Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 7: Nhận sai, hết thảy đều là lỗi của La Duy!




Một nhóm cung nhân đã chờ sẵn ở Cẩm Xuân viên bày tiệc rượu, sau khi quân thần ngồi xuống, một đội kịch ca múa lập tức bắt đầu tấu nhạc khởi vũ.

Hưng Võ đế để La Duy ngồi bên cạnh La Tắc, rồi hỏi La Duy: “Duy nhi, thân thể của ngươi đã đỡ hơn chưa?”

La Duy đứng dậy đáp: “Tiểu thần đã khỏe lên nhiều ạ.”

Hưng Võ đế lại hỏi: “Sao ngươi lại xung đột với Triệu thị huynh đệ?”

Hoàng đế hỏi một câu lại một câu, ánh mắt của những người khác bắt đầu hướng vào La Duy.

La Duy cúi đầu nói: “Là tiểu thần làm sai, không liên quan đến hai vị huynh trưởng Triệu gia.”

Hưng Võ đế hỏi: “Không liên quan đến bọn họ? Ngươi đã bị trọng thương đấy.”

La Duy ngẩng đầu, thẳng thắn thành khẩn nói với Hưng Võ đế: “ Triệu ca ca nhất thời lỡ tay mà thôi, tiểu thần phạm phải tội lớn, nên nhận chút giáo huấn. La Duy còn phải đa tạ hai huynh trưởng Triệu gia chưa mang La Duy đến quan phủ xử lý.”

La gia cùng Triệu gia đều thở phào một hơi, bọn họ vốn đã lén giải hòa, lại không ngờ rằng hôm nay Hoàng đế đột nhiên hỏi chuyện La Duy, trước đó đã vô cùng lo lắng, không biết kẻ không biết điều này sẽ nói hươu nói vượn những gì, không ngờ y lại hiểu chuyện đến vậy.

Hưng Võ đế tươi cười, “Xem ra hai vị Triệu khanh đã có công lớn, có thể khiến tiểu Bá Vương này hiểu lý lẽ, trẫm sẽ thưởng cho họ, không riêng gì trẫm, cha ngươi cũng phải tạ ơn bọn họ.”

La Duy xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Tiểu thần đã biết sai rồi.”

Triệu thị huynh đệ lúc này cũng đứng dậy nói: “Thần không dám.”

“Trẫm nói thưởng sẽ thưởng!” Hưng Võ đế vung tay lên, cười nói: “Một trận đánh đổi lấy La Duy ngày hôm nay, trẫm rất vui mừng!”

La Duy nhìn về phía Triệu thị huynh đệ, nở nụ cười hối lỗi, y biết bọn họ đều không phải là người lòng dạ hẹp hòi, chỉ cần y thật lòng nhận sai, họ sẽ tha thứ cho y.

“Ngồi xuống cả đi.” Tâm tình Hưng Võ đế lúc này vô cùng tốt, khuôn mặt vốn luôn luôn nghiêm túc lúc này cũng mang theo ý cười.

Buổi yến tiệc này, quân thần tẫn hoan.

La Duy ngồi im lặng tại chỗ, y chỉ đưa mắt nhìn thái tử Long Ngọc một lần, còn Long Huyền ngồi cạnh lại không hề liếc mắt. Long Huyền thân cao hơn thái tử Long Ngọc, khác với vẻ ôn nhuận của Long Ngọc, Long Huyền tự phụ cao ngạo, đối với La Duy kiếp trước mà nói, hắn chính là vầng thái dương chói mắt, nhưng đối với La Duy đã tái thế làm người, hắn chỉ là con quỷ bước ra từ ác mộng.

Long Huyền nhìn chằm chằm La Duy, con chó béo tròn luôn lẽo đẽo chạy theo hắn như biến mất khỏi cõi đời này. La Duy trước mắt xinh đẹp khiến người ta luyến tiếc, nói năng văn nhã, trong mắt y cũng không còn một mình hắn nữa, y chỉ đạm mạc nhìn hắn, trong suốt tiệc rượu chỉ có đúng một cái liếc nhìn, xa lạ đến nỗi khiến trái tim Long Huyền trống rỗng. Hắn rõ ràng đã ra ám hiệu để y đổ tội cho Triệu thị huynh đệ, như vậy hắn mới có thể nhân cơ hội mượn sức Triệu thị, không ngờ y lại nhận sai, chẳng lẽ y không nhìn ra ám hiệu? Long Huyền trong lòng cáu giận, lại không thể phát tác.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, Hưng Võ đế gọi Tả tướng La Tri Thu ở lại nói chuyện.

La Duy đi theo La Tắc rời cung.

“Duy nhi.” Phượng Vũ đại tướng quân Triệu Hạc Niên gọi La Duy lại.

“Triệu bá bá.” La Duy nhìn thoáng qua ba người Triệu gia, xấu hổ cúi đầu.

“Xem ra ta thực sự đã đánh cho ngươi tỉnh lại!” Triệu nhị công tử thấy La Duy như vậy liền hừ lạnh một tiếng, Triệu Quân Nghị vẫn còn căm ghét y như kẻ thù, đối với La Duy tự nhiên cũng không hoà nhã.

“Thực xin lỗi…” La Duy giải thích, “Đều là tội của đệ, là đệ nhất thời bị quỷ bắt mất hồn. Vị tiểu thư kia đệ chưa hề chạm vào, đệ……”

Triệu Quân Nghị chặn lời La Duy, “Nếu sự trong sạch của Tiểu Liên bị ngươi hủy, ngươi cho rằng sẽ chỉ có trận đòn này sao?!”

“Thực xin lỗi.” La Duy cúi đầu nhận tội, đây đã trở thành thói quen của y, hèn mọn cầu xin được sống, giờ đây chỉ việc nhận tội cũng đã là rất nhẹ nhàng.

“Đủ rồi!” La Tắc nhìn không quen, tiểu đệ của hắn đã bao giờ ăn nói khép nép như vậy, thế mà Triệu Quân Nghị vẫn nhất quyết không tha, điều này làm cho hắn bắt đầu bốc hỏa, “Triệu nhị, ngươi mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi, Tiểu Duy thiếu chút nữa đã chết, ngươi còn muốn như thế nào?”