Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 2 - Chương 30: nhượng tước, phân gia ( hạ )




Quốc công có ý tứ là lấy của chung ra chia đều. Trong phòng hắn cùng lão phu nhân, chờ bọn hắn sau khi chết lại chia. Lời này đoàn người tất cả cũng không có gì dị nghị, mọi người sắp xếp như bình thường, trừ đại phòng muốn xa xỉ một chút, thì những phòng khác đồ vật mua thêm gần giống nhau. Dòng trưởng dòng thứ không có gì khác nhau. Cái này tất cả mọi người cũng đồng ý, không có ý kiến.

Nhưng chia kiểu này cũng xảy ra vấn đề lớn. Vấn đề đây là đồ cổ tranh chữ trong Hành Phương Các của Ôn Uyển, đại phòng lúc ấy chưa lôi ra ngoài, mấy phòng khác cũng không tính vào. Lúc này các phòng quy về các nhà, của chung chia đều. Thế phải tính toán làm sao, nếu thật tính toán, vậy thì đều thuộc về Ôn Uyển. Tam phu nhân ở tại chỗ giậm chân. Vật trang trí ở trong đó đều là thứ tốt, tóm bừa một cái, cũng giá trị năm sáu vạn lượng đây.

“Lão thái gia, những cái khác chúng ta cũng không dị nghị. Nhưng những…đồ này, dù sao cũng phải lấy ra chia. Tại sao có thể đem nhiều vật quý trọng như vậy tất cả đều ột tiểu nha đầu lừa gạt” Tam phu nhân trước hết đứng ra. Tất cả những người khác đều giữ vững trầm mặc. Dựa theo sổ kế toán có nói, vật nơi đó giá trị năm sáu vạn lượng bạc ai cũng không muốn bị thua lỗ, nhưng không có ai dám mở miệng trước.

” Vậy các ngươi nói xem, phải làm thế nào?” Lão quốc công gia sẵng giọng hỏi. Hắn lúc này có chút tức giận, ngay cả một ít đồ vật như vậy những người này này cũng không buông tha muốn phá hết tất cả. Thật là vừa bực vừa đáng hận.

“Bảo Ôn Uyển lấy ra, chia đều cho chúng ta ” Tam lão gia thuận tiện nói. Nhiều tiền như vậy, tuyệt đối không thể để lại ột tiểu tử, ai biết cuối cùng người nào sẽ được lợi chứ?

” Nếu như nàng không lấy ra hoặc là nàng đem tất cả đồ vật đều giao ra thì sao? ” Lão Quốc công nói một câu, khiến cho tất cả mọi người sửng sốt. Cũng không ai nghi ngờ Ôn Uyển sẽ không giao đồ ra. Nhưng nếu không muốn giao ra thì sẽ thế nào.

“Nếu không, trước cứ cho nàng dùng, chờ sau này xuất giá sẽ đem đồ thu hồi rồi chia” Đại phu nhân uyển chuyển chút ít, nhưng trong lời nói cũng là để lộ ra tin tức không đồng tý.

“Ai biết sau này tình hình nàng xuất giá sẽ ra sao. Lão phu nhân, ngài nói một chút, chuyện này giải quyết như thế nào ” Tam phu nhân lập tức đem quyền quyết định cho lão phu nhân. Nàng biết lão phu nhân không thích Ôn Uyển, tự nhiên là có xử lý. Nếu là chờ vài năm sau, ai biết đến lúc đó là cái dạng gì.

” Nàng chỉ là một hài tử trong nhà, những thứ vật trang trí kia nàng cũng không dùng được. ” Lão phu nhân tự nhiên là đồng ý đem đồ vật thu hồi lại.

“Lão Ngũ, ngươi nói đi” Lão quốc công gia quay đầu hỏi Bình hướng Hi.

” Nàng chỉ là một hài tử trong nhà, dùng nhiều vật xa xỉ như vậy làm cái gì. Ta cũng không tiện chiếm lợi của các ca ca, nên sẽ bảo nàng giao ra. Đem phần thuộc về ta chia cho nàng giữ lại là đủ rồi. Sau này bố trí vật trang trí, ta cho thêm nàng là được. ” Bình hướng Hi vô cùng tuân theo đạo lý quân tử không ái tài.

