Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 2 - Chương 184: Kịch Độc Diễn




Hiền phi nhẹ giọng hỏi “Vị cung nữ hầu hạ ở bên cạnh Ôn Uyển kia như thế nào rồi?” .

Quách ma ma lắc đầu “Vào trong cung, mỗi ngày đều luyện chữ, đọc sách, không làm việc gì khác. Hơn nữa thái độ so với lúc trước, không có chút biến hóa nào? Nương nương, Ôn Uyển Quận chúa này rốt cuộc là đang nghĩ gì?” Quách ma ma vào cung nhiều năm như vậy, còn chưa thấy qua người như vậy. Chân chính gọi Vinh sủng không sợ hãi. Hoàng thượng đã tỏ rõ ràng như vậy, Tư Nguyệt Quận chúa biểu hiện cũng vô cùng rõ ràng, nhưng nàng cứ giống như không biết gì, nên làm gì , một chút sách lược cũng không thay đổi.

“Đứa trẻ này, rốt cuộc đang suy nghĩ gì?” Hiền phi đối với sự trầm mặc mà chống đỡ của Ôn Uyển, thậm chí ngay cả một chút đố kỵ, oán hận cũng không có. Bà trăm mối nghi ngờ không có cách lý giải. Điều này sao có thể, nàng không thể nào không cần hoàng đế thương yêu. Tự suy nghĩ một chút, rốt cuộc là sai ở chỗ nào.

“Đúng vậy a, lúc Tư Nguyệt Quận chúa chưa đến, Ôn Uyển Quận chúa nàng nhận nhiều sủng ái. Hiện tại hoàng thượng dần dần lạnh nhạt với nàng, nàng vẫn giống như lúc đầu, dường như căn bản không thèm để ý vậy. Xem ra, tâm tư của Ôn Uyển Quận chúa sâu hơn so với chúng ta tưởng tượng.” “Quách má má cũng bắt đầu lo lắng.

Hiền phi đứng ở trong viện, nhẹ giọng nói”Có thể đạm mạc như vậy mà chống đở, chỉ có hai lý do. Một là thật sự không để ý, một là tuyệt đối nắm chắc Tư Nguyệt lấy không được sự sủng ái của hoàng đế đối với nàng. Nếu là cái phía trước, có thể chứng minh nàng thật sự là một người không màng danh lợi, nhưng đứa trẻ nhỏ mười một tuổi không màn danh lợi, nói ra, ai sẽ tin . Vậy thì còn dư lại một điều cuối cùng, nàng tin tưởng hoàng đế sẽ không lạnh nhạt với nàng, đứa trẻ này, quả thật thông minh, còn thông minh hơn so với ta tưởng tượng .”

Quách má má có chút không thể hiểu”Trong cung, ai có thể bảo đảm hoàng thượng sẽ vĩnh viễn sủng ái thương yêu , Ôn Uyển Quận chúa này, có phải quá mức tự tin rồi hay không?”

Hiền phi tháo xuống chuỗi Phật châu đeo ở cổ tay, một viên một viên chuyển qua. Chuyển xong một vòng mới nói”Nàng đã đóng xuống một con dấu ở trong lòng hoàng thượng, trước mặt thần dân thiên hạ dựng lên hình tượng chí công vô tư. Bất luận như thế nào, hoàng thượng cũng sẽ không lạnh nhạt nàng. Nếu như nàng cùng Tư Nguyệt tranh sủng, ngược lại sẽ hạ thấp chính mình. Không tranh giành, Tư Nguyệt nhảy nhót càng cao, nàng ngược lại càng lộ ra vẻ thanh cao kiêu ngạo, đáng quý. Không nghĩ tới, Bổn cung cũng thiếu chút nữa tin lầm.”

Quách má má cười khổ”Nghe nương nương nói như thế, quả là thật . Ôn Uyển Quận chúa năm nay mới chưa đầy mười tuổi, nàng sao có nhiều tâm tư như vậy. So với quý phi nương nương năm đó chỉ có hơn chứ không kém. Thật đã thành tinh Thành quái.”

