Trọng Sinh Chi Nhân Ái

Chương 4: Khương Ngôn Mặc




Đối diện hai giây, Tần Mậu không mở mắt, mỉm cười nói: “Không sao.”

Nếu cửa đầu tiên cũng không qua, vậy sau này cậu còn có thể đối phó với Khương Ngôn Mặc như thế nào?

Mặc dù Tần Mậu phát hiện chỉ cần đối mặt với Khương Ngôn Mặc, tim cậu sẽ đập liên hồi, cậu biết cậu vẫn còn yêu Khương Ngôn Mặc, vừa yêu vừa hận. Có lẽ là vì yêu quá sâu đậm nên mới bị tổn thương sâu sắc, hận đến không phai mờ được.

Khương Ngôn Mặc dẫn Tần Mậu vào phòng làm việc: “Mời Tần tiên sinh ngồi.”

Giọng nói ấm áp, nho nhã lễ độ.

Tần Mậu vội nói cảm ơn nhưng không ngồi xuống.

Khương Ngôn Mặc mỉm cười, cũng không giục cậu, lẳng lặng chờ động tác tiếp theo của cậu.

Tần Mậu không thể nói rõ cảm giác ở trong lòng, dừng một chút, mới nói: “Chào Khương tổng, tôi là ——”

“Tôi đã xem qua danh thiếp của cậu.” Khương Ngôn Mặc xoa xoa trán, chỉ vào sofa trước mặt: “Đừng khách sáo, ngồi đi.”

Bấy giờ Tần Mậu mới ngồi xuống.

Khương Ngôn Mặc nói: “Trực tiếp bắt đầu đi.”

Giọng nói nghe có vài phần mệt mỏi, Tần Mậu áp chế tâm tư cuộn trào trong lòng, nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng, mở sổ tay ra.

Cuộc phỏng vấn coi như thuận lợi, Tần Mậu chọn vài vấn đề, cũng không nhắc tới chuyện riêng tư, Khương Ngôn Mặc trả lời cũng thẳng thắn.

Sau khi kết thúc, Tần Mậu đứng lên, vươn tay về phía Khương Ngôn Mặc: “Cảm ơn Khương tổng đã dành thời gian cho cuộc phỏng vấn của chúng tôi.”

Khương Ngôn Mặc cũng đứng dậy, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu: “Hôm nay thật sự rất ngại khi để cậu chờ lâu. Như vậy đi, tôi mời cậu ăn cơm tối, bày tỏ lời xin lỗi.”

Nghe hắn xin lỗi một lần nữa, Tần Mậu cảm thấy kinh ngạc, hai mắt không khỏi nhìn nhiều hơn.

Khương Ngôn Mặc trong trí nhớ của cậu, ở trước mặt người ngoài thật sự rất nhã nhặn, nhưng lại bá đạo đối với cậu delicious peaches come…

Ngay lập tức Tần Mậu nhận ra, cậu của bây giờ, ở trong mắt Khương Ngôn Mặc, không phải là người xa lạ hay sao?

Tần Mậu không khỏi tự giễu mà cười thầm, cậu đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng không ngờ Khương Ngôn Mặc lại lễ độ như vậy, mới làm cho cậu cảm thấy bất ngờ.

Mà làm cho cậu cảm thấy bất ngờ hơn chính là, cậu lại có thể bình tĩnh đối mặt với Khương Ngôn Mặc như vậy. Ngoại trừ bối rối lúc ban đầu, cậu lại có thể một mình ở chung với Khương Ngôn Mặc hơn một tiếng.

Khương Ngôn Mặc thấy cậu không nói lời nào, hỏi: “Tần tiên sinh?”

Đương nhiên Tần Mậu không thể đáp ứng lời mời của Khương Ngôn Mặc, từ chối nói: “Cái này… Tôi thấy không cần làm phiền Khương tổng…”

Khương Ngôn Mặc cười mà nhìn cậu: “Tần tiên sinh không nể mặt tôi?”

Ở Giang thị ai lại dám làm Khương Ngôn Mặc phật ý!

Tần Mậu chậm rãi mở miệng: “… Rất sẵn lòng.”

Khương Ngôn Mặc cười rộ lên, lấy áo khoác treo trên mắc: “Đi thôi.”

