Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 185: Ngươi đang giận ta sao?




Luống cuống tay chân ném vụn thuốc vào hộp, Vệ Lam trả lời La Duy: “Ta ở đây, công tử, ngươi chờ một chút.” Rồi giấu hộp gỗ dưới gối đầu.

La Duy chờ sau khi Vệ Lam mở cửa, đứng trong phòng Vệ Lam, thân mình co rụt lại: “Phòng ngươi không thèm đốt lò sưởi, cũng không đốt đèn.” Y hỏi Vệ Lam: “Ngươi ở trong phòng làm cái gì thế?”

Vệ Lam lúc này mới nhớ ra phòng mình thật lạnh, vội nói với La Duy: “Ta đưa ngươi về phòng.”

Hai người về tới phòng ngủ La Duy, La Duy trong chốc lát đã hắt xì mấy cái.

“Có cần ta gọi Ngụy thái y đến xem một chút không?” Vệ Lam cầm tay La Duy xoa xoa, hỏi La Duy: “Có phải sắp đông lạnh hay không?”

La Duy ngồi xuống giường, trên giường đã trải chăn, trong ổ chăn cũng để sẵn lò sưởi ấm: “Ta thấy ngươi không ở lại, cho nên đi xem ngươi có muốn ngủ trong phòng mình hay không.”

“Tắm rồi à?” Vệ Lam sờ tóc La Duy, còn hơi ướt.

“Ừ.” La Duy nói: “Nếu không tắm, chân ta sẽ bốc mùi.”

“Mau nằm xuống đi.” Vệ Lam nôn nóng, người này cứ như vậy chạy đến phòng hắn, nhiễm lạnh rồi sinh bệnh thì phải làm sao?

“Tóc còn chưa khô.” La Duy ngồi ở trong ổ chăn, lại không muốn nằm xuống.

Vệ Lam cầm khăn đến, thay La Duy lau tóc.

“Ngươi hôm nay thật sự không có việc gì chứ?” La Duy quay đầu hỏi Vệ Lam.

“Không có việc gì.” Tay Vệ Lam xuyên qua mái tóc La Duy. Người bệnh lâu ngày, mái tóc sẽ không thể đen bóng khỏe mạnh, tóc La Duy tuy rằng vẫn đen, lại thiếu chút sáng bóng, cho dù tóc đang ướt, nhưng sờ vào vẫn thấy khô ráp.“Thân thể công tử thật sự có thể đi Bắc Yến?” Vệ Lam nhịn không được lại hỏi La Duy một lần nữa: “Nếu bị bệnh thì biết làm sao?”

“Vì ngươi, ta sẽ tự bảo trọng.” La Duy nhẹ giọng cười, ôm Vệ Lam: “Ngươi thật sự không có việc gì chứ? Sao lại ở trong phòng một mình? Có tâm sự à?”

“Ta suy nghĩ chuyện đi Bắc Yến.” Vệ Lam nói dối.

“Lo lắng ta ở đó lại bị bệnh?”

“Đúng vậy, bị bệnh thì tính sao đây?”

“Chúng ta mang theo Ngụy thái y đi.” La Duy tựa đầu trong lòng Vệ Lam, không thể nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt của hắn: “Như vậy ngươi có thể yên tâm chưa?”

Vệ Lam chỉ ôm chặt La Duy: “Chỉ cần công tử không có việc gì là tốt rồi, Vệ Lam không nghĩ đến điều gì khác.”

“Ngươi không muốn nhìn thấy nước ta chiếm được thành Ô Sương?”

“Muốn, chỉ cần là chuyện công tử muốn làm, đều phải thuận lợi mới được.”

“Đừng ngày nào cũng nghĩ đến ta.” La Duy nửa quỳ, nhìn Vệ Lam nói: “Lam, nếu ngươi gặp chuyện không may, ta sẽ chết mất.”

Vệ Lam nói: “Ta sẽ không gặp chuyện gì không may đâu.”

“Về sau nếu lại nhìn thấy Long Huyền, ngươi hãy giữ khoảng cách với hắn, đừng để ý đến hắn.” La Duy nói: “So với hắn, Lạc Thính Triều vẫn còn là quân tử. Đáp ứng ta, đừng trêu chọc hắn.”

“Được.”

“Nếu hắn trêu chọc ngươi, ngươi cũng không được đi gặp hắn một mình.”

“Ừ.”

“Hôm nay thật sự không có chuyện gì khác?”

“Không có.”

“Sao ngoan quá vậy?” Đôi mắt xinh đẹp của La Duy cong thành hình trăng khuyết: “Kỳ thật Lam cũng không cần lo lắng về cơ thể của ta, ta hiện tại đã khỏe lên, có thể làm rất nhiều việc.”

Vệ Lam ngây người nói: “Ngụy thái y cũng nói ngươi có thể đi Bắc Yến?”

“Có một số việc cứ nhất định phải hỏi Ngụy thái y sao?” La Duy đặt lên môi Vệ Lam một nụ hôn.

Ngoài phòng truyền đến mõ chuyển canh, đã là giờ dần.

Vệ Lam nghe được tiếng mõ, thân thể ngừng lại một chút.

La Duy lúc này mới thở ra một hơi, đêm nay Vệ Lam như mưa rền gió dữ, cuốn y vào trong đó, cơ hồ không thể hô hấp.“Lam… ta… ô…” La Duy muốn nói, nhưng chưa kịp nói thành lời, đã bị Vệ Lam hôn lại.

