Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 2 - Chương 88: Phê mệnh




Edit: Ly Ly

Dưỡng Hòa điện:

“Hoàng thượng, Giam Chính Viên đại nhân của Khâm Thiên Giám cầu kiến.” nghe bẩm báo, hoàng đế cảm thấy kì lạ. Cái lão nhân không có chuyện gì không ra khỏi cửa kia đến đây làm gì.

“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” một lão đầu đã hơn sáu mươi tuổi, tinh thần chấn hưng đi tới, hành lễ bái kiến Hoàng đế.

“Thiên lão nhân, tại sao hôm nay ngươi lại đi đến đại điện của ta, có chuyện lớn gì xảy ra sao? ” Trong bụng Hoàng đế hốt hoảng, trong lòng lo lắng không dứt, Tử lão đầu này sống ở nơi đó thường không đi đâu, không có chuyện gì thì mấy năm cũng không bước ra khỏi cửa. Hôm nay lại vội vàng như vậy, có phải có chuyện gì xảy ra không, trong lòng Hoàng đế kinh sợ.

“Chuyện lớn thì không có, chẳng qua là mấy ngày trước Hiền phi nương nương đem ngày sinh tháng đẻ của một người đến cho thần đoán số mệnh. Bát tự kia giống với bát tự mà Hoàng Thượng đưa cho lão thần một ngày trước ngày sinh nhật của người. Ngay lúc đó, phê mệnh người này là mệnh cách lão thần theo dõi không ra, Hiền phi cũng cầm bát tự này tới xem thần cảm thấy có chút kì lạ. Lão thần hỏi Hiền phi nương nương nhưng lại không hỏi được gì. Lão thần đối với bát tự này tò mò không dứt cho nên chỉ có thể đến đây van xin Hoàng Thượng.” Lão đầu nhi cũng rất thú vị.

“Theo dõi không ra mệnh cách? Năm trước ngươi nói theo dõi không ra mệnh cách, tại sao đến bây giờ vẫn theo dõi không ra mệnh cách? Giám Chính của Khâm Thiên Giám nên dẹp đi.” Hoàng đế rất bất mãn.

“Không phải vậy, tổ tiên của thần có ghi lại, chỉ có hai loại người theo dõi không ra mệnh cách, loại thứ nhất là người tuân theo số mệnh của trời, còn loại thứ hai là người phúc hậu thâm trạch trái mệnh trời. Tổ phụ cùng Phụ thân của thần vì không được nhìn thấy người có hai loại nhóm mệnh kì lạ này mà tiếc nuối đến chết. Vốn tưởng rằng lão thần cũng sẽ ôm tiếc nuối này xuống mồ, cũng may là trời cao thương xót để cho lão thần trước khi chết có thể gặp được người có loại mệnh cách này, là trời cao yêu mến cho nên lão thần rất muốn tận mắt nhìn thấy người này.” Lão đầu nhi một chút cũng không bị Hoàng đế hù dọa, ngược lại rất kích động. Ở trong mắt quái nhân thì không có phúc họa chớ đừng nói chi đến Hoàng đế.

“Nếu theo lời ngươi nói, người này có thể nguy hại đến giang sơn Đại Tề ta hay không?” Hoàng đế lập tức nghiêm chỉnh chờ đợi. Suy nghĩ của ông phải dừng lại ở những thứ cao hơn chứ đâu phải chỉ có những thứ này.

“Sẽ không, hiện tại cây cân thiên hạ cũng không có xuất hiện họa tinh, sẽ không có gì nguy hại đến giang sơn Đại Tề. Lão thần chỉ muốn nhìn thấy chủ nhân của bát tự này, xem thử người đó đến tột cùng là nhân vật bậc nào. Hoàng thượng, người nhất định phải đáp ứng lão thần a! Nếu không, lão thần có chết cũng không nhắm mắt a” Lão đầu nhi bộ dáng vô lại, nếu ngươi không đáp ứng ta, ta quỳ mãi ở đây không đứng dậy. Hoàng đế rất buồn bực, Hoàng đế như ông, làm sao lại đụng phải một thuật sĩ không nói lý lẽ như vậy. Thật là quá mất mặt a.

