Trọng Sinh Chi Người Thừa Kế

Chương 55: Có được tình yêu của chu nhâm, là biết bao may mắn




Chu Trạch Diên phát tiết xong, chốt lại: “Vạn nhất nó nói chuyện của chúng ta ra thì nguy, lần này coi như cho nó tiền bịt miệng, sau này không cho cho thêm! Sau này người phải đối xử với nó như mùa đông lãnh khốc, có nghe hay không?“

Chu Nhâm cực kinh hoảng, sợ người khác biết ư, điểm này hoàn toàn không giống tính cách Chu Trạch Diên.

Chu Trạch Diên trừng y: “Người khác nhất định cho rằng là người cưỡng bức hoặc dụ dỗ con gian dâm, người vất vả biết bao mới có được ngày hôm nay, con không muốn phá hủy nửa đời sau của người.“

Chu Nhâm đưa tay sờ sờ mặt hắn, trong lòng dâng lên thiên ngôn vạn ngữ, ánh mắt trở lên ấm áp, nhẹ giọng nói: “Con thật ngốc.“

Chu Trạch Diên lộ vẻ bất mãn, bổ nhào về trước ôm lấy hông y, Chu Nhâm thuận thế cúi đầu, hai người lần thứ hai hôn hôn.

Tối qua Chu Nhâm đi tìm thằng con bỏ nhà đi bụi, suốt đêm không ngủ, sau khi ăn trưa xong trở về phòng ngủ bù.

Chu Trạch Diên không quấy rầy y nữa, trêu chọc Chu Đô Đốc một hồi, nhảy nhót xuống lầu tính ra ngoài chơi, ở trong sân đụng phải thằng em mới đi đâu về.

Hai người tức giận trừng nhau, Chu Trạch Diên dứ dứ nắm đấm, uy hiếp: “Thằng nhóc thối! Mày còn dám léng phéng tới gần ba, ông lập tức làm thịt mày!“

Chu Trạch Tục hừ một tiếng: “Đó cũng là ba tôi, anh có bản lĩnh thì thổi gió bên gối kêu ba ba đừng để ý tới tôi á.“

Chu Trạch Diên cả giận mắng: “Mày ngứa da rồi ha.“

Ánh mắt Chu Trạch Tục quét khắp người hắn, khinh thường nói: “Thổi gió bên gối đều là dùng thân thể của tôi, ba ba thật đúng là thích~ anh đó!“

Chu Trạch Diên giận dữ, tung một đấm, đánh em trai ngã ngửa trên đất, hắn nhào tới, hai người lăn lộn đánh nhau.

Từng người trong hai anh em Chu gia tuy đã thay hình đổi dạng, nhưng ngày đầu tiên của năm bản mạng vẫn không nhịn được mà oán niệm lẫn nhau, ở trong sân nhà mình đánh nhau một trận.

Hai người mặt mũi sưng húp, ngồi bên bờ hồ thở dốc, cách nhau hơn một mét.

Chu Trạch Tục phun một ngụm nước bọt có lẫn máu, mắng: “Đánh gì mà ác thế, răng tôi mẹ nó lung lay muốn gãy rồi.“

Chu Trạch Diên bị thương tất nhiên nhẹ hơn nó, nhìn có chút hả hê: “Chú đúng là xui tận mạng, xuyên ai không xuyên lại chọn trúng thằng cha Lục Địch Kỳ chó má!“

Chu Trạch Tục trào phúng: “Dĩ nhiên không may mắn như anh rồi, chết cũng không chết luôn đi, còn ép tôi ra ngoài.“ Nó oán giận lẩm bẩm: “Mẹ nó! Chỉ là cai nghiện thôi mà suýt thì toi thêm lần nữa!“

Chu Trạch Diên ngẩn người, kiêu ngạo bất mãn trên mặt thối lui, trầm giọng nói: “Tao cũng không ngờ tới… Kia, xin lỗi chú.“

Chu Trạch Tục nghiêng mặt nhìn hắn, có chút kinh ngạc, lát sau mới nói: “Tôi còn tưởng rằng, anh sẽ hi vọng tôi vĩnh viễn biến mất.“

Chu Trạch Diên mắng: “Chú nói toàn rắm thối! Mặc dù chú từ đầu đến chân không chỗ nào không đáng ghét, nhưng chú vẫn là em trai của anh!“

Chu Trạch Tục không khỏi bật cười: “Anh trai, từ nhỏ tới lớn tôi luôn nghĩ, trên đời này mà không có anh, thì tốt biết bao.“

Chu Trạch Diên trợn mắt, không thể tin nhìn em trai.

