiều Hơn giống như ý thức được cái gì, nhào lên trên người Lục Khôn Đức kêu to, Lục Khôn Đức chỉ tay vào nó rống lên: "Yên lặng chút! Nghe lời!"

Vu Hạo Phong nói thế nào cũng không khuyên được Lục Khôn Đức, đành phải nhẫn tâm lớn tiếng nói: "Bình tĩnh một chút! Nếu Tiểu Quân không có chuyện rất nhanh sẽ trở về! Cậu ấy biết chăm sóc chính mình! Nếu như... Nếu như xảy ra chuyện... Cậu đi có thể có ích lợi gì?! Lý trí một chút đi! Tiểu Quân mà biết cũng tuyệt đối không đồng ý cậu như vậy!"

"Tôi biết!!" Chuyện Lục Khôn Đức trong lòng sợ nhất cứ như vậy bị Vu Hạo Phong nói ra, nhịn không được đỏ mắt, khàn giọng quát lên với di động, "Những gì anh nói tôi đều biết! Nếu như nó không có việc gì thì tôi dẫn nó cùng nhau trở về! Nếu như nó chết tôi cũng chết cùng nó! Nó đã đồng ý với tôi... Nó đã đồng ý với tôi sẽ không lại lưu lại một mình tôi, tôi nhất định phải đi!"

Vu Hạo Phong trầm mặc một lát, trầm giọng nói: "Chờ tôi một chút, tôi và cậu cùng đi."

Lục Khôn Đức nghe được bên kia điện thoại Đồng Kha cũng ở một bên kêu muốn cùng đi, trong lòng nóng lên, cố hết sức bình phục tâm tình, nói: "Không được... Tình huống bên đó ai cũng không biết, lại nói xin visa cần có thời gian, tôi chờ không kịp... Còn có, chăm sóc cho (*), mấy năm nay... cảm ơn."

Lục Khôn Đức nói xong vội vàng cúp điện thoại, tháo pin ra tùy tay ném qua một bên, Tiền Nhiều Hơn cắn quần áo Lục Khôn Đức, bi thiết kêu ư ử, chân trước quỳ sát xuống ghé lên trên đùi anh.

Lục Khôn Đức nửa quỳ xuống, cùng Tiền Nhiều Hơn trán kề trán, nhỏ giọng nói: "Mày ngoan nhất, nghe lời, tao sắp đi mang Tiểu Quân về, ngoan ngoãn chờ tao nha." Nói xong đột nhiên bế Tiền Nhiều Hơn lên, không chờ nó kịp phản ứng liền ném nó vào phòng bếp xoay tay lại đóng cửa, đeo balô lên chạy ra ngoài.

Vu Hạo Phong gọi điện thoại cho Lục Khôn Đức vài lần, đều không liên lạc được, ném di động lái xe đưa Đồng Kha đến đường Thiên Thọ, trong lòng cảm thấy đặc biệt không yên ổn, lời Lục Khôn Đức nói vừa rồi làm trong lòng hắn dâng lên một nỗi bi thương không biết tên, luôn luôn cảm thấy có một bi kịch muốn một lần nữa phát sinh.

Vu Hạo Phong không biết, vào mười hai năm trước khi mà hắn không có tham dự, từng có một người đàn ông trước khi khẳng khái chết đi, đã nói với hắn lời tương tự...

"Chăm sóc cho anh ấy(**), mấy năm nay... cảm ơn."

(*,**) Hai chữ này đều đọc là /tā/

Lục Khôn Đức kêu taxi đi sân bay, đổi một lượng lớn đôla Mỹ, đăng ký chuyến bay gần nhất đi Los Angeles.

Mười bốn tiếng đồng hồ trên máy bay, Lục Khôn Đức cảm thấy cả đời này không khi nào dài lâu như vậy, Lục Khôn Đức cố hết sức thôi miên khiến bản thân mau ngủ một giấc, anh biết chờ tới Mỹ rồi có thể sẽ không có cơ hội cho mình nghỉ ngơi.

Lục Khôn Đức một lần lại một lần ám chỉ chính mình, không nghỉ ngơi đàng hoàng thì không có biện pháp bảo trì thể lực để tìm Lục Quân Cường, nhưng mặc dù Lục Khôn Đức tận lực, vẫn nằm một đường căn bản không hề ngủ.

Nước Mỹ, buổi tối ngày 28 tháng 8, Lục Khôn Đức tới Los Angeles, chạy đến đại sảnh, mua một cái di động gọi cho Đại sứ quán Trung Quốc tại Houston, vẫn luôn gặp trạng thái đường dây bận...

Lục Khôn Đức sốt ruột hận không thể phát điên, hung hăng hô hấp một hồi, mua vé máy bay đi Houston, chuyến bay gần nhất cũng là một giờ sau, Lục Khôn Đức ngồi ở chờ trong đại sảnh, một lần lại một lần bấm số điện thoại của Đại sứ quán.

