Trọng Sinh Chi Lê Hân

Chương 52: Quay về




Sáng sớm, Uất Trì Diễm nhận một cuộc điện thoại, đôi mắt vẫn còn chút tơ máu nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc, qua đôi ba câu Lê Hân liền hiểu lần nghỉ phép này của Uất Trì tổng tài đến đây là kết thúc.

Uất Trì Diễm nghe xong, quay đầu liền thấy đôi mắt trong suốt của Lê Hân đang hướng về phía mình, lửa nóng trong người lại bốc mạnh lên. Hắn âm thầm cắn răng áp chế, trong lòng nhảy ra ý xấu muốn kéo Lê Hân cùng xuống nước.

Tiếp đó là màn người nào đó vứt điện thoại xuống, tư thái ung dung cởi áo ngủ, lộ ra thân thể nam tính đầy gợi cảm. Mà cảnh tượng hôm nay còn kích thích hơn nữa ── bởi Uất Trì Diễm trên dưới chỉ mặc đúng một cái quần lót trắng, lộ rõ hình dạng hùng vĩ của nơi nào đó.

Lưu manh!

Lê Hân nóng mặt, xoay người không thèm quan tâm tới tên vô sỉ trình diễn thoát y giữa ban ngày ban mặt kia. Nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được đảo qua một chút ── thật, là, lớn…

Á, mình điên rồi sao?! Nghĩ bậy bạ cái gì vậy!

Lê Hân điên cuồng lắc đầu, muốn đem hết những hình ảnh trần trụi vứt khỏi đầu, mà não bộ lại có vẻ không quá hợp tác QQ.

Nhìn biểu hiện của Lê Hân, Uất Trì Diễm khẽ cong môi, trong lòng mỹ mãn chậm rãi mặc quần dài áo sơ mi. Đợi cho khuôn mặt đỏ ửng kia tán bớt, Uất Trì Diễm mới hỏi: “Bữa sáng muốn ăn gì?”

Mấy hôm rồi cả hai đều ở trong khách sạn, ăn sáng theo kiểu Tây, Lê Hân bình tĩnh nghĩ, cảm thấy trong lòng vẫn có chút bức bối, mặt không đổi đáp: “Bánh rán cùng tào phớ.”

Lúc cậu còn thuê nhà ở C thị, dưới khu có một bác mở quán bánh rán trái cây ( aka crepe), mà ngay cạnh là một cặp vợ chồng trẻ mở quán sữa đậu tào phớ. Hai món ăn này đều được dân cư quanh đó hoan nghênh, từ người già bảy tám mươi tuổi đến đứa trẻ bốn năm tuổi. Mà vị chủ tịch ngày ngày ăn sơn hào hải vị kia có thể ăn được đồ của các quán ven đường sao?

Uất Trì Diễm ngẩn người, không phải vì mấy món ăn, mà là hành động tự cho là ‘trả thù’ một cách đáng yêu này khiến hắn bật cười. Dưới ánh nhìn kinh ngạc của Lê Hân liền đáp: “Cậu dẫn đường đi.”

Một phút sau, một chiếc xe cao cấp xuất hiện trong khu dân cư, hai nam nhân cao gầy đang ngồi ngay ngắn ở quán ven đường, một tay cầm bánh rán nóng hổi, một tay cầm bát tào phớ trắng mềm. Cảnh tượng này không chỉ thu hút vô số ánh nhìn, còn khiến đám vệ sĩ sợ hãi.

Lê Hân vừa ăn vừa thấp thỏm, cậu nào ngờ một thân sơ mi quần âu giày da này lại chịu ngồi ăn ở quán ven đường, ăn vào miệng những đồ không rõ chất lượng vệ sinh này chứ. Haiz, mình quá xem nhẹ người này rồi!