Chu Trạch Tục dường như cảm thấy cực kì buồn cười mà lắc đầu một cái, nói: “Em rõ ràng ngoan ngoãn hơn anh, thời gian anh chơi tôi lại ra sức học, nhưng hết lần này tới lần khác ba mẹ đều làm như tôi không tồn tại, cả ngày vây quanh mình anh. Tôi đoạt được học bổng, lọt top 3 toàn trường, cũng không bằng anh tiện tay lấy giùm mẹ chai nước tương.“

Chu Trạch Diên nghe đến ngu người, hàng này là Chu Trạch Tục từ nhỏ đã thích giễu võ dương oai trước mặt hắn?

Chu Trạch Tục đột nhiên hỏi: “Anh có nhớ không? Sinh nhật mười sáu tuổi của hai ta, ba ba đưa hai mẫu mô hình cho tôi và anh?“

Chu Trạch Diên gật đầu, hắn dĩ nhiên nhớ chứ, hắn liều mạng hơn nửa tháng mới ráp xong, món đồ ấy hắn coi như trân bảo, bây giờ còn đặt cẩn thận trên tủ sách trong phòng cũ.

Chu Trạch Tục như cười như không, nói: “Lúc ấy anh vui đến nói không ra lời, ba ba cũng vui vẻ cực kì, y đại khái cảm thấy rốt cục có thể lấy lòng anh. Nhưng tôi muốn món đồ đó làm gì?! Mệt tôi trước đó mấy ngày cứ nhiều lần nhắc khéo mình muốn một vài vị bản, y căn bản không có nghe đi! Chu Trạch Diên, anh biết tôi ghét anh đến thế nào không? Từ nhỏ đến lớn, anh vĩnh viễn là trung tâm của cái nhà này, nhất là ba ba, y căn bản không hề thấy tôi, trong mắt y tôi là trong suốt. Trong suốt nghĩa là gì, anh có hiểu hay không?“

Chu Trạch Diên trì độn gật đầu, rồi lại lắc đầu, hắn hiểu từ trong suốt so với em trai hắn hiểu, giống mà lại không giống nhau. Tại sao trong mắt hai người họ thế giới lại khác xa đến vậy? Nhất định là do phương thức Chu Trạch Tục nhìn thế giới không đúng!

Chu Trạch Tục lập tức nổi giận, lên án hắn: “Còn Bạch Khôn nữa! Anh ta mắt mù rồi mới thích anh, còn hùa theo bắt nạt tôi, CMN anh tự đếm thử đi, hai người bao lần len lén bỏ giun vào hộp bút của tôi hả! Làm tôi bây giờ nhìn đến chúng nó liền bị dọa sợ gần chết! Hai anh là đồ khốn kiếp!“

Chu Trạch Diên đã từ giã cái tuổi nít ranh lâu lắm rồi, giờ đột nhiên nhận ra, vận mệnh hình như đối xử với em hắn tàn khốc lắm, hắn không khỏi cảm khái: “Đến bây giờ mà chú vẫn sợ giun à? Đáng thương quá.“

Chu Trạch Tục bùng lên cơn tức: “Đây là trọng điểm sao?“

Không phải từ lâu đã biết tên khốn trước mắt này là một gã ngu ngốc đần độn à!!! Tiên sư tại sao mình phí lời với hắn làm gì!!!

Chu Trạch Diên sờ mũi, lí nha lí nhí nói: “Thật ra thì, lúc anh vừa mới tỉnh lại trong thân thể em, nghĩ đến sau này không còn được gặp em nữa, cảm thấy rất đau khổ.“

Chu Trạch Tục nhất thời im lặng, hồi lâu mới nghiến răng mắng: “Ngu ngốc.“ Con ngươi đột nhiên hồng hồng.