“Được rồi, ngươi đã nói như vậy, vậy trẫm sẽ cho ngươi được toại nguyện, hy vọng đến lúc đó ngươi không bị giật mình.” Nếu không có liên quan gì đến an nguy của xã tắc thì hắn thật sự cũng không để ý. Nhìn bộ dạng của lão đầu nhi, hắn không tránh khỏi vô cùng buồn cười. Hoàng đế cũng nổi lên ý trêu cợt.

Ngõ Bát Tĩnh, chỗ ở của Ôn Uyển:

Ôn Uyển thấy Thượng Đường đã xử lý tốt mọi chuyện, cũng không để ý tới chỉ bảo hắn phải cố gắng học thật tốt, sang năm, hắn cũng đã mười lăm tuổi rồi không đến mấy tháng cũng nên hạ quán. Đến lúc đó, nếu có thể thi đậu cử nhân, thì chuyện mai mối trong tương lai mới có thể suôn sẽ, mới có thể tìm được một cửa hôn sự tốt đẹp. Đến lúc đó nhiệm vụ của mình cũng coi như hoàn thành.

Ôn Uyển cảm giác mình chịu rất nhiều thiệt thòi. Nàng phải nuôi một nhà Lão sư, còn phải nuôi thêm ca ca hờ này nữa, sau này còn phải hao tốn chi phí cho việc thành thân của hắn, ngoài ra nàng còn phải chuẩn bị đồ cưới ình, chẳng những thế nàng còn phải nuôi thêm hai mươi miệng ăn trong viện, cũng may là mình biết cách kiếm tiền bằng không mình nhất định sẽ rất đau đầu.

Rảnh rỗi, nàng nên suy nghĩ làm thế nào, có kế hoạch gì tốt để có thể kiếm được nhiều tiền đây! Cổ ma ma tỏ vẻ có thể cho vay nặng lãi. Ôn Uyển rất buồn bực, ma ma không biết đó là chuyện phạm pháp sao? Cổ ma ma nói thiếu nợ trả tiền không phạm pháp, chỉ là danh tiếng đồn ra ngoài sẽ không được tốt. Ôn Uyển lắc đầu nói, cho dù không phạm pháp, cũng là chuyện thất đức. Mình tại sao có thể làm chuyện thất đức đây! Cái đề nghị này trực tiếp bị bỏ qua.

Ôn Uyển vẫn suy nghĩ, không bao lâu sau hạ nhân liền báo với nàng, Lão sư của nàng đã trở về. Ôn Uyển nghe vậy lập tức đi ra ngoài nghênh đón lão sư. Lão sư của nàng đúng là xuất quỷ nhập thần .

“Nha đầu, cao lớn không ít a” hơn một năm không gặp, nàng đã cao hơn một cái đầu so với trước kia, nhìn nàng cũng rất có tinh thần. Ôn Uyển hưng phấn hỏi, lão sư trở về khi nào?

“Mới vừa về đến kinh thành, ở giữa đường, ta nghe nhiều người nói Quý quận chúa bị yêu ma nhập vào thân cho nên vội vàng trở về xem trò như thế nào, nhìn ngươi rất có tinh thần, tại sao bên ngoài lại có những lời đồn đãi như vậy?” Tống Lạc Dương kỳ quái hỏi. Hạ Ảnh đem chuyện từ đầu tới đuôi kể lại cho hắn nghe.

“Cây lớn đón gió.” Tống Lạc Dương chỉ với một câu nói đã chỉ ra được bản chất của sự việc, hắn nhìn Ôn Uyển có chút thương yêu, sờ sờ đầu nàng, đứa bé này, đúng là làm khó nàng.

“Lão sư ở một nơi thật xa kinh thành cũng nghe nói đến Minh Nguyệt sơn trang, nghe nói nơi đó là do trò xây dựng. Hiện tại ở khắp các châu huyện trên đất nước Đại Tề đều khen ngợi trò. Mấy ngày sau, Lão sư nhất định phải đi xem một chút, xem thử học trò của ta đến tột cùng đã xây được một công trình lớn cỡ nào mà khiến ọi người đều ca tụng.” Tống Lạc Dương cười ha hả, mặc dù chưa đến đó nhưng hắn cũng có thể đoán được nơi đó nhất định không tệ. nếu không tại sao lại được nhiều người khen ngợi như vậy, nên mang một bộ dạng rất là tự hào.

