Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 187: Đêm xuân tuyết




“Vệ thị vệ.” Khi Vệ Lam đứng chờ ở hành lang bên ngoài điện Trường Minh, Triệu Phúc từ trong chính điện đi ra, đi thẳng tới trước mặt Vệ Lam, cười nói: “Công tử có phòng riêng trong này, sai nô tài đưa Vệ thị vệ vào đó.”

Vệ Lam vội nói: “Không cần, ta chờ ở đây là được.”

“Nơi này là đầu gió đấy.” Triệu Phúc chỉ một ngón tay về phía hành lang thật dài: “Vệ thị vệ, công tử nghĩ cho ngươi như vậy, ngươi đúng là có phúc khí, đi theo ta.”

“Công công.” Vệ Lam hỏi: “Ta đi, sẽ không trái quy tắc trong cung chứ?”

“Không.” Triệu Phúc nói: “ Phòng công tử sẽ do công tử làm chủ, những người khác không được nhiều lời.”

Vệ Lam đến cung thất ở chếch phía sau điện, có tiểu thái giám đưa trà bánh đến. Nhìn nước trà phát ra ánh sáng xanh tươi, thơm ngát cùng những món điểm tâm tinh xảo, Vệ Lam một chút khẩu vị cũng không có. Hắn chỉ ngồi yên chờ La Duy, cho đến tận khi bầu trời tối đen.

“Vệ thị vệ.” Cuối cùng vẫn là Triệu Phúc chạy tới gọi hắn: “Công tử phải về phủ, ngươi mau đi đón công tử nhà ngươi đi.”

Vệ Lam ra khỏi cung thất, mới phát hiện một mảng tuyết không biết từ đâu rơi xuống, xa xa hắn đã nhìn thấy La Duy cùng Long Huyền đứng dưới một chiếc đèn ở hành lang, không biết đang nói cái gì.

“Đi thôi.” Triệu Phúc ở bên cạnh thúc giục.

Vệ Lam hiện tại sợ gặp Long Huyền, thấy Long Huyền đang nói chuyện cùng La Duy, hắn không tự giác mà bật lên ý nghĩ, không phải Long Huyền đang nói cho công tử biết chuyện bí dược đấy chứ? Ý nghĩ này, khiến cho bước chân Vệ Lam càng thêm nặng nề.

Dưới hành lang, Long Huyền không để ý La Duy đang trưng ra bộ mặt lạnh băng, giúp y buộc dây lưng áo lông cừu. Từ khi vừa đến, trong mắt Long Huyền đã hiện ra vẻ ân cần: “Tuyết sẽ còn rơi nhiều, ngày mai ngươi phải đạp trên tuyết mà đi, trên đường đi nhớ cẩn thận một chút.”

“Ngươi thật đúng là kỳ quái.” La Duy nói: “Ngươi còn quan tâm sinh tử của ta sao? Ta chết đi, đối với ngươi không phải sẽ tốt hơn à?”

“Đang trong nội cung mà.” Long Huyền nhỏ giọng nói: “Chú ý bị người khác nghe được, cho tới bây giờ ta chưa từng hy vọng ngươi chết.”

“Ngươi tự lo cho mình thì hơn.” La Duy đáp lại một câu.

“Ngươi đang quan tâm ta sao?” Long Huyền nói: “Ta nghĩ, ngươi mới chính là người mong ta chết nhất.”

“Ngươi có đúng là Long Huyền không vậy?” La Duy trừng mắt nhìn Long Huyền, sống hai kiếp, y chưa từng nghĩ Long Huyền cũng sẽ nói với người khác những lời vô nghĩa, hay là hắn đang dụ mình mắc sai lầm trước điện Trường Minh, bởi vì nếu bất kính với hoàng tử, thì sẽ phải chịu trừng phạt?

Vai La Duy dính vài bông tuyết, dưới ánh đèn lập lòe, Long Huyền nhìn La Duy, cảm thán một tiếng, người này thật là xinh đẹp.

La Duy lui lại hai bước, lạnh giọng hỏi Long Huyền: “Ngươi lại đang nghĩ cái gì thế? Là ngươi nói lần này vì giang sơn, muốn hợp tác, không phải ngươi lại có tâm tư khác đấy chứ?”

Long Huyền ép lên trước hai bước, vẫn đứng trước mặt La Duy, nhìn những bông tuyết trên tóc y đã đọng thành băng, thích thú đưa tay phủi xuống.

“Có chuyện gì ngươi hãy nói thẳng ra.” La Duy lại lui về phía sau, y không biết trên tóc mình có cái gì, lại khiến Long Huyền nâng tay sờ soạng lung tung.

“Ta định nói…” Long Huyền trả lời: “Thì ra khi con người ta bớt đi chút thịt, sẽ khác đi đến mức này.”

“Ngươi!” La Duy chỉ nghĩ Long Huyền đang mắng y, tựa như trước kia hắn mắng y là tên mập chết bằm, liền nhìn Long Huyền nói: “Đây là chuyện người người đều biết, điện hạ bây giờ mới thấy sao?”

Gió thổi lướt qua khuôn mặt La Duy, đỏ một mảnh, che giấu thần sắc không khỏe của y, nhưng trong mắt Long Huyền, đây cũng là một loại phong tình, làm hắn mê mẩn.

“Công tử.” Vệ Lam lúc này đã đi tới.

