Trọng Sinh Chi Nuông Chiều Quân Hậu

Chương 38




Bên trong Ý Tường cung, Lâm Ô quỳ trên mặt đất, Việt Trạch đứng bên cạnh Thái Quân Hậu vừa nhìn hắn vừa nói "Ngươi nhanh đem những lời vừa nói với ta nói lại lần nữa cho Thái Quân Hậu nghe."

Lâm Ô nói "Nô tham kiến Thái Quân Hậu, Thái Quân Hậu, khi nảy Hoàng Thượng nhận được một phong thư của Tiêu Khương đại nhân gửi đến, sau khi Hoàng Thượng đọc xong thì liền vội vàng xuất cung."

"Ngươi có biết bên trong bức thư đó nói gì không?" Nguyên Nghĩa đứng bên cạnh mở miệng hỏi.

"Nô không nhìn được, sau khi Hoàng Thượng đọc xong Hàn Xu đại nhân đã đem bức thư kia thu lại."

Tầm mắt Thái Quân Hậu dừng trên người Lâm Ô, sau đó lại nhìn sang Nguyên Nghĩa "Ngoài cung dạo gần đây có tin tức gì không?"

"Tạm thời không có, Thái Quân Hậu hỏi như vậy có phải chính là đang cho rằng nội dung bức thư mà Tiêu Khương đại nhân gửi đến có liên quan đến Liễu thị quân?"

Thái Quân Hậu gật đầu "Nếu thật là như thế, những người đó chỉ sợ là đã bị Diệp Kỷ Đường xử lý."

"Ngài có cần nô phái người đi tìm hiểu hay không?"

"Không cần, nếu Liễu thị kia đã đem bí mật nói cho Diệp Kỷ Đường biết, chắc chắn sắp tới sẽ xuất hiện động tĩnh, trước mắt chúng ta cứ chờ xem."

"Vâng"

________________

Từ sau khi hồi cung đến nay, Lục Yến Tu vẫn luôn có cảm giác dường như Diệp Kỷ Đường có điều gì đó muốn nói với hắn nhưng lại thôi, có một lần hắn bắt gặp tầm mắt của Diệp Kỷ Đường dừng trên người hắn một lúc lâu, khiến hắn cảm thấy có chút không được tự nhiên, hắn đem Tiểu Cầu đang nằm trong lòng mình đặt xuống, sau đó đi đến bên cạnh Diệp Kỷ Đường, giật lấy cuốn sách trên tay nàng, giọng điệu nghiêm túc nói "Hoàng Thượng, tại sao mấy ngày nay nhìn nàng giống như là đang có tâm sự rất nặng nề, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"

Diệp Kỷ Đường đưa tay kéo Lục Yến Tu vào lòng mình, chôn đầu vào cổ hắn, sau đó lại im lặng không nói một lời, nàng như vậy khiến Lục Yến Tu có chút mờ mịt, hắn cảm thấy dường như lúc này Hoàng Thượng đang rất yếu ớt, hắn duỗi tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, ân cần nói "Hoàng Thượng, dù cho đã xảy ra chuyện gì đi nữa, ta vẫn sẽ luôn ở cạnh nàng."

"Yến Tu, đồng ý với ta, vĩnh viễn không bao giờ buông tay ta có được không?" Diệp Kỷ Đường khàn khàn nói, càng nói tay càng ôm chặt lấy hắn, phảng phất như là đang nắm chặt lấy cọng rơm chặt cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

"Tại sao nàng....."

Chưa kịp nói dứt lời, Lục Yến Tu đã bị Diệp Kỷ Đường ôm ngang lên, nàng một mạch ôm hắn đi thẳng đến bên giường, sau đó đặt hắn xuống, bản thân cũng áp lên người hắn, hung hăn hôn lên môi hắn, phảng phất còn mang theo một tia điên cuồng.

Diệp Kỷ Đường cũng tự biết bản thân nàng đã có chút mất khống chế, nhưng bản năng thương tiết của nàng đối Lục Yến Tu vẫn luôn phát huy, nên Lục Yến Tu cũng chưa cảm thấy có gì gọi là quá khó chịu, chỉ là bị nàng gắt gao cắn nuốt như vậy, khiến hắn cảm thấy thân thể như đang cùng nàng tương liên.

Tiếng khóc thút thít của Lục Yến Tu thỉnh thoảng cứ vang mãi không ngừng, mãi cho đến tận khuya mới dừng lại, lúc này Diệp Kỷ Đường cũng đã tỉnh táo hơn không ít, nàng nhìn Lục Yến Tu hiện giờ đã bị nàng dày vò thê thảm, chỉ cảm thấy cả lòng đều đau, nàng cẩn thận đem tiểu nhân nhi ôm vào lòng mình, hốc mắt phiếm hồng "Thực xin lỗi, Yến Tu thực xin lỗi."