Vệ Lam không biết bản thân bị làm sao nữa, hắn đạt được sự khoái hoạt trên người La Duy, nhưng vẫn nghĩ đến hộp thuốc kia. Từ khi hắn vẫn còn là đứa trẻ, đó chính là thứ hắn khao khát nhất, mỗi ngày vì một viên thuốc kia, hắn có thể không chút do dự mà giết chết những người lớn lên cùng với mình, có thể giống như một con rối nằm dưới thân người khác, như thế nào cũng được, giết người phóng hỏa, tùy tiện như thế nào cũng được hết, chỉ cần khi trời tối, hắn có thể có một viên thuốc, là hắn sẽ quên đi tất cả. Vốn tưởng rằng rời khỏi Kỳ Lân sơn trang, có La Duy bên cạnh, là có thể quên hết chuyện quá khứ, nhưng khi ở trước mặt Long Huyền nhận ra hương vị thân quen, Vệ Lam mới biết được cho tới nay, đều chỉ là hắn tự lừa mình dối người, hắn vẫn luôn khát vọng những viên thuốc bé nhỏ này, hoài niệm những khoảnh khắc phiêu phiêu dục tiên. Ngay cả giờ phút này, khi hắn đang cùng La Duy hoan ái, La Duy thân thể tinh xảo đẹp đẽ, nhưng vẫn không thể cho hắn cái cảm giác này.

Khi song giấy cửa sổ trở nên sáng trắng, La Duy giãy dụa dưới thân Vệ Lam.

Vệ Lam thất thần cúi đầu nhìn La Duy, nhưng động tác không dừng lại.

“Đau…” La Duy khẽ kêu lên: “Lam, ta đau…”

Đau? Vệ Lam đến tận khi nghe thấy La Duy kêu đau, mới như tỉnh mộng, thân thể lại không thể khống chế, lưu lại ấn ký của chính mình trong thân thể La Duy.

“Đau…” La Duy cố đẩy Vệ Lam ra, một đêm này đối với y không khác gì thụ hình, Vệ Lam giống như bị ma ám, ngày xưa hắn rất ôn tồn cơ mà, La Duy trước có thể nhẫn nại, nhưng đến cuối cùng, rốt cục nhịn không được phải kêu đau, may mà Vệ Lam như được đánh thức, ngừng lại.

“Công tử?” Vệ Lam đưa tay sờ soạng một phen, trên tay dính máu, đầu óc rốt cuộc cũng thanh tỉnh: “Ngươi, ngươi sao rồi? Ta đi gọi Ngụy thái y đến!” Vệ Lam nói rồi định xuống giường.

“Đừng.” La Duy thở hắt ra, trên trán cũng ướt đẫm mồ hôi: “Trong phòng có thuốc cầm máu rồi, ngươi tới phòng tắm, bảo bọn họ nấu nước, ta muốn tắm rửa.”

Vệ Lam ngây ngốc đứng yên, La Duy trên người xanh tím, lúc này ánh nến trên đầu giường chiếu rọi không sót thứ gì, Vệ Lam không dám tin đây là do hắn làm ra.

“Vệ Lam!” La Duy gọi cả họ tên hắn.

Trong viện của La Duy có phòng tắm riêng, chỉ là từ khi La Duy bị bệnh chưa từng dùng đến. Sáng sớm nay, La Duy đột nhiên muốn dùng, khiến bọn hạ nhân trong viện bận rộn không thôi, cuối cùng sau khi La Tri Thu nghe quản gia báo lại, cố ý chạy đến xem La Duy.

“Không có gì.” La Duy lúc này nằm ở trên giường, sắc mặt ửng hồng, nói: “Ngủ một giấc, tỉnh lại, ra mồ hôi sẽ ổn thôi.”

La Tri Thu đợi trong phòng ngủ La Duy, thấy nóng, nói: “Sao nóng vậy?”

Vệ Lam ở một bên cho hương liệu vào huân hương, sắc mặt hắn trắng bệch, như là mất hồn mất vía.

“Sao lại đốt huân hương?” La Tri Thu lại hỏi.

“Con không thích mùi thuốc đông y trong phòng.” La Duy nói rồi liếc nhìn Vệ Lam.

Phòng này không thông gió, mùi vị hoan ái không thể tản đi, chỉ có thể sử dụng huân hương.

“Khi đi tắm, hãy mở cửa sổ ra, một lát thôi là được.” La Tri Thu kéo cổ áo xuống, ở trong phòng này lâu, ông sắp không chịu nổi. Quá nóng, lại có mùi quái dị, khiến La Tri Thu choáng váng.

Sau khi La Tri Thu đi, Vệ Lam đứng bên giường La Duy, không biết nên nói cái gì cho phải, nên dứt khoát quỳ xuống thỉnh tội, cắn môi.

“Đừng cắn.” La Duy ngủ trên giường nhìn thấy, đánh nhẹ lên tay Vệ Lam: “Cắn sẽ chảy máu đấy.”

“Công tử.”

“Được rồi, ta biết ngươi không muốn ta đi Bắc Yến.” La Duy suy nghĩ suốt buổi sáng, tự cho là đã đoán được nguyên nhân khiến tối qua Vệ Lam không khống chế được: “Ngươi đang giận ta sao?”