Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 223: Tính kế trước đại hôn




“Ngươi nói nương bảo nhớ Hoàng tổ mẫu (thái hậu)?” Long Huyền ngồi suy nghĩ một lát, đột nhiên lại hỏi Long Tường.

“Đúng vậy,” Long Tường nói:“Cuối cùng vẫn là Thượng Hỉ đáp lại người, nói là Hoàng tổ mẫu hiện tại rất ổn.”

“Nương chỉ vô tình nhắc tới Hoàng tổ mẫu, hay là cố ý nói với ngươi?”

“Nương nói đến vài lần,” Với tính tình Long Tường, nào có thể phân biệt vô tình hay cố ý, nhìn Long Huyền nói:“Đệ lại không thể nói cho người biết, rằng hiện tại đệ không thể gặp Hoàng tổ mẫu.”

“Chỗ ta có sách này,” Long Huyền nói:“Ngươi ở đây luyện chữ đi.”

“Đệ còn có việc,” Long Tường vừa nghe Long Huyền bắt hắn luyện chữ, lập tức liền đứng dậy nói:“Đệ đi trước đây.”

Long Huyền không giữ Long Tường, chỉ cần đệ đệ này có thể sống vui vẻ, thì cứ mơ hồ cả đời cũng được, dù sao hắn cũng không ngại nuôi đệ đệ cả đời.“Trong cung hiện tại có chuyện, ngươi đừng chạy loạn,” Long Huyền dặn dò Long Tường một câu, rồi để Long Tường đi.

“Ngày mai đệ lại đến thăm huynh,” Long Tường nhanh chóng đào tẩu, ở Thượng thư phòng, hắn nghe đến mấy thứ cầm kỳ thư họa liền đau đầu.

Long Tường đi rồi, Long Huyền mới bắt đầu nghĩ lại những lời mẫu phi hắn nói với Long Tường. Liễu phi nhắc đến Thái Hậu, lời này Long Huyền hoàn toàn không tin. Người khác có lẽ không biết, nhưng Long Huyền biết, Liễu phi đối với Thái Hậu chỉ là cung kính bề ngoài, trong nội tâm, Thái Hậu cũng chỉ là một công cụ để người tranh đoạt mà thôi. Lời này không thể là người nói cho La Tri Ý nghe, La Tri Ý cùng Thái Hậu quan hệ không tốt, vậy chỉ có thể là nói cho hắn biết. Chẳng lẽ muốn hắn tới gặp Thái Hậu một lần? Long Huyền nghĩ, Thái Hậu đã không còn thế lực, hắn có nên đi gặp Hoàng tổ mẫu không? Hơn nữa, Thái Hậu và mẫu phi hắn cùng không ở trong cung, họ làm cách nào để liên hệ với nhau? Thái Hậu có điều gì quan trọng muốn nói với hắn?

Phúc Vận rón rén tiến vào, thắp một ngọn đèn trong thư phòng Long Huyền.

Long Huyền hỏi:“Ta không ở trong cung mấy ngày này, trong cung có chuyện gì xảy ra không?”

Phúc Vận bị Long Huyền hỏi, hoảng sợ, mồi lửa trong tay thiếu chút nữa rơi trên mặt đất. Khi gã gặp Long Huyền ở Vân Quan, đã kể hết mọi chuyện xảy ra trong cung, chỉ cần gã biết chuyện gì, cũng đều nói cho Long Huyền, Long Huyền hỏi như vậy, là không tin gã?

“Nói đi,” Long Huyền không có hứng thú để ý đến tâm tư Phúc Vận lúc này, lạnh nhạt nói:“Chỗ Thái Hậu nương nương xảy ra chuyện gì?”

Phúc Vận nói:“Chẳng ai dám đến Đông Phật cung của Thái Hậu nương nương, nô tài không nghe nói chỗ đó xảy ra chuyện gì cả.”

“Thái Hậu nương nương thân thể có khỏe không?” Long Huyền hỏi.

“Nô tài cũng không nghe nói có thái y đến khám bệnh cho Thái Hậu nương nương,” Phúc Vận không rõ vì sao Long Huyền lại đột nhiên hỏi đến lão Thái hậu, hiện tại người trong cung chẳng ai nhắc tới bà nữa.

