Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 391: Đột ngột phát bệnh




Long Huyền vỗ vỗ tay, Long Nhất quỳ gối trước mặt La Duy.

La Duy thấy Long Nhất đột nhiên xuất hiện, nhưng không quá kinh ngạc, người này luôn ngầm đi theo Long Huyền mà. “Ngươi chính là Long Nhất?” Y hỏi Long Nhất đang quỳ trên mặt đất.

“Nô tài Long Nhất kiến quá vương gia.” Long Nhất nói.

Sát ý trong lòng dường như không thể che giấu, La Duy ho khan hai tiếng, đưa tay bưng kín miệng mình.

“Có chuyện gì chúng ta về rồi nói.” Long Huyền vội vàng đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ lưng La Duy: “Về chiều rừng này sẽ có gió, ngươi không chịu được lạnh, đừng để bị rét.”

La Duy bỏ tay xuống, vẻ mặt bình tĩnh nói với Long Huyền: “Ở trong cung ta không an tâm, muốn nhờ Long Nhất bảo vệ ta hai ngày, chờ đám Long Thập về rồi sẽ để Long Nhất về bên cạnh ngươi, được không?”

Long Huyền nhìn La Duy cười hỏi: “Trong cung có gì khiến ngươi không an tâm?”

“Thái Hoàng Thái Hậu còn sống.” La Duy trả lời: “Tuy rằng ngươi đã giam lỏng bà ta trong cung Đông Phật, nhưng ta sợ lão thái thái này.”

“Bây giờ người chỉ một lòng hướng Phật.” Long Huyền vội đáp: “Ngươi đừng lo người sẽ đến làm phiền ngươi.”

“Cứ nghĩ đến chuyện ngày ngày sống cùng lão thái thái ấy trong những bức tường cung điện, ta lại ngủ không yên.” La Duy nói: “Một lòng hướng Phật? Người như bà ta, niệm nhiều kinh Phật nữa cũng vô dụng, có chết cũng không tới được Tây Phương cực lạc đâu!”

Long Huyền thấy La Duy càng càng giận dữ, vội nói với Long Nhất: “Tạm thời ngươi hãy bảo vệ Cẩm vương.”

“Thuộc hạ tuân chỉ.” Long Nhất lĩnh chỉ.

La Duy nói: “Đi theo ta, ngươi không cần trốn ở một nơi bí mật nào cả, cứ đi phía sau ta là được rồi.”

“Vâng.” Long Nhất nhìn La Duy cung kính nói.

“Trở về thôi.” Long Huyền nhìn cánh rừng đã cuồn cuộn gió, cởi áo khoác của mình khoác lên người La Duy.

La Duy muốn trả áo khoác lại cho Long Huyền, nhưng lúc này một đội thị vệ chạy đến, trước mặt mọi người, La Duy vẫn muốn giữ một chút thể diện cho Long Huyền.

“Bệ hạ, vương gia.” Đội thị vệ chạy đến trước mặt Long Huyền và La Duy, liền quỳ xuống thỉnh an.

La Duy nhìn đội thị vệ mang kiệu mềm đến, thì ra khi y vừa dừng lại nơi này nghỉ ngơi, đã có Long kỵ vệ tới Y Cẩm viên gọi kiệu.

“Ngươi không đi nổi thì lên kiệu đi.” Long Huyền đỡ La Duy lên kiệu: “Về sau tốt nhất đừng ra ngoài một mình, sức khỏe ngươi thế này, ta không thể để như vậy được.”

La Duy nhìn Long Huyền ngẩn ngơ, y vừa mới tặng Long Huyền một cái tát, sức lực không nhỏ, có lẽ các Long kỵ vệ trốn trong bóng tối đều nhìn thấy, chẳng lẽ thực sự hắn không tức giận chút nào sao? Y nhìn mặt Long Huyền, nơi bị y đánh vẫn còn đỏ lên.

Long Huyền thấy La Duy nhìn mặt hắn, liền sờ nửa bên mặt vừa bị đánh kia: “May là ngươi không tập võ.”

La Duy quay mặt đi, nói với hai thị vệ nâng kiệu: “Mau đi thôi.”

Long Huyền đi bên cạnh kiệu, hắn đứng ở đầu gió, giúp La Duy chắn một ít gió lạnh.

Y Cẩm viên lúc này đã sáng đèn, không chỉ là Y Cẩm viên, mà ngay cả hồ giữa Thúy Đảo cũng sáng rực.

Long Huyền về đến Y Cẩm viên liền ra lệnh dọn cơm.

Bọn thái giám vội vàng dọn tiệc ở đại sảnh.

Thái giám chuyên phụ trách sắc thuốc cho La Duy lúc này lại mang một bát thuốc đến.

