Trọng Sinh Chi Ma Quỷ Cự Tinh

Chương 50




Tây Tạng vốn cũng rất đẹp, bọn họ quay phim tận lực không phá hỏng hoàn cảnh ban đầu, Đặng Nhất Khánh ở phương diện này hoàn toàn tương phản với tính cách của hắn, tất cả rác rưởi cùng giấy gói đều phải thu gọn, lấy cảnh hồ trong veo, hắn không cho phép bất luận kẻ nào đổ bất cứ cái gì vào trong hồ.

Mây thuần trắng, núi liên miên, hồ giống như ngọc bích, cỏ xanh biếc, quốc lộ uốn lượn, kết cấu sắc điệu thực tươi mát, cực kỳ mỹ lệ, Đặng Nhất Khánh thực am hiểu dùng màn ảnh tương phản mà kể cố sự, tỷ như bối cảnh âm u, nhân vật tươi đẹp trong [Ba ba đơn thân], lại tỷ như bộ [Người lữ hành] này, bối cảnh rực rỡ, nhân tính hiểm ác.

Dưới loại bối cảnh này, dù có phát sinh những việc điên cuồng nữa, cũng không khiến khán giả điện ảnh cảm thấy rất áp lực, điều này tăng tính linh động cho bộ phim trình độ kinh dị khủng bố này, khiến ánh mắt khán giả ở thiên đường, tâm linh lại ở địa ngục, loại cảm giác này sẽ càng tăng điểm cho điện ảnh.

Đặng Nhất Khánh dùng màn ảnh quay phim văn nghệ ghi lại mảnh cảnh đẹp này, kết cấu, nhan sắc, góc độ đều vừa đúng, phim văn nghệ hắn quay hắn từng quay từng vài lần giành được giải thưởng về phương diện hình ảnh, phương diện này là sở trường của hắn, tinh tế đến có thể xúc động lòng người.

“Nói không chừng sẽ có người đi qua, ta chờ ở giao lộ xem.” Thanh âm của Hoàng Bích diễn hướng dẫn du lịch cũng không cao, tính cách hắn mềm mại, gặp việc quỷ dị như vậy khó tránh khỏi hoang mang lo sợ.

Một tiếng cười trầm trầm truyền đến, móng tay sơn đỏ tươi thò ra, chỉ vào cách đó không xa, “Nga, xem ra chúng ta sẽ không chết đói, xem, chỗ đó có con sơn dương hoang.” Áo gió màu đen bao quanh thân thể tuổi trẻ duyên dáng, lời nàng nói cực kỳ bình thường, nhưng một màn ảnh cận cảnh vào ánh mắt nàng, bỗng nhiên khiến cho người cảm thấy sởn tóc gáy.

Đôi mắt kia, cực bình tĩnh, không biết vì cái gì, lộ ra tàn nhẫn làm trái tim người ta băng giá, khi nàng nói con sơn dương hoang kia, thật giống như đang nói bánh mì đặt trên bàn cơm, như thế còn chưa tính, trên khuôn mặt trang dung tinh xảo của nàng, đôi môi đỏ mọng cong cong, đang hơi hơi cười.

Lời thoại thực bình thường, cử chỉ cũng không có gì không đúng, cố tình cả người đều ẩn ẩn lộ ra vài phần không thích hợp, đây mới là công lực diễn xuất.

Thời Thúy Trân diễn vai nữ lao động tri thức, dưới bề ngoài ưu nhã mỹ lệ này, có được là một trái tim tàn bạo.

Máy quay phim đảo qua, Lục Viễn mang tai nghe, đang đứng ở một bên lộ ra sườn mặt với đường cong duyên dáng, trên mặt lại là lạnh lùng không để ý chút nào, Lục Ninh thì cau mày mỗi lần sát một vết bẩn nhỏ trên áo khoác trắng của mình, vết bẩn kia đỏ thẫm, nhìn rất giống như một điểm máu, cận cảnh đảo qua, người trước màn ảnh chỉ sợ cũng giống như ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt khiến người không thoải mái, mà lực hắn lau rất lớn, gân xanh trên mu bàn tay cũng hiện ra.

Đôi người yêu kia lớn tiếng cười, dưới bối cảnh im lặng này, thanh âm vô cùng chói tai.

Hai ông bà già bắt đầu chỉ trích nhau, mà từ trong đôi câu vài lời lộ ra, có thể biết bọn họ căn bản không phải là vợ chồng.