Đại phu nhân muốn phản đối, nhưng tân nhậm quốc công không nói chuyện. Nói muốn, thì lộ ra vẻ không phóng khoáng. Nói không muốn, cha nàng đều nói chia, mình phản đối nữa không phải lộ ra vẻ huynh đệ không đoàn kết, giả làm người tốt. Cho nên, giữ vững trầm mặc là biện pháp tốt nhất.

Ôn Uyển nghe được bọn họ tới muốn cái gì, thì cao hứng phi thường. Lập tức để cho người ta truyền lời cho bọn hắn: “Quận chúa nói, đồ có thể cho các ngươi. Nhưng mà, cũng xin nhân tiện đem viện này thu hồi lại đi ”

Nhị lão gia, Ngũ lão gia nghe xong cũng không lên tiếng nữa, tân quốc công gia liền nghiêm mặt, hỏi Ôn Uyển làm cái gì vậy. Uy hiếp bọn họ sao.

“Quận chúa nói, tại sao có thể coi là uy hiếp, nếu muốn thu, tự nhiên là phải đem tất cả đồ đều thu đi. Nàng cũng không có đạo lý chiếm lấy cái viện tốt như vậy, mấy vị lão gia, các ngươi nói xem có đúng hay không?” Lời của Hạ Ảnh coi như là ngầm nói với bọn họ. Ôn Uyển chuẩn bị dọn đi.

“Đem viện nhường lại cũng tốt, ngươi quay về ngũ phòng ở đi ” Bình Hướng Hi nghe xong, cũng không phản đối. Quốc công gia lần đầu tiên cảm thấy đệ đệ của hắn là một người ngu dốt. Không đúng, từ trước đến nay vẫn ngu dốt.

“Thôi đi, cách xa như vậy mà năm lần bảy lượt thiếu suýt bị hại chết. Dời qua ngũ phòng, chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp à. Quận chúa nói, đến lúc đó nàng chết thật vô ích, còn là tự tìm đường chết, Diêm vương gia nhìn thấy sẽ phải mắng một câu ngu xuẩn, đáng chết ” Hạ Ảnh thuật lại lời của Ôn Uyển. Sắc mặt Bình Hướng Hi hết trắng rồi lại xanh, xanh rồi lại trắng, giận đến thật lâu, một câu nói đều nói không ra.

“Vậy ngươi muốn thế nào? ” Tam lão gia tức tối.

“Đồ có thể cho các ngươi, nhưng mà các ngươi phải đồng ý để nàng chuyển ra ngoài ở. Vương gia có một tòa biệt viện, khu vực rất tốt, sân bố trí không tồi. Quận chúa tính toán chuyển đến nơi đó. Dù sao hai bên cũng chán ghét nhau, cần gì làm khó mọi người ” Hạ Ảnh cũng không quên tăng thêm một câu.

“Không được, không cho phép ngươi chuyển ra. Viện này là của ngươi, đồ vật trong này cũng là của ngươi, chúng ta sẽ không lất. Ngươi đừng có đánh chủ ý muốn ra ngoài ở. ” Quốc công Gia lập tức cắt đứt lời nói của Ôn Uyển…, không có bất kỳ đường thương lượng nào.

Ôn Uyển buồn cười ra dấu mấy cái: “Năm đó chủ tử Bình phủ cùng mấy vị gia và các phu nhân, đã dùng tiền bạc của công chúa không ít. Nếu các ngươi tính toán rõ ràng như thế, vậy đem sổ sách năm đó cũng tính toán lại, đem tiền công chúa chuyển đi ra ngoài, đều trả lại cho Quận chúa, không tốt hơn à. Quận chúa chúng ta nói, nàng đang lo không có bạc đặt mua sản nghiệp ”

Ôn Uyển cười lạnh, khi dễ nàng không có mẹ công chúa ở cạnh à. Nàng mặc dù không muốn mấy thứ đồ hư của Bình gia, nhưng ở lúc này mà toàn bộ phải trả lại cho bọn họ thì mình cũng ngu đến đáng thương. Dù thế nào cũng họ Bình, cũng không muốn… mấy thứ gì đồ chơi này làm gì. Cầm đưa tặng cho người ta còn được nhân tình, bán được bạc giúp người khổ còn có thể được người khác nói một câu cảm kích. Ngay cả có ném vào trong nước còn có thể nghe được một tiếng vang.

