Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 200: Nổi giận trong sợ hãi




Vệ Lam còn muốn nói dối La Duy thì Long Thập đã chạy đến, mở miệng hỏi Ngụy thái y: “Ngụy đại nhân, chúng ta phải tìm loại giày nào? Loại chúng ta đang dùng được không?”

Ngụy thái y nói: “Giày các ngươi đang dùng đế quá mỏng, phải khâu dày thêm đi.”

“Công tử ngươi đừng…” Vệ Lam chẳng quan tâm tới hai đầu gối sưng vù bị kim châm, vọt tới trước mặt La Duy, nhưng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn La Duy mở hộp gỗ.

Vệ Lam đưa tay muốn đoạt lại.

La Duy cầm lấy hộp gỗ không buông, hỏi Vệ Lam: “Đây là thuốc gì?”

Vệ Lam còn chưa nói, Long Thập đã tiến lại: “Lam vẫn còn vì công tử nhà ngươi mà giấu thuốc ư?”

“Mùi vị gì thế này?” La Duy ngửi được một mùi nhàn nhạt, nhất thời không thể đoán ra đây là hương vị gì.

Nhưng Long Thập lại thay đổi sắc mặt, dè chừng nhìn hộp thuốc của Vệ Lam, rồi lại nhìn Vệ Lam: “Ngươi không muốn sống chăng?” Chẳng quan tâm đến vẻ mặt cầu khẩn của Vệ Lam, Long Thập nắm chặt vạt áo trước ngực Vệ Lam mà gào lên: “Tại sao ngươi lại uống thứ này? Đây không phải thứ gì hay ho, có thể lấy mạng ngươi đấy, ngươi không biết hay sao?!”

La Duy toàn thân cứng ngắc: “Đây là cái gì?” Y hỏi Long Thập.

“Công tử, đây chính là thuốc mà Vệ Lam dùng trước kia, là dược nghiện của Kỳ Lân sơn trang!” Long Thập xanh mặt nhìn La Duy kêu lên.

“Kỳ lân bí dược?” Giọng nói La Duy chợt thay đổi.

“Đúng vậy!” Long Thập vẫn níu lấy Vệ Lam không tha.

La Duy buông lỏng tay, không thể đứng vững, mềm nhũn ngã trên mặt đất.

“Công tử.” Vệ Lam mặc kệ hộp gỗ, ngồi xổm xuống định đỡ La Duy.

“Ngươi là đồ khốn nạn!” La Duy không biết lấy đâu ra sức lực, thoáng cái đẩy Vệ Lam ngã ngồi trên mặt đất: “Ngươi dùng thuốc này? Ngươi muốn chết như vậy sao? Ta đã nói cho phép ngươi chết bao giờ chưa?!” Thân thể La Duy run rẩy.

“Ta không muốn chết!” Vệ Lam thấy La Duy như vậy, vô cùng bối rối, chạy tới định ôm La Duy.

“Cút ngay!” La Duy nghĩ đến bốn chữ “bí dược Kỳ Lân”, đầu đau như muốn nổ tung, thấy Vệ Lam đi đến trước mặt, đưa tay muốn đánh, nhưng bỗng ngực lại thấy đau, tay không thể nâng lên.

“Ngươi không thể lo lắng như vậy được!” Lúc này Ngụy thái y thật sự nhảy lên, kêu to với La Duy: “Tâm mạch ngươi bị thương, ngươi không biết hay sao? Muốn tái phát à?!”

“Ta không…” Vệ Lam ôm La Duy vào lòng, liên thanh nói: “Ta một viên cũng chưa dùng, chỉ mang theo thôi, ngươi đừng nóng vội, ta để ngươi đánh, ngươi đánh ta đi, đừng lo lắng, được không?”

La Duy lúc này sao còn có thể tin lời Vệ Lam, y đã từng được thái y kể về sự lợi hại của bí dược Kỳ Lân. La Duy hiện tại hoang mang lo sợ, chỉ là muốn xem xem thuốc trong hộp này còn đầy không, nếu còn đầy thì hẳn là Vệ Lam chưa nếm qua thuốc này, mang theo tâm tư ấy, La Duy giãy ra khỏi lồng ngực Vệ Lam, quỳ rạp trên mặt đất bắt đầu nhặt thuốc.

