Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 47: ‘giải dược’ tuyệt nhất




Đương nhiên, nam nhân dù có khó chịu thế nào cũng tuyệt đối sẽ không để y làm loạn như thế__

“Đợi đã! Cậu ngốc quá!”

Nhìn ra được y muốn làm gì, Triển Phi Dương mãnh liệt muốn ngồi dậy, dùng hết tất cả sức lực còn lại, kéo thắt lưng tinh tế của y, Thẩm Lăng Vân không ổn định, ngã vào lòng nam nhân, chỉ nghe nam nhân đen mặt dưới thân giở khóc giở cười cắn tai mình nói__ “Tiểu ngốc nghếch, cậu muốn chết sao?!”

Lần đầu tiên đã muốn làm kiểu cưỡi? Tư thế này tiến vào sâu nhất… hơn nữa hiện tại không có bôi trơn, không khuếch trương, thân thể mà nằm mơ hắn cũng cầu lại là xử tử chưa từng khai phá… cưỡng ép như thế, ít nhất hai tháng cũng không xuống giường nổi… lại nói, y đột nhiên ngồi xuống như thế, nhất định sẽ ngồi gãy ‘mệnh căn’ của hắn… quả nhiên loại chuyện này, không thể trông mong vào ngốc nghếch khả ái này!

Nhưng mà, nếu Lăng Vân cuối cùng đã nguyện ý, khóe môi nam nhân… cho dù vẫn rất cố sức, vẫn lộ ra vui sướng, độ cong tiêu chuẩn của sói đuôi bự! Vân nhi nguyện ý rồi, vậy thì dễ làm__

Đảo người một cái, đè mỹ nhân xuống dưới… tuy không có sức lực gì, nhưng đừng xem thường hắn! Đặc biệt là đối với sự cam tâm tình nguyện của Vân nhi, đây là nguyện vọng cả đời hắn, dụ hoặc như thế đang ở trước mắt, đừng nói là chỉ bị thuốc thôi tình nhỏ bé giày vò không có sức lực mà thôi, Triển Phi Dương tin rằng cho dù hắn chết rồi, cũng có thể đội mồ dậy thỏa mãn tiểu bảo bối của hắn!

Thẩm Lăng Vân đột nhiên bị đảo xuống phía dưới, vừa muốn chống cự theo bản năng, lại nghe thấy nam nhân nhẹ cắn lên lỗ tai mẫn cảm của mình, thổi nhiệt khí nóng hổi vào tai, giống như ma pháp mang theo dụ hoặc, khiến cỗ nhiệt lưu nhanh chóng lan truyền toàn thân, run rẩy, khẩn trương… không thể động… trở nên ta cần ta cứ lấy__

“Tiểu ngốc nghếch của tôi, thật nhiệt tình… nhưng mà, chuyện này giao cho tôi là được rồi! Cậu ngoan ngoãn hưởng thụ… hiện tại nghe lời, thả lỏng chút…”

… Thượng y, nhanh chóng bị xé xuống…

… Nam nhân vừa tham lam liếm mút từng tất da thịt thơm ngọt của y, lưu luyến như trân châu khả ái… lưu lại ấn ký của mình ở khắp nơi… vừa men tay đến dưới thân y, nắm lấy bộ vị quan trọng chuyển động lên xuống… mỹ nhân ở phương diện này rõ ràng không phải đối thủ, rất nhanh đã bật tiếng rên rỉ không cam lòng ra ngoài…

Thẩm Lăng Vân xấu hổ không chốn dung thân, y vốn nghĩ có đánh chết cũng không phát ra âm thanh mất mặt đó, nhưng mà… nhưng mà… chỉ đành nhắm chặt mắt, mặc nam nhân làm bậy, giống như đà điểu vùi đầu trong cát, gương mặt khả ái đỏ bừng mơ hồ…

Nhưng cho dù là vậy, vẫn có thể cảm giác được đầu lưỡi nam nhân liếm lên bụng mình, có thể nghe thấy thanh âm nam nhân nuốt bạch trọc của y xuống, Thẩm Lăng Vân xấu hổ cầm gối lên che mặt lại… tên này, thứ đó cũng có thể nuốt sao? Bẩn chết được…

Nam nhân bật cười, sao có thể để y giấu cảnh đẹp này phía sau cái gối?

Bạch trọc còn lại, bôi trên tay, chậm rãi thăm dò tới lối vào mà hắn chờ đợi đã lâu… nhẹ nhàng làm trơn mở ra, đi vào… một ngón tay, hai ngón tay… tỉ mỉ khuếch trương… tuy hiện tại hắn đã nghẹn tới mức thở dốc cũng phí sức, nhưng cho dù như thế hắn cũng sẽ không để người trong lòng mà hắn quý như ngọc bị thương…

“Ưm ư…”

Dưới gối truyền tới tiếng rên rỉ mất tự chủ…. Thẩm Lăng Vân giận mình sao lại yếu kém như thế. Rõ ràng là muốn giúp Phi Dương, dù sao người này là Phi Dương, dù sao là họa do y gây… nhưng, nhưng sao lại biến thành thế này, trong thân thể thật mẫn cảm… ngay cả hàm răng nghiến chặt cũng rên rỉ không kiềm nén… rốt cuộc là chuyện gì…

“Thì ra là ở đây à?”

