Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 3 - Chương 110: Ôn Uyển Tức Giận




“Phất Khê, đang suy nghĩ gì vậy?” Yến Kỳ Hiên cũng không nghĩ Phất Khê bị sự phú quý của nơi này làm choáng váng, nơi này không thế sánh bằng vương phủ của bọn họ à, Ôn Uyểncười cười, lắc đầu.

“Thiếu gia, mấy vị công tử, đây là ta cố ý làm ọi người, trà hoa hồng ta tự mình làm.” Cô gái xinh đẹp nói xong, trong mắt lộ vẻ kiêu ngạo.

Ôn Uyển nghe liền cảm thấy thú vị, nàng cũng muốn bỏ chút thời gian làm loại trà mới, nhưng luôn không như ý, liền giơ chén lên định uống.

“Thiếu gia, Đan Nương nghe nói hôm nay có khách quý tới, liền cố ý dùng nước mưa (Nước không nguồn) lưu trữ từ năm ngoái để pha trà, nghe nói Giang công tử văn thao vũ lược (văn võ song toàn), trà nghệ (thưởng thức trà) chắc chắn không thấp, xin nếm thử trà Đan Nương nhà ta pha xem thế nào?” Một nha hoàn khác nhìn thấy Ôn Uyển đang định uống, cố ý tán thưởng một câu, nha hoàn này trong mắt nhìn Ôn Uyển lộ vẻ khinh thường, công tử này vừa tiến đến, liền nhìn xung quanh, một vẻ như chưa từng thấy qua cảnh vật như vậy nên nàng đáy lòng liền hiện lên khinh bỉ.

Ôn Uyển vừa nghe, liền đem chén trà trong tay buông xuống, người trong phòng thấy trạng thái của Ôn Uyển liền mím môi nén cười, bộ dáng Ôn Uyển thật sự bất nhã, hơn nữa còn có một vẻ mặt không thoải mái.

“Sao vậy, nước tồn trữ một năm, có cái gì đặc biệt?” Yến Kỳ Hiên nghe nha hoàn kia tỏ vẻ huyền bí, thậm chí có chứa ánh mắt khinh bỉ, nhìn lại bộ dáng của Ôn Uyển liền vô cùng căm tức, đáng chết, lại dám khi dễ Phất Khê không có kiến thức.

Tào Tụng nhìn cảnh giương cung bạt kiếm, liền vội vàng ở một bên hòa giải:” Phất Khê phẩm trà là nhất đẳng, lúc trước ở Lê viên, uống trà Long TĨnh thượng đẳng, chỉ một ngụm liền nhận ra bọn họ dùng nước giếng pha trà, cho nên Đan Nương không được hoài nghi trà nghệ của Phất Khê.”

Đan Nương thấy Tào Tụng vội vàng giải thích cho Ôn Uyển thì trong lòng liền ủy khuất, công tử chẳng lẽ chưa nhìn ra Giang Thủ Vọng này là kẻ háo sắc, hơn nữa còn không biết kiêng kị chay mặn (không phân biệt nam nữ), bát quái của Ôn Uyển và Yến Kỳ Hiên những người tin tức linh thông đều biết. Đan Nương biết công tử nhà nàng vô cùng tán thưởng Ôn Uyển, khi biết tin tức kia lại càng lo lắng không dứt, giờ nàng thấy Ôn Uyển ngang ngược càn rỡ, không biết lễ số còn bộ dạng háo sắc thì trong lòng liền khinh bỉ cực điểm. Đan Nương nghĩ mãi mà không hiểu, người phẩm đức thấp như vậy sao có thể được công tử cực lực tán dương, công tử phẩm tính cao thượng, sao có thể cùng người như thế tương giao (kết bạn thân thiết).

Ôn Uyển hướng Đông Thanh ra hiệu:”Tào công tử, công tử nhà ta không phải cảm thấy có gì không được, mà là không dám uống. Nước mưa tồn lại từ năm ngoái, các người dùng phương pháp gì bảo tồn, chẳng lẽ không biết nước mưa tồn thời gian dài sẽ có trùng, uống sẽ sinh bệnh?”

“Không hiểu cũng đừng nói lung tung, nhà chúng ta là dùng bình sứ thượng đẳng phong kín để bảo tồn, làm sao sẽ sinh ra cái trùng như ngươi nói.” Nha hoàn vừa lên tiếng lúc nãy tức giận nói.