“Lam, chúng ta đi.” La Duy nhìn thấy Vệ Lam, không hề chậm trễ mà đi xuống bậc thang, muốn chạy về phía Vệ Lam.

Long Huyền muốn đưa tay ra đỡ thân thể như bước đi cũng không vững này, nhưng khi nhìn thấy Vệ Lam khẽ lắc mình đã chạy tới bậc thang đỡ La Duy, hắn lại thu tay về.

“Đi thôi.” La Duy toàn thân đều dựa vào Vệ Lam, giờ đây y thấy thật lạnh, lại còn thấy rất đau, thầm nghĩ muốn nằm trong chăn ấm: “Tuyết thật đáng ghét.” Y làu bàu bên tai Vệ Lam: “Mùa đông đã qua rồi, vậy mà cứ rơi mãi! Không ngừng!”

“Không phải có câu ‘Thụy tuyết triệu phong niên’(tuyết lành báo hiệu năm mới sung túc) sao?” Vệ Lam nhìn La Duy đối với hắn vẫn như bình thường, biết Long Huyền không nói chuyện bí dược với La Duy, lúc này mới yên lòng lại, cố tình nói sang chuyện khác.

“Ta lại không trồng trọt.” La Duy hôm nay ghét nhất tuyết rơi, nhìn tuyết giăng khắp bầu trời, người từ trong tới ngoài đều rét run, giống như nhiệt độ toàn thân đều bị gió tuyết thổi bay mất: “Ta chẳng quan tâm tuyết lành hay không.”

Vệ Lam đỡ La Duy lên kiệu, nhận lấy cái ô từ tay tiểu thái giám phía sau La Duy, giúp La Duy che tuyết: “Đây là chuyện của ông trời.” Hắn nhìn La Duy nói: “Công tử không thích, thì sau khi chúng ta hồi phủ, không để ý tới nữa là được.”

Hai tiểu thái giám nâng kiệu lên, trên mặt đất đã có tuyết đọng, cho nên bọn họ phải cẩn thận bước từng bước, bọn họ ngã thì không sao, chứ nếu như làm ngã quý công tử này, thì bọn họ chỉ có thể dùng cái mạng mà đền tội.

La Duy ngồi trên kiệu, quay đầu lại nhìn thoáng qua nơi mình vừa đứng, phát hiện Long Huyền vẫn còn đứng lặng yên ở đó, La Duy nhanh chóng ngồi thẳng lại, không bao giờ quay đầu lại nữa.

“Điện hạ.” Phúc Vận chạy đến sau lưng Long Huyền, hỏi: “Ngài trở về chứ?”

Long Huyền đương nhiên sẽ không bỏ qua cái ngoái nhìn của La Duy, thấy người này thất kinh vội vã quay đầu lại, Long Huyền cười cười lắc đầu. Long Huyền không để ý tới Phúc Vận sau lưng, xuống khỏi bậc thang kia, hắn không trở về điện Khuynh Văn thì có thể tới nơi nào?

Phúc Vận bật cái ô trong tay che cho Long Huyền.

“Không cần.” Long Huyền nhàn nhã bước đi trong tuyết, hắn không cần người che ô cho hắn. Quay lại liếc mắt nhìn cái ô Phúc Vận cầm trong tay, là ô bằng trúc, khiến hắn nhớ đến đêm mưa ấy trên điện Phượng Nghi, hắn bị phạt quỳ gối ngoài điện, La Duy cũng dùng một chiếc ô bằng trúc che cho hắn.

Phúc Vận cất ô, chủ tử không cần ô, bọn họ thân làm nô tài sao dám bung dù đi trong tuyết?

Long Huyền nghĩ về La Duy, dọc theo suốt con đường từ điện Trường Minh về điện Khuynh Văn, không hề có một tia nhàm chán. Hắn nhìn La Duy từng ngày ốm yếu, một tên mập mạp biến thành một bức tượng sứ, xinh đẹp tinh xảo, nhưng cũng thật yếu ớt, tựa như chỉ cần đụng nhẹ là sẽ vỡ tan.

“Ca.” Long Tường từ xa đi tới.

“Còn chưa ngủ à?” Long Huyền đứng lại, chờ Long Tường đi tới trước mặt mình.

“Đệ không ngu được: “Long Tường hiện tại vô cùng ủ rũ, hắn xin Hưng Võ đế được tòng quân xuất chinh, nhưng lại bị phụ hoàng mắng thậm tệ, thiếu chút nữa đánh cho một trận. Hưng Võ đế giận dữ, khiến Long Tường biết mình lần này tuyệt đối không có khả năng đi Bắc Yến.

“Tới chỗ ta ăn khuya đi.” Long Huyền mời Long Tường.

“Đệ nghe nói La Duy vào cung, vì cái gì một con quỷ ốm yếu như y có thể đi Bắc Yến, còn đệ thì không?” Long Tường đi theo Long Huyền nhỏ giọng ai oán nói.

“Câm miệng, con quỷ ốm yếu hay không ốm yếu cái gì? Nói hươu nói vượn!” Long Huyền nhỏ giọng mắng Long Tường.

“Lại là câm miệng.” Long Tường càng ủy khuất: “Ca, huynh đối với La Duy rốt cuộc là như thế nào? Ngay cả đệ cũng không bằng y sao?”