Nhị lão gia nhìn Ôn Uyển, thấy Ôn Uyển không hề đề cập tới những thứ trang trí kia. Ngược lại còn nói bọn họ dùng tiền bạc của Phúc Huy công chúa, vừa tức vừa giận, thời điểm nên hào phóng thì không hào phóng, thời điểm không nên hòa phóng thì hết lần này tới lần khác liều mạng hào phóng. Đứa bé này, quả nhiên cùng Bình gia tương khắc.

Những người khác, đều không dám nói nhiều.

Lúc này đã là hạ tuần tháng tám, các nhà đều đang thu thập, nhưng không có khuân đồ, chuẩn bị năm sau sẽ ra ngoài ở. Bởi vì còn có một tháng sau là đến lễ mừng năm mới, lão quốc công gia hi vọng có một năm đoàn viên, nên không để cho chuyển ra. Bất quá sau này, nhà ai tự tính toán nhà nấy, nhà ai tự quản nhà nấy.

Lão thái thái cũng lên tiếng, nói mấy cô nương sẽ đặt nuôi ở bên người nàng, còn phải đi học, sẽ tiện đi lại.

Thượng phòng:

“Quận chúa, lão thái thái ời ” Ôn Uyển vừa nghe là lão thái thái ời, đã cảm thấy không có chuyện tốt. Bất quá căn cứ điều luật bất hiếu là lớn nhất, hơn nữa không muốn trở thành đề tài bàn tán của mọi người, nàng không làm gì được, chỉ đành đi thượng phòng.

Thời điểm Ôn Uyển đi đến, đồ trang trí trong viện lão phu nhân đều đổi một lượt. Đồ trong phòng tất cả đều đổi một lượt. Hồng xanh đỏ vàng, mà trong đó có mấy thứ đặc biệt kém là một tráp gỗ tử đàn, đường viền khảm ngà voi, khắc ngũ bách la hán; một chậu cảnh san hô kiều diễm ướt át, ở góc phòng nhìn lên Bảo lầu các, bày đặt rất nhiều bình sứ cổ khó gặp, trong đócó bình như ý ngọc thọ tinh đặc biệt dễ nhìn.

Ôn Uyển liếc một cái, âm thầm buồn bực, làm cái gì vậy, tính khoe của bộc phát à.

” Ôn Uyển, tổ mẫu lần này tìm ngươi, chủ yếu là vì chuyện mấy người tỷ muội của ngươi ” Ôn Uyển không đáp lại, tỷ tỷ, nàng mới không cần những thứ tỷ muội hờ này. Lão thái thái thấy nàng không đáp, không biết làm sao nói tiếp. Cũng may đại thiếu phu nhân là một người hiểu ý người.

“Là như vậy, Ôn Uyển. Mấy tỷ tỷ của ngươi, đều muốn đi theo tiên sinh, sư phụ học đồ. Cho nên tạm thời còn chưa rời khỏi viện được. Tổ mẫu cảm thấy viện của ngươi khá lớn, tỷ muội ở cùng một chỗ cũng tiện hơn, mọi người có thể tăng thêmtình cảm, ngươi nói được chứ ” Lúc này quả thật không dám đắc tội bà cô nhỏ này, nói chuyện quả thật là ngoài miệng không buông tha người. Ôn Uyển cũng rất lanh lẹ gật đầu, mấy cô bé bên cạnh còn kém không có hoan hô.

“Quận chúa nói, có thể. Nàng trở về lập tức thu dọn. Ngày mai sẽ mang đi ” Lời Hạ Ảnh vừa nói ra…, nhất thời đem cảm giác thuận mắt của lão phu nhân đối với Ôn Uyển, tưới ột bồn nước lạnh.

