Trọng Sinh Chi Nịch Sát

Chương 57




Cảnh Tưởng Trạch Thần bị nhân viên đoàn phim vội vàng đưa đến bệnh viện đã bị những phóng viên giải trí luôn túc trực ngoài trường quay thấy được, tin tức Tưởng Trạch Thần ‘Không rõ nguyên nhân bị thương khi quay phim’ lập tức được tung lên mạng, đợi đến khi đám người đạo diễn thăm bệnh quay về và tiếp nhận phỏng vấn, tin tức này mới được chứng thực.

Trong cuộc phỏng vấn, đạo diễn đầu tiên là công bố lại quá trình và tình trạng bị thương của Tưởng Trạch Thần, sau đó vô cùng tán dương tinh thần giúp người làm niềm vui cùng đạo đức nghề nghiệp tự nguyện mang thương ra trận để bộ phim hoàn thành đúng tiến độ của cậu. Ông còn phủ định suy đoán cho rằng khâu chuẩn bị của đoàn phim thiếu an toàn, tỏ vẻ đây chỉ là một tai nạn do diễn viên sơ xuất, cuối cùng, ông tình nguyện đưa ra đoạn video quay lại lúc ấy để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người.

Mà lúc này, Tô An Ny được đưa về nhà và tinh thần đã ổn định lại đang đứng ngồi không yên, cuối cùng vẫn vội vàng chạy tới bệnh viện thăm Tưởng Trạch Thần đang bơi trong nước sôi lửa bỏng vì bị anh trai quản nghiêm.

Vừa thấy Tưởng Trạch Thần nằm ở trên giường bệnh, Tô An Ny đã nước mắt lã chã, liên tục xin lỗi, hối hận vì bản thận vụng về sơ sẩy, còn liên lụy tới người khác. Dưới việc không biết làm thế nào, Tưởng Trạch Thần không thể không lần nữa vắt nát óc tìm từ an ủi, cũng tỏ vẻ trên tay mình chỉ bị cứa một vết hơi sâu mà thôi, căn bản không phải chuyện gì lớn lao, nếu cậu thấy cô bé gặp phiền toái mà không ra tay giúp đỡ thì đó mới là nhân phẩm có vấn đề, hiện tại hết thảy đã giải quyết hoàn mỹ cho nên cô không cần quá mức để bụng.

“Có điều, anh hy vọng em sẽ không bởi vì một việc nhỏ lần này mà sinh ra cảm giác sợ hãi và kháng cự với cáp treo, dù sao đã làm diễn viên thì không thể thoát khỏi chuyện này được. Anh tình nguyện giúp đỡ em cũng là vì cảm thấy em là một diễn viên thật lòng nghiêm túc và yêu nghề, hơn nữa còn có tinh thần trách nhiệm, anh không muốn em xảy ra chuyện gì rồi ảnh hưởng tới tiền đồ sau này.” Tưởng Trạch Thần chuyển giọng, thu lại tươi cười, biểu tình trở nên nghiêm túc, “Lúc này anh cũng không trách em, nhưng anh hy vọng em có thể rút ra bài học, đừng để cáp treo và mấy động tác võ thuật đánh bại mà chính em phải đánh bại chúng nó, thực sự trở thành một diễn viên đủ tư cách. Nếu em không làm được điều này thì sự hy sinh của anh đã hoàn toàn uổng phí.”

“Em đã biết, em nhất định sẽ cố gắng vượt qua, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống như vậy nữa.” Đôi mắt Tô An Ny đỏ hồng, lia lịa gật gật đầu, tựa như đã hạ quyết tâm.

Nhẹ nhàng thở phào, Tưởng Trạch Thần nở nụ cười thật tươi. Cậu thích đóng phim, cho nên cũng hy vọng diễn viên cũng yêu nghề giống cậu sẽ bước đi được xa hơn trên con đường này, không gặp cảnh nửa đường chết non. Tuy rằng năng lực của cậu không nhiều, có thể giúp được cũng rất ít, nhưng tóm lại cũng vẫn muốn tận tâm tận lực.

