Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 469: Ta chỉ muốn hắn cả đời bình an




La Duy thấy Ngụy thái y tỏ vẻ hào hứng tranh công, khó hiểu hỏi: “Có tin gì tốt?”

“Ta vừa gặp sư huynh ta.” Ngụy thái y đáp.

La Duy “ờ” một tiếng, vẫn không hiểu, người này gặp được sư huynh thì liên quan gì đến y?

“Vong Xuyên!” Ngụy thái y lấy một bình sứ nhỏ ra từ ống tay áo, lắc lắc trước mặt La Duy: “Công tử còn nhớ thứ này không?”

La Duy nhìn bình sứ màu trắng trong tay Ngụy thái y, mặt không chút thay đổi nói: “Trong đây là Vong Xuyên?”

Ngụy thái y nói: “Công tử, ngươi có muốn dùng Vong Xuyên không? Như vậy ngươi sẽ không khổ sở nữa.”

“Đồ khốn kiếp!” La Duy bị Ngụy thái y chọc giận, sao y có thể quên Vệ Lam cho được?

“Đừng nóng giận, trăm ngàn lần đừng nóng giận!” Ngụy thái y thấy La Duy tức giận, vội xoa xoa ngực La Duy vài cái, sợ La Duy không chịu nổi cơn nóng giận mà ngất đi.

“Bên trong là cái gì?” Lúc này La Duy đã tỉnh táo hơn, trong bình sứ này không thể là Vong Xuyên. Sau khi Vệ Lam uống Vong Xuyên đã sống không bằng chết gần một tháng, nếu y uống Vong Xuyên, có lẽ sẽ chết ngay tức khắc, Ngụy thái y sẽ không để y chết.

“Thuốc giải Vong Xuyên.” Ngụy thái y quơ quơ bình sứ, khẽ nói với La Duy: “Công tử, đây là thuốc giải Vong Xuyên!”

La Duy lập tức ngồi dậy: “Ngươi nói cái gì?” Y lớn tiếng hỏi Ngụy thái y, trái tim đập thình thịch mạnh mẽ, y không nghe nhầm chứ? Trên đời này có thuốc giải Vong Xuyên?

Ngụy thái y vội đỡ La Duy: “Công tử ngươi cẩn thận một chút, thuốc giải Vong Xuyên chỉ có một lọ này thôi, làm đổ thì không còn nữa đâu.”

“Lam uống nó vào sẽ nhớ ra ta?” La Duy vội vàng hỏi Ngụy thái y: “Ngươi không gạt ta chứ?”

Ngụy thái y nói: “Ta lấy đầu ra đảm bảo.”

“Vậy…” La Duy nói: “Sao ngươi không để hắn uống đi?”

“À…” Ngụy thái y nói: “Sau khi tạm biệt Vệ Lam ở quán rượu thì ta mới gặp lại sư huynh, chưa kịp đưa.”

“Sao sư huynh ngươi lại có thuốc giải Vong Xuyên?”

“Gã là độc vương mà, thiên hạ kì độc không có gì mà gã không giải được.”

“Vậy sao trước kia ngươi không nói?”

Ngụy thái y biết La Duy không phải người dễ gạt: “Công tử của ta ơi, ngươi nghĩ rằng sư huynh ta cứ đứng yên một chỗ để ta tìm được hay sao? Ta nhờ người tìm gã mười năm đấy! Lỡ không tìm được gã thì sao? Có thuốc giải là được, cũng không uổng công ta tìm gã mười năm nay.” Ngụy thái y tỏ vẻ cực may mắn nhìn La Duy nói: “Công tử, ngươi không biết đấy thôi, ta đã nghĩ kĩ rồi, nếu tên kia không có thuốc giải Vong Xuyên, làm ta uống phí mười năm ròng rã, ta sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với gã, không phải ta chết chính là hắn vong!”

La Duy nhìn chằm chằm bình sứ trắng trong tay Ngụy thái y, vừa rồi mới vui mừng là thế, ngưng trong phút chốc lại trở nên nghiêm trọng.

“Công tử à.” Ngụy thái y thấy La Duy như vậy, vội nói: “Có phải ngươi đang nghĩ phải làm thế nào với công chúa Yến Quân không?”

“Ta có thể không suy nghĩ sao?” La Duy hỏi Ngụy thái y.

Ngụy thái y bĩu môi: “Ngươi còn nghĩ đến nàng làm gì? Ngươi bệnh thành như vậy, có thể ở bên Lam thêm ngày nào hay ngày ấy, Lam không phụ nàng là được.”

La Duy vươn tay về phía Ngụy thái y.

Ngụy thái y đặt bình sứ vào lòng bàn tay La Duy: “Công tử cầm cẩn thận đấy.”

“Ta sẽ không suy nghĩ vì người khác đâu.” La Duy khẽ nói.