“Ngươi chỉ là một hài tử trong nhà, tại sao lại muốn chuyển ra. Ngươi định chuyển đến đâu. Chẳng lẻ người trong phủ đệ còn bạc đãi ngươi “Lão phu nhân nổi giận.

“Bạc đãi hay không bạc đãi, ở trong lòng mọi người đều biết, cần gì nói ra để ọi người khó xử. Bất quá Quận chúa nói, sợ đến lúc đó lại khắc Bình gia làm các ngươi không được an bình. Cho nên vẫn là tránh chút ít mới tốt. ” Lời Hạ Ảnh nói ra…, làm lão phu nhân nghẹn thở hổn hển.

“Một mình ngươi, nếu vẫn tâm tâm niệm niệm tự sống. Tốt lắm, dù sao ngươi cũng có bổng lộc, còn có đất phong của mình. Vậy tôi tớ trong viện của ngươi một mình ngươi nuôi ” Lão phu nhân tức giận.

“Có thể ” Ôn Uyển vô cùng sảng khoái đáp lại.

Sau này trở về, sẽ bắt đầu giảm biên chế. Một sân năm phòng, nơi nào cần nhiều hạ nhân như vậy. Người trong cung cậu đưa, nàng không có biện pháp từ chối. Còn mười người khác, hơn phân nửa chính là ăn không ngồi rồi, bắt mình nuôi không, lại không chịu làm gì, Ôn Uyển khẳng định không làm. Đây là loại suy nghĩ của người hiện đại, tình nguyện đem tiền làm từ thiện, cũng sẽ không lấy tiền nuôi người rảnh rỗi, mấy ma ma nói có đạo lý, nha hoàn đòi khích lệ vẫn không nên dùng. Ôn Uyển quyết định rồi, thì không ai có thể thay đổi.

Ôn Uyển đem những người cần giữ, giữ lại, đuổi đi những kẻ trộm gian dùng mánh lới, còn có thể là tai mắt của các phòng cài vào. Chỉ chừa sáu người thoạt nhìn đàng hoàng an phận. Năm người ngoài sân, chỉ phụ trách quét dọn, và vận chuyển đồ. Sắp xếp xong xuôi, có thể nghỉ phép như cũ. Sân ngoài, sẽ sẽ do nàng quản.

Đại phu nhân được tin tức, thất kinh, còn tưởng rằng là có nô tài khi dễ Ôn Uyển, chờ biết kết quả rồi, mới dở khóc dở cười. Sau đó bày tỏ, phần tiền này, có thể tính vào sổ sách chung, không cần nàng móc túi tiền ra.

Ôn Uyển vô cùng chính xác cự tuyệt, nói mình không phải là nuôi không nổi bọn họ, chẳng qua là không muốn nuôi người rảnh rỗi. Chờ trở về Hành Phương Các, sẽ lựa ra mấy người, đưa đến đại phòng.

Bất quá, còn dư lại sáu người, mỗi người tăng thêm ba phần tiền tiêu hàng tháng. Người ở lại, được tin tức lại không chán nản. Hơn hai mươi người, lưu lại sáu người, cũng đều là đàng hoàng an phận không có người đứng sau lưng giật dây, mặc dù làm việc mệt chút, nhưng tiền tháng cao, mỗi tháng còn có ngày nghỉ, đối với các nàng mà nói, không khác bánh Trung thu rơi từ trên trời xuống. Người bị chuyển đi, cũng có chút ảo não.

Chuyện này truyền đi, lão quốc công gia đem Bình Hướng Thành cùng Bình Hướng Hi đều mắng một trận. Ngay cả lão phu nhân cũng bị giáo huấn. Lão phu nhân tức đến ngã bệnh, lại càng tin tưởng cháu gái này trở lại là khắc bà. Vừa vào cửa, thì mọi chuyện đều không thuận. Nhưng là muốn đưa đi cũng không có thể, bản thân bà còn ước gì nàng đi đó.