Chu Trạch Diên nghĩ mình hẳn nên xuất ra tình thương của anh trai, liền nói: “Đều là chuyện hồi bé, đã qua nhiều năm như vậy, đừng để trong lòng nữa, anh xin lỗi em. Sau này ai dám bắt nạt em, anh đánh hắn luôn.“

Chu Trạch Tục cúi đầu, trong mắt lóe lóe, hỏi: “Thật ạ? Ai bắt nạt em anh cũng sẽ đánh kẻ đó ạ?“

Chu Trạch Diên không chút do dự nói: “Dĩ nhiên rồi!“

Chu Trạch Tục nghiêng mặt nhìn hắn, cười nheo mắt lại, ngọt ngào kêu: “Anh trai!“

Chu Trạch Diên đắc ý giơ tay vỗ vỗ đầu nó, sao trước đây hắn không phát hiện ra, làm anh thích lắm nhỉ. Cơ mà, hình như có điểm gì là lạ?

Đến giờ cơm tối Chu Nhâm từ trên lầu đi xuống, bất ngờ phát hiện hai con trai ngồi thành hàng trên ghế, vừa nói vừa cười cùng xem Xuân Vãn phát lại. Thấy y đi tới, con út tự giác dịch ra góc ngồi.

Con lớn giơ ngón cái với đứa em, thầm thì: “5 sao, ngoan.“

Chu Nhâm: “???“ Chuyện gì đã xảy ra?

Chu Trạch Diên vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh ý bảo Chu Nhâm ngồi xuống, nói: “Ba à, anh em con đã bàn bạc kĩ lưỡng, để Trạch Tục ở căn phòng trước kia của con, đồ đạc tương đối đầy đủ, nếu em cảm thấy còn thiếu thứ gì thì nói, mai con đưa nó đi mua.“

Tầm mắt Chu Nhâm đảo một vòng quanh hai người, lặng lẽ nói: “Ừ.“

Thừa dịp Trạch Diên không chú ý, y liếc mắt cảnh cáo con út.

Chu Trạch Tục vô tội nhún vai một cái.

Mười một giờ đêm, trên lầu hai yên tĩnh, chỉ có một ngọn đèn nhìn qua gần như dung nhập vào bức tường, tỏa ra ánh sáng màu vàng cam.

Chu Trạch Diên len lén dòm qua khe cửa, rón rén mở cửa rồi đi ra, nhanh chóng chạy vào phòng Chu Nhâm nằm chếch chếch.

Chu Nhâm tựa vào đầu giường xem Ương thị tin tức, thờ ơ liếc hắn một cái, nói: “Sao lại đi chân trần?“

Chu Trạch Diên khóa trái cửa, lúc này mới vui vẻ nhảy lên giường, khoanh chân ngồi bên cạnh Chu Nhâm, nói: “Đi giày sẽ phát ra tiếng a, chẳng may bị thằng nhóc thối Chu Trạch Tục nghe thấy thì sao?“

Chu Nhâm ngạc nhiên hỏi: “Không phải con và thằng bé hòa nhau rồi à?“

Chu Trạch Diên nói: “Làm hòa cái gì?! Nó đừng nghĩ con không nhìn ra, bây giờ khẳng định nó đang âm mưu chuyện gì đó, con lười vạch trần nó thôi.“

Chu Nhâm hứng thú dâng trào, liền hỏi: “Con cảm thấy, thằng bé sẽ làm chuyện xấu gì?“

Chu Trạch Diên đảo mắt suy nghĩ hồi lâu, uể oải nói: “Đoán không được.“

Trên mặt Chu Nhâm viết mấy chữ “Ta biết mà“, không thú vị tiếp tục xem tin tức.

Chu Trạch Diên nằm xuống nhìn xem cùng y một hồi, rục rịch xuân tâm nhìn Chu Nhâm.

Trong ti vi đang đưa tin một siêu cường quốc đang định đưa quân sang nước A, Chu Nhâm xem cực kì nghiêm túc, ngay cả khóe mắt cũng không thèm bố thí cho hắn.