Lời Tưởng Trạch Thần nói nghe vào trong tai Tô An Ny có vài phần tuyên truyền và giác ngộ, so với an ủi, cổ vũ cùng chờ đợi như vậy càng có thể làm cho cô bé nhanh chóng tỉnh lại và đứng lên, có tin tưởng tiếp tục đối mặt với những chuyện sắp xảy ra trong tương lai.

Hạ quyết tâm, tâm tình cũng không lo sợ uể oải như trước nữa, Tô An Ny cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười ngượng ngùng, cùng Tưởng Trạch Thần tán gẫu linh tinh, mà Tưởng Trạch Hàm vẫn luôn ngồi ở trên ghế cách đó không xa, cảm xúc trong lòng phức tạp đến khó nói thành lời.

—— Rõ ràng anh vẫn luôn nhìn cậu, vẫn chú ý cậu mỗi thời mỗi khắc, nhưng anh lại không hề biết rằng em của anh đang trưởng thành rất nhanh. Cậu trở nên dũng cảm, trở nên kiên cường, trở thành người có lý tưởng để theo đuổi nhưng lại vẫn thiện lương săn sóc người khác. Cậu đáng giá để mọi người yêu thích, hấp dẫn ánh mắt của mọi người — cậu cũng đã muốn không chỉ thuộc về mình anh.

Hình ảnh về đứa bé ngây thơ khờ dại hoàn toàn ỷ lại anh ở trong lòng dần dần vỡ vụn, rồi những mảnh vụn ấy lại từ từ xếp thành một hình ảnh mới. Hình ảnh mới là một thiếu niên rực rỡ chói mắt, phong thái bức người, cậu có năng lực phán đoán, có lý tưởng cùng mục tiêu của chính mình, và còn nguyện ý trả giá bằng thật nhiều nỗ lực — cậu là một con người đã trưởng thành, nhân cách độc lập, không cần phụ thuộc vào bất cứ người nào cũng có thể tự xây dựng một tương lai tốt đẹp cho mình.

Tưởng Trạch Hàm có thể nhìn ra trong mắt Tô An Ny tràn đầy cảm kích cùng khát khao và ái mộ, tuy rằng phần tình cảm này cũng không sâu sắc nhưng chỉ cần một mầm non bé nhỏ cũng đủ để nó phát triển thành cái cây xum xuê.

—— Nhưng, anh không muốn cho nó lớn dần, không thể cho nó lớn dần.

“Hê, không nghĩ tới đạo diễn thực sự cho công bố tình huống lúc ấy ra ngoài.” Tưởng Trạch Thần hai mắt sáng lên, nhìn tin tức mới xuất hiện trên các báo mạng – không hề phát giác được những suy nghĩ đang cuộn trào gào thét trong lòng huynh trưởng đại nhân nhà mình – cậu down đoạn video từ trên mạng xuống và cùng Tô An Ny ngồi xem — dù sao bọn họ không biết khi nào sẽ phải ứng phó với đám phóng viên, cập nhật tin tức cần thiết là không thể thiếu. “Đạo diễn còn rất tốt bụng, ông không công bố đoạn phim chúng ta luống cuống tay chân, những hình ảnh công bố ra ngoài đều rất tuyệt… A? Cảnh anh rõ ràng bị cắt một miếng ở cánh tay nhưng vẫn bình tĩnh an ủi em thật đẹp trai phong độ muốn chết! Anh tin rằng nếu đoạn video này được lan truyền rộng rãi thì chắc chắn độ nổi tiếng của anh phải tăng lên mấy… Hự… Phần…?”

Bộ dáng vốn đang cao hứng phấn chấn hoa chân múa tay vui sướng trong nháy mắt như bị một chậu nước lạnh đổ ào lên đầu, âm điệu cũng từ đắc ý hứng khởi biến thành cẩn thận thấp thỏm. Nguyên nhân ư, đương nhiên là thời điểm Tưởng Trạch Thần đang ha ha cười lại thoáng nhìn qua bộ dạng hung ác của anh hai nhà mình, khiến cậu đến cả trái tim cũng ẩn ẩn phát run…

Khí thế bạo quân có thể làm cho kẻ thần kinh thô như Tưởng Trạch Thần sợ tới mức chân tay co rúm như thế đương nhiên cũng ảnh hưởng tới cô bé Tô An Ny. Tự biết chính mình làm hại Tưởng Trạch Thần bị thương, cho nên đại khái không được ông anh hai ‘cuồng em’ này hoanh nghênh, Tô An Ny chỉ kiên trì được một lát rồi cũng phải thức thời rời đi vì chịu không nổi cảm giác áp bách cường đại của ai đó. Mà lúc này, Tưởng Trạch Thần cũng nhận được điện thoại của Lê Chu vì cậu ta vừa mới biết được chuyện.

