Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 55: Mưu đồ Với Trữ Phi




Hưng Võ đế biết loại sự tình này trong đại gia tộc là chuyện thường, chính thê cùng con trai trưởng mới căn bản là một gia đình, thiếp thị và thứ tử chỉ là phụ thuộc, mà Trữ Phi trong miệng La Duy, mẹ đẻ không có danh phận, địa vị chỉ ngang hàng với hạ nhân. “Ngươi muốn giúp y như thế nào?” Hưng Võ đế hỏi La Duy.

La Duy nói: “Tiểu thần muốn đưa mẹ đẻ cùng đệ đệ muội muội y ra ngoài, tiểu thần có thể an bài cuộc sống bên ngoài của bọn họ thật tốt. Chỉ là tiểu thần…” La Duy nói tới đây thì ngừng lại.

Hưng Võ đế nói: “Chỉ là ngươi không biết phải làm cách nào để giúp bọn họ ra ngoài?”

La Duy lập tức gật đầu: “Đúng vậy, bệ hạ, đây là chuyện gia đình của Danh Kiếm sơn trang, tiểu thần không nên quản nhiều.”

Hưng Võ đế nói: “Trữ Phi này với ngươi quan hệ rất tốt?”

“Không phải ạ.” La Duy cúi đầu ngượng ngùng cười cười: “Chỉ là bằng hữu bình thường.”

Hưng Võ đế nói: “Vậy vì sao ngươi phải giúp y?”

La Duy nói: “Tiểu thần không quen nhìn tình cảnh hiện tại của y. Cha ruột, huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ, không ai để mắt đến y, Trữ Phi là người tốt, bọn họ dựa vào cái gì đối đãi với y như hạ nhân? Đặc biệt là phụ thân y, ông ta là phụ thân của Trữ Phi, sao có thể không nhận chính con ruột mình?!”

La Duy không nói bừa về cảnh ngộ của Trữ Phi, lục thiếu gia Trữ Phi của Danh Kiếm sơn trang thật sự chỉ là con của một vũ kĩ, nếu không phải nhờ Long Huyền, cả đời y sẽ phải sống trong ti tiện, La Duy nghĩ đây cũng là lý do khiến Trữ Phi yêu Long Huyền.

Hưng Võ đế lại bị lời nói của La Duy chạm vào nỗi đau, hắn chẳng phải cũng là một người cha không thể nhận con sao? “Duy nhi.” Hưng Võ đế kéo La Duy đến trước mặt, nói: “Trẫm trước giờ không nhìn ra, ngươi cũng biết bênh vực kẻ yếu đấy!”

“Bệ hạ?”

“Chuyện này đối với trẫm mà nói, không phải việc khó.” Hưng Võ đế nói ra lời mà La Duy muốn nghe.

La Duy lập tức chấn động: “Bệ hạ định làm gì ạ?”

Hưng Võ đế nói: “Trẫm có thể hạ chỉ để quan phủ địa phương xóa lý lịch ca kĩ cho mẹ y, ngươi đi đón người, Danh Kiếm sơn trang sẽ không ngăn cản ngươi.”

La Duy nói: “Đơn giản như vậy sao ạ?”

Hưng Võ đế nói: “Đơn giản như vậy thôi.”

La Duy nhất thời tươi cười rạng rỡ, quỳ xuống tạ ơn.

Hưng Võ đế vội vàng đỡ La Duy lên, cười nói: “Ngươi còn vì mấy chuyện này mà phiền não? Chuyện thế này phụ thân ngươi cũng có thể giúp ngươi, sao lại không dám nói với phụ thân?”

La Duy lè lưỡi: “Bệ hạ, phụ thân nhất định sẽ mắng tiểu thần nhiều chuyện!”

Hưng Võ đế cười lắc đầu, ngài biết La Tri Thu đối với La Duy vô cùng tốt: “Tiểu tử này, ngươi đoán chắc rằng trẫm sẽ không mắng ngươi sao?” Ngón tay ngài ấn lên chóp mũi La Duy.

La Duy đỏ mặt, ngại ngùng cười.

Hưng Võ đế làm như ý La Duy, hạ thánh chỉ.

Không lâu sau, Triệu Phúc bị La Duy gọi đến phòng ngủ của y trong điện Trường Minh: “Công tử?” Gã đợi La Duy nửa ngày, lại không thấy La Duy nói chuyện, chỉ nhìn La Duy chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ ngập ánh trăng, nhìn tiểu hoa viên ngoài cửa sổ đến xuất thần.

La Duy xoay người lại: “Triệu công công.” – Y gọi Triệu Phúc.

“Vâng, công tử có gì phân phó?” Triệu Phúc thấy La Duy gọi mình liền hỏi.

Triệu Phúc không biết, cứ như vậy không lâu sau, trong lòng La Duy đã biến chuyển cả trăm lần. Chỉ cần để Long Huyền biết Hưng Võ đế vì Trữ Phi mà hạ đạo thánh chỉ này, Long Huyền nhất định sẽ nhận định Trữ Phi phản bội, xét theo tính cách Long Huyền, mẫu thân và đệ muội Trữ Phi đều không có khả năng được bình an. Mẫu thân và đệ muội đều chết trong tay Long Huyền, kiếp này Trữ Phi sẽ không có khả năng yêu Long Huyền, rồi sẽ cam tâm tình nguyện là món lợi trong tay La Duy. La Duy muốn làm như vậy, nhưng mẫu tử ba người này thật sự đáng chết sao? La Duy lại do dự.