"Không có việc gì, Hoàng Thượng."

Giọng nói của Lục Yến Tu có chút khàn khàn, tuy rằng cả người hắn giờ đây đã không còn chút sức lực, hơn nữa còn thập phần cảm thấy không thoải mái, nhưng hắn vẫn như cũ ôm lấy Diệp Kỷ Đường, hắn biết, Hoàng Thượng vẫn luôn thương tiếc hắn, hôm nay nàng như vậy chỉ sợ là đã gặp phải chuyện gì kinh thiên động địa, nhưng chỉ cần nàng phát tiết ra được thì tốt rồi, ít nhất trong lòng nàng sẽ không còn quá khó chịu.

Lục Yến Tu đột nhiên cảm thấy cổ mình truyền đến cảm giác ướt át, hắn tức khắc có chút luống cuống "Hoàng Thượng, nàng khóc sao?"

"Yến Tu, Yến Tu......"

Cho dù là Yến Tu của đời này hay đời trước thì đều vậy, vẫn luôn ôn nhu với nàng, nếu không phải hắn có hắn bên cạnh, chỉ sợ không biết bây giờ nàng đã trở thành bộ dạng gì, không chừng nàng đã thật sự trở thành quái vật trong mắt người khác đi.

Sau khi bị Diệp Kỷ Đường đòi hỏi quá độ nên ngày hôm sau Lục Yến Tu bắt đầu cảm thấy có chút không thoải mái, cả người hắn nóng bừng, hai má còn trở nên đỏ ửng, mà Diệp Kỷ Đường hôm nay cũng không thượng triều, vẫn luôn canh giữ bên cạnh Lục Yến Tu.

Ngự y lúc này rất nhanh đã đếm, nàng mang theo hòm thuốc quỳ trên mặt đất dập đầu thỉnh an "Thần tham kiến Hoàng Thượng."

"Ngươi mau đến đây xem xem, Yến Tu hiện giờ thế nào." Diệp Kỷ Đường cau mày, trong không ngừng oán hận chính mình, hôm qua cũng do nàng mất lý trí, thân thể Yến Tu vốn không tốt, hiện giờ hắn như vậy tất cả đều do nàng hại hắn.

Ngự y biết vị Quân phi này ở trong lòng Hoàng Thượng rất có địa vị nên cũng không dám có nửa điểm qua loa, nàng đi đến quỳ gối bên cạnh giường, từ trong hòm thuốc lấy ra một cái khăn lụa đặt lên cổ tay của Lục Yến Tu, sau đó bắt đầu bắt mạch cho hắn.

Diệp Kỷ Đường không chớp mắt nhìn chằm chằm ngự y, trong lòng vạn phần sốt ruột, một lát sau rốt cuộc ngự y cũng thu tay lại, trong lòng Diệp Kỷ Đường nhẹ nhàng thở ra, nhưng sắc mặt lại có vài phần do dự "Hoàng Thượng, Quân phi thân thể suy yếu, cần phải điều dưỡng cơ thể thật tốt, chỉ là......"

Ngự y do dự, không dám mở miệng, Diệp Kỷ Đường gấp gáp hỏi "Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là thời gian này không nên hành phòng, bằng không thân thể Quân phi sẽ khó điều dưỡng hơn, ngày sau sợ là sẽ khó có thể hoài thai."

Nhìn sắc mặt Diệp Kỷ Đường đang dần trầm xuống, ngự y lúc này không khỏi cảm thấy thấp thỏm.

"Trẫm đã biết, ngươi đi chuẩn bị thuốc đi, trước mắt cần phải đem thân thể Quân phi điều dưỡng cho thật tốt."

"Vậy thần xin phép cáo lui."

Ngự y mang theo hòm thuốc đứng dậy hành lễ, sau đó vội vàng lui xuống, mãi cho đến khi ra ngoài điện, nàng có thể thở phào nhẹ nhõm, cái mạng này của nàng xem như đã bảo vệ được đi?

Diệp Kỷ Đường nắm lấy tay Lục Yến Tu, tay còn lại vuốt nhẹ lên tóc hắn, nhìn bộ dáng suy yếu của hắn, Diệp Kỷ Đường chỉ cảm thấy bản thân thật sự là đồ hỗn đản, đồ cầ.m t.hú, rõ ràng biết rõ thân thể của Yến Tu không được tốt, vậy mà nàng còn lăn lộn hắn như vậy.

Nghĩ đến những lời ngự y nói khi nảy, Yến Tu của nàng chờ mong có hài tử như vậy, nếu nàng lại làm bậy, chỉ sợ là sẽ khiến hắn rất thất vọng.

