Trọng Sinh Chi Nhân Ái

Chương 25: Lễ đính hôn




Tần Mậu khách sáo mà gật đầu về phía Khương Thiển, chờ đối phương mở lời.

Khương Thiển nhìn cậu, mang theo ý tứ dò xét, sau đó chậm rãi nói: “Thời gian anh quen biết anh hai tôi có vẻ không lâu.”

Tần Mậu không trả lời, chỉ nhìn thẳng vào mắt cậu ta.

Dường như Khương Thiển bị chấn động trước ánh mắt sắc bén của cậu, không dễ mở lời mà rời mắt: “Anh hoàn toàn không hiểu anh hai.”

Tần Mậu gật đầu: “Thì sao?”

Khương Thiển sửng sốt một chút: “Tôi không biết anh tiếp cận anh hai có mục đích gì, nhưng anh nên biết, Khương gia cũng không phải anh muốn vào là vào.”

Tần Mậu gật đầu: “Tôi biết.”

Cậu không có hứng thú nói mấy câu vô nghĩa với Khương Thiển, nói xong cất bước đi.

Khương Thiển lại chặn cậu: “Anh là con nuôi nhà họ Đường.”

Cậu ta dùng câu trần thuật mà không phải là câu hỏi.

Tần Mậu cũng không ngờ Khương Thiển sẽ biết thân phận của cậu, mà bây giờ cậu cũng dám chắc người nhà họ Khương chắc chắn cũng biết chuyện này.

Rốt cuộc Tần Mậu cũng giương mắt, lạnh lùng nhìn cậu ta: “Có phải thân phận này của tôi không xứng với Khương Ngôn Mặc?”

Hiển nhiên Khương Thiển không ngờ cậu sẽ hỏi như vậy, một lúc sau mới hừ nói: “Cũng chỉ là một đứa con nuôi không được công khai.”

Tần Mậu cười cười: “Cậu nói đúng.”

Sắc mặt Khương Thiển có hơi khó coi, có lẽ cậu ta chưa từng nghĩ Tần Mậu cứng đầu như vậy. Tần Mậu càng bình tĩnh, cậu ta càng có phần mất kiên nhẫn.

Cậu ta nhìn chằm chằm Tần Mậu, nhíu mày: “Anh chorằng anh hai sẽ vì anh mà chống lại Khương gia? Có lẽ bây giờ anh ấy đối tốt với anh, nhưng đảm bảo đến ngày nào đó anh ấy sẽ vứt bỏ anh. Huống hồ người được anh ấy ưng ý đâu chỉ có một mình anh, anh có thể ngây ngô ở bên cạnh anh ấy bao lâu?”

Tần Mậu cũng không so đo với cậu ta, gật đầu: “Cảm ơn lời khuyên của cậu.”

Thấy vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh, Khương Thiển càng nóng nảy: “Đến lúc bị đuổi, anh cũng đừng như đàn bà mà bám lấy anh ấy.”

Tần Mậu nhìn cậu, cười lắc đầu: “Thật ra thay vì nói mấy câu vô nghĩa này với tôi, tốt nhất cậu nên trực tiếp nói thẳng với Khương Ngôn Mặc, mọi người đều biết Khương nhị thiếu hiểu rõ em trai nhất, tin cậu nên sẽ cân nhắc về lời đề nghị của cậu.”

Khương Thiển cuối cùng cũng hiểu được không thể mạnh mồm với cậu, lại đen mặt thả người.

Tần Mậu đi ra đến cổng Khương trạch, không nhịn được hít một hơi thật sâu.

Đối mặt với kẻ thù kiếp trước, cậu rất vất vả để áp chế được thù hận, nhưng đối phương vẫn năm lần bảy lượt khiêu khích, nếu không phải vì kế hoạch lâu dài, cậu sẽ không thể nhịn được.

Buồn cười nhất chính là Khương Thiển cả ngày sợ hãi Khương Ngôn Mặc bị người khác cướp mất.

Nếu Khương Thiển biết Khương Ngôn Mặc tiếp cận cậu cũng chỉ vì đối phó với Đường gia, không biết đến lúc đó Khương Thiển sẽ cảm thấy thế nào.

Cậu chậm rãi bước đi, con đường này vẫn thông với nội thành, đến chân núi đã có taxi đi về nội thành.

Tần Mậu thầm nghĩ dù sao cậu vẫn có thể về nhà.

Cuối hè vẫn còn tiếng côn trùng kêu chim hót, cậu cũng không cảm thấy vắng vẻ.

Gió buổi tối chậm rãi thổi qua, đèn đường và ánh trăng kéo dài bóng cậu. Tần Mậu cứ chậm rãi bước đi như vậy, cho đến khi có tiếng còi xe truyền đến từ phía sau.