Phất phất tay, lặng lẽ nói câu ‘Gặp lại nhé’ với Tưởng Trạch Thần đang nghe điện thoại, Tô An Ny đẩy ra cửa phòng bệnh rồi đi vào hành lang bệnh viện. Cô biết Tưởng Trạch Hàm đã tốn rất nhiều sức lực để ngăn cản phóng viên vào tận đây hỏi han lung tung, gây trở ngại cho Tưởng Trạch Thần dưỡng thương, cô biết ngay khi cô vừa rời khỏi bệnh viện thì sẽ phải đối mặt với hàng chục chiếc micro chĩa vào mình — có điều, đó cũng là chuyện cô không thể trốn tránh.

Vừa đi thang máy xuống tầng trệt của bệnh viện, quả nhiên thấy đã có không ít phóng viên ngồi xổm canh giữ ở cửa, Tô An Ny hít sâu vào một hơi rồi đi về ra ngoài, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt cô vẫn sưng đỏ như cũ.

“Thực xin lỗi, lần này là do tôi gây ra sai lầm, Tưởng Trạch Thần vì cứu tôi mới bị liên lụy đến phải nằm viện.” Không nghe vấn đề từ các phóng viên, Tô An Ny chỉ chậm rãi bước đi, cố gắng thật bình tĩnh, giọng nói hơi hơi phát run nhưng lại rất trịnh trọng, “Tôi… Vô cùng cảm ơn anh ấy, anh ấy không chỉ cứu tôi mà còn động viên tôi, tuy rằng tuổi tác không chênh lệch là mấy nhưng anh ấy là diễn viên mà tôi kính trọng nhất!”

Mỗi ngày trong giới giải trí đều sẽ có một ít scandal hoặc gièm pha, bởi vì Tưởng Trạch Thần bị thương không nghiêm trọng lắm, hơn nữa những diễn viên và nhân viên trong đoàn phim luôn là những người vui vẻthân thiết nên cũng không có gì đáng giá để các phóng viên bới móc. Vì thế đám phóng viên rất nhanh đã đem sự chú ý chuyển qua nơi khác, dư luận cũng từ từ bình ổn, cũng chỉ có nhóm fan của Tưởng Trạch Thần là vẫn quan tâm tới thương tích của cậu.

Trong lúc dưỡng thương, Tưởng Trạch Thần đã thành công thuyết phục anh hai nhà mình hủy bỏ lệnh cấm và trở về đoàn phim, quay cho xong phần diễn còn lại của mình. Tình trạng của Tô An Ny coi như cũng khá tốt, nhờ trải qua sự cố lần này mà cô bé càng thêm cẩn thận ổn trọng. Tuy rằng vượt qua khốn cảnh cũng không phải là chuyện một sớm một chiều liền được, nhưng chỉ cần tất cả phát triển theo hướng tốt đẹp thì như vậy đã là thành công.

Vì Tưởng Trạch Thần bị thương nên tiến độ quay phim cũng kéo dài thêm một thời gian ngắn. Có điều, Tưởng Trạch Thần mang thương ra trận cũng phát huy vô cùng tốt, rất nhanh đã diễn xong phần của mình, không có vấn đề quá lớn gì xảy ra.

Rời khỏi đoàn phim, Tưởng Trạch Thần ở lại Tưởng gia một ngày, được Tưởng phu nhân cẩn thận chiếu cố sau đó liền về lại trường, bắt đầu cuộc sống đại học của mình tùy rằng hơi muộn một chút. Đoạn thời gian này cậu tương đối nhàn nhã, bởi vì Tưởng Trạch Hàm cùng Tống Nhạc đã nhất trí trước khi cậu khôi phục hoàn toàn thì những lịch trình sắp xếp cho cậu sẽ bị ngưng hết.