Lục Yến Tu chỉ cảm thấy bản thân đang mơ một giấc mơ rất dài, giấc mơ đó rất đáng sợ, trong mơ hắn thấy Hoàng Thượng bị người ám sát, vạn tiễn xuyên tâm ngã xuống vũng máu, Lục Yến Tu liều mạng giãy giụa muốn tới gần nàng, nhưng dù cho hắn có giãy như thế nào cũng vô vụng, giống như là có thứ gì đó vô hình đang cản đường hắn, Lục Yến Tu chỉ biết gào rống, kêu tên Diệp Kỷ Đường, nhưng nàng trước sau đều không đáp lại lời hắn.

Lục Yến Tu ra sức giãy giụa, muốn thoát khỏi trói buộc.

"Diệp Kỷ Đường!"

"Yến Tu làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Hiện giờ đã là nữa đêm, Diệp Kỷ Đường vẫn như cũ ngồi canh chừng Lục Yến Tu, khi nghe được âm thanh của hắn nàng lập tức mở to mắt, Lục Yến Tu không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, hai mắt hắn đẫm lệ, sau khi nhìn thấy nàng thì liền trực tiếp nhào vào trong lòng nàng, hắm giống như là đã chịu phải kinh hách, nhỏ giọng khóc thúc thít.

"Ngoan, làm sao vậy?"

"Ta, ta vừa rồi đã mơ thấy một giấc mơ, trong mơ ta thấy nàng bị người khác tính kế, vạn tiễn xuyên tâm, cho dù ta có kêu nàng như thế nào, nàng đều không đáp lại ta, Hoàng Thượng, ta thật sự rất sợ hãi." Lục Yến Tu ôm chặt lấy Diệp Kỷ Đường, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể xua tan đi nỗi sợ trong lòng hắn.

Diệp Kỷ Đường nghe vậy, cả người trở nên chấn động, bị người ám toán, vạn tiễn xuyên tâm, đây không phải là việc đã phát sinh ở đời trước sao, vì sao Yến Tu lại có thể mơ thấy nó?

"Yến Tu không sợ, ta ở đây, ta rất khoẻ mạnh, sẽ không xảy ra chuyện gì."

Nhưng dù cho Diệp Kỷ Đường có nói như vậy thì cũng không thể trấn an được Lục Yến Tu, Lục Yến Tu vẫn như cũ ôm chặt lấy nàng, tựa hồ muốn đem cả bản thân xâm nhập vào trong người nàng, Diệp Kỷ Đường lúc này chỉ có thể nhẹ nhàng thấp giọng dỗ dành hắn.

Lục Yến Tu vốn là còn đang bệnh, một phen lăn lộn vừa rồi như đã dùng hết toàn bộ sức lực của hắn, không bao lâu sau hắn lại nặng nề đi vào giấc ngủ, Diệp Kỷ Đường cẩn thận đắp chăn cho hắn, sau đó nhìn thấy hắn vẫn còn bất an cau mày, nàng bất đắc dĩ duỗi tay vuốt phảng hai bên mày của hắn.

Trên đời này sao lại có nhiều chuyện ly kì như vậy, giấc mơ này chỉ sợ là ngoài ý muốn, hẳn là do hôm qua bộ dáng của nàng có chút dọa đến hắn, cho nên khi nảy mới khiến hắn mơ thấy như vậy, Yến Tu của nàng phải mang một gương mặt tươi cười, loại chuyện u sầu này không thích hợp với hắn.

Diệp Kỷ Đường cúi người hôn lên giữa mày của hắn, biết Lục Yến Tu lúc này sẽ không nghe được gì, nhưng Diệp Kỷ Đường như cũ thấp giọng nói "Ngoan, Yến Tu, ngủ đi, ta vẫn luôn bên cạnh chàng."

Lục Yến Tu ngủ rất sâu, mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau mới mơ màng tỉnh lại, hắn muốn xốc chăn lên ngồi dậy thì lại phát hiện tay mình đang bị túm lấy, hắn quay đầu lại nhìn thì thấy Diệp Kỷ Đường đang khoác một kiện áo mỏng rồi dựa vào giường ngủ, đáy lòng hắn lúc này như có một dòng nước ấm chảy qua, chỉ sợ Hoàng Thượng đã canh chừng hắn suốt cả một đêm.

Hàn Xu từ ngoài điện tiến vào, một đường đi đến bên cạnh giường, nhìn thấy Lục Yến Tu đã tỉnh, nàng hơi hơi cúi người "Quân phi, người đã tỉnh rồi sao."