Chu Trạch Diên bò dậy, nhàm chán nghịch đống đồ trên bàn đầu giường, chỉ chốc lát đã biến một bàn ngăn nắp thành bãi chiến trường. Hắn tiện tay rút một cuốn album lật xem, bên trong đều là hình Chu Nhâm thời trẻ.

Khi đó Chu Nhâm hơi khác với bây giờ. Hiện tại cằm y góc cạnh rõ ràng, vóc người mơ hồ có thể thấy cơ bắp, cả người cũng tản ra mị lực của đàn ông trưởng thành. Chu Nhâm hồi trẻ cực gầy, cằm cũng nhọn hơn, mặc dù trong hình có thể nhìn ra là một mặt than chính hiệu, nhưng rõ ràng là một thanh niên tinh thần phấn chấn dương quang chói lòa.

Hồi còn rất nhỏ hắn từng xem qua cuốn album này, mỗi lần nhìn đều giống như tận mắt tham gia vào những năm tháng xa xưa của Chu Nhâm mà hắn không thể nào chạm tới.

Hắn chợt nảy sinh một nỗi mất mát khó có thể nói ra.

Quân sinh ta chưa sinh.

Chu Nhâm quay đầu nhìn sang, con trai đang u sầu cầm một cuốn album, y kinh ngạc phát hiện, trong khoảnh khắc y liền hiểu được trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Chu Nhâm đưa tay khẩy khẩy tóc mái của hắn, có chút khổ sở nhẹ giọng nói: “Trạch Diên, ta sắp già rồi.“

Bọn họ không thể cùng vượt qua những năm tháng dĩ vãng, còn tương lai, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, một ngày nào đó y sẽ già đi trước.

Chu Trạch Diên ngẩng đầu, nói: “Nếu như chúng ta biết nhau sớm một chút thì tốt rồi, nhưng người không trổ mã lớn ngần ấy, cũng sẽ không có con, thật nhức đầu.“

“…“ Sắc mặt Chu Nhâm hơi ảm đạm: “Ta cũng rất muốn chờ con.“

Chu Trạch Diên nghiêng đầu thoáng im lặng, chậm rãi nói: “Người không cần chờ con, con sẽ đuổi theo người, chúng ta cùng nhau già đi, cùng nhau nhắm mắt xuôi tay.“

Trong lòng Chu Nhâm nhất thời ấm áp, nói: “Nói lời ngốc nghếch.“

Chu Trạch Diên gãi đầu, nói: “Ơ, sao nói ra lại nghe ngu ngu vậy nhỉ? Lúc chiều con xem phim truyền hình, nghe nam chính nói ra cảm thấy cực lãng mạn luôn ấy.“

Chu Nhâm xoay người nằm xuống, ứ thèm để ý đến hắn (dỗi???).

Chu Trạch Diên còn đang cảm thấy khó hiểu, cúi đầu nhìn lại ảnh Chu Nhâm thời trẻ, chợt sửng sốt.

Trên tấm ảnh đó có in dòng chữ vàng ‘Ảnh lưu niệm hội sinh viên đại học XX · Năm 199x’, trừ Chu Nhâm, còn có một khuôn mặt quen thuộc nữa. Mặc dù cũng rất non nớt trẻ tuổi, nhưng Chu Trạch Diên liếc cái liền nhận ra, đó là Vu Thức Khiêm.

Hắn dùng chân đẩy lưng Chu Nhâm, kêu: “Ba ơi?“

Chu Nhâm ‘hửm’ một tiếng.

Chu Trạch Diên nghĩ một đống thứ, cuối cùng khép album đặt lên bàn, bò qua từ đằng sau ôm lấy Chu Nhâm, thân mật cọ cọ lên gáy y.

Cho dù không thể cùng nhau trải qua những năm tháng kia, nhưng giờ phút này có thể ở giữa thiên quân vạn mã trổ hết tài năng, có được tình yêu của Chu Nhâm, hắn may mắn biết bao.

Thời gian là thứ vô tình lãnh khốc nhất, chỉ có tình yêu là có thể đạp lên nó.

