Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 363: Tặng ngọc




Yến Nhi không cần La Duy hỏi, đã tự kể cho La Duy nghe chuyện kể từ khi nàng về Đại Chu.

Thứ La Duy muốn nghe không phải những chuyện này, nhưng y cũng không ngăn cản Yến Nhi nói tiếp, y cần thời gian để bản thân bình tâm lại.

“Vương gia ca ca?” Yến Nhi thấy mình nói hồi lâu, nhưng La Duy lại chỉ ngồi im không phản ứng, liền đánh bạo kéo ống tay áo y.

“Yến Nhi.” La Duy vẫn không nhìn Yến Nhi, nhưng lại hỏi nàng: “Sao ngươi lại gả cho Vệ Lam? Là ý chỉ của Long… bệ hạ sao?”

Yến Nhi lắc đầu, “Yến Nhi nghe nói bệ hạ bức tướng gia phải tìm nương tử cho Vệ đại ca, hắn bắt tướng gia tìm một nữ tử trong U Yến La thị. Tướng gia không chịu, bệ hạ còn nổi giận, nói tướng gia muốn kháng chỉ.”

“Sau đó thì sao?” La Duy hỏi: “Ngươi chủ động tự gả cho Vệ đại ca?”

“Sau đó Vệ đại ca bị bệ hạ goi đến.” Yến Nhi nói: “Bệ hạ gọi một đám cung nữ ra, nói Vệ đại ca có công trong chiến loạn, muốn thưởng Vệ đại ca, nói Vệ đại ca hãy tự chọn cho mình một nữ tử.”

“Vậy hắn chọn ngay à?”

“Vệ đại ca nói huynh ấy là con nuôi tướng gia, hôn sự phải để tướng gia làm chủ.”

“Sau… sau đó nữa?”

“Sau đó Yến Nhi chạy tới, Yến Nhi biết Vệ đại ca sinh bệnh, quên rất nhiều chuyện, cho nên Yến Nhi liền hỏi huynh ấy rằng vương gia ca ca phải làm sao bây giờ? Nhưng… nhưng…” Yến Nhi nhìn La Duy: “Nhưng Vệ đại ca hỏi muội, vương gia ca ca là ai, còn nói vương gia ca ca thân phận cao quý, nếu huynh ấy có vinh dự được gặp, thì sẽ bảo vệ vương gia ca ca theo lệnh của triều đình.”

“Ngươi…” Giọng La Duy khàn khàn: “Ngươi thấy hắn không nhớ rõ ta, cho nên ngươi liền muốn gả cho hắn?”

“Bệ hạ nói với tướng gia, muốn sống thì đừng chống lại hắn, hắn chỉ đồng ý với vương gia ca ca rằng sẽ không làm Vệ đại ca bị thương, chứ không đồng ý với vương gia ca ca rằng sẽ không động đến cả nhà tướng gia.” Yến Nhi nói: “Vương gia ca ca, huynh đừng trách tướng gia, khi đó tướng gia không bằng lòng, người nói không muốn làm vương gia ca ca thương tâm, còn nói người đã già rồi, mạng không đáng giá, nếu bệ hạ thích thì cứ việc.”

“Yến Nhi.” La Duy nhìn về phía Yến Nhi, “Ngươi thích Vệ đại ca sao?”

Yến Nhi do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu.

“Ngươi mới chỉ gặp hắn một lần mà.” La Duy nói.

“Muội thích Vệ đại ca.” Yến Nhi đáp.

Chuyện tình cảm, La Duy biết luôn luôn không lường trước được, thích chính là thích, trên đời này mấy ai có thể nói lý do. La Duy kéo Yến Nhi đứng lên, thế này y mới chăm chú nhìn Yến Nhi, tiểu muội nhỏ bé ngày xưa của y nay đã trưởng thành,“Yến Nhi.” La Duy khẽ chỉnh lại trâm cài tóc trên đầu Yến Nhi, nhẹ giọng nói: “Ngươi trưởng thành rồi.”

Một câu ngươi trưởng thành rồi, khiến Yến Nhi khóc rống lên,“Vương gia ca ca, muội xin lỗi…”

“Nha đầu ngốc.” La Duy thoáng cười, “Ngươi có làm gì sai đâu?”

Yến Nhi áy náy nhìn La Duy, trên đời này, trừ mẫu thân thì y là người đối xử với nàng tốt nhất.

“Vệ Lam…” La Duy nói với Yến Nhi: “Trước kia hắn từng trải qua rất nhiều đau khổ, nhưng có người nói với ta, rằng kiếp này hắn có mệnh nhi nữ song toàn (kết hôn với phụ nữ mới hạnh phúc), chỉ là ta không ngờ người ấy lại là ngươi.”

“Vương gia ca ca?”

“Khi đó ta đã quyết định, nếu có một ngày Lam thật sự gặp gỡ một nữ tử có thể khiến hắn hạnh phúc, ta sẽ để hắn đi.” La Duy nói: “Yến Nhi, trả lời ta một lần nữa nào, ngươi thật sự thích Vệ đại ca chứ?”