Trong lớp chuyên ngành của trường đại học, Tưởng Trạch Thần cũng nhận được đãi ngộ của ‘Học sinh giỏi’ – điều mà từ khi tốt nghiệp tiểu học cậu chưa từng được nếm qua, tuy rằng sinh viên vượt qua vòng phỏng vấn rồi vào học tại trường Sân khấu điện ảnh này dù ít hay nhiều đều có thiên phú biểu diễn, nhưng loại thiên phú ấy ở trước mặt cái tên giảo hoạt như Tưởng Trạch Thần lại có vẻ non nớt vô cùng.

Mỗi lần đi học, Tưởng Trạch Thần đều là người đầu tiên được kêu lên làm mẫu, mặc dù có thời điểm cũng làm ra không ít chê cười, nhưng tính cách Tưởng Trạch Thần rất thoải mái, cho dù là mất mặt cũng không để ý.

Bởi vì có cùng hứng thú và khát vọng tương lai, Tưởng Trạch Thần cảm thấy đặc biệt yêu thích bầu không khí trong trường đại học của mình, cậu rất nhanh thân thiết với hầu hết các bạn học, cậu cũng rất vui lòng chia sẻ bí quyết khi diễn cho người khác.

Giống như Tưởng Trạch Thần, Lê Chu cũng rất nhanh thân thiết với gần hết đám bạn học trong lớp kia, hơn nữa quan hệ giữa Tưởng Trạch Thần và Lê Chu không phải chỉ là tốt bình thường. Hai lớp nhờ có hai người mà thường xuyên tụ tập với nhau, nghiễm nhiên giống như là một tập thể lớn vậy.

Càng làm cho Tưởng Trạch Thần có chút kinh ngạc lại có chút mừng thầm chính là, thái độ của Tô An Ny từ sau lần cậu ‘Anh hùng cứu mỹ nhân’ đã chủ động hơn rất nhiều, có khi cô còn tìm cậu hỏi về nội dung chủ chốt của bộ phim, có khi chỉ là cùng tám chuyện và đi ra ngoài chơi đùa. Mà khiến Tưởng Trạch Thần không thể tin được chính là, Tô An Ny cũng là học sinh của đại học Sân khấu điện ảnh B thị, còn học cao hơn cậu một lớp, là đàn chị…

[Nhật: Trước đây Thần Thần không biết + khách sáo nên xưng hô anh em (Chính xác là ta quên xừ mất chi tiết này), tự thấy giờ mà xưng hô chị em kỳ quá nên cứ để nguyên vậy nhé, xưng anh em cũng k có sao mà, tính ra đáng nhẽ chú-cháu á =))]

Người đầu tiên phát hiện ‘gian tình’ giữa hai người là Lê Chu. Mỗi lần Tô An Ny đến tìm Tưởng Trạch Thần, cậu ta đều sẽ bỡn cợt chớp chớp mắt, sau đó đợi khi Tô An Ny rời đi thì u oán kéo ống tay áo của cậu, lên án cậu tính toán đổi CP, lần nào cũng khiến Tưởng Trạch Thần hận không thể phun đầy huyết lên mặt cậu ta.

Dần dần, trong trường học bắt đầu truyền ra tin đồn đàn chị Tô An Ny đang theo đuổi Tưởng Trạch Thần, mà sau khi hai người cùng nhau đi dạo phố bị phóng viên phát hiện, scandal [Diễn giả, yêu thật, anh hùng cứu mỹ nhân rồi phát sinh tình cảm] của Tưởng Trạch Thần cùng Tô An Ny cũng lan truyền sống động như thật. Có điều, hai người đều duy trì thái độ phủ định việc này trước đám phóng viên, tỏ vẻ bọn họ chỉ là bạn bè mà thôi.