Hàn Xu vừa ra nói, Diệp Kỷ Đường liền mở mắt, đáy mắt nàng tràn đầy sự mệt mỏi, nàng duỗi tay xoa xoa cái trán của mình, nhìn sang Lục Yến Tu thì thấy hắn đang mở to đôi mắt đen bóng nhìn mình, nàng đem tay Lục Yến Tu nhét lại vào trong chăn "Chàng ngủ tiếp một chút đi, ta đi thượng triều, chờ một chút nhớ phải uống thuốc...... Nhớ, vẫn là nên chờ ta trở lại rồi nhìn chàng uống, bằng không sợ chàng lại không chịu uống."

"Được!"

Lục Yến Tu ngoan ngoãn gật gật đầu, Diệp Kỷ Đường duỗi tay nhéo nhéo vài cái lên mặt hắn rồi đứng dậy cùng Hàn Xu rời đi.

Mấy ngày nay trên triều cũng không có xảy ra chuyện gì lớn, bất quá chỉ là sau khi hạ triều, một phong từ Xương Châu được đưa tới khiến mọi thứ có hơi trì hoãn.

Trong thư La Thu nói đã tra ra được những người đó chính là do Bắc Thần phái tới, bọn chúng ở Xương Châu tác loạn cũng là do đại hoàng nữ Bắc Thần ra lệnh.

Hơn nữa La Thu còn điều tra ra được một chuyện quan trọng khác, bọn chúng đang mưu tính đợi khi nhị hoàng nữ Bắc Thần tiến vào Tây Vân quốc, sau đó sẽ ám sát nhị hoàng nữ, giá họa cho Tây Vân quốc, lấy chuyện này để khơi mào chiến tranh giữa hai nước.

Diệp Kỷ Đường sau khi xem xong thì đem tờ giấy bỏ lại vào trong bức thư, nàng quay sang đưa bức thư cho Hàn Xu rồi nói " Cho người đem bức thư này đưa đến Trọng phủ giao cho Trọng Tùng, Bắc Thần nhị hoàng nữ muốn đến Tây Vân quốc, hỏi nàng có dự tính gì."

"Hiện giờ hoàng đế Bắc Thần tuổi tác đã cao, các vị hoàng nữ đang không ngừng tranh đoạt vị trí Thái Nữ, lúc này nhị hoàng nữ lại muốn đến Tây Vân ta, chẳng lẽ là muốn cùng Tây Vân liên minh, mượn chi lực của chúng ta giúp nàng tranh đoạt ngôi vị hoàng đế?" Hàn Xu sau khi tiếp nhận bức thư nhịn không được hỏi.

Ngón tay Diệp Kỷ Đường gõ lên bàn vài cái, sau đó nàng cười lạnh một tiếng "Nếu nàng ta muốn tới, trẫm đương nhiên là sẽ mở tiệc khoan đãi, nhưng trẫm muốn xem nàng ta lấy cái gì tới để thuyết phục trẫm, nhưng dù sao thì Bắc Thần cũng là cố quốc của Yến Tu, trẫm sẽ không làm Yến Tu khó xử."

"Hoàng Thượng một lòng vì Quân phi suy xét, nếu Quân phi biết được chắc hẳn trong lòng sẽ cảm thấy vui mừng."

Diệp Kỷ Đường cười một tiếng nhìn vào mắt Hàn Xu, lúc này mới từ trên ghế đứng dậy "Ngươi a, được rồi, trẫm đến Đường Hoa Cung, tính giờ này có thể thuốc đã chuẩn bị xong, nếu trẫm không đi xem hắn, chỉ sợ hắn sẽ không uống."

"Vâng"

Sau khi Diệp Kỷ Đường đến Đường Hoa Cung, Lục Yến Tu lúc này khoác một cái áo choàng ngồi xếp bằng ở trên giường, hắn vừa ôm Tiểu Cầu vừa bày ra khuôn mặt đau khổ nhìn chén thuốc cùng một đĩa mức hoa quả đang đặt trước mặt mình.

Diệp Kỷ Đường bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đi qua đem Tiểu Cầu trong lòng hắn ném cho Thị Thư, Thị Thư sau khi nhận lấy Tiểu Cầu thì cúi người hành lễ, không chút tiếng động lui ra ngoài.

"Yến Tu, lại đây, mau uống thuốc đi, uống hết thì thân thể chàng mới có thể tốt hơn." Nàng ngồi ở bên cạnh Lục Yến Tu, một tay khoá chặt vòng eo hắn, tay còn lại thì cầm chén thuốc bưng lên đưa hắn.

Lục Yến Tu nhăn cái mũi hít hít hệt như Tiểu Cầu, một mùi hương tanh nhẹ xông vào mũi, khiến hắn thập phần kháng cự.

"Yến Tu, ngoan, nếu chàng không ngoan ngoãn uống thuốc thì bệnh sẽ không khỏi, như vậy thì lòng ta cũng sẽ rất đau, Yến Tu chẳng lẽ là đang cố ý muốn tra tấn ta sao?"