“Vậy thì được rồi.” Ngụy thái y nói: “Ngươi hãy theo Lam đi, ta sẽ nói với bệ hạ, rằng ngươi là người sắp chết rồi, bẩm với hắn tâm nguyện của ngươi, bệ hạ sẽ đáp ứng thôi. Công tử, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, xem ngươi muốn cùng Lam đi đến nơi nào. Ngày mai ta lại ra khỏi cung một chuyến, đi tìm Lam, để hắn uống thuốc giải.”

La Duy cầm bình sứ còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Ngụy thái y: “Cám ơn ngươi.”

“Công tử còn khách khí với ta nữa à?” Ngụy thái y cười nói: “Hạ quan cũng không phải là giấu diếm ngươi, chỉ là không dám cam đoan sư huynh ta có thuốc giải Vong Xuyên hay không, cho nên mới không nói, công tử không trách ta là được.”

La Duy giơ chiếc bình sứ lên ngắm nhìn thật kỹ, nghe tiếng nước trong bình sứ, thì ra thuốc giải Vong Xuyên lại là dạng lỏng.

“Công tử.” Ngụy thái y nói: “Ngươi đã vui vẻ hơn chút nào chưa?”

“Kỳ thật, đời này còn có thể nhìn thấy Lam, ta cũng đã rất vui rồi.” La Duy nói, rồi giơ tay lên, ném bình sứ vào lò than cạnh giường.

“Công tử?!” Ngụy thái y nhảy dựng lên, cơ hồ là rống lên: “Ngươi có ý gì?”

La Duy bình tĩnh nhìn bình sứ vỡ trên lò sưởi, thuốc nước bên trong biến thành một làn khói trắng, bay cao, bay cao rồi tan biến.

“Ngươi thật sự không muốn Lam…” Ngụy thái y vô cùng đau đớn hỏi La Duy, tuy rằng đây là thứ thuốc ông lừa La Duy, nhưng vẫn đau lòng.

“Đúng như ngươi nói.” La Duy bình thản: “Ta còn có thể sống bao lâu? Nếu không thể ở bên hắn đến giây phút cuối cùng, thì cớ gì ta lại làm phiền hắn?”

“Sao có thể gọi là phiền chứ?!” Ngụy thái y vội la lên: “Ngươi không biết rằng Lam… Lam…”

“Lam làm sao?” La Duy hỏi.

“Cho dù Lam không nhớ rõ, nhưng hắn vẫn có lòng với ngươi!” Ngụy thái y đè thấp giọng: “Ta đã thử rồi, hắn vẫn lấy công tử làm trọng mà.”

“Ừ.” La Duy lên tiếng.

Ngụy thái y đợi hồi lâu, lại nhìn thấy La Duy ngã xuống giường, giống như lại muốn ngủ thiếp đi, vội hỏi La Duy: “Ngươi ừ một tiếng rồi không nói gì nữa hả?”

“Hắn không thể lại yêu ta.” La Duy nói: “Không thể cùng nhau đi đến cuối cùng, thì đừng ở bên nhau, ta không muốn khiến hắn đau lòng vì ta nữa.”

“Ngươi không hỏi Lam sao?” Ngụy thái y nói: “Nếu hắn nguyện ý thì sao?”

“Cho dù hắn nguyện ý, thì ta cũng không cho phép.” La Duy nhắm hai mắt lại: “Lam đã làm rất nhiều vì ta, đủ rồi, ta không thể hại hắn nữa.”

“Công tử à!”

“Ta mệt mỏi rồi, Vong Xuyên gì đó, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.”

“Vậy ngươi thì sao?” Ngụy thái y không cam lòng: “Ngươi thì sao hả? Cứ ở nơi này mãi?”

“Chờ chết thôi.” Giọng La Duy chuyển lạnh: “Chết ở đâu cũng giống nhau mà.”

“Ngươi!” Ngụy thái y dậm chân.

“Ngươi cũng đừng làm phiền Lam nữa.” La Duy đột nhiên nói: “Yến Nhi đang có bầu, nhà bọn họ không thể gặp chuyện không may, ngươi hãy cách hắn xa một chút.”

“Tại sao ta phải cách hắn xa một chút?” Ngụy thái y nói: “Ta có thể hại hắn hay sao?”

“Ta sợ ngươi không giữ mồm giữ miệng được.” La Duy nói: “Cứ cho là vì ta đi, đừng để Vệ Lam lại nghĩ đến ta, sau này ta sẽ không gặp lại hắn nữa.”

“Vì cái gì cơ chứ?” Lúc này Ngụy thái y không sợ lời mình nói bị người ngoài nghe thấy nữa, kêu lên với La Duy.

“Ta đã nói rồi.”

“Trên đời này phu thê ân ái, chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, liệu có được mấy ai?” Ngụy thái y nói: “Sẽ có một người phải ra đi trước, công tử, chẳng lẽ ngươi lại không hiểu điều này?”

“Ta không muốn hắn đau lòng.” La Duy thì thào: “Ta chỉ muốn hắn cả đời bình an.”

Ngụy thái y trầm mặc, La Duy ngồi trên giường, y nhìn ra cửa sổ, những đóa hoa ngoài song sắt kia, tan rã dưới ánh mặt trời, đổ bóng râm trên mặt đất.