Trọng Sinh Chi Mang Theo Bao Tử Đấu Ác Phu

Chương 94




Hai người chuẩn bị trở về, Phục Kỳ ngồi ở mặt sau kiểm tra quần áo vừa mua. Thiện Diệu qua kính chiếu hậu nhìn thấy Phục Kỳ thường thường trộm ngắm mình, muốn nói gì đó mà lại do dự. Hắn chịu đựng xúc động muốn đi hỏi, chờ Phục Kỳ tự nói. Những lời do dự có muốn nói ra với hắn hay không, tâm tình Phục Kỳ hiện tại đối mặt hắn đã là dạng gì.

Thiện Diệu lái xe rất chậm, chú ý động tĩnh của Phục Kỳ. Nắm chặt tay lái, hận không thể bóp nát nó ra.

“Diệu.” Phục Kỳ hạ quyết tâm thật lớn.”Chúng ta qua chỗ ba anh một chút đi. Bọn nhỏ đi vội vàng, quần áo tắm rửa cũng không mang theo. Không biết bọn họ muốn ở mấy ngày, mang quần áo mới cho bọn nó đi.”

“Chỗ ba anh có nhiều người hầu, hai con qua đó khẳng định đã có người chuẩn bị tốt đầy đủ hết đồ dùng sinh hoạt, cái này em không cần lo lắng.” Thiện Diệu nói xong, trộm ngắm sắc mặt Phục Kỳ.

Phục Kỳ thất vọng, không nói thêm nữa. Qua nửa giờ, Phục Kỳ đang ngẩn ngơ đột nhiên phát hiện xe hình như không phải đang trên đường về nhà.”Chúng ta muốn đi đâu đây?”

“Xem bọn nhỏ còn gì.” Thiện Diệu không vui vẻ lắm nói.

Phục Kỳ lại làm dấy lên khóe miệng, lười cân nhắc tâm tư trước sau bất nhất của Thiện Diệu.

Thiện Diệu vì thế càng buồn bực, quyết định chọc ngoáy cái người tử khống (người chiều con quá độ) đang tưng tức ngồi phía sau: “Hừ, thấy Tiểu Thần rồi nhất định phải mắng nó 1 trận. Cái tốt không học cái xấu toàn học. Đứa nhỏ này nhất định phải chỉnh lại tư tưởng của nó ngay.”

“Đúng đấy, rốt cục anh cũng đồng ý nhìn thẳng vào việc giáo dục bọn nhỏ rồi.”

“A?”

Phục Kỳ vui mừng: “Anh thật sự không nên lại thực hành cái trò nuôi thả. Bọn nhỏ học tập phải coi chặt vào, bây giờ thi vào nhà trẻ năm nhất cạnh tranh đã rất lợi hại, chúng ta không thể để bọn nhỏ lơi lỏng tinh thần cạnh tranh. Nhưng mà phê bình không thể quá ác, tôi không tin anh mấy, thôi cứ để tôi đi. ”

“A.” Thiện Diệu vô lực phát cái đơn âm xem như trả lời.

Phục Kỳ còn muốn nhiều lời vài câu, di động đột nhiên vang lên. Cúi đầu mở ra là một người xa lạ gửi đến tin nhắn, hỏi cậu có phải là Phục Kỳ hay không.

“Ai gửi tin vậy?” Nhất định là tên Vân Hạo Dương kia. Kính nhờ, đừng có quấy rầy thời gian ở chung trân quý của hắn với Phục Kỳ chứ.

“Không biết, là số lạ.” Di động của cậu chỉ lưu chưa đến mười dãy số mà thôi.

“Nói cái gì, hay là lừa đảo.”

Phục Kỳ nói: “Hỏi tôi có phải Phục Kỳ hay không? Hẳn không phải là lừa đảo đâu.”

“Đừng nhắn lại. Nếu thực sự có việc gấp chuyện lớn, khẳng định sẽ gọi điện thoại tới.”

“Ừm, anh nói đúng.”

“Đến rồi.” Xe dừng ở cổng, cửa lớn chậm rãi mở ra, Thiện Diệu vừa muốn lái xe vào, lại nghe Phục Kỳ nói rằng: “Nếu không chỉ dừng xe chỗ này thôi, tôi không muốn đi vào.”

Thiện Diệu đáp ứng: “Ừ, anh đi kêu bọn nhỏ qua. Nhưng anh nghĩ dù ba anh có ở nhà, cũng sẽ không không chào đón em. Dù sao thì ông cũng muốn trông thấy đứa cháu thứ 3 mà. Còn có, sớm hay muộn thì ba cũng sẽ tiếp thu người con rể là em mà. ”

Phục Kỳ vì hắn nói 2 chữ “con rể” mà nở nụ cười. Nghiêng đầu sang chỗ khác, tự ăn xong bánh bích quy của mình.