Ôn Uyển cười híp mắt híp mắt, nói chẳng qua đó chỉ là một chút ý tưởng của nàng nhưng điều khiến cho nàng buồn bực đó là từ khi thành lập Minh Nguyệt sơn trang nàng còn chưa được đến đó, tất cả đều cho nam nhi chơi không để cho nữ nhân đến, khiến cho nàng rất buồn bực a. Uổng công xây ra, chỉ để cho toàn bộ nam tử Đại Tề tiêu khiển thôi.

“Tại sao ta lại thu nhận một đứa trẻ trong mắt chỉ biết có tiền thế?” Tống Lạc Dương buồn cười, mang đến cho Ôn Uyển một đống sách mới.

“Bách khoa toàn thư” nhìn bách khoa toàn thư được viết bằng tiếng anh, Ôn Uyển vừa vui mừng vừa u mê. Tống Lạc Dương cao hứng nói, cái này là của một người bạn, một thầy tu bên Anh Quốc cho hắn, còn dạy hắn Anh ngữ, hắn học được một chút. Ôn Uyển quấn lấy Tống Lạc Dương đòi học, muốn học muốn học. Nhưng thật ra nàng đã biết từ lâu, làm vậy chỉ để che mắt người khác mà thôi, với khả năng của mình, Ôn Uyển xem cuốn bách khoa toàn thư này một cách dễ dàng.

“Bây giờ trò cái gì cũng không được học, mau chống đem chính kinh học cho tốt đi.” Tống Lạc Dương nhìn những thứ trên bàn do Ôn Uyển viết, đều là các hạng mục lớn dùng để kiếm tiền. Ôn Uyển nghe những lời nói của lão sư mà run sợ, chờ khi nàng phục hồi tinh thần lại, ánh mắt khẽ đảo vòng quanh, cười nói, Khi lão sư còn ở đây, ta học rất nghiêm túc, lúc lão sư không có ở đây ta học cách kiếm tiền.

Hai người đang nói, thì có một lão thái giám đi vào.

“Quận chúa, hoàng thượng tuyên Quận chúa vào cung bái kiến.” Ôn Uyển nhìn tên thái giám truyền chỉ cảm thấy rất kì lạ, tự nhiên không có chuyện gì ông ngoại hoàng đế triệu kiến mình làm gì.

Hơn một năm nay cũng không biết Hoàng đế nghĩ gì mà một lần cũng không truyền Ôn Uyển vào cung. Mặc dù người rất chú ý đến Ôn Uyển nhưng hai năm nay dù cho là ngày lễ cũng không cho Ôn Uyển tiến cung. Nếu nói người không chú ý thì người lại rất chú ý nhưng thật sự thì người lại không để ý tới Ôn Uyển, lờ đi nàng, làm ọi người rất khó hiểu.

Dù sao với Ôn Uyển mà nói, thật khó mà đuổi kịp suy nghĩ của lão hồ ly cao cấp ấy, mình chỉ là con nít ranh không thể suy đoán chính xác được. Hiện tại không có nhiều thời gian cho nàng suy nghĩ như vậy, Ôn Uyển lập tức thay đổi y phục, trang điểm một phen, sau đó đi đến hoàng cung. Ôn Uyển muốn vén rèm lên xem cảnh vật bên ngoài như bị Cổ ma ma cấm đoán, nói không phù hợp với qui củ, nàng đành phải từ bỏ ý định.

Hoàng cung, Dưỡng Hòa điện:

Đây là lần đầu tiên trên ý nghĩa Ôn Uyển chân chính đi đến Hoàng cung, lúc trước cũng do nước chảy bèo trôi. Ôn Uyển ngồi bên trong kiệu, vén màn kiệu ra, nhìn cung điện tráng lệ, tinh sảo tới đỉnh điểm, thật sự rất tinh tế, sang trọng, nàng đi quanh đi quẩn, sau đó đi đến một chỗ do thái giám tiến cử.

Ôn Uyển vừa xem vừa cảm thán, nếu so sánh cảnh thật với trên ti vi thì cảnh thật phú quý hơn nhiều. Thái giám ở bên ngoài hô, Ôn Uyển Quận chúa cầu kiến. Bên trong kêu một tiếng, tuyên vào, thái giám liền dẫn nàng tiến vào.