Vẫn luôn là đường dây bận, Lục Khôn Đức ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, hồi lâu lại lấy ra bóp tiền, nhìn ảnh chụp mình và Lục Quân Cường bên trong, tận lực bình phục cảm xúc, lại bấm dãy số một lần nữa...

Liên lạc được! Lục Khôn Đức sốt ruột nói: "Đại sứ quán Trung Quốc phải không?! Tôi muốn tìm một người, ở thành phố New Orleans... Từ ngày hôm qua bắt đầu không liên lạc được..."

"Đã biết, đường dây liên lạc của toàn bộ bang đã bị chặt đứt, nói cho tôi số hộ chiếu, số thẻ căn cước, toàn bộ tư liệu có thể cung cấp của người anh muốn tìm..."

Lục Khôn Đức nói toàn bộ tư liệu có thể nghĩ đến cho anh ta, người phụ trách của Đại sứ quán kiểm tra một chút trả lời: "Tạm thời vẫn chưa có tin tức của Lục Quân Cường tiên sinh, chúng tôi sẽ tận lực giúp anh liên lạc, mong anh cùng chúng tôi bảo trì liên lạc mọi lúc."

Lục Khôn Đức nghe ra bên kia rất hoảng loạn, biết bọn họ đã cố hết sức, nói lời cảm ơn rồi tắt điện thoại.

Lục Khôn Đức lại lấy bóp tiền ra, bình tĩnh nhìn Lục Quân Cường trên ảnh, sau một lúc lâu nhỏ giọng nói: "Anh biết em đang đợi anh, anh không khóc."

Lục Khôn Đức mua ly sữa bò, miễn cưỡng uống xong, bước lên máy bay.

Một đêm không mộng mị, rạng sáng ngày 29 tháng 8 Lục Khôn Đức đến Houston, ra khỏi sân bay đi thẳng đến Đại sứ quán Trung Quốc.

Lục Khôn Đức vội vàng vào Đại sứ quán trình giấy chứng minh, chỉ chốc lát sau Tổng Lãnh sự Uông kêu Lục Khôn Đức vào văn phòng.

Lục Khôn Đức hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, Tổng Lãnh sự Uông liếc mắt nhìn anh một cái, thở dài: "Người trẻ tuổi, sao lại xúc động như vậy chứ."

Lục Khôn Đức bất chấp những cái khác, vội la lên: "Tìm được người tôi cần tìm rồi sao?"

Tổng Lãnh sự Uông do dự một chút, trầm giọng nói: "Tôi rất tiếc, bọn tôi đã tận lực, Lục Quân Cường tiên sinh cậu muốn tìm vào thời điểm bão Katrina đổ bộ đang ở văn phòng An Kỳ rất gần đường ven biển... Đứng mũi chịu sào, 104 người trong văn phòng An Kỳ, toàn bộ đều gặp nạn."

Lục Khôn Đức cảm thấy trong đầu "ầm" một tiếng, anh hít sâu hai cái, cố gắng ép nước mắt không cho rơi, nửa ngày không nói gì, Tổng Lãnh sự Uông đưa cho anh một ly nước, nhỏ giọng nói: "Kiên cường một chút, cậu còn..."

Lục Khôn Đức "oẹ" một cái nôn ra toàn bộ đồ ăn cố nhét vào lúc trên máy bay, sắc mặt trắng bệch, lập tức có người tiến lại đỡ anh tới ngồi lên ghế, Lục Khôn Đức lại không ngừng nôn ra, thẳng đến khi nôn sạch các thứ trong dạ dày mới bình phục lại, đứng dậy run giọng nói: "Không có khả năng... Các người không tìm được thi thể, thì không thể nói nó đã chết."

Đôi mắt Tổng Lãnh sự Uông cũng đỏ lên, kéo tay Lục Khôn Đức để anh ngồi xuống, an ủi nói: "Tôi hiểu được tâm tình của cậu, đương nhiên chúng tôi hiện tại cũng chỉ có thể nói 104 người này đã mất tích toàn bộ... Nhưng cậu nhóc à cậu thanh tỉnh một chút, đây là cách nói đối với phía chính phủ, đối với cậu tôi chỉ có thể nói... Nén bi thương, thuận theo số kiếp."

Lục Khôn Đức bình tĩnh nhìn Tổng Lãnh sự Uông, nói: "Cảm ơn, nếu có đầu mối mới xin trước tiên nói cho tôi, tôi muốn đến New Orleans."

Tổng Lãnh sự Uông thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Tôi biết tâm tình hiện tại của cậu, cậu ấy là em trai của cậu, đúng không? Bình tĩnh một chút, ngày hôm qua chúng tôi đã phái người đi New Orleans, nơi đó đã giới nghiêm, người của chúng tôi căn bản là không được cho vào..."