Ôn Uyển nhìn nha hoàn kia, liền bật cười, đây chính là gia đình thư hương sao? So với phủ đệ của nàng còn không bằng. Ôn Uyển đối với nha hoàn trong phủ đệ cũng không tồi nhưng là không thể làm sai quy củ, những nha hoàn bên người nàng đều rất hiểu quy củ, ai cũng không dám vượt quá khuông phép một chút nào, trong ngày thường cười cười nói nói không có chuyện gì, quá buồn bực cũng sẽ tỏ vẻ buồn bực nhưng nếu có khách nhân đến, nếu chủ nhân là nàng không mở miệng khiến các nàng nói chuyện thì không ai dám ho khan một tiếng.

Nhưng mà Tào gia thì lại có bộ dáng như thế này, nha hoàn tùy thân cũng dám đối khách nhân vô lễ, nói dễ nghe thì là tính tình tốt, nói khó nghe chính là tính tình mềm yếu, ngay cả mấy nha hoàn thiếp thân cũng không thể điều khiển tốt, sau này có thể làm ra đại sự gì.

Hơn nữa quy củ như vậy gia đình như thế nào mới có, cho dù gia quy của chủ tử Bình gia không thật sự tốt đẹp gì, nhưng nha hoàn tôi tớ của Bình gia cũng không có ai dám phản bác lời của khách như thế. Nội tình của một gia tộc chỉ cần từ điểm rất nhỏ này liền nhìn rõ được. Nàng vừa vào cửa chỉ nhìn nhiều đánh giá một chút bày biện của phòng này, nhìn Đan Nương kia lâu một chút, thì mấy nha hoàn trong phòng đều không che dấu miệt thị ở đáy mắt. Phải biết rằng hiện tại nàng đang ở trong Thuần vương phủ, chẳng lẽ Thuần vương phủ giàu sang còn không so sánh được với một cái Tào gia nho nhỏ này, mỹ nhân lại không xinh đẹp bằng ở Tào gia, thật đúng là tầm nhìn hạn hẹp.

Từ trên người mấy nha hoàn này có thể thấy rõ đương gia đứng đầu không chỉ không có năng lực mà còn không có tầm nhìn xa, gia đình như vậy có thể tồn tại bao lâu?

“Các ngươi đừng nói là các ngươi còn chứa tuyết đọng trên hoa mai mùa đông vào bình sứ rồi chôn xuống đất, chờ mùa xuân tới liền dùng tuyết pha trà uống.” Lời này, Ôn Uyển không để Đông THanh thuật lại mà chính nàng tự mở miệng, thanh âm thô ách khó nghe nhưng đúng là chính nàng nói, trong giọng nói có chứa nồng đậm châm chọc cùng khinh thường, căn bản không có nửa phần lưu tình của khách nhân.

“Đó là tự nhiên có.” Một nha hoàn vẫn không mở miệng từ đầu nhẹ giọng cười nói.

Ôn Uyển thấy nàng kia tự hào nói thì liền im lặng, chẳng lẽ nàng ta nghe không hiểu mình đang nói lời châm chọc sao? Ôn Uyển thấy mấy nha hoàn này liền không khỏi bật cười, đúng là đầu óc ngu si, nơi này không thể có những phương pháp bảo tồn tốt như hiện đại, thời tiết lúc lạnh lúc nóng chứa một năm ai biết sẽ biến thành dạng nước gì. Nếu quả thật muốn có nước tốt nên đem tuyết này cất trong hầm băng, mà không phải chôn dưới tàng cây, đó cũng không phải rượu mà chôn càng dài thì hương vị càng thuần, càng trân quý.

“Tại sao?” La Thủ Huân kỳ quái hỏi, hắn cảm thấy như vậy rất văn nhã.

“Ngươi năm nay đi làm thử, năm sau dùng tuyết kia pha trà xem…” giọng Ôn Uyển thô cứng, nói đến sau lại không giải thích rõ, nàng là cảm thấy nói thêm nữa cũng phí lời.

“Ngươi nói liền bị đau cổ họng, đừng nói nữa.” Yến Kỳ Hiên vội vàng quát bảo nàng ngưng lại.