Hiền phi đem Phật châu một lần nữa vòng trở lại trên tay”Tư Nguyệt, không phải là đối thủ của nàng a. Ôn Uyển đúng là inh a chẳng qua là, Bổn cung cũng là muốn xem, nàng có thông minh giống như bà ngoại của nàng không?. Hi vọng nàng không để cho ta thất vọng.”

Phủ Trịnh Vương

“Như vậy đối với chúng ta rất bất lợi a. Người có thể đi khuyên Quận chúa một chút, bảo nàng không nên cố chấp như vậy, nên chủ động làm cho hoàng thượng yêu thích mới phải.” Trầm Giản xem kĩ tình hình, bởi vì tính tình Ôn Uyển có một chút cổ quái, mà khiến cho rất nhiều người vội vàng né tránh, thì có chút nôn nóng.

Lúc trước rất nhiều người bởi vì Ôn Uyển Quận chúa được sủng ái, cũng đối với Trịnh vương rất tốt. Nhưng mà bây giờ nhìn hoàng thượng ở trên triều sủng ái Triệu vương, hậu cung thương yêu Tư Nguyệt. Người trông ngóng đều dừng lại cước bộ, những người gây khó dễ lúc trước lại càng táo tợn. Tình hình thật rất bất lợi.

Trịnh vương suy nghĩ kỹ một hồi, cuối cùng đè xuống chuyện này không đề cập tới. Nếu như hắn vội vã đi tìm Ôn Uyển như vậy, cũng là thật quá kém cỏi rồi. Chuyện còn chưa tới mức này. Tất cả những chuyện Ôn Uyển làm ra, phụ hoàng cũng sẽ không nói không thích liền không thích. Càng không phải nói số gia sản ban đầu Ôn Uyển đưa không phải là cho quốc khố, mà là cho phụ hoàng, đây chính là chỗ cực kỳ không giống với bình thường. Phần hiếu tâm này, chỉ cần không phạm sai lầm lớn, Ôn Uyển tuyệt đối sẽ không bị phụ hoàng chán ghét mà vứt bỏ cùng xa lánh.

Cũng là Hạ Ngữ thấy gấp gáp, chủ động nói hai câu. Ôn Uyển không có nói gì, chỉ là trầm mặc. Đây là ý gì, làm ình cùng Tư Nguyệt đi đấu, đi tranh giành. Tranh giành cái gì? Tranh giành ông ngoại hoàng đế sủng ái, một người là cháu ngoại, một người là cháu nội. Lòng bàn tay là thịt lưng bàn tay cũng là thịt, đau ở đâu cũng là đau giống nhau , có cái gì mà tranh giành . Hơn nữa người kia, là trời, cũng tranh không được.

Chờ Ôn Uyển gặp lại Trịnh vương, chủ động nói đến chuyện này.

“Cậu, con không thể nào bởi vì ánh mắt của người khác, mà thay đổi nguyên tắc làm việc của mình. Cậu, cái gì cũng có thể thương lượng, nhưng vấn đề nguyên tắc, là không thể thương lượng. Việc đó, không phải phụ thuộc vào một mình con. Cậu, con biết người muốn gì. Mặc dù bây giờ thoạt nhìn là như vậy, nhưng con hi vọng cậu có thể rõ ràng, mọi việc, không thể chỉ vì cái trước mắt, phải từ từ toan tính. Nên làm cái gì thì làm cái đó, bất kể tương lai như thế nào, những cái cần làm đều phải làm tốt. Ngoài ra con muốn nhiều chuyện một chút, cậu, phụ tá này của người, thật không dùng được. Chỉ nhìn cái trước mắt, tính tình quá nóng nảy, cần phải đi tìm một phụ tá chững chạc đáng tin mới đúng. Phụ tá hấp tấp không thận trọng như vậy đảm đương không được việc lớn.” Ôn Uyển sắc mặt cũng không được khá lắm. Ngay cả Hạ Ảnh cũng cảm thấy.