Một nhà ba người ôm cùng một chỗ, nhìn như thân mật, người vợ nhíu mày, trong mắt mang đùa cợt cùng chán ghét nhàn nhạt, ánh mắt người chồng thì đang nhìn chằm chằm nữ trí thức tư thái ưu nhã cách đó không xa.

Bé gái không quá mười tuổi trong lòng, chậm rãi lộ ra một nụ cười quỷ dị.

“Cut!”

Tiếng vỗ tay “bốp bốp bốp” vang lên, [Người lữ hành] rốt cuộc thuận lợi sát thanh!

Này là cảnh tượng ban đầu, nhưng nếu không quay những cảnh phía sau trước rồi mới trở lại quay cảnh này, chỉ sợ một cảnh tượng phổ thông đến không thể phổ thông hơn, không có xung đột gì như vậy không biết phải quay bao nhiêu lần mới có thể qua, nhưng những tình tiết phía sau đã quay xong, dưới tình huống tất cả diễn viên đã nhập diễn, lại quay đầu quay cảnh này, lại là vừa đúng.

Nhìn như bình thường, trên thực tế sau khi gặp việc quỷ dị như vậy, chỉ có biểu hiện của hướng dẫn du lịch mà Hoàng Bích đóng có thể được coi là bình thường, mười một người còn lại, mới nhìn không có gì không đúng, nghĩ lại lại toàn bộ đều không đúng!

Ngoài ý liệu, trong tình lý, cố sự nhìn giống như rất đơn giản, tiết tấu cũng tuyệt đối không chậm, cố sự mười hai người, toàn bộ đều rất có sức dãn mà nói quả thực là khiến khán giả khẩn trương không thở nổi, hoàn cảnh bối cảnh thực thong thả, chi tiết lại chỗ nào cũng lộ ra quỷ dị, khiến lòng người sợ hãi, có thể cho khán giả có loại cảm giác này, hoàn toàn phải xem bản lĩnh của diễn viên.

Lục Ninh hung hăng nhẹ nhàng thở ra, quay bộ phim này, là một bộ mệt nhất mà y quay từ khi trùng sinh tới nay, cũng không phải nói tiến độ quay phim quá nhanh khiến hắn mệt, mà là nhân vật này, thật sự là rất khiến y cảm thấy mỏi mệt.

Lục Viễn bên cạnh cũng giống nhau, hắn lấy tai nghe xuống, xoa xoa lỗ tai, không khí trên người lập tức trở lại bình thường, không chỉ có bọn họ là như thế này, hiển nhiên những người khác cũng là như vậy, ngay từ đầu lên xe bus, mọi người cũng không nói lời nào, một hồi lâu sau mới sôi nổi lên, phim rốt cuộc quay xong!

Đặng Nhất Khánh vung tay lên, rất hào phóng cho mọi người chơi ở Tây Tạng hai ngày rồi về.

Thế nhưng bởi vì gần đây luôn luôn quay kịch tình như vậy trong hoàn cảnh xinh đẹp như thế này, với cảnh sắc mỹ lệ bọn họ đã không còn yêu thích có được không?

Nhập diễn quá sâu thương không dậy nổi!

Tùy tiện đi dạo chùa miếu hai ngày, mọi người liền đóng gói về nhà làm việc của mình.

Học kỳ sau kỳ thực đã khai giảng, Lục Ninh Lục Viễn bởi vì quay phim vốn cũng đã muộn một thời gian, thông cáo Chung Du Bạch an bài cho bọn họ phía sau tạm thời đều không dùng được, chỉ có thể tiếc nuối trước thả bọn họ về trường học báo danh.

Sau khi báo danh, đầu tháng 3, album thứ hai của bọn họ phát hành.

Album này gọi [Lục], một chữ vô cùng đơn giản, lại chỉ nhìn đã lộ ra vài phần tươi mát.

Cho Lục Ninh nói, thừa dịp hai năm này còn có thể tươi mát thì nhanh chóng tươi mát đi, đợi đến lớn tuổi, lại đi phong cách tươi mát, chính y đều cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Trang bìa album không dùng ảnh chụp, mà chỉ là ít ỏi vài nét bút vẽ đơn giản, sắc điệu xám trắng, chỉ có một mảnh lá cây tươi mới xanh biếc, xanh đến nồng đậm.