“Công tử làm cái gì vậy?” Long Thập cũng ngồi xổm xuống hỏi, hắn không biết nên làm sao bây giờ.

“Ngươi không cần nhặt.” Ngụy thái y có thể đoán được tâm tư La Duy, trong nội tâm thầm than thở, người thông minh như La Duy cũng sẽ có lúc làm chuyện ngu xuẩn, nói với La Duy: “Ta xem mạch cho Lam là sẽ biết Lam có dùng thuốc hay không mà.”

Tâm tư La Duy đặt hết lên những viên thuốc nhỏ vương vãi trên mặt đất, lời của Ngụy thái y, tựa như y không hề nghe thấy.

“Ngươi tới đây.” Ngụy thái y đỡ Vệ Lam đứng dậy, nới với Long Thập: “Ngươi giúp công tử nhặt thuốc đi, cái hộp này mà không đầy, thì hôm nay tất cả chúng ta đừng mong sống sót.”

Vệ Lam muốn tránh khỏi Ngụy thái y.

“Ngươi đừng động đậy.” Ngụy thái y là đại phu, không phải đối thủ của Vệ Lam, tay bị Vệ Lam hất ra, liền quát hắn: “Ngươi lại định nói gì với y, muốn y tái phát bệnh phải không? Hiện giờ y có việc để làm, cũng đỡ phải đoán mò!”

Vệ Lam không dám cứ động nữa.

La Duy cúi đầu trên mặt đất không hề ngẩng lên, tập trung tinh thần nhặt hết thuốc.

Ngụy thái y kéo Vệ Lam ngồi xuống, quay đầu lại liếc nhìn La Duy, thấy y không bất tỉnh, lúc này mới nghiêm túc nâng tay Vệ Lam xem mạch.

“Ta thật sự chưa dùng thuốc..” Vệ Lam nói với Ngụy thái y.

“Ngươi đừng lên tiếng.” Ngụy thái y nói: “Thật hay giả, ta sẽ biết ngay.”

“Ngươi không phải thái y đã từng xem bệnh cho ta.”

“Y thuật của người đó là do ta dạy!”

Vệ Lam hy vọng Ngụy thái y nhìn La Duy, chứ không phải theo dõi hắn, nhưng thấy sắc mặt Ngụy thái y đen như đáy nồi, nên ngậm miệng.

Ngụy thái y xem mạch cho Vệ Lam không bao lâu, thấy đây là mạch của người bình thường, lúc này mới thả lỏng tâm trạng, nói với La Duy đang mò mẫm trên mặt đất: “Công tử yên tâm đi, tiểu tử này chưa dùng thuốc đâu.”

La Duy còn đang chuyên tâm nhặt thuốc, hiện tại lời ai nói y cũng không tin, chỉ tin vào biện pháp ngu ngốc mình nghĩ ra trong lúc hốt hoảng.

Từng viên thuốc lớn nhỏ lăn trên đất. Trong trướng không phải mặt đất bằng phẳng, mà là đất bùn của Thiên Thủy Nguyên, nếu muốn nhặt hết các viên thuốc trong hộp gỗ, đó là chuyện không có khả năng. La Duy cùng Long Thập tìm trên mặt đất nửa ngày, cũng không nhặt được bao nhiêu.

Ngụy thái y ở một bên giúp La Duy giơ đèn, thấy Long Thập cùng Vệ Lam không nói gì, đành nói với La Duy: “Công tử, ngươi nhặt như vậy để làm gì? Vạn nhất trên người Lam không chỉ có một hộp này thì sao? Ngươi sẽ làm sao bây giờ?”

La Duy lúc này mới như tỉnh mộng, ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy thái y: “Ngươi nói trên người hắn vẫn còn?” Y hỏi Ngụy thái y, khẽ buông tay, những viên thuốc vừa nhặt được lại rơi hết trên mặt đất.

Ngụy thái y bị La Duy dọa sợ, lúc này mới phát giác Vệ Lam trong lòng La Duy không đơn giản chỉ là một người thân tín. La Duy ngay cả khi biết bản thân bệnh tình nguy kịch, ông nói cho y biết cả đời này có thể không thể rời khỏi thuốc và kim châm cứu, người này vẫn luôn tỏ ra không sao cả, không quan tâm. Hiện tại lại là vì Vệ Lam mà kinh sợ nhìn ông, tựa như trời sắp sập.