Chuyện này đang theo hướng kì lạ, Tần Mậu không kịp suy tư nữa, thẫn thờ đi ra ngoài.

Trong lúc chờ thang máy, Khương Ngôn Mặc đột nhiên hỏi: “Tần tiên sinh vừa mới đến Giang thị?”

Tần Mậu ngẩn người: “… Vâng.”

Khương Ngôn Mặc nói: “Vừa mới đến đây không lâu chứ?”

Tần Mậu vâng một tiếng, sợ hắn lại hỏi tiếp, lập tức nâng cao cảnh giác lại không khỏi có chút lo lắng.

Cậu biết Khương Ngôn Mặc chỉ thuận miệng hỏi, để điều chỉnh không khí mà thôi, nhưng cậu lại sợ Khương Ngôn Mặc hỏi tiếp.

May mắn Khương Ngôn Mặc chỉ cười, không nói tiếp.

Nhìn hắn cười, Tần Mậu nhớ tới những hạnh phúc và vui sướng khi hai người chung sống… Những hạnh phúc đó, hóa ra đều là giả dối, cuối cùng lại đổ vỡ, đập tan luôn cả trái tim cậu.

Tần Mậu chợt cảm thấy đau xót, bối rối mà rời mắt đi chỗ khác.

Lại nghĩ tới những lời Hồ Niệm Cảnh nói, ở trong giới phóng viên, tính tình Khương Ngôn Mặc có phần nóng nảy và khó đối phó nhất, nhưng ai ngờ thật ra Khương Ngôn Mặc rất ôn hòa, đặc biệt là khi cười, ôn nhu, toát lên phong độ ưu nhã của một thân sĩ…

Tần Mậu đột nhiên bừng tỉnh.

Cho dù có sống lại một lần nữa, cậu vẫn giống như hết thuốc chữa mà bị Khương Ngôn Mặc hấp dẫn…

Tần Mậu ghét bản thân không biết kiên định.

Hai người trầm mặc đi đến bãi đỗ xe.

Xe của Khương Ngôn Mặc là một con Hummer màu đen, Tần Mậu đã từng ngồi qua mấy lần, sau đó Khương Ngôn Mặc lại đổi sang Lincoln. Khương Ngôn Mặc nói, không gian càng rộng càng có lợi đối với hai người khi ở bên nhau.

Nhưng thật ra là để hắn dễ dàng xuống tay với Tần Mậu hơn.

Khi đó dáng vẻ Khương Ngôn Mặc nói chuyện vừa đáng khinh vừa mê người.

Sự thật chứng minh, Khương Ngôn Mặc rất thích làm Tần Mậu đến kiệt sức ở trong xe…

Kí ức trước kia chậm rãi tái hiện lại trong đầu Tần Mậu, cậu phát hiện, toàn bộ mọi thứ đều rõ ràng như thế.

Cậu vốn không thể quên những kí ức này. Cho dù có nhớ lại, cũng chỉ có một mình cậu biết, mà người còn lại vốn không biết gì delicious peaches come.

Tần Mậu im lặng theo Khương Ngôn Mặc lên xe, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.

Có thể từ một chiếc xe mà nghĩ đến đủ loại chi tiết trước kia, cậu phải làm gì thì mới có thể giữ được tỉnh táo, không để lộ một chút sơ hở mà ở bên Khương Ngôn Mặc?

Trên đường đi Khương Ngôn Mặc hỏi khẩu vị của Tần Mậu, cậu là người thích ăn cay, nhất là mấy năm về quê, khẩu vị của cậu bị chiều hư rồi, nhưng lo đến Giang thị có ít người ăn cay, lại nói ra câu tùy ý.

Khương Ngôn Mặc cười: “Giống Tần tiên sinh như vậy thì rất dễ nuôi.”

Tần Mậu cũng cười, cậu đâu cần người nuôi.

Quả thật trước đây đã bị Khương Ngôn Mặc nuôi, nhưng đó là vì cậu quá ngu…

Tần Mậu phát hiện bản thân rơi vào hồi ức, vội vàng lấy lại tinh thần.

Cuối cùng quyết định đi đến Mặc quán, Khương Ngôn Mặc nói Mặc quán là nơi rất hợp tiếp đãi các vị khách được mời.

Tần Mậu kinh ngạc, nửa đùa: “Tôi nghe nói sau một tháng nữa Mặc quán mới khai trương.”