Giống như dần dần thích ứng nhịp độ như vậy, rõ ràng là công việc còn nhiều hơn học kỳ một, ngược lại lại thật giống như không bận rộn như vậy, thời gian chen chen tổng là vẫn có vài phần rảnh rỗi, như là dần dần thích ứng như vậy nhịp độ, rõ ràng sự tình so đệ nhất học kỳ thời điểm càng nhiều, ngược lại ngược lại hảo giống không phải bận rộn như vậy, thời gian chen chen tổng vẫn là có như vậy vài phần không nhàn, buổi sáng sớm lấy danh nghĩa học từ đơn còn có thể vào khu rừng nhỏ nói chuyện yêu đương, nếu…… Trong khu rừng nhỏ không có nhiều người học từ đơn như vậy thì càng tốt.

Cuối tuần phải tuyên truyền album, MV là rút thời gian ngày nghỉ năm ngoái quay xong, Chung Du Bạch rất biết lợi dùng tài nguyên, kéo một nhóm người đi, trực tiếp ở Tây Tạng hoàn thành quay MV ca khúc chủ công.

Nói là [Lục], đi phong cách tươi mát, ca khúc chủ công lại là tình ca phong cách bi thương tối tăm, thời gian bọn họ ở Tây Tạng kia, bảo bọn họ tươi mát, thật sự là tươi mát không nổi, toàn thân đều chìm trong âm u của [Người lữ hành], căn bản không nhổ ra được.

Cuối tuần này bọn họ bay đến HongKong tuyên truyền album mới, HongKong quanh năm suốt tháng có lưu lượng người rất cao, khi bọn họ đến lại là cuối tuần, khách sạn bốn sao bọn họ đặt chỗ kia tương đối đông khách, Lục Ninh Lục Viễn liền được an bài đến một gian phòng có giường lớn, Lục Viễn thực hoan nghênh việc này, Lục Ninh…

Thời gian quá gấp, buổi tối thứ sáu bọn họ đến HongKong, ngày hôm sau phải lên ba tạp chí, hai tiết mục, khi Lục Ninh tắm rửa xong đi ra liền nhìn thấy Lục Viễn đang mở quà.

Bọn họ vừa đến HongKong liền có không ít fan chặn ở sân bay, quà tặng được đưa tới bọn họ không cầm cũng không biết làm sao trả về, đến khách sạn, càng là không thiếu người hỏi thăm phòng của bọn họ rồi trực tiếp để ở cửa, phòng Chung Du Bạch đặt cho bọn họ là ở tầng cao nhất, các fan lại luôn có đủ các biện pháp đi vào tặng đồ, coi như là một loại bản sự.

“Lại đang tìm ăn?” Lục Ninh thuận miệng nói một câu.

Lục Viễn đã mở ra và ăn xong một túi bánh bích quy lớn, những thứ đưa cho bọn họ cũng không phải đều là hàng tốt, ngẫu nhiên bọn họ cũng sẽ thu được quà tặng tương đối khiến người dở khóc dở cười, tỷ như một fan nữ nào đó tặng quần lót bra của mình linh tinh……

“Fan này hình như đã đưa cái hộp này vài lần a.” Lục Viễn bỗng nhiên nói.

Lục Ninh lau tóc, thuận miệng nói, “Cái gì?”

Sau đó — sau đó chỗ Lục Viễn liền không có tiếng …… ngay cả biểu tình cũng trở nên vi diệu.

Lục Ninh nhìn qua, nhất thời cảm thấy không khí cũng có chút không đúng.

Được rồi, Lục Viễn từng thổ lộ với y, Lục Ninh coi như là — tiếp nhận?

Thế nhưng trong thời gian dài như vậy sau đó, hai người căn bản bận rộn đến muốn phân thân ra mà làm, chỗ nào có cơ hội làm cái gì! Trong giây lát này Lục Ninh ý thức được, nơi này là tầng cao nhất trong khách sạn, phòng có cửa sổ sát đất có thể ngắm cảnh đêm, trước mặt chỉ có một chiếc giường lớn!

Cái thứ trên tay Lục Viễn, từng bị Chung Du Bạch mở ra, vị fan tử trung bám riết không tha đưa dầu bôi trơn nào đó lại một lần đến xoát cảm giác tồn tại.

“Ta đến lau cho ngươi.” Lục Viễn đứng dậy tiếp nhận khăn mặt trên tay Lục Ninh, Lục Ninh bỗng nhiên cảm thấy…… Lục Viễn hiện tại, rất có cảm giác áp bách là chuyện gì xảy ra?

