Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 170: Lời tâm tình




Vệ Lam cầm hộp gỗ ra khỏi tướng phủ, không mục đích mà bước đi, như thế nào mới là xa? Ra khỏi thượng đô sao? Vệ Lam cảm giác Khô Lục tốt nhất là chưa từng có mặt trên đời. Trên đường rất nhiều người đi chơi năm mới, vô cùng náo nhiệt. Vệ Lam không biết mình đã đi bao lâu, cuối cùng nghe được tiếng rèn sắt bên đường.

Ông chủ năm ngoái mua lại cửa hàng, không ngờ thợ rèn hai người đổ bệnh, một người về quê lấy vợ, mắt thấy ngày giao hàng ngày càng lúc càng gần, nhiều việc như vậy mà vẫn chưa làm xong. Việc buôn bán đều coi trọng danh tiếng, nếu không kịp giao hàng cho khách, việc làm ăn của ông chủ sẽ ảnh hưởng, cho nên ông chủ dù năm mới cũng phải đốt lò rèn đẩy nhanh tốc độ.

Vệ Lam ôm hộp gỗ vào hàng rèn sắt.

Ông chủ thấy khách, vội ngừng việc đang làm, chào đón Vệ Lam: “Khách quan, chỗ này của ta chưa nhận đơn hàng mới, ngài qua mười lăm lại đến đi.”

Vệ Lam nói: “Ta muốn đốt một thứ.”

Ông chủ nhìn hộp gỗ trong tay Vệ Lam trong, nói: “Khách quan muốn đốt thứ này?”

“Phải.” Vệ Lam gật đầu.

Ông chủ rèn sắt kiếm sống mấy năm nay, chưa gặp ai đến đây để đốt thứ gì bao giờ: “Khách quan.” Ông chủ nhìn Vệ Lam, nói: “Ngài nếu muốn đốt hộp gỗ này, thì đi đâu cũng có thể đốt được mà!”

Vệ Lam nhìn lò rèn hừng hực lửa: “Chỉ có chỗ này mới có thể đốt sạch sẽ.”

“Trong hộp là thứ gì?” Ông chủ hỏi, gã thấy vẻ mặt Vệ Lam hơi khác lạ.

Vệ Lam không trả lời lão chủ, giơ tay cầm hộp gỗ chứa đầu Khô Lục ném vào trong lò.

“Khách quan, ngài làm gì vậy?” Lão chủ kêu lên, đến đây đốt thứ gì đó không phải chuyện lớn, nhưng cũng không thể cứ như vậy mà ném vào trong chứ? Đốt thứ lớn thế này này, lò của gã sao còn có thể luyện nước thép?

Vệ Lam đưa chút bạc vụn cho ông chủ, nói: “Ta muốn ở trong này nhìn.”

“Vậy xin ngài cứ tự nhiên.” Ông chủ không nói gì thêm, việc buôn bán là để kiếm tiền, có tiền rồi, gã sẽ không có ý kiến, để mặc khách nhân cao hứng đi.

Vệ Lam đứng cạnh lò, nhìn hộp gỗ và cả đầu Khô Lục biến thành tro tàn.

Ông chủ cùng bọn tiểu nhị vẫn đợi đến khi Vệ Lam đi, mới đóng cửa lò, gỡ ra một tầng tro thật dày, chợt muốn nhìn xem Vệ Lam đến tột cùng đã thiêu thứ gì. Kết quả phát hiện chút tro trắng ở trong lò.

“Đừng là tro cốt chứ?” Có người nói.

“Đừng nói hươu nói vượn!” Ông chủ mắng người này: “Năm mới năm me đã nói có người chết, xui cả năm đấy!”

“Vậy chứ đó là gì?” Người này hỏi.

“Mặc kệ.” Ông chủ lau mồ hôi trên mặt, nhìn bộ dáng Vệ Lam, không giống như dân thường, chuyện của nhà giàu, người làm ăn như gã tốt nhất cứ mặc kệ: “Đốt lò, làm việc tiếp!”

Thợ rèn lại bận rộn, chuyện của Vệ Lam bị những người này quên béng mất.

Vệ Lam trở lại tướng phủ, nghe Thất Tử nói La Duy uống xong súp rồi ngủ, liền muốn vào phòng ngủ nhìn La Duy.

“Vệ đại ca.” Thất Tử ở phía sau nói: “Huynh nhớ xem than lò sưởi trong phòng công tử đã cháy hết chưa.”

“Ừ.” Vệ Lam đáp, liền vào phòng ngủ La Duy.

“Ngươi về rồi à?” Chờ Vệ Lam đến bên giường, đưa tay sờ trán La Duy, y mới lặng lẽ mở mắt.

“Công tử tỉnh rồi?”

“Ta vẫn chưa ngủ.” La Duy nói: “Ngươi đi đâu thế? Ném một cái đầu cũng lâu thế sao?”

Vệ Lam ngồi xuống bên cạnh giường: “Ta đem nó đi đốt thành tro rồi.”

