Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 3 - Chương 115: Lo Lắng (Thượng)




Edit: Candy Chưởng Viện đến học đường của Ôn Uyển, đã trực tiếp đến tìm Ôn Uyển. Vui tươi hớn hở nhìn về phía Ôn Uyển nói:”Phất Khê à! Có mấy vị cao thủ chơi cờ, đối với kỳ nghệ của trò cảm thấy rất hứng thú, muốn cùng với ngươi so sánh một chút, ngươi có đồng ý không?” Chưởng viện đương nhiên là vô cùng hưng phấn. Kinh học đường của mình, rốt cuộc cũng gặp được một chuyện có thể hãnh diện.

Ôn Uyển nghi ngờ nhìn Chưởng viện đại nhân, đang tốt thì so sánh cái gì. Hơn nữa, nàng cũng chỉ là học sinh qua đường giáp thôi, không được tính là học sinh chính thức của Kinh học đường. Không biết Chưởng viện đại nhân, trong hồ lô bán cái gì.

“Mấy người này, chính là mấy vị phu tử của Hải gia thư viện, không biết trò có hứng thú không.” Nghe nói đám học sinh Thánh Điện của Hải gia thư viện muốn mời mình, cái này nhất định là chồn chúc tết gà, quả thật không có lòng tốt.

Ôn Uyển rất nhanh đã kịp phản ứng, ở đây chắc chắn có điều không đúng, người Hải gia học viện, cũng đều là văn nhân nhã sĩ, đang yên lành tại sao lại tìm mình gây phiền phức đây. Tất nhiên là Kinh học đường đã làm cái trò gì rồi. Nghĩ đến đây, Ôn Uyển dứt khoát lắc đầu.

Chưởng viện đề nghị mấy lần, Ôn Uyển cũng không chấp nhận.

Về sau lại không có biện pháp, Chưởng viện thỉnh cầu Thuần Vương gia hỗ trợ. Nguyên nhân rất đơn giản, trong thiên hạ ngoại trừ thượng thư phòng, thì Kinh học đường cũng là trường học dành cho các Huân quý đệ tử. Mà Hải gia học viện, đúng là ẩn hình của học viện thiên hạ đệ nhất. Hai học viện vốn là không thể so sánh cùng nhau. Nhưng mà phu tử của Hải gia học viện lại nhìn không vừa mắt phu tử của Kinh học đường. Bởi vậy đương nhiên, học sinh của Hải gia học viện cũng nhìn không vừa mắt học sinh của Kinh học đường như thế.

Chưởng viện thấy hôm nay rốt cuộc Kinh học đường cũng có một vị học sinh tài hoa tràn trề (Trên thực tế, Ôn Uyển ngay cả dự thính cũng không được thừa nhận), lúc này nếu không nhân cơ hội này đả kích dáng vẻ kiêu căng hung hăng càn quấy của Hải gia học viện, thì Chưởng viện sẽ cảm thấy mình hổ thẹn với trên dưới gần trăm mười người phu tử và học sinh.

Thuần Vương cười nói đùa, chưa từ chối. Nhưng mà cũng không có đồng ý. Chuyện này, hắn có bằng lòng cũng không được. Để quay đầu lại hỏi Ôn Uyển, rốt cuộc nghĩ như thế nào. Đương nhiên, thật ra thì trong lòng Thuần vương gia cũng hi vọng Ôn Uyển đồng ý, như vậy, thì hắn có thể biết được nha đầu này, rốt cuộc kỳ nghệ sâu thế nào? Bởi vì thời điểm Ôn Uyển cùng hắn đánh cờ, luôn thắng hắn một hai quân. Hắn biết kỳ nghệ của Ôn Uyển không thấp, nhưng rốt cuộc là cao bao nhiêu, hắn thật sự không biết. Để cho nàng cùng phụ tá của mình đánh. Ôn Uyển không không đồng ý. Mời cao thủ, thì Ôn Uyển cũng giống như trước không có đồng ý, chỉ nói đây chẳng qua là tiêu khiển nghiệp dư. Cho nên hắn cũng rất tò mò.

Ôn Uyển lúc này mới biết, hoàn toàn là do thầy giáo ở Kinh học đường này, chung quy cũng không cam lòng là mình bị bọn họ áp chế. Nên nhân cơ hội này suy nghĩ muốn tìm lại mặt mũi. Chủ động đi đến chỗ Hải gia học viện khiêu khích. Như vậy, thì nàng càng không đồng ý.

Thuần Vương ha hả cười không ngừng: “Ôn Uyển, tài đánh cờ của cháu rốt cuộc thì cao bao nhiêu. Cháu cũng không biết. Hải gia học viện rất có uy danh ở Đại Tề. Ôn Uyển, nếu như cháu thật sự có lòng tin, tại sao lại phải phòng bị? Dù sao thì cháu cũng phải rời đi. Lại nói trước khi trở lại, một lần nữa nổi danh. Cũng không có cái gì không tốt.”

Ôn Uyển rất kiên quyết lắc đầu. Muốn danh tiếng lớn như vậy làm cái gì. Một năm này đã điên đủ rồi, hiện tại cũng sắp phải đi về. Vẫn là đàng hoàng hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã, vì số ngày còn dư lại cũng không còn nhiều lắm. Khi trở về, sẽ không còn được trải qua cuộc sống tốt như hôm nay nữa.