Không phải Lục Ninh chưa từng nghĩ có tiến thêm một bước phát triển với Lục Viễn, y cũng là nam nhân, cho dù thân thể đời này không phải người thường, đó cũng là nam nhân, y cũng có phản ứng sinh lý bình thường, chỉ là, y lo lắng nếu thật sự tiến thêm một bước –

Y cùng Lục Viễn còn có thể giống như bây giờ sao?

Y cảm thấy như bây giờ rất tốt, như người thân lại như bạn bè, thỉnh thoảng sẽ có một chút người yêu hôn môi, hoàn toàn ở trong phạm vi y có thể thừa nhận, lọa cảm tình này khiến hyắn cảm thấy thực an toàn, thực tri kỷ.

Không phải Lục Ninh không thích Lục Viễn, chỉ là cảm tình đối với hắn, khoảng cách với loại yêu đương kích tình kia chung quy là thiếu một bước như vậy, huống chi, kỳ thật y còn chưa hoàn toàn làm tốt chuẩn bị tâm lý cùng một nam nhân qua cả đời.

A, tuy rằng nói, đời này y căn bản cũng không có khả năng tìm một nữ nhân nào qua một đời, trừ khi tìm nữ yêu……

Lục Viễn đứng trước mặt lau tóc cho y, lau lau, trong tầm mắt Lục Ninh liền thấy được tiểu lều trại dựng lên dưới thân vị này.

…… Không phải y cố ý nhìn đến!

“Ngươi không đi tắm rửa sao?” Lục Ninh ra vẻ bình tĩnh.

Lục Viễn bỗng nhiên nở nụ cười, Lục Ninh vốn an vị trên mép giường, Lục Viễn bỗng nhiên đi xuống, dùng khăn mặt bắt được đầu Lục Ninh, cứ như vậy hôn lại.

Đầu lưỡi hắn vói vào, hung hăng khuấy cùng một chỗ với lưỡi Lục Ninh!

Lục Ninh thực rõ rệt cảm giác được, răng nanh của hắn lại dài ra.

Hình như mỗi lần động tình, răng nanh của Lục Viễn đều sẽ mọc dài ra, mà kỳ quái là, răng nanh của hắn mỗi lần vuốt qua đầu lưỡi Lục Ninh, đều sẽ mang đến một trận run rẩy.

Quỷ hút máu ở phương Tây còn được gọi là Huyết tộc, bọn họ giống như trời sinh đã mang theo ma lực khiến máu người sôi trào.

Mút qua đầu lưỡi, hắn nhẹ nhàng cắn lên cằm Lục Ninh một cái, Lục Ninh dù khắc chế, vẫn nhịn không được khẽ run một chút.

…… Y kỳ thật một chút cũng không muốn cho Lục Viễn phát hiện, mỗi lần khi Lục Viễn khiêu khích y, y cũng không phải toàn không có cảm giác.

Ngọn đèn trong khách sạn thực mờ mịt, ngoài cửa sổ sát đất là cảnh đêm HongKong lộng lẫy, rèm cửa không có kéo, Lục Ninh cảm thấy thanh âm của mình cũng có chút khan, “Lục Viễn, ngươi –”

Bởi vì môi bị ngăn chặn mà thanh âm bị bắt nuốt xuống.

Lục Viễn hôn không hề ngây ngô như lúc trước, chủng tộc bọn họ có lẽ trời sinh đã rất có thiên phú về tình sự, nay hắn chỉ là hôn, cũng có thể khiến lực khắc chế luôn được Lục Ninh tự hào gần như tan rã.

Thật vất vả buông hắn ra, Lục Ninh cảm thấy tiếng thở dốc của mình căn bản là không thể lại che dấu cái gì, cố tình lúc này Lục Viễn lại hướng xuống dưới, nhẹ nhàng cắn một cái lên xương quai xanh của y!

Lục Ninh lập tức cứng lại — làm sao Lục Viễn lại biết nơi này là điểm mẫn cảm của y!

“…… Thật là nơi này sao?” Răng nanh Lục Viễn nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh đường cong duyên dáng của Lục Ninh, nhìn thấy làn da Lục Ninh cũng bắt đầu nổi lên màu hồng phấn xinh đẹp phấn, ánh mắt hắn lập tức liền đỏ lên.

Răng nanh thực ngứa.