Nam nhân đã cố sức tới đổ đầy mồ hôi, hạt mồ hôi như hạt đậu vàng lăn xuống lách tách, rớt lên da thịt như ngọc bên dưới, ngay cả giây phút mồ hôi tiếp xúc da thịt, lẫn thân thể không kìm được run rẩy kia đều khiến nam nhân như muốn tẩu hỏa nhập ma… nhưng hắn vẫn có thể nhướng mày như cũ, cẩn thận chú ý, hơn nữa ngón tay lại vòng tới điểm khiến Lăng Vân không kìm được rên rỉ vừa rồi, trường kỳ luyện võ, ngón tay mang theo vết chai nhẹ nhiễu loạn ở nơi nào đó…

Quả nhiên__

“A a… a… đừng, đừng… chỗ đó… đừng… a a ưm a…”

Một chuỗi rên rỉ không thành tiếng, khiến mỹ nhân hận không thể đào cái lỗ chui vào, nhưng cũng khiến nam nhân vui vẻ không thôi… không bao lâu, rút ngón tay còn dính dịch trong suốt ra, cảm thấy kinh hỉ không kìm được kêu lên__

“Lăng Vân bảo bối… thì ra cậu có thể tự tiết dịch trơn sao! Thật là một thân thể lợi hại…”

Bị hắn ‘khen’ như thế… Thẩm Lăng Vân thật lòng xấu hổ muốn chết, sao câu này nghe thế nào cũng cảm thấy mình thật *** đãng vậy? Y là hảo tâm giúp đỡ… nhưng không biết từ lúc nào, không cần nam nhân thô bạo can thiệp, sức lực toàn thân giống như bị cảm giác kỳ diệu vừa rồi rút sạch, mỹ nhân sớm đã bất tri bất giác ném cái gối che mặt lên chín tầng mây… lộ ra dung mạo ngọt ngào chìm đắm…

Mà nam nhân vẫn luôn nhẫn nại, nhìn gương mặt mà hắn nằm mơ cũng liều mình khát vọng, còn có nơi nào đó đã chuẩn bị xong đang chờ ‘nghênh tiếp’ hắn… cuối cùng không nhịn nổi nữa__

“Vân nhi… thả lỏng chút! Tin tưởng tôi, sẽ không tổn thương cậu… tôi sẽ cho cậu thoải mái hơn cả vừa rồi… sẽ khiến cậu bay lên trời…”

Kéo đôi chân thon dài xinh đẹp tách ra gác lên eo, nam nhân dịu dàng cúi xuống, nhẹ hôn lên gương mặt run rẩy… chậm rãi tiến vào…

“Ha… a… Phi Dương… lớn quá… lớn quá… ưm a…”

Mỹ nhân thanh thuần, trong lúc hoảng lộn vốn muốn biểu đạt thứ đó quá lớn, cảm giác kỳ dị bị lắp đầy và đau đớn khó tránh của đêm đầu khiến y không thoải mái… nhưng y lại đơn thuần không ý thức được, câu này đối với nam nhân mà nói, căn bản là tán dương và khích lệ một trăm phần trăm… là dụ hoặc mê hoặc nhân tâm nhất….

Không đợi y lại nói bậy nói bạ… nam nhân đã không thể nhịn được nữa, một mặt chặn lấy đôi môi yêu diễm của y, một mặt toàn lực đâm tới điểm mẫn cảm vừa tìm được hồi nãy…

“Phi Dương… đừng… đừng … dừng…”

… Thật khó chịu… nhưng lại rất thoải mái… cảm giác cổ quái và xấu hổ… không thể dùng từ hình dung…

“Ừ, yên tâm đi, bảo bối… tôi tuyệt đối sẽ không dừng… cậu là thuốc giải tuyệt nhất…”

__ Lời tình yêu thâm tình cuồn cuộn bên tai, rõ ràng là cố ý bẻ cong mà!

Phải biết khó khăn lắm mới được người trong lòng cho phép, đại hôi lang quang minh chính đại lộ đuôi đã ‘đói’ bảy năm rồi, ‘đói’ hai đời rồi… vừa được cởi bỏ cấm cản, không ăn đủ mới lại!

Thế là, thanh thiên bạch nhật, càn khôn sáng rực… trong phòng ngủ lại chỉ còn đầy tiếng rên rỉ ngọt ngào không thành tiếng, hỗn lạp với tiếng thở dốc trầm nặng, tiếng va chạm hung hăng, còn có xuân quang tràn đầy…

….

Đợi khi Lăng Vân tỉnh lại mở hai mắt ra lần nữa, đã là sáng sớm hôm sau… bình minh bên ngoài và tiếng chim hót thanh thúy, khiến mỹ nhân hoảng hốt cảm giác như vừa cách một đời.

Còn về một ngày một đêm kia rốt cuộc là chuyện gì__

Thẩm Lăng Vân vô thức lật người… kết quả mới vừa động nhẹ, đau đớn ở phần eo, còn có chỗ khó mở miệng kia… cảm giác xưng trướng nhục nhã… lập tức khiến gương mặt tuấn mỹ phùng thành cái bánh bao, đương nhiên cũng lập tức kinh động đại hôi lang sau khi thỏa mãn ngủ còn mỉm cười kia!

“Vân nhi… tỉnh rồi?”

“Triển Phi Dương…”

__ Sau khi gọi tên đối phương, liền phát hiện ngay cả giọng của mình cũng khàn đi, mỹ nhân vừa xấu hổ vừa tức giận quyết định tiết kiệm sức lực, không nói nữa, chỉ hung tợn liếc mắt nhìn đối phương!

Y không nên hảo tâm như thế! Tên khốn này… mình là vì giúp hắn, cái gì cũng bỏ ra… kết quả nam nhân đâu chỉ làm một lần? Căn bản là muốn dừng không được, càng chiến càng hăng…