“Đúng rồi, đúng rồi, đừng nói nữa, kẻo lại thêm đau.” La Thủ Huân nhìn Ôn Uyển cổ họng khó chịu vội ở một bên đáp lời. Hắn cũng biết Phất Khê có hầu tật,cho nên nhìn Ôn Uyển nói không ra lời liền khuyên nhủ.

Mấy nha hoàn trong phòng thấy mấy quý thiếu gia ở đây đều hướng về phía Hắc tiểu tử trò chuyện thì trong lòng bực mình, nhưng đến lúc này cũng không dám nói gì nữa.

“Phất Khê, trong khoảng thời gian này ta đã cố gắng nghiên cứu kỳ nghệ, huynh cùng ta chơi một hai ván cờ xem ta có tiến bộ hay không?” Tào Tụng thấy không khí tẻ ngắt liền vội vàng đnahs trống lảng, hơn nữa việc đnahs cờ cũng không phải nói suông, hắn thật sự muốn xem kỳ nghệ thần kỳ của Ôn Uyển.

Khách chiều ý chủ, Ôn Uyển gật đầu.

“Đi vào sân viện chơi, nơi này, mùi nồng đến khó chịu.” Yến Kỳ Hiên lời này vừa ra, Ôn Uyển liền bật cười, chính nàng cũng muốn nói lời này, mùi vị trong phòng thật quá nồng.

Đan Nương vô cùng tức giận, đây chính là hương liệu pha trộn lá ngải cứu và hoa hồng nàng tỉ mỉ chế luyện, đã thế lại dám chê bai, hai người này chính là đến để chọc tức nàng.

Ôn Uyển theo Tào Tụng đánh cờ, tự nhiên là không quan tâm thắng thua, chỉ là tìm việc giết thời gian mà thôi, cho nên thời điểm đánh cờ chủ yếu là phụng bồi, tùy hứng mà chơi, Tào Tụng tự nhiên cũng biết, cho nên chơi cờ rất dụng tâm.

Chơi một hồi, Tào Tụng dần lâm vào thế thua, Đan Nương kia trong mắt có lo âu, lòng lo lắng nhưng vẫn thản nhiên ôn nhu, liên tục liếc mắt đưa tình với Tào Tụng.

Ôn Uyển nhìn thấy ê cả răng.

“Thiếu gia, mời uốngtrà.” Rót một chén trà cho Tào Tụng uống, Tào Tụng nhận lấy uống, đôi môi có dính một mảnh lá trà nho nhỏ, Đan Nương rất tự nhiên lấy khăn tay ra cho hắn, lại dùng khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi, còn mỗi việc cả người dán vào, ở cạnh lỗ tai hắn nói thầm một câu, ánh mắt Tào Tụng liền sáng lên.

Uống xong trà, kỳ nghệ như trở lên tinh diệu, hạ một nước rất tốt. Ôn Uyển trong lòng liền thất vọng, cho tới giờ nàng đã cho Tào Tụng vào sổ đen, hắn ta cho dù được nha hoàn chỉ điểm cũng không nên đi như vậy. Hai ngươi đang chơi cờ, hắn như thế cũng quá không tôn trọng người chơi cùng, nếu là đang đấu cờ thật, với bộ dáng này sau này sẽ không có người thèm cùng hắn đấu nữa.

Ôn Uyển nhìn hai người kia, không chú ý trường hợp, bộ dạng này là để cho ai nhìn, nói là nha hoàn thiếp thân, nhưng nhìn ngôn hành cử chỉ (cách nói năng hành động) của hai người thì có quỷ mới cho là thiếp thân nha hoàn, rõ ràng là nha hoàn thông phòng, Ôn Uyển liền bĩu môi. Hai người nếu không làm chuyện gì, thì kẻ ngu cũng không tin.

Dù sao cũng chính nàng mở miệng muốn đến làm khách nhà người ta, làm gì cũng phải lưu cho chủ nhà hai phần mặt mũi, đây là lễ nghi cơ bản nhất nhưng Ôn Uyển vừa nghĩ vậy, vốn còn lưu hai phần tình cảm liền cảm thấy không cần lưu cho hắn mặt mũi gì, cờ tiếp theo hạ xuống liền không có chút nào hạ thủ lưu tình, không qua mấy nước Tào Tụng liền thua.