Khương Ngôn Mặc cười nói: “Mặc quán sẽ ưu tiên chào đón một số vị khách đặc biệt.”

Tần Mậu nhớ tới đêm hôm đó, Khương Ngôn Mặc và Khương Thiển một trái một phải dắt tay đứa bé đi vào Mặc quán, khẽ cười: “Đó là niềm vinh dự của tôi.”

Người đặc biệt nhất, Khương Ngôn Mặc đã dẫn đến mà cùng chung vui rồi, còn những người khác, có lẽ chỉ là tiện lời mà mời thôi delicious peaches come.

Giữa chừng Khương Ngôn Mặc có điện thoại, hắn nghe máy, mặc dù giọng nói vẫn ôn hòa như trước nhưng Tần Mậu nhìn thấy hắn hơi nhíu mày.

Cũng không lâu sau Khương Ngôn Mặc tắt máy, Tần Mậu không bất ngờ khi nghe hắn xin lỗi: “Trong nhà xảy ra chút chuyện, đành mời Tần tiên sinh vào hôm khác vậy.”

Tần Mậu cười nhạt: “Không sao, Khương tổng cũng bận chuyện của mình mà.”

Cậu không hỏi chuyện có nghiêm trọng hay không, lẽ ra nên hỏi một câu, nhưng theo cậu nghĩ, có lẽ là Khương Thiển gọi điện, cậu thật sự không có cách dò hỏi.

Khương Ngôn Mặc nhìn cậu: “Tần tiên sinh muốn đi đâu, tôi đưa cậu đi.”

Tần Mậu vội nói: “Không cần làm phiền Khương tổng, anh thả tôi ở đầu đường là được rồi.”

Vẻ mặt Khương Ngôn Mặc có phần khó xử, đến khi Tần Mậu bày tỏ không sao nhiều lần, hắn mới dừng xe.

Tần Mậu nói cảm ơn lần thứ hai với Khương Ngôn Mặc vì đã dành thời gian trả lời phỏng vấn của cậu, Khương Ngôn Mặc khẽ nhấc khóe môi: “Tần tiên sinh khách sáo quá. Lần sau chúng ta cùng ăn một bữa cơm, mời Tần tiên sinh một bữa dù sao cũng rất vinh dự.”

Lời khách sáo như này, Tần Mậu sẽ không ngu mà từ chối, cười nói: “Vâng.”

Cho đến khi xe Khương Ngôn Mặc đi xa, Tần Mậu vẫn còn đứng ở ven đường, nhìn chiếc xe biến mất mà xuất thần delicious peaches come.

Đây là lần đầu tiên gặp lại Khương Ngôn Mặc sau khi sống lại, Tần Mậu không biết cậu biểu hiện có tốt không, có để lộ sơ hở hay không.

Bây giờ cả người cậu đều mệt mỏi, giống như vừa đánh nhau với ai vậy, cho dù cơ thể có thả lỏng nhưng tinh thần vẫn căng thẳng.

May mắn nhất chính là… Cậu vẫn tỉnh táo mà bình tĩnh đối mặt với Khương Ngôn Mặc.

Cậu nghĩ, cậu nên bắt đầu chuẩn bị, cho dù kết quả có ra sao, ít nhất cũng phải đảm bảo Đường gia yên ổn.

*****

Sắp đến ngày hẹn gặp Đường nhị tỷ, Đường nhị tỷ khăng khăng muốn đến đón cậu.

Tần Mậu biết hiện tại Đường nhị tỷ đang mang thai, rất không muốn nhưng Đường nhị tỷ không cho cậu giải thích mà đã tắt máy, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn chờ ở khách sạn.

Giây phút nhìn thấy Đường nhị tỷ bằng da bằng thịt, Tần Mậu hoàn toàn không thể kiềm chế chua xót và kích động trong lòng.

Cậu nháy mắt mấy cái, ép bản thân không được rơi nước mắt.

Cho tới bây giờ, cậu mới thật sự cảm thấy thật may mắn khi được sống lại một lần nữa…

Kiếp trước trong lúc Đường gia bị thâu tóm, Đường nhị tỷ luôn cứng rắn chống đỡ hết sức, dẫn đến một lần cô bị bệnh nặng triền miên. Con gái nhỏ mới một tuổi của cô, vì người lớn trong nhà đều bận chuyện riêng mà không được chăm sóc chu đáo nên dẫn đến một lần bất trắc, đứa bé bị rơi xuống bể bơi, sau cùng trở thành trẻ ngốc.