Khương Ngôn Mặc trực tiếp dừng xe trước mặt Tần Mậu, sau khi xuống xe không nói một lời mà chỉ nhìn thẳng vào mắt cậu.

Tần Mậu cũng không nói lời nào, hơi ngẩng đầu nhìn lại hắn.

“Vì sao không nói trước một tiếng mà đã đi?” Hai tay Khương Ngôn Mặc giữ chặt vai Tần Mậu, nhíu mày thể hiện hắn đang rất không vui.

Tần Mậu nhìn hắn, khẽ cười: “Khương gia có phải là nơi em có thể ở lại lâu…”

Nhưng cậu còn chưa nói xong, Khương Ngôn Mặc đã hôn cậu.

Cho đến khi Tần Mậu gần như thở dốc, Khương Ngôn Mặc mới buông cậu ra.

Nhưng hắn cũng không lùi lại, môi dán sát vào Tần Mậu, mang theo chút oán hận lại có chút bất đắc dĩ: “… Em vẫn không tin tôi.” Không đợi Tần Mậu trả lời, hắn lại khàn khàn nói: “Nhưng không sao, tôi sẽ tiếp tục chứng minh delicious peaches come.”

Tần Mậu lùi lại một chút, nghi ngờ nhìn hắn: “Chứng minh cái gì?”

Khương Ngôn Mặc nhìn cậu một lúc, kéo cậu lại gần, ấn đầu cậu vào hõm vai hắn: “Cho dù em nghe được cái gì, thấy gì, cũng đừng nghi ngờ tấm lòng của tôi dành cho em.”

Tần Mậu buồn bực ở trong lòng hắn, thức thời mà trầm mặc.

Khương Ngôn Mặc ôm cậu rất chặt: “Có lẽ em cảm thấy rất kì lạ, chúng ta quen biết chưa đến nửa năm, sao tôi có thể hiểu em. Nhưng A Mậu, tôi có lý do không thể để em đi được, em tin tôi, tôi sẽ không… Vĩnh viễn sẽ không hại em nữa.”

Tần Mậu lập tức cảm thấy khác thường, lời này của Khương Ngôn Mặc khiến cậu cảm thấy là lạ ở đâu đó, nhưng cậu cũng không hỏi, vẫn buồn bực không lên tiếng.

Khương Ngôn Mặc xoa đầu cậu, vuốt ve hôn cậu, lại thấp giọng tiếp tục nói: “Giờ việc tôi làm vẫn chưa đủ, chưa đủ để em hiểu được tấm lòng của tôi, nhưng tôi sẽ cố gắng để em tin tôi, mà còn yêu tôi.”

Ban đêm yên tĩnh, chỉ có giọng nói khàn khàn của Khương Ngôn Mặc phiêu đãng ở trong không khí.

Tần Mậu khẽ nhắm mắt lại.

Cậu có yêu, nhưng Khương Ngôn Mặc thì không.

Mà kiếp này cậu đâu còn quan tâm bản thân có yêu người này nữa.

Bây giờ cậu chỉ lo được sống, tình yêu đối với cậu mà nói đã không còn quan trọng.

Sau nay chân tướng rõ ràng, cuối cùng hai người vẫn chỉ có thể là người dưng nước lã đi ngang qua nhau, khác biệt duy nhất chính là kết cục của cậu và Đường gia, có lẽ sẽ tốt hơn kiếp trước một chút.

Trong lúc Tần Mậu thất thần, Khương Ngôn Mặc nâng mặt cậu lên, cúi đầu chăm chú nhìn cậu: ” A Mậu, tôi đã nói thì sẽ giữ lời.”

Tần Mậu nháy mắt mấy cái, tỏ vẻ không hiểu hắn đang nói gì.

Khương Ngôn Mặc hôn lên mặt cậu: “Trừ khi là đầu tôi xảy ra vấn đề, nếu không tôi sẽ không làm em bị tổn thương —— em nhớ kĩ câu này là được.”

Hắn kết thúc câu như khẽ thở dài, nhẹ nhàng lọt vào lòng Tần Mậu.

Tần Mậu nhớ, lần đầu tiên Khương Ngôn Mặc nói những lời này là trong buổi tụ họp với bạn bè của hắn hai tháng trước.

Bây giờ Khương Ngôn Mặc lại nói lại lần nữa, giọng điệu chân thành kèm theo chút quyến luyến.

Đến mức Tần Mậu cảm thấy Khương Ngôn Mặc đang thật sự hứa hẹn với cậu.