Kỳ thực, Tưởng Trạch Thần cũng không phản đối việc có một đoạn hò hẹn yêu đương với Tô An Ny, dù sao qua tiếp xúc, cậu vẫn rất có thiện cảm với cô bé ngượng ngùng nhưng nghiêm túc này. Chỉ tiếc thái độ của Tô An Ny với cậu vẫn luôn là nhiệt tình thân mật nhưng chưa từng có ám chỉ muốn hẹn hò, ngược lại là biến thành Tưởng Trạch Thần không hiểu ra sao, làm không rõ đối phương có phải thật sự chỉ muốn đơn thuần làm bạn bè hay không.

—— Thần kinh luyến ái của Tưởng gia nhị thiếu thật ra rất thô, cậu có thể thâm tình chân thành trên màn ảnh, nhưng đây chẳng qua là bắt chước thôi, nếu luận về thế giới tình cảm chân chính, cậu vẫn trống rỗng như cũ.

Tưởng Trạch Thần đã hẹn hò với nhiều cô nàng nhưng không hiểu được tình yêu, cậu chưa hề yêu bất cứ một người nào. Tình cảm sâu sắc nhất của cậu đối với các cô gái cũng chỉ là yêu thích khuôn mặt và thưởng thức tích cách mà thôi. Mà những cô gái được nhãn giới cao như Tưởng gia nhị thiếu chiếu tới thì phần lớn cũng sẽ không tiếp nhận tình cảm của cậu, đối với cậu thường là xem thường và trốn tránh. Mà về những cô nàng đã từng là tình một đêm hoặc hẹn hò với cậu, nói thô tục một chút thì cũng chỉ là ‘bạn giường’ để đáp ứng nhu cầu lẫn nhau mà thôi.

—— Tưởng Trạch Thần hẳn là may mắn, cậu chưa hề phải đóng bộ phim tình yêu nào quá nghiêm túc, bằng không với kẻ kinh nghiệm yêu đương bằng 0 như cậu thì chắc chắn sẽ thất bại thảm hại.

Bởi vì thế giới tình cảm trống không cùng mù mờ với tình yêu chân chính khiến Tưởng Trạch Thần nhìn không ra luyến mộ che giấu dưới sự tự ti của Tô An Ny, cũng không nhìn ra được khi Tưởng Trạch Hàm phát hiện cậu cùng với Tô An Ny càng ngày càng thân thiết, anh sẽ không tự giác mà toát ra phẫn nộ, bất an cùng nôn nóng.

—— Không, phải nói, Tưởng Trạch Thần cũng cảm thấy tính tình anh hai nhà mình càng ngày càng kém, dường như là từ sau khi cậu bị thương bắt đầu, áp suất xung quanh Tưởng Trạch Hàm vẫn luôn rất thấp, một bộ chớ lại gần ta.

Có điều, dù sao thời gian cậu bị thương cũng đã qua thật lâu, Tưởng Trạch Thần cũng không cho rằng Tưởng Trạch Hàm sẽ vẫn canh cánh trong lòng đến hiện tại. Có lẽ là công ty lại xảy ra chuyện phiền phức? Hoặc là đường tình yêu của anh chông chênh, thái độ đối phương luôn mơ hồ không quyết tâm?

Vừa nghĩ tới Tưởng Trạch Hàm cùng Trương Dĩnh sẽ yêu nhau tận bốn năm mới có thể thành người nhà, Tưởng Trạch Thần cảm thấy áp suất thấp của đại ca nhà mình đã có nguyên nhân rõ ràng rồi…

—— Sau đó, dưới tình huống không hề dự đoán trước, Tưởng Trạch Thần được Tưởng Trạch Hàm dẫn vào phòng làm việc của anh ở Tưởng thị. Sau đó nữa, một hợp đồng toàn quyền đại diện cổ phần công ty được đặt trước mặt cậu, bên cạnh còn có vài sổ sách kế toán khiến cậu đau đầu không ngớt.

Tưởng Trạch Thần chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn hướng Tưởng Trạch Hàm, lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua luật sư bên cạnh.

“Tiểu Thần, em có nhớ lần trước anh đã đề nghị mua cổ phần trong tay em không?” Tưởng Trạch Hàm hít sâu một hơi, tựa hồ có chút khẩn trương mà giao mười ngón tay với nhau. Hai mắt Tưởng Trạch Thần lóe lóe, đời này, cuối cùng cậu cũng có thể nhìn thấy Tưởng Trạch Hàm khẩn trương sao?