Long Huyền phất tay để Phúc Vận lui xuống, sự tình cổ quái, Đông Phật cung là nơi nghiêm cấm người vào, nếu hắn mạo hiểm tới, lại bị ai đó phát hiện, kháng chỉ là tội lớn, Long Huyền không thể chống đỡ nổi. Nhưng thân sinh mẫu thân cũng sẽ không tự dưng hại hắn, người muốn hắn đi, nhất định không thể không có lý do, phải làm như thế nào đây? Long Huyền cân nhắc lợi hại nhiều lần, cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm đi một chuyến. Long Huyền sau khi hạ quyết định này, lại vướng phải một vấn đề khó giải quyết, hắn phải đi gặp Thái Hậu như thế nào? Đông phật cung bị canh giữ, phụ hoàng hắn nói không chừng còn ngầm an bài thủ vệ, phải làm sao mới có thể vào Đông Phật cung? Nếu như bị phát hiện, hắn phải thoát thân như thế nào?

Trong Tả tướng phủ, La Uyển ba ngày sau sẽ trở thành chính thê của tam hoàng tử Long Hành đang nghe Phó Hoa dạy cách trì gia (chăm lo cho gia đình). Phụ thân nàng là tộc đệ (em họ xa)của tả tướng La Tri Thu, ở tận Tây Nam Tri Châu, mẹ đẻ mất sớm, La Uyển thuở nhỏ đã cùng tổ mẫu (bà nội) ở lại U Yến thành. Người cũng như tên, La Uyển đoan trang mĩ lệ, tính tình ôn hòa uyển chuyển hàm xúc, La Tri Thu lựa chọn chất nữ này, cũng là vì suy nghĩ cho tam hoàng tử Long Hành.

“Ngươi đừng sợ,” Phó Hoa trấn an La Uyển:“Hoàng gia trọng thê, ngươi là chính thê, các thiếp thất mặc dù là ai cũng không thể bằng ngươi. Sau khi vào cửa, hoàng hậu là cô cô ngươi, sẽ không để ngươi phải chịu thiệt. Ta nhìn dung mạo ngươi, tam điện hạ nhất định sẽ thích, cho nên Uyển nhi không cần nghĩ đông nghĩ tây, cứ an tâm chờ kiệu hoa của tam điện hạ đến đón.”

La Duy đến thỉnh an Phó Hoa, đứng ở cửa nghe hết không sót chữ nào của bà, không khỏi âm thầm lắc đầu. Y vẫn phản đối chọn nữ tử La thị gả cho Long Hành, bọn họ phú quý đã cực, cần gì phải rước thêm nghi kỵ của người khác? Nhưng khi y ở Bắc Yến, thì việc này đã định, khi về Vân Quan y mới biết tin này, thì ván đã đóng thuyền, không có khả năng vãn hồi.“Thông báo đi,” Nghe phòng trong không còn tiếng nói, La Duy mới nói với nha hoàn giữ cửa.

“Phu nhân, Tam công tử đến thỉnh an,” Nha hoàn vội bẩm báo.

“Duy nhi đến à? Mau vào đi,” Giọng Phó Hoa truyền ra.

Sau khi La Duy vào nhà, La Uyển tránh vào bên trong.

“Hôm nay nhìn tinh thần không tệ,” Phó Hoa nhìn La Duy từ trên xuống dưới rồi nói.

La Duy nhìn căn phòng của Phó Hoa, trên mặt đất chất đầy đồ cưới họ chuẩn bị cho La Uyển,“Sao lại mở hết đồ ra ạ?” La Duy hỏi.

“Xem lại một lần ấy mà,” Phó Hoa nói:“Nương sợ có sai lầm, sẽ khiến người khác chê cười.”

Có nha hoàn mang trà lên cho La Duy, La Duy ngồi xuống, nói với Phó Hoa:“Đồ cưới có đủ không ạ?”