La Duy “A” một tiếng: “Ngươi ném đi là được, còn phải đi thiêu sao?”

Vệ Lam gật đầu.

“Thiêu cũng hay.” La Duy cười: “Như vậy sẽ sạch hơn.”

“Về sau không nhắc đến việc này nữa.” Vệ Lam nghiêng người, nhỏ giọng nói với La Duy: “Coi như người này chưa từng có mặt trên đời.”

“Ừ.” La Duy nói: “Ta sẽ quên chuyện đó.”

Vệ Lam thế này mới tươi cười: “Công tử nói được thì phải làm được đấy.”

“Ngươi đến tận chỗ nào hủy thi diệt tích thế?” La Duy kéo Vệ Lam: “Trên đầu dính rất nhiều tro.” Y giúp Vệ Lam phủi tro bụi trên tóc: “Tối nay ta muốn tắm rửa, Lam cũng gột rửa đi.”

Vệ Lam nói: “Phu nhân nói ba ngày đầu năm không thể tắm rửa, bảo rằng sẽ tẩy sạch vận may cả năm.”

“Ngươi tin những lời này?” La Duy bật cười nói: “Ta nằm mấy ngày nay, trên người bốc mùi rồi.”

“Công tử sao có thể bốc mùi?” Vệ Lam nói: “Ta luôn ở bên cạnh công tử mà.”

“Thật sự có mùi mà.” La Duy đưa tay đến bên mũi Vệ Lam: “Ngươi thấy chưa.”

Vệ Lam đã ngửi thấy một chút: “Là mùi xà phòng thơm mà.”

La Duy liền đứng dậy nói với Vệ Lam: “Dùng xà phòng rửa tay, tất nhiên sẽ có mùi này, tay ngươi cũng vậy.”

“Đừng đứng lên.” Vệ Lam ấn La Duy ngồi xuống: “Đừng để bị lạnh.”

La Duy bắt được tay Vệ Lam, nhìn đôi bàn tay đầy những vết chai do luyện võ nhiều năm của Vệ Lam: “Tay Lam thật giống tay các ca ca, luyện võ rất khổ cực(*) sao?”

“Không khổ cực.” Vệ Lam nói.

“Nhưng ta khổ (**).” La Duy mặt nhăn lại, nói.

(*) và (**): Tác giả chơi chữ ở chỗ này. Cả 2 từ đều là “khổ”  苦, nhưng phía trên hàm nghĩa “khổ cực”, còn “khổ” ở dưới nghĩa là đắng

“Cái gì?”

“Ta vừa uống thuốc, đắng hơn trước rất nhiều.” La Duy nói: “ Ngụy thái y này có phải cố ý hay không đây? Đến bây giờ miệng ta vẫn còn thấy đắng.”

Ngón tay Vệ Lam lướt trên môi La Duy, hai ngày nay, đôi môi đã có chút huyết sắc rồi.

La Duy nổi tính đùa cợt, khi ngón tay Vệ Lam lướt trên môi, y há miệng khẽ cắn.

Vệ Lam bật cười, chăm chú nhìn La Duy, khí sắc đã tốt hơn rất nhiều.

“Không cần ta?” La Duy cười hỏi, hai ngày nay y cũng cảm thấy thân thể khỏe lên, tuy thỉnh thoảng đầu vẫn choáng, nhưng ít ra vẫn có sức để đi lại.

Vệ Lam cúi người, hôn lên môi La Duy. La Duy hé miệng, hai người chìm đắm.

Nụ hôn này thật dài, thật sâu, miệng lưỡi quấn lấy nhau, nghe tiếng tim đập của nhau, hai người đều có chút động tình.

Vệ Lam cuối cùng ngã vào bên người La Duy, hô hấp dồn dập nói: “Thân thể công tử còn chưa khỏe hẳn đâu.”

La Duy biết ý Vệ Lam, người này rõ ràng đã không nhịn được, lại còn băn khoăn về y.“Lam.” La Duy khẽ gọi Vệ Lam một tiếng, bàn tay tiến đến hạ thân Vệ Lam.

“Công tử?” Vệ Lam vội giữ tay La Duy lại.

“A…” La Duy khẽ cười nói: “Ngươi không khó chịu sao?” Bàn tay xấu xa lại vừa động.

Vệ Lam muốn kêu, nhưng lại nhịn xuống, bây giờ là ban ngày, trong viện vẫn có người.

“Nằm xuống đi.” Chăn trên người La Duy lúc này che kín cả hai người: “Ta sẽ hầu ngươi một lần. Được chứ?” Miệng La Duy kề sát tai Vệ Lam, thì thầm lời tâm tình trêu chọc.

Lời này nghe ngả ngớn, rõ ràng không phải lời mà người như La Duy nên nói, nhưng khi y kề tai hắn nói những lời khiến người ta mặt đỏ tim đập, Vệ Lam chỉ cảm thấy đây là lời tâm tình êm tai nhất thế gian, khiến hắn khó nén được dục niệm trong lòng.