Mỗi khi Huyết tộc hưng phấn, máu tươi là tốt thuốc thúc tình tốt nhất, thế nhưng, Lục Viễn cũng không muốn làm Lục Ninh giận, hắn biết, kỳ thật Lục Ninh căn bản không thích mình hút máu y.

Hiện tại cảm tình giữa hắn và Lục Ninh còn chưa đến thời điểm cho hắn có thể tùy hứng.

Từ từ sẽ đến, hắn nói với chính mình.

Từ từ sẽ đến.

Chờ hắn cúi người xuống cách áo choàng tắm cắn bộ vị mẫn cảm của Lục Ninh một ngụm, Lục Ninh không còn có biện pháp lừa gạt chính mình, cũng không có biện pháp lừa gạt Lục Viễn.

Y quả thật cũng có dục vọng.

Áo choàng tắm căn bản không dày, khi Lục Viễn rút dây lưng làm áo choàng tắm tản ra, lộ ra ***g ngực rắn chắc trắng nõn cùng hai điểm màu hồng của Lục Ninh, kỳ thật y vẫn mặc một cái quần lót màu trắng mỏng manh, lúc này đã mơ hồ có thể nhìn thấy hình dạng nổi lên.

Vừa tắm rửa xong, trên người Lục Ninh còn mang theo hơi nước tươi mát, làn da của y với Lục Viễn mà nói, dường như đều mang theo một loại mùi mơ hồ mê người, răng nanh hắn ngứa đến khó chịu, khi va chạm vào thân thể Lục Ninh mới có thể cảm thấy tốt hơn một chút.

Cảm giác máu tươi của người này chảy trong huyết mạch rõ ràng như vậy, hương vị của hắn tốt đẹp như vậy, hình thành cho mình kích thích không gì sánh kịp, Lục Viễn cảm thấy vừa đau khổ lại vui thích.

Lục Ninh lại nhăn mi, nhịn không được cúi đầu rên rỉ một tiếng, bởi vì Lục Viễn cũng không giống người thường, răng nanh hắn cọ sát qua trước ngực mình, khiến y hơi hơi cảm thấy đau đớn, đồng thời lại có loại khoái cảm khó có thể hình dung.

Xã hội hiện đại không thể so với quá khứ, Lục Ninh đoán Lục Viễn nhất định đã làm qua công khóa, thủ pháp này tuy rằng cũng không thành thạo, lại cũng không trúc trắc, cảm thấy hắn cách quần lót liếm bộ vị mẫn cảm đã động tình của mình, Lục Ninh khàn khàn nói: “Ngày mai chúng ta còn có công tác……”

Không sai, còn có rất nhiều công tác.

Lục Viễn cũng không ngẩng đầu lên, “…… Việc của ngày mai ngày mai lại nói.”

Quần lót của Lục Ninh bị hắn liếm ẩm, Lục Viễn thưởng thức hình dạng xinh đẹp nơi đó của Lục Ninh, nhịn không được lại cắn một cái, Lục Ninh lập tức run rẩy một chút.

“…… Cởi đi.”

Lúc này quần lót vốn rộng rãi lại trói buộc y thực không thoải mái.

Lục Ninh cũng không phải người già mồm cãi láo, nếu đã như vậy, cùng lắm thì đợi lát nữa y cũng thay Lục Viễn làm một lần là được, tuy rằng là lần đầu tiên, nhưng bình sinh luôn luôn có lần đầu tiên không phải sao?

Ít nhất lúc này Lục Viễn thật sự mang cho y sung sướng kích thích.

Lục Viễn lại nói, “Chờ một chút.”

Hắn thích loại cảm giác này, cho dù cách một tầng vải dệt mỏng manh, lại có thể cảm giác được Lục Ninh dưới môi lưỡi của hắn trở nên càng ngày càng cứng rắn càng ngày càng nóng.

Lục Ninh cảm giác y sắp không thể chịu đựng, răng nanh Lục Viễn lần lượt cắn y như vậy, lưỡi hắn nhẹ nhàng liếm qua, cố tình cách một tầng vải, chung quy là kém một chút cái gì, thật giống như dùng lông vũ lần lượt phất qua trái tim y, muốn bắt lại không được, loại cảm giác trói buộc này khiến y vừa đau khổ lại khát vọng.

“Cởi.” Bàn tay Lục Ninh duỗi tới, muốn tự cởi quần lót của mình, lại bị Lục Viễn bắt lấy, mười ngón nắm chặt.