Đôi mắt Tổng Lãnh sự Uông đỏ lên, tiếp tục nói: "Cậu biết bên trong có bao nhiêu người Trung Quốc không? Hiện tại chúng tôi chỉ có thể cố hết sức hiệp thương với bên Mỹ... Nghe tôi, chúng tôi sẽ an bài cậu về nước."

Lục Khôn Đức đứng lên, bình tĩnh nói: "Tôi biết, xin cảm ơn, nhưng tôi cần phải đi một chuyến, mặc kệ... Nó rốt cuộc là còn sống hay là đã chết."

Lục Khôn Đức cự tuyệt Tổng Lãnh sự Uông không ngừng khuyên bảo anh, ôm balô của mình vội vàng quay lại sân bay, Lục Khôn Đức muốn mua vé máy bay đi New Orleans, người ở chỗ tiếp đãi nhìn anh như nhìn kẻ điên: "Thưa ngài... Toàn bộ chuyến bay đi New Orleans đã tạm dừng."

Lục Khôn Đức đầu đau muốn nứt ra, gắng sức bình phục cảm xúc, lại hỏi tới những bang xung quanh, toàn bộ ngừng bay.

"Thưa ngài, thật ngại quá, Louis Anna, Alabama, Mississippi, Florida, sân bay ở bốn bang này đều đã đóng cửa, công ty hàng không đã vận chuyển toàn bộ trang bị đến khu vực gặp tai hoạ, không có khả năng có chuyến bay đến nơi đó."

Lục Khôn Đức trong lòng gấp đến khó chịu, gần như cầu xin: "Xin anh... Giúp tôi kiểm tra xem chuyến bay gần nhất có thể cất cánh."

Cán sự kiểm tra nửa ngày, nói: "Còn có chuyến bay đến Baton Rouge... Nếu ngài nhất định phải đến New Orleans thì có thể đến nơi đó trước."

Lục Khôn Đức cảm ơn anh ta, lập tức quyết định chọn chuyến bay gần nhất đến Baton Rouge.

Giữa trưa ngày 29, Lục Khôn Đức đến Baton Rouge, ra khỏi sân bay Lục Khôn Đức liền đi đến cửa hàng gần nhất, mua rất nhiều dụng cụ sinh tồn, lúc tính tiền ngẩng đầu nhìn tin tức tình hình tai nạn trong TV của cửa hàng, Lục Khôn Đức nhắm mắt cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, không hề một lát nghỉ ngơi mà đổi xe đi Laplace.

Lục Khôn Đức mang theo hai balô lớn, rẽ Đông vòng Tây đi tìm xe.

Đường phố Laplace xây dựng thật không tốt, Lục Khôn Đức đi được vài vòng liền lạc đường, bước vào một cái hẻm nhỏ, Lục Khôn Đức trong lòng sốt ruột định quay người trở về, cảm giác đằng sau giống như có vài bóng người luôn đi theo mình.

Lục Khôn Đức làm bộ lấy di động ra xem thời gian, trên màn hình phản chiếu ba người da đen không có ý tốt. Lục Khôn Đức dường như không hề sợ hãi, Lục Quân Cường đã xảy ra chuyện, anh không biết còn có chuyện gì có thể đả kích mình hơn nữa, anh làm bộ không phát hiện, ôm balô bước nhanh ra ngoài, đi được vài bước thì thấy đầu ngõ phía trước cũng bị hai người chặn lại.

Lục Khôn Đức làm bộ khẩn trương, lấy tất cả tiền mặt trong balô ra nhét vào túi quần, một người da đen phía sau cười to, tiến lên một bước đá lên lưng Lục Khôn Đức làm anh gục trên mặt đất, gắt gao bảo vệ hai cái balô.

Một người móc hết tiền mà anh mới vừa nhét vào túi quần ra, lại muốn lấy hai cái balô lớn Lục Khôn Đức đang ôm, Lục Khôn Đức gắt gao ôm không bỏ, một người dùng thổ ngữ lớn tiếng mắng một câu, hung hăng giơ chân đạp vào đầu anh.

Bị đế giày cứng ngắc đá vào trên mặt, trên người, Lục Khôn Đức cũng không biết mình lấy dũng khí từ nơi nào, ôm chặt thứ trong ngực không buông tay, lớn tiếng mắng: "Cút ngay! Đây là đồ để cứu em trai tao! Cút ngay! Biến!!"

Mấy người đánh Lục Khôn Đức dừng lại, Lục Khôn Đức vẫn luôn kêu la, bọn chúng sợ thu hút cảnh sát tới, vội vàng cầm tiền bỏ chạy.

Lục Khôn Đức nằm trên mặt đất hồi lâu mới bò dậy, thở dốc một lúc, tùy tiện đổ một chút nước rửa vết máu trên mặt, loạng choạng đeo balô đứng lên.