Một loạt đả kích khiến Đường nhị tỷ suy sụp.

Cũng chính vì vậy, Tần Mậu mới hận Khương Ngôn Mặc quá nhẫn tâm, không thể tha thứ cho hắn.

Đường nhị tỷ xuống xe, dáng vẻ tao nhã đi vào khách sạn.

Cô lớn hơn Tần Mậu sáu tuổi, nhưng không già hơn chút nào, khuôn mặt xinh đẹp, làm át cả vẻ tráng lệ của đại sảnh delicious peaches come.

Mấy năm nay, Đường nhị tỷ càng xinh đẹp và cao quý, khó trách người ta nói, toàn bộ Giang thị cũng chỉ có một Đường nhị tiểu thư.

Tần Mậu đứng lên, gọi to một tiếng chị hai, lại nói không ra lời.

Khóe mắt Đường nhị tỷ cũng kèm theo nước mắt, vỗ vỗ bả vai cậu: “Đi, chúng ta về nhà.”

Tần Mậu bước lên phía trước đỡ Đường nhị tỷ, cùng đi lên xe.

Xe đi ra khỏi vùng nội thành, Tần Mậu vẫn cúi đầu, Đường nhị tỷ khẽ đặt tay lên mu bàn tay cậu, tìm đề tài nói chuyện với cậu, hỏi cậu sống ở quê ra sao.

Trong mắt Đường nhị tỷ, Tần Mậu chỉ là đứa em trai đã mười một năm không gặp, mà Tần Mậu nghĩ đến Đường nhị tỷ trong hai năm của kiếp trước bị khổ cực giày vò.

Một người phụ nữ duyên dáng sang trọng như vậy, dưới sự đả kích dồn dập, cuối cùng chỉ còn lại sự tiều tụy và yếu ớt delicious peaches come.

… Rốt cuộc Khương Ngôn Mặc đã dồn người nhà họ Đường đến một tình cảnh như nào.

Tần Mậu nhìn nét mặt Đường nhị tỷ, âm thầm hạ quyết tâm, lần này, cậu chắc chắn sẽ không để Khương Ngôn Mặc được như ý, sẽ không để cho sai lầm bị mắc lại.

Nửa tiếng sau, xe rẽ trái, lái vào khu biệt thư ở giữa sườn núi.

Khi Tần Mậu lên bốn được người nhà họ Đường đón về từ cô nhi viện, lần đầu đến Đường gia, cậu còn không biết đây là khu vực đắt tiền nhất Giang thị, càng không biết toàn bộ khu biệt thự này là tài sản của Đường gia, chỉ cảm thấy sửa nhà ở trên núi rất bất tiện.

Sau khi chậm rãi hiểu được địa vị của Đường gia, Tần Mậu không khỏi tự ti hơn, là Đường nhị tỷ chăm sóc cậu chu đáo, khiến cậu dần dần cởi mở.

Biệt thự của Đường gia rất xa hoa, góc bên phải cổng có một bức tượng điêu khắc ngựa phi nước đại, màu trắng tuyền, có hai người cao như thế, vừa nhìn đã thấy khí thế và sang trọng.

Căn biệt thự này chiếm phần lớn khí ức của Tần Mậu khi còn bé, cũng chứng khiến sự huy hoàng hơn trăm năm qua của Đường gia.

Tần Mậu ngồi ở trong xe, lại không dám xuống xe, càng không dám đến gần.

Cuối cùng vẫn là lái xe mở cửa cho hai người.

Tần Mậu ngẩn ngơ đi theo Đường nhị tỷ vào biệt thự.

Trong phòng khách đã có rất nhiều người ngồi từ trước, nhìn thấy Tần Mậu, sắc mặt đều không giống nhau.

Đường nhị tỷ nhìn qua một vòng, đột nhiên gọi to: “Đường Phẩm Hạ, xuống đây, anh nhỏ của em đến rồi này delicious peaches come!”

Nói xong, cả người cô giống như thay đổi hoàn toàn, không còn vẻ cao sang ở bên ngoài mà đi thẳng đến sofa, vẫy tay gọi Tần Mậu: “Qua đây ngồi, gặp cha mẹ một chút.”