Chỉ chốc lát, Thiện Sơ  liền chạy ra, làm bộ muốn nhào lên người Phục Kỳ, Thiện Diệu tự nhiên không có khả năng để nó thành công, túm lấy quần áo đằng sau xách nó lên. Thiện Sơ  treo ở giữa không trung, còn không quên rướn cổ lên hô với Phục Kỳ: “Mẹ, con rất nhớ mẹ đó.”

Phục Kỳ cứu thằng nhóc ra, nghi hoặc nói: “Tiểu Thần đâu?”

“Trốn ở trong phòng không dám đi ra gặp chúng ta.” Thiện Diệu ở phía sau buồn cười nói tiếp.

Thiện Sơ  hướng về phía Thiện Diệu giơ giơ nắm tay nhỏ, uy hiếp được rồi, xoay người đối với Phục Kỳ lại là bộ dáng nhu thuận, mềm nhẹ nói: “Em trai đi theo ông nội đến công ty. Mình con ở trong nhà ông nội thôi ạ. ”

Hai người lớn chẳng ai tin. Phục Thần làm sao đồng ý tách ra khỏi Thiện Sơ? Nói dối quá rõ ràng.

“Tiểu Sơ nhà mình ngoan nhất nhỉ, tuyệt đối sẽ không nói dối đúng hay không?” Phục Kỳ sờ sờ đầu Thiện Sơ, không ngoài ý muốn thấy khuôn mặt Thiện Sơ đỏ lên. Ai, đứa nhỏ này về sau nếu không có anh em lợi hại giúp đỡ, phỏng chừng sẽ bị người ta lừa bán đến bắc cực, còn ngoan ngoãn giúp người ta đếm gấu bắc cực. Đương nhiên, Thiện Sơ cũng có 1 cái ưu điểm không tính là ưu, chính là không thích tiếp xúc với người ngoài, bình thường tiếp xúc đều là người có thể yên tâm được.

Thiện Sơ  ấp úng ấp úng mơ hồ không rõ mà nói hai câu, thanh âm quá nhỏ, Phục Kỳ cùng Thiện Diệu đều không nghe rõ, nhưng cũng có thể đoán ra 8 9.

“Nếu Tiểu Thần không có đây, vậy trước hết con theo 2 ta, chờ ngày mai lại tới đón Tiểu Thần là được.” Thiện Diệu vứt cho Phục Kỳ một ánh mắt ra hiệu.

Tuy rằng không muốn con trai sốt ruột, nhưng mà Phục Kỳ cảm thấy ngẫu nhiên đùa Thiện Sơ 1 chút cũng không tồi.

Quả nhiên, Thiện Sơ sốt ruột: “Đừng đừng, Tiểu Thần ở nhà mà, mang cả 2 đứa con đi, con không muốn tách ra với Tiểu Thần đâu.”

Không đợi Phục Kỳ cùng Thiện Diệu cười to, túi áo Thiện Sơ đã truyền ra tiếng nói lo lắng của Phục Thần, “Ai nha, anh, sao anh không nói là anh không đi. Á —— ”

Thiện Diệu vươn tay lấy di động trong túi áo Thiện Sơ ra, mở loa ngoài,”Alo, Tiểu Thần, con ở với ông nội ngoan nhé, ba với cha con phải đón anh con về. Chúng ta còn muốn đi ra ngoài chơi vài ngày, chờ trở về rồi đón con sau. Phải ngoan đó.”

“Không cần.” Mắt hoa đào của Thiện Sơ bật người hồng hồng, ôm lấy Phục Kỳ làm nũng.

Phục Thần cũng là ngừng một hồi, rầu rĩ nói: “Gạt con.”

“Được rồi, con không tin thì thôi, chúng ta đi đây.” Thiện Diệu cúp điện thoại, đóng cửa xe, ngồi vào phía trước, lái xe đi.

Phục Kỳ đoán ra hắn muốn làm gì, ngăn lại Thiện Sơ vung nắm tay nhỏ muốn đánh Thiện Diệu, thấp giọng trấn an: “Chờ coi, em con lát nữa sẽ tự mình chạy ra.”

Thiện Diệu chỉ rẽ, dừng xe ở bên phải toà nhà. Sau đó đi xuống xe, chờ Phục Thần đuổi qua. Thiện Sơ thấy xe dừng, tuy rằng vẫn là mất hứng, nhưng không chuẩn bị sử dụng bạo lực nữa.