Ôn Uyển không phải là ngu, mà không phát hiện Hạ Ngữ sẽ thiếu kiên nhẫn như vậy, Hạ Ngữ không giống Hạ Ảnh, Hạ Ngữ trừ chiếu cố mình, chưa bao giờ thấy hỏi qua chuyện của nàng. Trong ngày thường chỉ làm tốt việc mình được giao. Nàng có thể mở miệng chủ động hỏi mình, nhất định là bị những người khác phân phó. Ôn Uyển biết, nếu như là ý của Trịnh vương, vậy thì nên là Hạ Ảnh mở miệng, mà không phải Hạ Ngữ mở miệng. Cho nên Ôn Uyển hỏi Hạ Ngữ, khi được tin tức vừa rồi, thì trong lòng rất không vui. Lúc này cũng không còn vẫn giữ lại bất cứ tình cảm gì, vô cùng sắc bén mà phê bình.

“Cậu đương nhiên là biết. Nhưng mà, phụ tá tốt cũng không phải khó tìm như vậy.” Trịnh vương chẳng qua là cười gật đầu.

Nguyên nhân trong đó, Trịnh vương chưa giải thích với Ôn Uyển. Nhưng Ôn Uyển lại đại khái suy đoán, có thể là phụ tá này tạm thời dùng như vậy, sau sẽ tìm người mới, một phụ tá giỏi đoán chừng trong khoảng thời gian ngắn cũng tìm không ra . Nếu như không có đủ tin tưởng, cũng không dám dùng. Ai biết có phải đối phương phái ra thăm dò mình hay không. Sau này Ôn Uyển mới biết được, ngay từ đầu đã không có chuyện như vậy.

Thái độ Ôn Uyển thế là thận trọng. Hiện tại là thời điểm nhạy cảm, vẫn phải cảnh giác một chút mới tốt. Nếu không, vậy thì chính là tai họa lớn rồi. Cho nên, tất phải cẩn thận xử lý ổn thỏa.

Ôn Uyển nhìn vẻ mặt Trịnh vương mỏi mệt thì có chút bất an. Vội vàng biểu thị, bảo hắn phải chú ý thân thể, đừng để mệt mỏi quá. Tốt hơn hết bảo trọng thân thể, thân thể là tiền vốn của mình. Nên lúc nào cũng phải bảo vệ tốt thân thể, bảo người bên cạnh cũng phải chú ý. Còn đặc biệt viết rất nhiều những việc cần chú ý.

Bộ dáng quan tâm lo lắng như thế, còn để cho Hạ Ảnh dặn dò tùy tùng của hắn. Khiến cho Trịnh vương thấy vừa buồn cười vừa cảm động. Nha đầu này, giọng điệu như vậy, ai không biết, còn tưởng là mẹ hắn đó, nói khoa trương một chút, còn tưởng rằng là mẹ hắn dài dòng, nhưng trong lòng vẫn là một trận ấm áp , cười đáp ứng.

Hoàng cung, Dưỡng Hòa điện

“Hoàng gia gia, người xem, Ôn Uyển tỷ tỷ bình thường đều đơn giản như vậy, ngay cả vòng tay xinh đẹp cũng không có. Nhất định là không có đồ trang sức đẹp rồi. Hoàng gia gia, người giàu có tứ hải, người nhẫn tâm nhìn Ôn Uyển tỷ tỷ như vậy sao?” Lôi kéo hoàng đế làm nũng, chứng tỏ sự thân mật của mình.

Ôn Uyển lắc đầu, bút họa mấy cái, tỏ vẻ mình không thích mang đồ trang sức. Nhà nàng còn có rất nhiều đồ trang sức quý giá, chẳng qua là nàng hiện tại còn đang giữ đạo hiếu, cộng thêm nàng cũng quả thật không thích mang những thứ nặng chết người này.

“Con đã đem đồ trang sức mẫu thân để lại cho con đều bán hết, trẫm cũng nên hảo hảo mua cho con thêm một chút đồ trang sức. Người đâu, bảo nội vụ phủ mang hết đồ trang sức chế tạo mới nhất tới đây.” Hoàng đế lập tức kêu lên. Mấy tháng trước, hoàng đế thường xuyên ban thưởng rất nhiều tinh phẩm đồ trang sức quý giá, nhưng Ôn Uyển một cái cũng không mang. Nguyên nhân rất đơn giản, nàng giữ đạo hiếu cho tổ mẫu còn không xong. Cho nên nàng mặc quần áo, cũng là lấy mộc mạc làm chủ. Hoàng đế mặc dù nói mấy lần, thấy Ôn Uyển kiên trì, cũng không nói nữa. Có thể kiềm chế bản thân như vậy, vì cái tổ mẫu không biết điều mà tuân thủ thanh quy giới luật, hoàng đế nhìn, trong lòng càng thích đứa nhỏ thuần khiết hiếu thuận này.