“Công tử, ta thật sự không sử dụng thuốc.” Vệ Lam lại ngồi xổm trước mặt La Duy, vội vã giải thích với La Duy: “Chỉ có một hộp này thôi, không còn nữa.”

“Ngươi tránh sang một bên!” La Duy đẩy ngã Vệ Lam, lạnh lùng nói: “Trong đây là thuốc ngươi muốn dùng này, ngươi vẫn muốn lấy lại à?! Đồ hỗn trướng! Nếu sớm biết ngươi như vậy, thì khi đó ta cứu ngươi làm gì cơ chứ?! Ngươi chết sớm một chút đi, hà tất gì lại hại đến ta!”

“Công tử!” La Duy không để ý đến phép tắc, nói không lựa lời, Vệ Lam không thể chịu nổi một La Duy như vậy, gọi La Duy thật to, trong giọng nói, sự ủy khuất chiếm hơn phân nửa.

“Ta cho ngươi ăn!” La Duy đứng dậy, dùng chân hung ác giẫm nát những viên thuốc trên mặt đất.

“Công tử.” Ngụy thái y thấy La Duy cứ tiếp tục như vậy sẽ không có gì hay, định mở miệng khuyên bảo.

“Câm miệng!” La Duy hung ác mắng Ngụy thái y một tiếng, đem những viên thuốc nát bét lẫn với bùn đá về phía Vệ Lam: “Ngươi ăn đi! Ăn trước mặt ta đi!”

Từ khi La Duy sống lại đến nay, ngoại trừ khi nhị ca La Tắc gặp chuyện không may ở bãi săn Tây Sơn, rồi tỏ vẻ uy nghiêm trong tướng phủ, thì y chưa từng nổi giận với ai. Lúc này đây sự tàn bạo bị y giấu kín lại lộ hết ra. La Duy cũng không tự ý thức được, giờ phút này trên khuôn mặt y đã hoàn toàn mất đi vẻ vân đạm phong thanh, khuôn mặt tàn nhẫn, trên người toát ra vẻ ác độc, khiến Long Thập phải chặn phía trước Vệ Lam, sợ La Duy sẽ ra tay khiến Vệ Lam bị thương.

“Có chuyện gì vậy?” Tư Mã Thanh Sa không để người thông báo đã tiến vào.

La Duy nghe thấy tiếng Tư Mã Thanh Sa, y quay lưng về phía Tư Mã Thanh Sa, lập tức chuyển đổi tâm tình.

“Thuốc bị rơi à?” Tư Mã Thanh Sa thấy những viên thuốc rơi trên mặt đất, chỉ nghĩ thuốc của La Duy bị đổ.

“Điện hạ sao lại đến đây?” La Duy xoay người nhìn Tư Mã Thanh Sa, trên mặt đã là nụ cười quen thuộc.

Long Thập kéo Vệ Lam ra, nhìn Ngụy thái y, rồi hai người cùng nhìn về phía Vệ Lam. Vệ Lam trên mặt không biểu lộ gì, chỉ nhìn chằm chằm vào La Duy. Ba người bọn họ vừa thấy La Duy trở mặt, người này từ sấm sét vang dội đến nhẹ nhàng, chỉ trong nháy mắt. Giờ khắc này, ba người đều cảm thấy La Duy thật lạ lẫm, giống như bọn họ chưa từng quen biết người này vậy.

“Không có việc gì.” Long Thập nhìn khuôn mặt trắng bệch của Vệ Lam, nhỏ giọng an ủi: “Công tử phát tác xong rồi, sẽ không nổi giận nữa.”

Vệ Lam trố mắt, sự sợ hãi trong lòng hắn không hề ít hơn La Duy, hắn sợ thuốc bị phát hiện, nhưng thứ làm cho hắn sợ hãi hơn, chính là, nếu như ban nãy mới thực sự là La Duy, vậy thì người luôn nhỏ nhẹ, cùng chung chăn gối với hắn trước kia là ai? Vệ Lam sợ hãi nhận ra, thì ra chính mình vẫn chưa hiểu rõ La Duy.