Lục Viễn hơi dùng lực một chút, Lục Ninh gục ở trên giường, áo choàng tắm rộng rãi thoải mái tản ra, Lục Ninh hơi hơi ngẩng đầu, nhìn đến răng nanh Lục Viễn đang cắn viền quần lót của mình, khi chậm rãi kéo xuống thật giống như một ngọn đuốc đốt cháy máu của y, máu toàn thân toàn bộ chảy xuống bụng dưới, nóng đến kinh người!

Y chưa bao giờ biết, một người chẳng qua là giúp mình cắn chỗ đó một chút mà thôi, sẽ kích thích đến loại trình độ này.

Hay là nói, chỉ là bởi vì người trước mắt này không giống?

Lục Viễn rốt cuộc toàn bộ ngậm lấy hạ thể đã nóng đến bản thân Lục Ninh cũng cảm thấy kinh ngạc, y thỏa mãn thở dài một tiếng, lại đồng thời bởi vì một chút đau đớn do răng nanh kia cọ sát qua mà càng thêm hưng phấn.

Loại khoái cảm cực hạn này thiếu chút nữa khiến y cứ như vậy bắn ra, một tay đè lại đầu Lục Viễn, thân thể y đều phải cong lên, cái tay bị Lục Viễn kia rất muốn đưa qua, lại chỉ có thể dây dưa cùng một chỗ với ngón tay Lục Viễn.

“Lục Viễn — được rồi, Lục Viễn!” Lục Ninh vừa thở dốc vừa gọi tên Lục Viễn, lại không biết Lục Viễn nhìn y cái dạng này, ánh mắt đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, sáng đến kinh người.

Lúc này, nghe y thanh âm khàn khàn, nhìn y khuôn mặt trầm mê cùng thân thể hơi hơi phiếm hồng, Lục Viễn cảm thấy, trước kia mình ẩn nhẫn như vậy, ngẫu nhiên chỉ có thể hôn trộm, ăn loại cháo trắng lót dạ này mà ăn lâu như vậy quả thật là ngốc chết!

Khi Lục Ninh đẩy Lục Viễn ra bắn ra ngoài, vẫn là làm bẩn quần áo Lục Viễn, Lục Ninh ngồi dậy, lại cảm thấy thân thể đều có chút nhuyễn, “Ngươi đi tắm rửa trước.” Y nói.

Trước để y chậm lại một chút, loại dư vị này khiến lúc này tay chân y cũng chẳng còn sức lực gì.

Lục Viễn lại lập tức cởi quần áo bẩn, lộ ra thân trên tinh tráng gần đây lại nuôi được trở lại chút thịt, Lục Ninh nghe được tiếng xé mở giấy gói “xoạt xoạt”, kỳ quái nhìn lại chỗ Lục Viễn, “Ngươi đang làm cái gì?”

Thanh âm vẫn là có chút trầm thấp, cũng không rất giống bình thường.

Lục Viễn đã mở xong, hắn không đáp lại vấn đề của Lục Ninh, cầm một cái bình nhỏ đi về bên cạnh giường.

Lục Ninh bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt lắm, “Đây là cái gì?”

“Dầu bôi trơn.” Khi Lục Viễn nói chuyện, thanh âm kéo khóa quần khóa tai Lục Ninh nghe tới quả thực vang đến vô cùng rõ ràng!

Lục Ninh nghĩ thanh âm của mình thực khô cằn, “Dầu bôi trơn?”

Lại sau đó, Lục Viễn liền hôn lên, Lục Ninh cảm thấy thứ gì đó cứng rắn đụng vào dưới thân y, nóng kinh người, lúc này mới ý thức được người này muốn làm gì!

Đáng chết, Lục Ninh thật sâu có loại cảm giác bị mắc mưu! Loại thời điểm này mà tay chân như nhũn ra cái gì, đó là tương đối bất lợi a!

Người kia — y mới không tin người này không có dự mưu!

“Ngày mai còn có công tác!” Lục Ninh thật vất vả đẩy hắn ra, cắn răng nói.

Lục Viễn cắn một ngụm lên xương quai xanh hắn, “Ta biết!”

Một bàn tay lại vòng qua eo Lục Ninh, lần mò xuống bên dưới.

Fan nào đưa cái loại đồ chơi này –

Thực, sự, là, hỗn, đản!