“Đủ chứ,” Phó Hoa nói:“Ta cố ý để người đi hỏi thăm xem Thường gia chuẩn bị đồ cưới như thế nào, nhà chúng ta nhất định làm tốt hơn bọn họ, sẽ không khiến đường tỷ (chị họ) ngươi mới gả đi mà thua kém người ta một bậc.”

Lúc này nha hoàn ngoài cửa lại bẩm:“Phu nhân, tướng gia và nhị công tử đến.”

Nha hoàn vừa dứt lời, La Tri Thu và La Tắc đã một trước một sau đi đến.

“Phụ thân, Nhị ca,” La Duy đứng lên chào.

“Nhiều như vậy cơ à!” La Tắc chụp lấy vai La Duy, sau đó nhìn căn phòng bày đầy đồ đạc, nói:“Ngày Tam điện hạ tới đón dâu, đội ngũ khiêng đồ cưới chắc phải dài mười thước.”

La Tri Thu nói:“Đều chuẩn bị thỏa đáng rồi?”

“Thỏa đáng,” Phó Hoa nói:“Thiếp sẽ không để Uyển nha đầu chịu ủy khuất.”

“Nên giảm một chút đi ạ.” La Duy lúc này mở miệng nói:“Không cần nhiều như thế.”

“Ngươi nói gì vậy?” Phó Hoa lập tức mất hứng, mắng La Duy:“Ngươi còn sợ đường tỷ ngươi gả đi, sẽ khiến ngươi nghèo đi à? Cả đời con gái mới có một ngày này, ngươi không để nó nở mày nở mặt sao?”

“Nương,” La Tắc thấy Phó Hoa nổi giận với La Duy, vội gọi Phó Hoa một tiếng,“Nương nghe Tiểu Duy nói hết đã.”

“Đây là người thân của ta,” Phó Hoa vãn phát hỏa:“Ta tự mua của hồi môn cho Uyển nha đầu còn không được sao?!”

“Uyển nhi cũng ở đây à?” La Tri Thu lúc này cũng không thể không mở miệng, nói khẽ với Phó Hoa:“Nàng có chuyện gì thì từ từ nói, đừng dọa đến nó.”

“Là tại tiểu hầu gia nhà chàng khiến mọi người ngột ngạt!” Phó Hoa vốn nhanh mồm nhanh miệng, lúc này hỏa khí bốc lên, không quan tâm gì cả, nhìn La Tri Thu nói:“Sao chàng lại ngăn thiếp? Thiếp dốc lòng làm việc vẫn không được sao?”

“Hoàng gia có quy củ của hoàng gia,” La Duy không ngồi nổi nữa, đứng dậy nói:“Mẫu thân muốn so cái gì với Thường thị? Nhị điện hạ là huynh trưởng, tam điện hạ sao lại có thể so bì với nhị điện hạ? Mẫu thân muốn khích huynh đệ hai người họ đánh nhau sao?”

La Duy nói thật nặng nề, Phó Hoa hồi lâu không thể lên tiếng.

“Tiểu Duy,” La Tắc ấn La Duy ngồi xuống, nói:“Ngươi cũng từ từ nói chuyện, đừng dọa nương.”

“Phụ thân làm quan thanh liêm, mẫu thân muốn trưng sự phú quý của chúng ta cho ai xem? Đường tỷ gả vào hoàng gia, hoàng gia sẽ để ý đến chỗ đồ cưới của chúng ta sao? Hay là chúng ta định khoe tài phú với hoàng gia?” La Duy ngữ khí băng lãnh,“Vừa rồi lời mẫu thân nói với đường tỷ con đều nghe được, có câu hầu môn thâm tự hải (cửa vào nhà phú quý sâu tựa biển), huống chi là vào cửa cung? Nhà chúng ta chỉ có mẫu thân là chủ mẫu, con thấy mẫu thân nên giúp đường tỷ tìm vài vị thiếp thất làm thành đàn đại tộc chủ mẫu, để các nàng giáo dạy đường tỷ phải làm hoàng phi như thế nào đi.”

La Duy nói xong, nhấc chân đi thẳng.

Phó Hoa bị La Duy dồn vào thế bí, nhìn La Tri Thu, hồi lâu mới nói:“Xem ra một việc thiếp cũng không thể làm đúng được.”