Long Huyền nhìn La Duy uống hết nửa bát thuốc đen ngòm bình thường như uống nước, mày nhíu chặt. Trước khi ăn cơm còn uống cả một bát thuốc như vậy, lát nữa La Duy còn khẩu vị ăn cơm được hay sao? Khi La Duy uống thuốc xong, dùng nước trắng súc miệng, Long Huyền liền nói: “Ta sẽ gọi các thái y ở thái y viện đến, xem là một ngày Ngụy thái y bắt ngươi uống bao nhiêu thuốc?”

La Duy thờ ơ đáp: “Thái y viện còn có người y thuật cao hơn ông ta à? Ông ta bộp chộp như thế, nếu không phải ngươi thấy y thuật ông ta cao minh, thì hẳn là đã sớm đuổi ông ta ra khỏi cung rồi?”

“Biết đâu có cách hay hơn?” Long Huyền nói: “Ngươi không thử sao biết được?”

“Tùy ngươi.” La Duy bị Long Huyền làm phiền, Long Huyền quan tâm y, nhưng trong mắt y lại biến thành bà thím, trong lòng còn nghi hoặc, người này biến thành mấy bà già từ lúc nào thế nhỉ?

Đồ ăn bày trên bàn, quả không ngoài dự đoán của Long Huyền, La Duy chỉ ăn một bát cơm nhỏ, uống mấy miếng canh liền nói no rồi.

La Duy tính ngồi lại với Long Huyền đến khi hắn ăn xong, nhưng ngồi một lát y liền ho, ho mãi mà không dứt. “Ngươi…” La Duy che miệng, đứng dậy nói với Long Huyền: “Ta ngửi mùi đồ ăn thấy không thoải mái, ngươi, ngươi dùng bữa đi, ta về thư phòng trước.”

Long Huyền vội để thái giám hầu cận đưa La Duy về thư phòng.

Ngực La Duy khó chịu, vừa bước vài bước ra sảnh ngoài đã nôn hết những thứ vừa ăn vào bụng. (Ngửi mùi đồ ăn nên khó chịu… Ra ngoài nôn… Douma, sao ko phải là nôn nghén???  =.,= Tâm hồn thiếu nữ cuồng stv lại trỗi dậy cmnr)

Nghe tiếng nôn mửa bên ngoài cùng tiếng bọn thái giám kêu lên sợ hãi, Long Huyền vội bỏ bát đũa lao ra ngoài. “Ngươi sao rồi?” Long Huyền nhìn hai thái giám đỡ La Duy, đưa tay ra hiệu cho một thái giám lui ra, rồi tự mình đỡ La Duy.

La Duy vốn đã cảm thấy khá hơn sau khi nôn xong, bị Long Huyền kéo, lại thấy dạ dày trào ngược, không nhịn được mà nôn hết bát thuốc vừa uống ra, bắn không ít lên người Long Huyền.

Long Huyền bất chấp tất cả, bế ngang La Duy lên, nói với bọn thái giám đang ngẩn ra: “Gọi tất cả thái y tới đây cho trẫm!”

“Ngươi buông ra!” La Duy giãy dụa trên tay Long Huyền, trước mắt bao người, bị Long Huyền bế như vậy, Long Huyền không biết xấu hổ, nhưng y thì có.

“Ngươi đừng nói gì cả!” Long Huyền mắng La Duy một tiếng, bế La Duy về phòng ngủ.

“Ta không sao nữa rồi.” La Duy muốn phân rõ phải trái với Long Huyền: “Ngươi để ta xuống, ta tự đi.”

“Ngươi tưởng ta định bế ngươi mãi chắc?” Long Huyền hỏi La Duy: “Ở đây chẳng nô tài nào dám nói lung tung, ngươi sợ cái gì?”

La Duy còn định nói thêm, nhưng lại thấy buồn nôn, cho nên không dám mở miệng nữa.

Long Huyền bước nhanh hơn, bế La Duy về phòng ngủ, đặt lên giường.

La Duy nằm ở trên giường, toàn thân chỗ nào cũng không thoải mái.

“Ngươi cố chịu một chút.” Long Huyền đặt tay lên ngực La Duy nhẹ nhàng xoa, khẽ nói: “Cố chịu một chút, thái y sẽ đến ngay thôi.”

La Duy ghé vào bên giường, lại nôn một trận.

Các thái y vội vàng chạy tới, vừa vào Y Cẩm viên đã nghe tiếng Long Huyền quát: “Thái y chết hết ở đâu rồi?! Sao còn chưa đến?!”

Các thái y hốt hoảng chạy tới, sợ rằng chỉ chậm một bước thôi thì bệ hạ Long Huyền sẽ lấy mạng họ mất.

“Mau xem cho y!” Thấy các thái y chạy vào, Long Huyền không nổi giận nữa, vội chỉ vào La Duy nằm trên giường: “Xem xem y bị làm sao!”