Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 306: Hầu hạ La Duy là không phải là chuyện tốt




“Trong hoàng cung ai cũng nói Mạc Hoàn Tang đã đến.” Yến Nhi đứng trước mặt chưởng quầy hơn năm mươi tuổi, vừa khóc vừa nói:“Trong cung ai cũng nói mẫu thân con chết rồi, nên con…nên con mới chạy đến chỗ ông.”

“Ngươi không nghe lầm chứ?” Chưởng quầy đưa một chiếc khăn ấm cho Yến Nhi:“Đúng là Mạc Hoàn Tang à?”

Yến Nhi gật đầu khẳng định,“Trong cung hôm nay có rất nhiều người, cửa thành còn có người chết.”

“Ngoan lắm.” Chưởng quầy lại hỏi Yến Nhi:“Ngươi chạy đến đây một mình?”

Yến Nhi nhìn chưởng quầy, vẻ mặt hòa ái, mặt mũi hiền lành, dường như là người đáng tin, nhưng Yến Nhi vẫn nhớ kỹ lời dặn dò của La Duy “Yến Nhi đến đây một mình ạ.” Yến Nhi chìa bàn tay dính máu của mình cho chưởng quầy xem:“Ở đây còn có máu nữa.”

“Ngươi bị thương?” Chưởng quầy vội hỏi.

“Trên xác người chết ạ.” Yến Nhi nói,“Cửa thành đâu đâu cũng là người chết, chết rất nhiều người.”

“Vậy…” Chưởng quầy nói:“Ngươi có biết Cẩm vương gia, chính là vương gia ca ca của ngươi ấy, bây giờ như thế nào không?”

“Sau khi mẫu thân chết, con chưa từng gặp huynh ấy.” Yến Nhi cúi đầu, đột nhiên gian cảm thấy lão già trước mặt chẳng hề đáng tin.

“Yến Nhi nói thật chứ?”

Yến Nhi lại bắt đầu khóc,“Sao ông lại không tin Yến Nhi? Yến Nhi thật mà!”

“Được rồi, được rồi.” Chưởng quầy thấy Yến Nhi khóc lớn, vội vàng dỗ Yến Nhi:“Yến Nhi là cô nương tốt, ông chỉ hỏi một chút thôi mà, không phải không tin Yến Nhi.”

“Mẫu thân bảo Yến Nhi về Đại Chu.” Yến Nhi nhìn chưởng quầy khóc nói:“Ông đưa Yến Nhi về Đại Chu đi.”

“Mẫu thân ngươi…” Chưởng quầy có chút thương cảm, ánh mắt nhìn Yến Nhi càng thêm hòa ái:“Đây là tâm nguyện của mẫu thân ngươi, ta nhất định sẽ giúp nàng hoàn thành.”

“Cám ơn ông!” Yến Nhi khóc nói lời cảm tạ chưởng quầy.

“Đưa Yến Nhi đi nghỉ ngơi.” Chưởng quầy lệnh cho tiểu nhị đứng một bên.

Yến Nhi khóc sướt mướt đi theo tiểu nhị.

Chưởng quầy không ngồi trong quán, mà mặc thêm áo, bung dù, đi ra cửa tìm hiểu tin tức. Cứ cho là Yến Nhi không nói dối, nhưng một tiểu cô nương như nó có thể thừa dịp náo loạn chạy ra, vậy thì nói không chừng La Duy cũng có thể trốn, lão nhất định phải đi tìm hiểu tin tức về La Duy.

Trong điện Ngưng Lộ, lão Vương thái giám tỉnh lại từ cơn hôn mê, nhìn thi thể bên cạnh, mê hoặc giây lát, mới kêu lên thảm thiết. Sấp ngửa chạy vào cung thất La Duy ở, bên trong nào có người, chỉ còn lại một chiếc giường trống trơn. Lão Vương thái giám xoay người chạy như bay ra khỏi điện Ngưng Lộ, lúc này gã tạm thời chưa cảm thấy sợ hãi, chỉ biết là La Duy không thể tự chạy đi, nhất định có người bắt y đi rồi, hoặc có lẽ là cứu y ra.

“Ngươi làm sao thế?” Sở thái y mang theo hai đồ đệ đang trên đường tới điện Ngưng Lộ, vừa vào đã thấy lão Vương thái giám, cả người đầy máu, ngã lên ngã xuống chạy về phía mình, vội hỏi.

Lão Vương thái giám nhìn thấy Sở thái y, hệt như nhìn thấy đại cứu tinh, túm lấy Sở thái y gào lên:“Không hay rồi, không thấy vương gia!”

“Không thấy?”

“Người trong điện đã chết cả! Vương gia không thấy đâu nữa!” Giọng lão Vương thái giám lạc hẳn đi, tiếng thái giám vốn khó nghe, lúc này càng không giống tiếng người.

Sở thái y mặt trắng bệch, không thấy La Duy đâu? Nghĩ Tư Mã Thanh Sa vô cùng để ý đến La Duy, nếu không có La Duy ở đây, thì chẳng cần Mạc Hoàn Tang xuống tay, vạn tuế gia cũng có thể dùng máu rửa hậu cung rồi.

“Làm thế nào bây giờ?!” Lão Vương thái giám túm lấy Sở thái y hỏi.

“Mau đi nói cho bệ hạ!” Sở thái y nói:“Tìm người đi!”