“Phất Khê, nếu không huynh cùng Đan Nương đánh nhé, kỳ nghệ của Đan Nương cao hơn ta nhiều, huynh cùng nàng đánh cờ đi.” Tào Tụng trên mặt chờ đợi hỏi, hắn rất hy vọng Ôn Uyển có thể cùng Đan Nương chơi cờ, có thể nhìn ra tài nghệ của Đan Nương đến tột cùng cao bao nhiêu.

“Kính xin công tử chỉ giáo, công tử chọn là cờ đen hay cờ trắng.” Đan Nương phúc thân (hơi cúi người),Tào Tụng đã đứng lên đem vị trí nhường lại, cũng may cái nha hoàn này còn biết chút điểm phân tấc không có trực tiếp ngồi xuống mà là nhìn Ôn Uyển, nếu Ôn Uyển gật đầu, nàng sẽ ngồi xuóng.

Ôn Uyển hồn nhiên như không nghe thấy gì, dùng ngón giữa và ngón cái tay phải giữ chặt một quân cờ, xoay một góc, dùng sức bắn ra. Con cờ bắn tới trên bàn cờ một ít quân cờ đang trên bàn cờ liền rơi lả tả xung quanh, rơi cả xuống đất, âm thanh lạch cạch loạn xạ.

Hành động này của Ôn Uyển khiến tất cả những người có mặt đều nhìn nàng, không khí yên tĩnh có chút đáng sợ, sắc mặt mấy nha hoàn đều tương đối khó coi. Khách nhân này thật vô lễ, đây quả thực, quả thực chính là ác khách nha.

Sắc mặt Đan Nương có chút giận dữ, giận dữ hỏi:” Công tử đây là có ý gì?”

“Cùng ta đánh cờ, ngươi xứng sao?” Ôn Uyển nhàn nhạt giễu cợt.

Nhìn tình cảnh này có thể thấy cái nha hoàn này ở Tào gia cực kỳ được sủng ái, được sủng ái đến độ quên mất thân phận của mình chỉ là tỳ nữ. Nếu như Ôn Uyển thật sự là nam tử có lẽ sẽ thương tiếc một hai phần, đáng tiếc nàng không phải. Cho tới lúc này lại còn dám chất vấn nàng, buồn cười, một cái nha hoàn nho nhỏ lại dám chất vấn khách quý như nàng, gia phong của Tào gia cũng chỉ có như thế, nhà quan lại mà gia phong bất chánh chỉ tồn tại thời gian không dài, gia đình như vậy trong kinh thành chỗ nào cũng có. Dĩ nhiên Tào gia còn có Tào Tụng để trông cậy vào, nếu như Tào Tụng không thể đứng lên chống đỡ được thì Tào gia chỉ như phù dung sớm nở tối tàn. Dựa theo Ôn Uyển nhìn thấy và suy đoán thì Tào Tụng muốn chống đỡ Tào gia khó khắn không nhỏ.

“Kỳ nghệ không phân thân phận thế nào.” Đan Nương cắn môi, sắc mặt tái nhợt, trắng bệch.

“Kỳ nghệ không phân thân phận, nhưng người thì có thân phận tôn ti trật tự, cùng ta đánh cờ, ngươi còn không xứng.” Ôn Uyển lời nói ra không chút lưu tình.

Mặc dù Ôn Uyển không thèm để ý nàng có được sủng ái hay không, nhưng trên danh nghĩa mà nói, mọi người đều biết hoàng đế để lại lời nói mơ hồ. Có thể khiến ông ngoại hoàng đến nhìn trúng, hơn nữa còn lưu lại không phủ nhận, theo hướng này nhất định có bảy phần có thể là người được chọn. Hơn nữa nàng lúc trước cảm thấy Tào Tụng cũng là nam nhân có phẩm hạnh, nên sinh ra một tia hảo cảm, còn nghĩ nếu thật có phẩm hạnh, thì những thứ khác có thể tạm thời không tính, chọn người này cũng không tồi. Ít nhất chọn người này nàng sẽ không vì lời nói của lão hòa thượng mà lo lắng, nhưng tình hình bây giờ, đổi lại là người nào trong lòng cũng sẽ tức giận, huống chi ban đầu nữ tử này đã khinh bỉ Ôn Uyển thật nhiều.