Vào chánh điện, Ôn Uyển cẩn thận đánh giá cách bày trí ở nơi đây. Người tốt, tất cả đồ vật bên trong đều là đổ cổ. Có cả một gốc cây tùng được khắc bằng ngọc xanh, ngọc vàng thì được dùng làm chậu, có bảo thạch vây quanh miệng chậu, dù sao đều là những thứ Ôn Uyển chưa từng thấy bao giờ, Ôn Uyển thấy thứ kém cõi nhất trong đây cũng là bình sứ ba màu của Đường triều. Tùy tiện lấy một thứ ra ngoài bán cũng đủ ột gia đình dùng trong mấy đời.

Đến bên trong điện, Ôn Uyển ngửi thấy một mùi thơm nồng nặc, đời trước nàng may mắn đã được ngửi qua mùi thơm nay một lần, là hương liệu nổi danh nhất, cao quí nhất, Long Đản hương. Căn cứ vào lần này, thứ đập vào mắt Ôn Uyển đầu tiên là một con chim điêu khắc ở trên đỉnh nhật nguyệt, mùi thơm được phát ra từ bên trong. Ôn Uyển dùng sức hít một hơi. Trời ạ, một hơi này có thể trị giá vài vạn đồng a, thật là quá xa xỉ.

Hoàng đế thấy Ôn Uyển vừa vào, ánh mắt liền nhìn ngắm cái đỉnh con Rồng trên bàn, Hoàng đế nhìn nàng dùng sức hít mùi hương, dáng vẻ rất hưởng thụ, lập tức không khỏi nở nụ cười. Đứa bé này thật đúng là lớn gan, vào Dưỡng Hòa điện mà chỉ nhìn đồ vật không nhìn người, từ xưa đến nay, nàng là người duy nhất.

“Hoàng thượng, Quận chúa đã đến.” Thái giám kia thấy Ôn Uyển như người mất hồn, lập tức bẩm báo, kéo suy nghĩ của Ôn Uyển trở về. Ôn Uyển thấy thế mới biết được mình đang ngẩn người, vội vàng quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái, rất thành thật, làm cho cái trán sưng đỏ một mảnh.

“Con rất thích mùi hương trong cái đỉnh kia?” Hoàng đế cười hỏi. Ôn Uyển gật đầu, làm vài động tác, ý là hương liệu này rất thơm khiến cho nàng bị mất hồn.

“Ôn Bảo, đi lấy một hộp, chút nữa cho Ôn Uyển mang về.” Ôn Uyển nghe vậy vui vẻ ra mặt. Ông ngoại hoàng đế rất chính trực cũng rất hiền lành, một chút cũng không đáng sợ.

“Lên đây với trẫm.” Ôn Uyển đứng lên, đi đến bên cạnh Hoàng đế. Hoàng đế nhìn kỹ Ôn Uyển, cũng không có cảm giác gì khác thường nhưng nhìn Ôn Uyển lại nhớ đến Trịnh vương.

Trước cặp mắt sáng ngời, tinh thông của Hoàng đế, Ôn Uyển tinh tế đánh giá người. Hoàng đế mặc thường phục thêu hình Kim Long màu vàng. Trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, người đang cẩn thận đánh giá Ôn Uyển nên nếp nhăn trên mặt lại càng khắc sâu hơn. Ôn Uyển rất buồn bực, mấy vị ma ma nói nàng phải ngoan ngoãn không thể khiến Hoàng đế tức giận. Họ nói đến nỗi Ôn Uyển nghĩ Ông ngoại hoàng đế kinh khủng giống như khủng long, bây giờ nhìn thấy thực ra chỉ là một lão nhân rất hiền lành, hòa ái.

Ôn Uyển đánh giá lão nhân đang đứng bên cạnh Hoàng đế, thấy hắn cũng là một người mặt thịt, vô cùng phúc hậu, cầm trong tay một cây phất trần, thấy hắn cũng đang nhìn nàng, Ôn Uyển liền vội vàng cúi đầu xuống.

Trong lúc cúi đầu, ánh mắt Ôn Uyển còn liếc cái chén sứ cổ để trên bàn, thật tinh mỹ a. Nếu mình cũng có một cái, mỗi ngày dùng để uống trà, cảm giác kia sẽ cực kì thích ý a.