Qua một lát, Phục Thần liền mang theo vẻ mặt hoảng sợ cùng phẫn nộ đuổi qua. Vừa đến liền thấy Thiện Diệu đứng ở bên cạnh xe cười hì hì nhìn mình. Lập tức dừng bước, môi mím lại, 1 bộ  muốn khóc lại không khóc. Rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, cái đầu nhỏ có thông minh nữa thì vẫn dễ bị lừa.

Thiện Sơ  nhảy xuống xe, nhào qua, ôm Phục Thần giải thích nói: “Ba xấu xa, ba cố ý đấy. Anh là bị kéo đi. À, mẹ cũng không đồng ý đó.” Thiện Sơ  còn không quên nói tốt cho mẹ mình, tuy rằng trong lòng cũng có vài phần buồn bực mẹ lại dung túng cho ba.

Phục Thần nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Thiện Diệu một hồi lâu.

Thiện Diệu bị 1 đứa nhỏ mới 5t nhìn đến nổi da gà, giả ý khụ một tiếng, muốn tiến lên giải thích. Phục Thần lại đột nhiên quay đầu, kéo Thiện Sơ  sải bước đi về phía nhà ông nội.

“Tiểu Thần, ba đùa thôi mà, đừng nóng giận, ba tới thăm con một chút mà con không đi ra mới làm như vậy. Ơ này, còn không phải đều vì nhớ con sao.” Thiện Diệu đuổi theo giải thích.

Phục Kỳ cũng mang theo đồ xuống xe, đuổi theo, đưa cho bọn nhỏ: “Đây là quần áo, ở nhà ông nội thì phải nghe lời, không được quấy ông, 1 mình ông ở rất cô đơn, 2 đứa phải chơi với ông nhiều vào nghe chưa. ”

Thiện Diệu dừng lại.

Phục Thần nhận đồ,  rất ủy khuất: “Ba xấu lắm, con chạy tới còn ngã 1 cái đó. ”

“Ngã chỗ nào, đau không con?” Phục Kỳ ngồi xổm người xuống vội hỏi.

Phục Thần mím miệng: “Không đau, có chú người hầu đúng lúc ôm lấy con. Chính là, ba vẫn thật đáng ghét, về sau con sẽ không bao giờ để ý đến ba nữa.”

“A, kỳ thật ba không có ác ý.” Thiện Sơ  lại ngoài ý muốn chuyển biến thái độ. Tuy rằng ba thật đáng ghét, nhưng nếu em trai có mâu thuẫn với ba thì gia đình bọn họ liền không hạnh phúc nha. Vẫn là để mình nó thu thập ba là tốt rồi.

“Anh ~~” Phục Thần biết chiêu này dùng tốt.

“Ừ, chúng ta trước về nhà ông đã, chờ ngày mai mới về nhà cũng được.” Rời khỏi mẹ thật không tốt.

Hai thằng nhỏ ôm quần áo vào nhà. Phục Kỳ sở trường lấy khửu tay chọt Thiện Diệu: “Sao lại ngây ra thế? Chúng ta trở về đi, bên ngoài lạnh.”

Thiện Diệu lại bất động, ôm lại Phục Kỳ, đầu đặt trên hõm vai Phục Kỳ không chịu đi ra, giọng mũi dày đặc: “Trước kia sao anh lại khốn nạn như ậy chứ, nhìn lầm em…May mà, ông trời lại cho anh cơ hội nữa, bằng không anh biết đi đâu tìm 1 người vợ tốt như em.” (cảm động vì Kỳ lo cho ba chồng =)))

“Không phải chồng sao?” Phục Kỳ huých bả ai, muốn đẩy người ra.

Thiện Diệu kiên trì bất động, ôm chặt hơn: “Anh không dám nói ra miệng, kỳ thật em ở trong lòng anh vẫn luôn là vợ, anh mới là chồng em. ”

“Đồ khỉ.” Phục Kỳ mắng hắn.

Thiện Diệu đột nhiên nhấc Phục Kỳ lên, ôm ngang người, trong tiếng kinh hô của Phục Kỳ mà hung phấn xoay người trong tuyết 2 vòng, nhẹ nhàng nhét vào trong xe, lái xe nhanh như chớp.

Lầu ba trên ban công, Thiện Phú Phong nhìn mà hết hồn. Chỗ Thiện Diệu đứng là trong tuyết mà, là tuyết đó, nhỡ làm cháu ông ngã thì phải tính sao, 1 chút cũng không biết chú ý.

Về đến nhà, Thiện Diệu cùng Phục Kỳ đã sớm đói bụng ăn xong cơm chiều, sau đó liền xấu xa kéo Phục Kỳ muốn đi nghỉ ngơi cùng chú Lâm đi tầng 2 tìm kiếm bảo bối của mình.