Ôn Uyển muốn ngăn cản, nhưng khi nhìn hoàng đế như vậy, chỉ đành đem những lời định nói nuốt trở về. Nàng thật sự là không muốn.

Rất nhanh, liền mang một khai gỗ lim sơn nước sơn tới đây, lấy ra tấm vải đỏ phía trên , Ôn Uyển mặc dù không phải là người ham mê đồ trang sức, nhưng vẫn bị hoa mắt. Những đồ trang sức này, không một chút khoa trương mà nói, cái nào mà không tinh mỹ xinh đẹp.

“Ôn Uyển tỷ tỷ, tỷ chọn trước.” ánh mắt Tư Nguyệt thẳng tắp nhìn miếng ngọc bội Hồng Ngọc Phượng Hoàng, ngay cả mắt cũng không chớp . Trong lòng âm thầm cầu nguyện Ôn Uyển nhất định không nên chọn đi khối ngọc bội này.

Nhưng Ôn Uyển nhìn về phía một chuỗi Trân Châu, một chuỗi vòng tay Trân Châu màu đen, trân châu đen viên nào cũng tròn trĩnh, hiếm thấy nhất là lớn nhỏ đồng đều. Ngọc trai đen màu sắc tự nhiên như vầy đã là khó tìm rồi, còn có mười tám viên lớn nhỏ đồng đều , vậy cũng thật là cơ hội hiếm có. Thấy Tư Nguyệt nói như vậy, tự nhiên cũng là không nhượng bộ rồi. Đồ tốt như vậy, vẫn là tiên hạ thủ vi cường.

Sau khi cầm lên, đeo tại trên tay, vô cùng vừa tay, Ôn Uyển thấy thế thì rất vui mừng . Dường như là chế tạo cho nàng vậy. Không nói Hạ Ảnh, chính là hoàng đế đều biết Ôn Uyển thích Ngọc sức cùng Trân Châu. Bởi vì so ra mà nói, Ôn Uyển thật sự rất ít mang Kim Ngân bảo thạch …làm thành đồ trang sức.

Ôn Uyển cầm ở trong tay, yêu thích không thôi. Một viên một viên mài mài xoa xoa, nụ cười trên mặt giấu cũng giấu không được. Nữ hài tử nha, ai không thích đồ trang sức. Hơn nữa Ôn Uyển thích nhất đúng là Trân Châu cùng Ngọc sức. Nàng bình thường cũng chỉ mang hai thứ này, Kim Ngân cũng mang, nhưng chẳng qua là lúc đi ra ngoài làm khách mới có thể mang, vừa về tới nhà, cũng sẽ tháo xuống . Hiện tại chọn được một cái vòng tay tốt như vậy, có thể không làm cho nàng vui mừng sao?

Chọn xong, thì đến phiên Tư Nguyệt, Tư Nguyệt lập tức đem ngọc bội Hồng Ngọc Phượng Hoàng tinh sảo quý trọng chói mắt nhất trong đó cầm ở trên tay, yêu thích không buông. Vốn là ý của hoàng đế, để cho Tư Nguyệt chọn mấy thứ, toàn bộ những thứ khác đều cho Ôn Uyển. Ôn Uyển lắc đầu, tỏ vẻ hai người mỗi người một nửa. Cuối cùng hai người, đồ trang sức phân ra mỗi người một nửa.

Ôn Uyển rất thỏa mãn, nhưng mà Tư Nguyệt xem xong nàng bên này , một hồi đôi mắt – trông mong mà nhìn Ôn Uyển bên kia . Như vậy có chút hối hận, có điều đoán chừng cũng biết mình nên có chừng mực, cũng không có nói thêm cái gì. Ôn Uyển nhìn hơn mười thứ đồ trang sức, mang về sau, trừ chuỗi trân châu đen đeo bên tay trái. Những đồ trang sức khác, tất cả đều khóa trong hộp.