Trong mấy tháng qua lại với Khương Ngôn Mặc, Tần Mậu vẫn nhắc nhở bản thân, bất luận Khương Ngôn Mặc dịu dàng ra sao, săn sóc như thế nào, đó cũng chỉ là thủ đoạn của hắn, cũng là mê hoặc người.

Cho nên Tần Mậu chưa bao giờ để những lời Khương Ngôn Mặc nói ở trong lòng.

Nhưng giờ đây Khương Ngôn Mặc lại bộc lộ cảm xúc chân thật như vậy, trực tiếp gõ thẳng vào bức tường kiên cố trong lòng Tần Mậu delicious peaches come.

Tần Mậu cúi đầu, cũng không biết qua bao lâu, cậu cười cười, nói với Khương Ngôn Mặc: “Đi thôi, đưa em về nhà.”

Khương Ngôn Mặc không nhúc nhích, quan sát sắc mặt cậu.

Tần Mậu cười nói: “Khương tiên sinh, thật ra em cũng yêu anh.”

Ánh mắt Khương Ngôn Mặc ở dưới ánh trăng chợt lóe sáng, gắt gao nhìn cậu.

Tần Mậu nói: “Nhưng anh có thể không tin, cũng giống như em không tin chỉ mấy tháng mà anh đã có thể yêu em, vì vậy… Thật ra chúng ta có thể tạm thời vứt bỏ những điều này, ít nhất thì bây giờ chúng ta đang ở bên nhau.”

Ngẫm lại cũng thấy buồn cười, cậu và Khương Ngôn Mặc lại đang nói chuyện tình cảm ở đây.

Rõ ràng trong lòng mỗi người đều đang tính kế đối phương.

Cậu chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cậu lại già mồm cãi láo với Khương Ngôn Mặc như vậy.

Nghĩ vậy, Tần Mậu không khỏi âm thầm khinh bỉ bản thân.

Khương Ngôn Mặc lại không biết suy nghĩ của cậu, trầm mặc rất lâu, mới giống như đã nghĩ thông suốt vậy, gật đầu: “Sau này chúng ta cũng sẽ mãi ở bên nhau.”

Tần Mậu: “…”

*****

Lễ đính hôn và tiệc sinh nhật của Đường Phẩm Hạ được tổ chức vào cuối tháng.

Tần Mậu về Đường gia sớm một ngày, có liên quan việc trang trí buổi lễ, đương nhiên tất cả đều đã được chuẩn bị xong xuôi, không cần cậu ra tay hỗ trợ, nhưng cậu có thể giúp Đường nhị tỷ.

Đường nhị tỷ vẫn giữ tốt tâm tình, trong khoảng thời gian này đều là cô tự chọn món cho buổi lễ, sắp xếp chỗ ngồi cho khách, thậm chí theo Đường Phẩm Hạ may quần áo.

Người trong nhà sợ cô mệt, tuy bận rộn nhưng cô thật sự rất vui.

Chưa đến trưa hôm sau, khách khứa đã đến đủ, trong đại sảnh gần như đều là người và người.

Tuy Đường gia làm giàu muộn, nhưng danh tiếng của trùm bất động sản vẫn khiến các nhân vật có tiếng ở Giang thị đều rút thời gian đến góp mặt, cho Đường gia mặt mũi.

Tần Mậu ở trên phòng với Đường nhị tỷ, trong lòng hơi lo lắng.

Lần này Khương Thiển cũng đến, không biết giữa chừng có thể xảy ra chuyện gì không.

Mặc dù không sợ cậu ta công khai giở trò xấu, nhưng chỉ sợ cậu ta sẽ làm một cách bí mật.

Mà nỗi lo này cậu không biết nên nói thế nào với Đường nhị tỷ delicious peaches come.

Một lát sau, Đường Phẩm Hạ chạy đến nói buổi lễ sắp bắt đầu, Đường nhị tỷ lập tức cùng cậu xuống dưới.

Thân phận con nuôi nhà họ Đường của Tần Mậu vẫn chưa được công khai, vì thế một lúc lâu sau cậu mới đi xuống.

Trong đại sảnh đầy tân khách, trên bục còn có chính khách Giang thị đang đọc diễn văn,  Tần Mậu chọn một góc để ngồi, lẳng lặng nhìn căn phòng đầy náo nhiệt này.

Khiến cậu cảm thấy kinh ngạc nhất là lần này lại có sự xuất hiện của truyền thông.

Có lẽ lần này Đường gia muốn tạo thanh thế to hơn một chút, dù sao Đường Phẩm Hạ là con trai trưởng của Đường gia nên có phô trương vẫn nhất định phải có.