“Rốt cuộc anh muốn tìm cái gì, sao phải bắt tôi đi cùng? Mệt lắm, hoàng tử hoặc công chúa của anh buồn ngủ rồi.” Phục Kỳ ngồi trên cái ghế sa lông đơn, nhìn Thiện Diệu cùng Chú Lâm tìm đồ ở trong phòng trữ đồ lớn nhất.

“Đây là phòng để quà tặng mà thiếu gia thu về.” Chú Lâm giải thích nghi hoặc cho Phục Kỳ. Chú cũng chỉ biết cái này, thiếu gia muốn chú bảo đồ 6 năm trước để ở đâu. Chú đều là phân theo loại chứ không ấn thời gian, cho nên rất khó tìm.

Cuối cùng Thiện Diệu không thể không đi cầu trợ Phục Kỳ: “6 năm trước em tặng anh những gì?”

“Không có gì, đều là quá khứ.” Phục Kỳ quay đầu, không muốn nhắc tới việc này.

“Nhưng lòng em chưa quên, đừng chui ngõ cụt được chứ, quay đầu lại nhìn xem, anh đang chờ sửa đổi mà.” Thiện Diệu quỳ một gối ở hướng Phục Kỳ quay đầu, buộc Phục Kỳ nhìn vào mình.”Xin em đó.”

Phục Kỳ nâng mày nhìn qua: “Sao phải thế, đừng làm rộn.”

“Đây không phải là nháo, anh làm sai sửa còn không được sao, anh muốn em thấy anh sửa đổi.”

Phục Kỳ cắn môi.

“Không được cắn môi, nếu em phải cắn thì cắn anh đi.” Thiện Diệu bắt ngón tay đưa qua.

Phục Kỳ đẩy hắn ra: “Đừng giở trò ở đây.” Thiện Diệu bám riết không tha mà dán qua. Phục Kỳ hé miệng: “Trước kia, tặng cho anh rất nhiều đồ, đồng hồ cũng có bảy tám cái. Vì tặng quà cho anh, hầu như tiêu hết tiền kiếm được với tiền anh cho, nhưng anh vẫn chướng mắt chúng. Trước kia a, tôi cân nhắc không ra nguyên nhân trong đó, hiện tại đã hiểu được, không phải anh chê đồ tôi mua không đủ cấp bậc không đủ thời thượng, mà là tên khốn nhà anh chính là 1 tên có mới nới cũ, cho dù đồ có đẹp, đặt vào tay anh cũng chỉ được 1 cái liếc mắt mà thôi.”

“Khó chịu?” Thiện Diệu trầm giọng hỏi.

Phục Kỳ gật đầu.

Thiện Diệu đã nắm tay cậu, không sợ chết mà đề nghị: “Mình đã nói rồi, không được nghẹn, cứ việc đánh anh cho hả. Đánh đi, đánh đi, xin em đánh anh đi.”

Phục Kỳ đưa tay, cho hắn một bạt tai.

“Cảm giác thoải mái không ít.” Thiện Diệu vuốt mặt nóng rát, Phục Kỳ cũng không dùng ít sức.”Thương lượng nhé, lần sau đừng đánh mặt.” Đầu đã bị chấn động, có chút choáng. Thiện Diệu trên mặt đất quỳ thêm 1 hồi mới bớt choáng, đứng lên.

Giương mắt, liền thấy Phục Kỳ đã ngồi xổm bên cạnh hắn, trong mắt đều là thân thiết. Cho đối phương một nụ cười an tâm: “Không có việc gì, đầu óc có một lúc hơi choáng, ha ha.”

“Chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay anh cũng đủ mệt rồi.”

Thiện Diệu không đồng ý: “Không, hôm nay ít nhất phải tìm ra đồng hồ em đã tặng anh. Đồ em tặng, anh đều phải nhất nhất cất kỹ.”

Cuối cùng vẫn không lay chuyển được Thiện Diệu, Phục Kỳ chủ động tiến lên hỗ trợ, từ trong 1 đống lớn đồng hồ chú Lâm cất tìm ra bảy tám cái.

“May mà chú Lâm có thói quen tốt này, 1 cái cũng chưa vứt. Chúng ta đều cầm lên đi.” Thiện Diệu mở ra một cái hộp trong đó, kinh hỉ nói: “Nó còn chạy nè, 6 năm, Phục Kỳ em nhìn xem, nó còn chạy nè.” Nói xong, lại đỏ mắt.

Phục Kỳ cười hắn, ngoài miệng lại ứng theo: “Ừ, nó vẫn còn kiên trì.” Đây là trời cao ban cho tìm cảm của cậu cùng Thiện Diệu một cái gợi ý sao?