“Em nhớ anh ạ.” Tưởng Trạch Thần gật gật đầu, trong lòng thực bình tĩnh. Từ sau lần Tưởng Trạch Hàm nói ra, cậu đã luôn suy nghĩ chuyện này, cũng làm chuẩn bị tốt để nghênh đón nó.

“Sau đó anh lại suy nghĩ rất lâu… Hiện nay anh vẫn chưa thể thu mua cổ phần trong tay em được, hơn nữa… Mẹ hình như rất để ý tới chúng, đại khái cũng sẽ kiên quyết không đồng ý.” Tưởng Trạch Hàm trầm ngâm, thong thả nhấn mạnh từng chữ, Tưởng Trạch Thần chưa từng thấy anh do dự như thế. “Nếu em tin tưởng anh hai thì… em có thể giao quyền đại diện toàn bộ cổ phần cho anh không? Đương nhiên, anh chỉ đại diện thôi, toàn bộ tiền hoa hồng đều thuộc về em, nếu em không đồng ý thì cứ nói ra suy nghĩ…”

“…Anh hai, có phải anh lại gặp chuyện như hồi trước hay không? Ban giám đốc không đồng ý đề án của anh à?” Tưởng Trạch Thần không trả lời mà hỏi ngược lại.

“Đúng vậy.” Tưởng Trạch Hàm giơ tay lên bóp trán, “Lần này anh xem trúng một mảnh đất, nhưng mà…” Nhếch môi, trong mắt Tưởng Trạch Hàm tràn đầy tự tin, “Lần này anh tuyệt đối sẽ không thất bại nữa!”

“Dạ, em tin tưởng anh hai lần này chắc chắn sẽ thành công.” Tưởng Trạch Thần nở nụ cười, cầm lấy chiếc bút trước mặt, tùy tay lật lật hợp đồng sau đó cậu phát hiện những điều khoản trong này làm đầu óc cậu ong ong, dứt khoát không thèm nhìn nữa, cậu hỏi, “Em chỉ cần ký tên trong này thôi phải không anh? Còn cần phải làm gì nữa không?”

Thật không ngờ em trai đáp ứng nhanh và dứt khoát như thế, Tưởng Trạch Hàm sửng sốt một hồi mới nói, “Không cần nóng vội như thế, em nên tìm luật sư tin cậy để tham khảo về hợp đồng, còn có mẹ nữa…”

“Em tin tưởng hợp đồng do anh hai lập luôn luôn hoàn mỹ, làm cho người ta không tìm được sai lầm, về phần mẹ thì em sẽ tự nói.” Tưởng Trạch Thần không do dự đánh gãy lời của anh, “Em đã đủ mười tám tuổi rồi, cổ phần công ty em có thể tùy tiện xử lý. Hơn nữa em cũng đã quyết định từ sớm rồi, lần trước anh đưa ra đề nghị em đã có quyết định, có thể lấy tiền và còn không cần gánh trách nhiệm, cớ sao không làm? Nhưng anh hai cũng đừng làm cho cây tiền của em chết khô nha, bằng không em khẳng định không để yên cho anh đâu!”

Nhìn em trai thoải mái chớp chớp mắt, sau đó cúi đầu ký tên lên hợp đồng, Tưởng Trạch Hàm không hề có cảm giác thoải mái cùng khoái trá vì đạt tới mục đích, ngược lại chẳng biết tại sao, anh càng tăng thêm vài phần thấp thỏm bất an.

—— Em trai luôn luôn tín nhiệm anh, cũng không thích gánh vác trách nhiệm công ty cho nên cậu mới không hề chần chừ ký tên vào hợp đồng, cũng không có gì không đúng… Cho dù rõ ràng hết thảy đều rất thuận lợi nhưng vì sao anh vẫn thấy bất an?

—— Hoặc là nói, bởi vì hết thảy đều quá thuận lợi, thuận lợi vượt cả dự liệu của anh, cho nên anh mới không xóa tan được sự bất an này?