Tần Mậu trố mắt đứng nhìn, Đường nhị tỷ bây giờ là người đang mang thai, nhưng vẫn hoạt bát hiếu động như vậy, cậu thật sự vừa căng thẳng vừa cảm thấy buồn cười.

Do đó, căng thẳng trong lòng cậu cũng giảm đi không ít.

Cha Đường và mẹ Đường bảo dưỡng khá tốt, tình cảm của họ đối với đứa con nuôi là cậu, không thể nói rõ sâu đậm bao nhiêu, nhưng trong mười một năm qua, họ cũng không ngăn cản đứa con thứ đối tốt với Tần Mậu, mà còn cả của cải vật chất, họ cũng chưa từng để Tần Mậu phải thua thiệt.

Trong hai năm Đường gia gặp nạn, cha Đường và mẹ Đường biết được là do Khương Ngôn Mặc gây khó dễ, họ cũng không giận cá chém thớt lên cậu delicious peaches come.

Tần Mậu nhìn đôi vợ chồng đang bình tĩnh nhìn cậu, khóe mắt chua xót, khẽ gọi: “Cha, mẹ.”

Cả cha Đường và mẹ Đường đều gật đầu, mẹ Đường dịu dàng nhìn cậu: “Lớn rồi, còn cao hơn cả trong ảnh.”

Đường nhị tỷ cười nói: “Mẹ, đợi lát nữa rồi chúng ta ôn chuyện.” Rồi lại nói với Tần Mậu: “Ở đây chưa từng thay đổi gì hết, chắc chắn em sẽ không cảm thấy lạ, ngồi đi.”

Trong phòng khách còn có Đường đại tỷ và chồng cô, con trai của cô, thân thích và người trong dòng họ cũng ở đây, Tần Mậu chào hỏi từng người xong, mới dám ngồi xuống.

Đường nhị tỷ nhìn một chút, còn thiếu một người, ngẩng đầu gọi to: “Đường Phẩm Hạ, mau lăn xuống đây nhanh lên!”

Rất nhanh nghe thấy tiếng dép lê loẹt xoẹt đi đến.

Giống như trước đây, mỗi lần Đường Phẩm Hạ trốn ở trong phòng chơi game, Đường nhị tỷ sẽ hét to gọi y xuống.

Còn nhớ rõ Đường Phẩm Hạ hồi bé, rất thích đi dép người lớn, mỗi lần đi trên cầu thang đều tạo ra tiếng động loạt xoạt, vô cùng đáng yêu.

Lần này Tần Mậu nghe được, chỉ cảm thấy thân thiết không thôi, không khỏi cười rộ lên.

Đường Phẩm Hạ chậm rãi đi đến trước mặt cậu, chào hỏi: “Anh nhỏ đến rồi à.”

Tần Mậu cười gật đầu, rất muốn xoa đầu y.

Đường Phẩm Hạ dường như đoán được ý cậu, liếc cậu một cái, mặt không chút thay đổi mà đi ra ngoài.

Tần Mậu bật cười.

Xem ra Đường Phẩm Hạ quả thật không nói chuyện đã gặp cậu với người nhà họ Đường.

Thật là một đứa trẻ ngoan, mấy năm nay Đường nhị tỷ dạy dỗ y không tệ.

Nhưng lần trước cậu lừa y nói là đến Giang thị chơi, theo tính cách của y, chắc chắn sẽ giận cậu.

Tần Mậu nhớ tới kiếp trước khi Đường gia gặp chuyện không may, Đường Phẩm Hạ giống như trưởng thành trong một đêm, cậu lại không kìm nén được mà cảm thấy chua xót.

May là mọi người vây xung quanh, dời sức chú ý của cậu đi.

Tiếp theo nhà bếp bắt đầu mang thức ăn lên, mọi người ngồi trên bàn cơm mà nói chuyện.

Phần lớn đều hỏi cuộc sống sinh hoạt mấy năm nay của Tần Mậu, cậu thành thật trả lời. Còn nói đến Tần Mậu khi còn bé, Đường nhị tỷ hào hứng đến nỗi chạy về phòng lấy album ảnh hồi bé của Tần Mậu ra, sau đó lại một trận náo nhiệt.