Lão Vương thái giám nghe Sở thái y nói, nhanh chân chạy về phía Ngự Thư Phòng.

Sở thái y vẫn chưa tin lời lão Vương thái giám nói, mang theo hai đồ đệ vào điện Ngưng Lộ. Đến khi vào hậu điện Ngưng Lộ, một thi thể nằm ở chỗ đó, được nước mưa gội rửa, nền đất trong điện toàn là máu loãng. Tiểu đồ đệ lá gan nhỏ hơn một chút sợ đến nỗi ngất lịm đi. Sở thái y cố gắng không để ý đến đồ đệ “vô dụng” này, chạy vào cung thất của La Duy, bên trong không có máu, nhưng cũng không có người. Sở thái y ngẫm nghĩ, lại tìm một lượt trong đám thi thể, không có thi thể Yến Nhi.

“Thôi xong!” Sở thái y cũng chạy về phía Ngự Thư Phòng, Yến Nhi không ở đây, chứng tỏ La Duy được ai đó cứu, nếu y bị người khác bắt đi, thì kẻ này sẽ không giữ lại tính mạng của Yến Nhi, nhất định là La Duy đã đưa Yến Nhi theo cùng.

“Bệ hạ không ở trong cung, vậy bệ hạ ở đâu?!” Bên ngoài Ngự Thư Phòng, lão Vương thái giám túm vạt áo tiểu thái giám trước cửa hỏi:“Nói mau!”

“Sao nữa đây?!” Hoàng hậu cách Ngự Thư Phòng còn xa, đã nghe thấy một màn này.

“Nương nương!” Lão Vương thái giám và tiểu thái giám nhìn thấy hoàng hậu tới, vội vàng quỳ xuống đất.

“Các ngươi đang làm loạn cái gì vậy?” Hoàng hậu hỏi.

“Cẩm… Cẩm vương gia không thấy đâu nữa!” Lão Vương thái giám kêu khóc với hoàng hậu:“Điện Ngưng Lộ không ai còn sống cả!”

Hoàng hậu nghe nói không thấy La Duy nữa, trong lòng vô cùng vui vẻ, sao chổi này không ở đây là tốt nhất.

“Nương nương.” Lão Vương thái giám khấu đầu trên mặt đất:“Nô tài định nói chuyện này với bệ hạ, nhưng bệ hạ không ở trong cung.”

“Bệ hạ ra khỏi cung rồi.” Hoàng hậu nói:“Ngươi cũng không cần khẩn trương như vậy, trong cung nhiều người như thế, y lại một què chân, chạy thế nào được.”

“Nương nương thánh minh.” Lão Vương thái giám nói:“Nô tài nghe nương nương.”

Hoàng hậu quay đầu nhìn tùy thị của mình:“Dẫn gã ra ngoài cung gặp bệ hạ.”

Tùy thị nhận lệnh.

“Đừng phí thời gian nữa.” Hoàng hậu nói:“Cẩm vương gia là người quan trọng của bệ hạ, các ngươi mau đi đi.”

Lão Vương thái giám đứng lên, đi theo tùy thị.

Vốn là Tư Mã Thanh Sa sai hoàng hậu tới Ngự Thư Phòng thay hắn chủ trì đại cục trong cung, thế nhưng sau khi lão Vương thái giám đi, hoàng hậu liền thay đổi chủ ý:“Đi gặp Thái Hậu.”

“Ngươi lau sạch máu trên mặt đi.” Tùy thị bên cạnh hoàng hậu nhìn lão Vương thái giám nói:“Ngươi định mang bộ dạng này đi gặp bệ hạ?”

Chân lão Vương thái giám nhũn ra, nghe tùy thị nói vậy, liền lấy tay áo lau mặt. Những người này hẳn là không biết hậu quả của việc La Duy bỏ trốn rồi, lão Vương thái giám thầm nghĩ.

Tùy thị và gã đứng lại đây, bốn bề vắng lặng, liền hỏi lão Vương thái giám:“Nghe nói ngươi họ Vương?”

“Ta họ…” Lão Vương thái giám không thể nói trọn câu nói cuối cùng ở nhân thế, một thanh đoản đao đã chui vào ngực gã.

“Ta biết ngươi họ Vương.” Tùy thị nói rồi rút đoản đao ra, giẫm lên miệng lão Vương thái giám, không để lão Vương thái giám kêu lên được tiếng nào.

Lão Vương thái giám ngã trên mặt đất, máu chảy thành sông, máu từ trái tim tuôn ồ ạt không ngừng, từng chút từng chút trở nên lạnh lẽo, gã sớm biết hầu hạ La Duy không phải chuyện tốt đẹp gì, cuối cùng vẫn không bảo đảm tính mạng.

Tùy thị thấy lão Vương thái giám bất động, thăm dò hơi thở, xác định người này chết rồi mới bỏ đi.

Sở thái y vẫn trốn ở một bên, nhìn lão Vương thái giám chết, nhưng lão chẳng có cách nào cả. Lão nhận ra hung thủ, là người bên cạnh hoàng hậu, Sở thái y rất nhanh liền hiểu rõ, hoàng hậu không muốn để Tư Mã Thanh Sa biết La Duy đã trốn thoát. Sở thái y chạy ra phía ngoài cung, không thể hỏi người trong cung, thì quan binh nha dịch ngoài cung nhiều như vậy, có lẽ lão sẽ hỏi được xem Tư Mã Thanh Sa đang ở chỗ nào.