Đang gặm bánh, Lê Hân mới nhớ ra cuộc điện thoại kia, nếu không phải cái màn thoát y vũ kia nhiễu loạn, cậu đã sớm hỏi rồi. Cậu bực bội cắn một miếng bánh rõ to, “A thị xảy ra chuyện gì sao?”

Ánh mắt Uất Trì Diễm chợt lóe sát ý, thấp giọng trả lời: “Người đã bắt được.”

Lê Hân biến sắc.

“Không cần lo lắng, tôi sẽ xử lý.” Xoa cái đầu mềm mại, Uất Trì Diễm an ủi, “Nhưng chiều nay chúng ta phải trở về.” Hắn rất muốn tiếp tục thế giới của hai người, nhưng trong đám người bị bắt có kẻ cần hắn đích thân xử lý.

Lê Hân rất muốn nói: Ông trở về đi, tôi ở lại. Nhưng lời đến bên miệng lại không phát ra được, Uất Trì Diễm cũng hiểu ý tứ của cậu, ánh mắt buồn bã, hành động lại cường thế đưa người tiến vào xe.

“Tôi biết cậu bỏ rất nhiều tâm sức cho quán café kia, nhưng giờ cậu thường ở lại A thị, chuyện ở đây Hạ Lãng sẽ an bài, cậu có thể yên tâm.” Thấy Lê Hân vẫn im lặng, vẻ mặt khó xử, Uất Trì Diễm nói tiếp: “Nếu không cậu có thể tự mình tìm một người đáng tin đến quản lý cửa hàng.”

Cậu đúng là có suy nghĩ này, thế nhưng nghĩ đến chi phí phát sinh thêm nên đành từ bỏ. Uất Trì Diễm vẫn tiếp tục nói: “Hoặc cậu có thể chuyển cửa hàng đến A thị, hoặc ở A thị mở thêm một chi nhánh nữa.”

Thấy Uất Trì Diễm càng nói càng đi xa, Lê Hân mới yếu ớt phản bác: “Tôi làm gì có nhiều tiền thế…”

Đến đây hắn mới hiểu được Lê Hân đang lo lắng vấn đề gì, cảm giác thật khó diễn tả, theo đó là đau lòng. Hắn sao có thể quên lúc đầu mình có thể tìm được người này là thông qua chuyện ‘tiền bồi thường’, mà số tiền bồi thường đó chắc chắn đã được cậu đầu nhập hết vào quán café rồi.

Uất Trì Diễm nghĩ đến đây, đôi mắt lại trầm xuống, mình rõ ràng biểu hiện muốn lần nữa ôm người che chở dưới cánh, người này còn lo lắng chuyện tiền bạc? Chẳng lẽ y không hiểu, cho dù là mình hay Tiểu Giản thì sau khi vất vả tìm được người này sẽ không có chuyện thả người đi sao. Còn người này từ đầu đến cuối vẫn luôn nghĩ đến chuyện rời đi sao?

Uất Trì Diễm cảm thấy lòng bàn tay đau đớn mới ý thức được mình nắm tay quá chặt, cũng thông qua vẻ mặt lo lắng của Lê Hân, hắn cũng đoán được khuôn mặt của mình bây giờ có bao nhiêu dữ tợn.

Thật lâu sau đó, Uất Trì Diễm mới dịu xuống, đưa tay kéo người kia vào trong lòng, nghĩ thầm ‘chưa đến lúc ngả bài’, ngoài miệng nói: “Chờ lấy lại Lê thị, cậu sẽ không cần lo chuyện tiền bạc nữa. Không vội.”

Cuối cùng, Uất Trì Diễm cùng Lê Hân lại lần nữa đến A thị. Chào đón họ, không chỉ là đám ám sát to gan, còn có vợ chồng Hứa Minh, kẻ bị Uất Trì Giản bức đến tuyệt cảnh mới nhận ra mình là bị Uất Trì tập đoàn tính kế, ngày ngày chỉ có thể đến công ty quấy phá.