Dựa theo quy tắc sinh tồn của thế giới này, người là một nữ bộc mà dám khinh bỉ khách quý của chủ nhà? Cao ngạo là tốt, nhưng cao ngạo lầm chỗ rồi, muốn uốn ngạo cũng cần đầy đủ thân phận để có tư cách cao ngạo. Có tư cách mà không cao ngạo đó là Đần, giống nàng trước đây vậy, còn không có tư cách mà dám cao ngạo là tự tìm đường chết, tựa như nha hoàn trước mặt nàng.

Một năm gần đây ở sự hun đúc của Thuần vương, Ôn Uyển hoàn toàn hiểu sự khác biệt về thân phận cấp bậc. Thân phận gì được làm chuyện gì, nếu vượt thân phận làm việc chính là muốn chết, có thân phận mà bị chèn ép chính là vô năng (không có khả năng) cùng đáng đời, nàng lúc trước chính là vô năng nên đáng đời.

Ôn Uyển cũng không phát giác, trong một năm nàng đã bị Thuần vương tẩy não, ở trong vô thức nàng không những hành động mà cả suy nghĩ cũng đã hoàn toàn đón nhận quy tắc của xã hội này, đem nguyên tắc mọi người ngang hàng của hiện đại hoàn toàn quên mất, cho nên nói, hoàn cảnh đồng hóa là rất đáng sợ.

Dĩ nhiên Ôn Uyển tuyệt đối không muốn thừa nhân nàng nhỏ mọn, ban đầu khi nàng làm nha hoàn đều tiểu tâm dực dực (cẩn thận tỉ mỉ) kính cẩn nghe theo mọi chuyện chỉ sợ đắc tội với người khác liền mất mạng nhỏ. Nhìn người ta làm nha hoàn mà làm đến phong sinh thủy khởi, dám cấp sắc mặt cho khách nhân như nàng nhìn, không đợi nàng đáp ứng liền dám khiêu khích, còn dám lên tiếng quát lớn nàng. Người với người mệnh không giống nhau, ngay cả nha hoàn và nha hoàn cũng bất đồng.

Tào Tụng nhìn Đan Nương mặt mũi trắng bệch, mấy thiếp thân nha hoàn cúi đầu bộ dáng vô cùng ủy khuất, có hai người thậm chí rơi nước mắt, lại nhìn Ôn Uyển vẻ mặt vô tình, thì gấp gáp kêu một tiếng :”Phất Khê…” có ý hy vọng Ôn Uyển hạ thủ lưu tình.

Ôn Uyển bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không muốn nói gì nữa, bởi vì rơi xuống hoàn cảnh hiện tại, nói gì cũng không có ý nghĩa, người như vậy không đáng cho nàng lãng phí tâm tình.

“Nghe nói công tử văn võ song toàn, nhưng mà Đan Nương chưa được biết đến tác phẩm của công tử, không biết có thể hay không cho nô tỳ kiến thức một lần, xem một chút công tử có giống trong truyền thuyết danh phù kỳ thực (Thực sự giỏi giống như danh tiếng)” Đan Nương cắn môi dưới đến xuất huyết, toàn thân đều run rẩy, chỉ cố vận sức chống đỡ chính mình, không cam lòng bị một công tử nhục nhã như vậy.

“Ngươi là ai? Một cái tiện tỳ nho nhỏ lại dám càn rỡ như thế? Tào Tụng, ngươi quản giáo hạ nhân như thế này à? Hừ, bổn thế tử hôm nay coi như được mở rộng tậm mắt, đây là quy củ của Tào Gia à, coi như thêm kiến thức.” Yến Kỳ Hiên cực kỳ tức giận, khuôn mặt trắng nõn trở lên đỏ rừng rực, trông vô cùng đẹp mắt.

Ôn Uyển nháy mắt to, cảm thấy Yến Kỳ Hiên như vậy vô cùng khả ái, liền không còn tức giận nữa, cười híp mắt nhìn Yến Kỳ Hiên. Ôn Uyển làm như vậy khiến Yến Kỳ Hiên trong lòng vui rạo rực, ngọt giống như được uống mật ong vậy.