Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 100: Sương mù




“Bệ hạ lệnh cho tiểu thần đến.” La Duy thấy Long Huyền nhìn mình chằm chằm không để ý tới câu hỏi của thái y, liền mở miệng nói: “Thân thể điện hạ đã tốt hơn chưa?”

“Không có việc gì.” Long Huyền thu hồi ánh mắt, nói với thái y: “Ta bị làm sao vậy?”

“Điện hạ bị phong hàn.” Thái y nói: “Cần tĩnh dưỡng mấy ngày.”

Long Huyền gật đầu.

“Chúng thần xin lui xuống bốc thuốc cho điện hạ.” Hai thái y thi lễ với Long Huyền, rồi thi lễ với La Duy, sau đó lui xuống.

“Điện hạ vô sự, tiểu thần phải đi hồi bẩm bệ hạ một tiếng.” La Duy cũng muốn đi, một mình ở cạnh Long Huyền, thật khiến y khó chịu.

“Tường thì sao?” Long Huyền hỏi.

“Ngũ điện hạ còn đang ở điện Trường Minh.”

“Tường không làm gì sai cả.” Long Huyền nói: “Ngươi biết vậy mà.”

“Thần biết.” La Duy nói: “Thần sẽ biện hộ giúp ngũ điện hạ.”

Hé cửa sổ, đột nhiên một cơn gió tạt qua mắt, gió lạnh thoáng cái lọt vào trong phòng ngủ. La Duy vội vàng đi đến phía trước đóng cửa sổ, lại bị cát bụi phủ mờ đôi mắt, đang lúc y lấy tay xoa mắt, một tay sờ lung tung, chuẩn bị đóng cửa sổ, thì một cánh tay kéo y lui lại mấy bước.

Long Huyền kéo La Duy về phía mình, đưa tay đóng cửa sổ. Hắn chưa từng làm chuyện thế này, chỉ là một cánh cửa sổ nho nhỏ, vậy mà hắn lại không đẩy được, lại đẩy lần nữa nhưng vẫn không được, dùng sức đẩy phía dưới, phiến cửa sổ thiếu chút nữa bị hắn kéo rơi xuống đất.

“Dưới cửa sổ có thanh chống.” La Duy dụi chảy nước mắt, đem cát bụi trong mắt rửa sạch hết, sau đó, mở mắt ra lại chứng kiến Long Huyền làm mấy động tác buồn cười.

Long Huyền nhìn La Duy lấy thanh chống dưới cửa sổ ra, nhẹ đẩy lên cánh cửa mà hắn làm cách nào cũng không đóng được. Thì ra đóng cửa sổ phải như vậy, Long Huyền giật mình, cũng nhìn thấy La Duy mất đi một ngón tay, ánh mắt trầm xuống.

La Duy quay đầu lại, thấy Long Huyền chân trần đứng trên mặt đất, lập tức nói: “Điện hạ mau đi nghỉ đi, bị lạnh sẽ không tốt.”

“Ngươi vẫn quan tâm ta có bị lạnh hay không à?” Long Huyền đi về phía giường: “La Duy, lúc này không có người thứ ba, mấy lời nói dối kia, ngươi không cần phải nói nữa.”

La Duy đi theo sau Long Huyền vài bước: “Muốn ta gọi Phúc vận đến hầu hạ nghỉ ngơi không?”

“Không cần.” Long Huyền nằm trên giường: “Hiện tại những người này sợ rằng đều muốn tìm một chủ tử khác.”

“Điện hạ nói vậy, nô tài ở bên ngoài sợ là đảm đương không nổi.”

“Ta nói rồi, trong này ngươi không cần phải nói dối đâu!” Long Huyền đột nhiên tức giận.

“Điện hạ có thể tức giận với thần, nhưng trước mặt bệ hạ, cần phải nhớ rõ ngàn vạn lần không thể tức giận.” La Duy tiến đến gần, muốn giúp Long Huyền đắp kín chăn.

“Tay của ngươi.” Long Huyền cầm tay La Duy.

La Duy nhanh chóng rút tay mình về.

Bàn tay Long Huyền trống không.

“Điện hạ nghỉ tạm đi.” La Duy lại duỗi cánh tay thay Long Huyền đắp chăn: “Tiểu thần cáo lui.”

Khi La Duy xoay người lại, Long Huyền mới nói: “Ta chỉ cảm thấy tay của ngươi tàn phế sẽ thật đáng tiếc.”

“Không ảnh hưởng đến việc ăn cơm, mặc quần áo hay viết chữ.” La Duy cũng không xoay người, đưa lưng về phía Long Huyền nói: “Tàn cũng đã tàn rồi, so với những người chết trận sa trường, ta đã là may mắn.”

“Chỉ là… không cách nào đánh đàn được nữa.” Long Huyền thấp giọng nói: “Ngày ấy ở Thượng thư phòng nghe ngươi đàn một khúc, ta đã sai người tìm cho ngươi một chiếc đàn thật tuyệt, chuẩn bị tặng sinh nhật ngươi.”

La Duy nở nụ cười: “Điện hạ, ở đây không có người thứ ba, người cần gì phải dỗ ta vui vẻ? La Duy vốn không đàn giỏi, có thể dùng được chiếc đàn nào? Điện hạ yên tâm, ngài là hoàng tử, bệ hạ chém cả Liễu thị, cũng sẽ không động đến mẫu tử ba người.”

Trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình Long Huyền: “Ta là thật sự luyến tiếc khi ngươi mất một ngón tay…” Nhìn sương mù chầm chậm bay lên từ lỗ hổng của huân lư hương, Long Huyền thì thào lẩm bẩm. Sương mù ở ngay trước mắt, chỉ là khi Long Huyền vươn tay ra, một chút cũng không nắm lấy được.