Trong lúc Tần Mậu thất thần, người trên bục đã đổi thành người dẫn chương trình đang tạo không khí, không biết nói chuyện gì buồn cười mà tất cả mọi người đều cười ra tiếng.

Tần Mậu lại không có tâm trạng nghe, cậu nhìn thấy Khương Ngôn Mặc ngồi cạnh Khương Thiển, hai người không nói chuyện với nhau, nhưng càng bình tĩnh như vậy, Tần Mậu lại càng lo lắng.

Đột nhiên Khương Ngôn Mặc quay đầu, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt Tần Mậu.

Cách quá xa, Tần Mậu không nhìn rõ cảm xúc trong ánh mắt hắn.

Rất nhanh Khương Ngôn Mặc quay đầu lại, Tần Mậu nhìn sườn mặt hắn trong chốc lát, cũng rời mắt.

Người hầu nhà họ Đường tìm thấy Tần Mậu, nói là mời cậu đi cùng.

Vừa đi đến trước bục, Tần Mậu lại thấy Đường nhị tỷ đi lên chuẩn bị nói cảm nghĩ.

Tần Mậu vẫn mỉm cười.

Giờ này kiếp trước, Đường gia đang rơi vào cảnh khốn cùng, hoàn toàn không có tâm tư để tổ chức sinh nhật và lễ đính hôn cho Đường Phẩm Hạ, sau đó sự việc càng trở nên nghiêm trọng, thậm chí Đường nhị tỷ còn bỏ kế hoạch về Mĩ chờ sinh…

Từ đó về sau, ác mộng lần lượt tiếp diễn, cuối cùng kết cục càng thê thảm.

Mà bây giờ may mà có cơ hội thay đổi.

Đường nhị tỷ cười vui vẻ đến như thế, buổi lễ này náo nhiệt như vậy, Tần Mậu có thể không vui?

Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy Đường nhị tỷ nói: “Tiếp theo tôi muốn mời một người lên đây.”

Cô gọi tên Tần Mậu, Tần Mậu còn đang kinh ngạc, đã bị đẩy lên bục delicious peaches come.

Đường nhị tỷ kéo cậu qua, cười nói: “Chắc hẳn mọi người đã từng nghe nói, trước đây Đường gia có nhận nuôi một cậu bé, vì quá nhiều nguyên nhân mà phải rời khỏi Đường gia. Bây giờ, tôi rất vui khi được giới thiệu với mọi người về cậu bé ngày đó, cũng là em trai tôi, Tần Mậu.”

Tần Mậu ngẩn người tại chỗ.

Đường nhị tỷ vẫn đang nói tiếp, nhưng cậu đã không còn nghe thấy gì.

Đột nhiên cậu hiểu ra vì sao hôm nay lại có phóng viên ở đây.

Có lẽ Đường nhị tỷ đã sắp xếp từ trước, cố ý chọn ngày hôm nay, đem thân phận con nuôi nhà họ Đường của cậu công khai rộng rãi.

Nhưng rõ ràng cậu đã bàn qua với Đường nhị tỷ, cậu cũng tỏ rõ thái độ không muốn công khai, mà Đường nhị tỷ cũng đã đồng ý sẽ giữ bí mật với cậu.

Vì sao Đường nhị tỷ lại tự dưng thay đổi chủ ý, cũng không bàn bạc với cậu mà đã tuyên bố chuyện này?

Kiếp trước tuyên bố thân phận của cậu là vì lúc trước bọn họ không biết Khương Ngôn Mặc sẽ tiếp cận cậu.

Nhưng Đường nhị tỷ làm như bây giờ, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng.

Trong lòng Tần Mậu rối rắm, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ tươi cười.

Trước mặt nhiều người như vậy, cậu không muốn làm mất mặt Đường nhị tỷ.

Từ lúc Đường nhị tỷ tuyên bố chuyện này, đèn pha liên tục di chuyển, có thể đoán được trang đầu của bài báo sáng mai, tất cả đều liên quan đến tin tức con nuôi nhà họ Đường.

Tần Mậu cười đến cứng mặt, cuối cùng vô tri vô giác theo Đường nhị tỷ đi xuống.

Ngay lúc đi xuống cầu thang, Tần Mậu đột nhiên ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy đôi mắt thâm trầm của Khương Ngôn Mặc đang sâu xa nhìn cậu.

Trong lòng Tần Mậu rơi lộp bộp một cái, ngay sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra mà quay mặt đi chỗ khác.

Bây giờ cậu cần phải nói chuyện với Đường nhị tỷ, còn Khương Ngôn Mặc đang nghĩ gì, cậu cũng không kịp truy cứu.