“Vâng, Yến Nhi thích Vệ đại ca.” Yến Nhi nói: “Thích nhất, Yến Nhi… yêu… yêu Vệ đại ca.”

La Duy cúi đầu thở dài, gỡ miếng ngọc Uyên Ương giắt bên hông xuống, tỉ mỉ vuốt ve, dường như muốn ghi tạc dáng hình miếng ngọc Uyên Ương trong tâm trí, sau đó La Duy đặt ngọc Uyên Ương vào tay Yến Nhi, “Ngọc Uyên Ương này, ta và Vệ đại ca ngươi một người một nửa, chưa từng rời khỏi người, bây giờ tặng lại cho ngươi, cầm lấy đi.”

Khi còn ở Bắc Yến, Yến Nhi đã từng thấy La Duy quý trọng nửa miếng ngọc Uyên Ương kia như thế nào,“Vương gia ca ca…” Nắm trong tay mảnh ngọc Uyên Ương, Yến Nhi hỏi: “Vì sao huynh không giữ lấy?”

“Ta… ta không giữ được.” La Duy nói.

“À…” Yến Nhi cúi đầu nhìn ngọc Uyên Ương.

“Yến Nhi.”

“Vương gia ca ca.” Nghe La Duy gọi, Yến Nhi lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía La Duy.

“Ngươi phải chăm sóc Lam thật tốt đấy.” La Duy nói: “Hãy chăm sóc hắn cả cuộc đời này, đừng kể với hắn chuyện trước kia, coi như chúng ta chưa từng gặp nhau ở Bắc Yến, cũng coi như chúng ta chưa từng quen biết.”

“Vương gia ca ca!” Yến Nhi nghe La Duy nói vậy lại muốn khóc.

“Mặc giá y, nghĩa là đã trở thành người lớn rồi.” La Duy dùng khăn lau nước mắt giùm Yến Nhi, “Hôm nay là ngày vui của muội mà, đừng khóc nữa, hôm nay… hôm nay muội xinh đẹp lắm.”

Yến Nhi không để tâm nam nữ khác biệt, nàng bổ nhào vào lòng La Duy.

“Được rồi.” La Duy vỗ vỗ lưng Yến Nhi, “Tân nương tử khóc thành như vậy, sẽ khiến người ta chê cười.”

Yến Nhi khóc rống trong lòng La Duy.

“Đồng ý với ta, phải chăm sóc Vệ đại ca của ngươi cho thật tốt.”

“Vâng.”

“Như vậy là được rồi, ta an tâm.”

“Vậy vương gia ca ca thì sao?” Yến Nhi hỏi.

“Ta có chuyện riêng phải làm.” La Duy đứng lên, “Về sau ngươi hãy hạnh phúc bên cạnh Lam, đừng nghĩ về ta nữa.”

“Huynh định đi đâu chứ?”

“Ta đi đâu không quan trọng, nhưng nếu Yến Nhi không về tân phòng thì sẽ không xong đâu.” La Duy đáp, rồi nói vọng ra ngoài: “Người đâu.”

Người đầu tiên chạy vào là La Tắc, vừa rồi ở bên ngoài chỉ nghe tiếng Yến Nhi khóc, không ai nghe thấy La Duy nói gì, La Tắc sốt ruột muốn chết.

“Nhị ca, gọi người trang điểm lại cho công chúa đi.” La Duy nhìn La Tắc nói: “Nàng khóc trôi hết phấn son, nương tử xinh đẹp giờ biến thành tên hề xấu xí mất rồi.”

La Duy mở miệng nói đùa, khiến La Tắc nghe mà ngây dại, đệ đệ này của hắn vẫn còn tâm trạng để đùa giỡn sao?

“Mau đi đi.” La Tri Thu từ phía sau đi lên, nói với La Tắc: “Ngươi đưa công chúa trở về, đừng để Lam phát hiện.”

“Con là Yến Nhi.” Yến Nhi nhỏ giọng nói.

“Được rồi.” La Tri Thu đáp: “Vũ Hiên đưa Yến Nhi trở về đi, ngươi là nhị ca, cũng nên ra ngoài uống rượu đỡ cho Lam.”

La Tắc đi ra ngoài, hắn đã nghĩ La Duy hẳn sẽ khóc lớn một hồi.

“Đi đi.” La Duy nói với Yến Nhi: “Nhớ kỹ lời ta, đừng nghĩ quá nhiều.”

Yến Nhi nâng tay lên, trên tay là nửa miếng ngọc Uyên Ương.

“Cất kỹ vào đấy, đừng làm rơi.” La Duy không dám nhìn miếng ngọc Uyên Ương này nữa, chỉ nói với Yến Nhi: “Coi như… coi như là quà tân hôn ta tặng cho ngươi.”

Yến Nhi mang ngọc Uyên Ương đi, Long Huyền chuẩn bị đồ cưới cho nàng rất chu đáo, nhưng trong lòng Yến Nhi, núi vàng núi bạc cũng chẳng sánh nổi với nửa miếng ngọc Uyên Ương La Duy tặng.