Chu Nhâm bị hắn cọ nhột, quay đầu tránh né hắn. Hắn bám riết không tha trèo qua người Chu Nhâm, ương ngạnh chui vào lòng Chu Nhâm.

Chu Nhâm bó tay với hắn: “Không ngủ thì về phòng con đi.“

Chu Trạch Diên vui vẻ nói: “Muốn ngủ muốn ngủ!“

Chu Nhăm nhắm mắt lại không để ý tới hắn nữa.

Chu Trạch Diên đợi một hồi, vỗ vỗ mặt Chu Nhâm, thúc giục: “Ba à, người mau ngủ với con đi nha.“

Chu Nhâm không mở mắt, hơi giận nói: “Ta nói là ngủ —— thức ——“

Chu Trạch Diên trừng mắt nhìn, xuống phía dưới đẩy a đẩy, chui vào trong chăn, Chu Nhâm lập tức mở mắt, vẻ mặt khẽ biến, thò tay nắm gáy áo con trai lôi ra, bực tức nói: “Đã nói không cho làm vậy nữa!“

Khóe miệng Chu Trạch Diên ươn ướt, lè lưỡi liếm liêm, say đắm nhìn Chu Nhâm, trong mắt tràn đầy yêu thương nồng nhiệt.

Chu Nhâm từ chối mấy giây, buông tay nằm thẳng.

Chu Trạch Diên đắc ý leo tới tiếp tục, biết ngay ba ba không chống cự nổi hắn bán manh vờ ngây thơ mà!!!

Khoái cảm dần dần cuồn cuộn xông tới, Chu Nhâm có chút ưu thương, tam quan đoan chính cùng manh điểm của y bị con trai đâm cho vẹo mất rồi.

Bên ngoài, con út Chu gia giơ tám móng vuốt dính lên cửa nghe lén, biểu cảm đổi tới đổi lui, máu mũi chảy xuống ba ngàn thước. Nó căm tức nghĩ, anh trai ngu ngốc cái gì cũng sai kia, không ngờ lại là thần thụ ngạo thị kỳ ba trong đám 0!!!

Tiếng chuông mười hai giờ ngân vang, ngày đầu tiên của năm mới qua đi.

Ở một góc thành phố, Bạch Tiểu Khôn đang khổ não xoắn xuýt cầm một hộp cờ vây chơi trò yêu không yêu: “Thích Trạch Diên.“

Lấy ra thêm một quân cờ, uốn lưỡi: “Thích ừm ừm.“

Lại cầm một viên: “Thích Trạch Diên.“

Lại một viên, uốn lưỡi: “Thích ừm ừm.“

Ừm ừm là chỉ ai đây?

Trời đêm tĩnh mịch, xen lẫn trời sao là đám mây trong vắt.

— Chính văn hoàn —

Bài thơ dẫn yêm sa đọa trong thế giới phụ tử văn niên thượng (x3)

君生我未生,我生君已老

君恨我生迟,我恨君生早.

君生我未生,我生君已老

恨不生同时,日日与君好.

我生君未生,君生我已老

我离君天涯,君隔我海角.

我生君未生,君生我已老

化蝶去寻花,夜夜栖芳草.

~0~

Quân sinh ngã vị sinh, ngã sinh quân dĩ lão

Quân hận ngã sinh trì, ngã hận quân sinh tảo.

Quân sinh ngã vị sinh, ngã sinh quân dĩ lão

Hận bất sinh đồng thì, nhật nhật dữ quân hảo.

Ngã sinh quân vị sinh, quân sinh ngã dĩ lão

Ngã ly quân thiên nhai, quân cách ngã hải giác.

Ngã sinh quân vị sinh, quân sinh ngã dĩ lão

Hóa điệp khứ tầm hoa, dạ dạ tê phương thảo.

~0~

Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão

Quân hận ta sinh muộn, ta hận quân sinh sớm

Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão

Hận không sinh đồng thời, ngày ngày cùng quân hảo

Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão

Ta xa quân chân trời, quân cách ta góc bể

Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão

Hóa điệp đi tìm hoa, đêm về đậu cỏ thơm.