Thời điểm Ôn Uyển lại đi học viện, liền gặp phải người mà nàng vẫn không muốn gặp Từ Trọng Nhiên.

“Giang công tử, chúng ta muốn làm bằng hữu cùng ngươi? Không có ý tứ gì khác, hi vọng ngươi không hiểu lầm.” Ôn Uyển nhìn Từ Trọng Nhiên ở trước mắt, nghe hắn giải thích một hồi.

“Phất Khê không muốn làm bằng hữu với các ngươi, hi vọng sau này các ngươi không nên tiếp tục tìm hắn nữa. Khỏi phải khiến cho người khác chán ghét.” Yến Kỳ Hiên lôi kéo tay của Ôn Uyển, xoay người rời đi.

Từ Trọng Nhiên cùng tùy tùng, nhìn hai người rời đi, vừa tức giận vừa buồn bực.

Còn chưa đi tới cửa. Đã nhìn thấy người không tính là quen thuộc Quan Thừa Tông: “Giang Thủ Vọng, ta nghe nói tài đánh cờ của ngươi rất cao siêu. Chúng ta hãy đi tỷ thí một phen đi. Việc này, ngươi sẽ không cự tuyệt chứ?”

Ôn Uyển nhìn hắn. Chuyện lần trước nếu không phải là do hắn, sẽ không giải quyết dễ dàng như vậy được. Ấn tượng và cảm giác đối với hắn. Cũng không tệ. Thật là nhìn không ra, nhi tử của Phúc Linh công chúa, lại được nuôi dạy có thể chịu trách nhiệm như vậy.

Yến Kỳ Hiên đang muốn thốt ra lời mắng, thì Ôn Uyển lại lắc đầu. Kéo tay của hắn lập tức lên xe. Đông Thanh quay đầu lại: “Công tử nhà chúng ta nói, ngươi không phải là đối thủ của hắn. Cho nên, hắn sẽ không đánh cùng ngươi. Không cần phải lãng phí thời gian của mọi người.”

“Cuồng vọng.” Người bên cạnh Quan Thừa Tông bực mình. Không phải chỉ là một tiểu tử thối tới từ Giang Nam à, thật đúng là coi mình là rễ hành (ý là coi mình như có gốc gác to). Nếu không phải là ông già thỏ của thế tử Thuần Vương, thì người như vậy, trong kinh thành có bao nhiêu, chết bấy nhiêu.

Vừa đúng lúc Tử Trọng Nhiên đang từ bên trong đi ra, nghe thấy lời nói này cũng cười nói: “Không phải là hắn cuồng vọng. Lời hắn nói đúng là sự thật, ngay cả Chưởng Viện trong học đường của chúng ta cũng không phải là đối thủ của hắn. Quan công tử, chờ ngươi thắng được Chưởng viện, ngươi mới có tư cách hạ chiến thư với hắn. Nếu không, khiêu chiến của ngươi, hắn sẽ không nhận.”

Quan Thừa Tông ngẩn người “Rốt cuộc thì hắn là người nào? Thi thơ hắn viết rất tốt, ta cũng được đọc qua. Những thứ khác, như là tin đồn một tay viết chữ cuồng thể, bản lĩnh thổi sáo cũng tốt, khả năng vẽ tranh cũng tốt, còn hôm nay lại lan truyền tin trình độ đánh cờ của hắn cũng đánh được đến mức xuất thần nhập hóa, những thứ này, chẳng lẽ cũng là thật sao?”

Từ Trọng Nhiên gật đầu cười nói: “Đương nhiên là thật. Nhưng mà ngươi nói còn thiếu mấy thứ, bản thân ta thấy hắn còn có thuật cưỡi ngựa tốt, võ nghệ cũng không thấp. Ngươi chơi xúc cúc thua bởi hắn, thật ra không có gì là mất thể diện cả.”

Quan Thừa Tông kinh ngạc “Những chuyện này cũng là thật, vậy hắn chẳng phải là yêu nghiệt sao?” Nói xong mới nhớ đến hiện tượng kỳ lạ ở trận tranh tài ngày đó. Hắn cũng không biết tại sao lúc ấy đến thời khắc mấu chốt mình lại không giữ được. Nghĩ tới đây, Quan Thừa Tông run rẩy rùng mình một cái. Lập tức quyết định, sau này sẽ không tiếp xúc với người này nữa. Người này, nhất định là yêu nghiệt. Cùng yêu nghiệt đối đầu, kẻ gặp xui xẻo nhất định là mình. Tốt nhất là cách xa một chút, như vậy an toàn hơn.

“Lúc này ngươi không muốn đi cũng phải đi, bên ngoài đã đem chuyện này truyền ra rồi.” Thuần Vương cười ha hả. Ôn Uyển kỳ nghệ cao siêu, ngay cả hắn cũng không bằng, phải cam bái hạ phong. Ứng đối với những người ở Hải gia học viện kia, chỉ là chuyện bình thường. Nhưng mà tính tình của tiểu tử thối này, nếu muốn đánh động đến hắn, thì đó cũng không phải là chuyện đơn giản. Hẳn là cần phải nghĩ cách, xem tiểu tử này một chút, kỳ nghệ đến tột cùng thì cao đến mức nào.

Ôn Uyển đối với việc thuyết phục của Thuần Vương gia, cũng mặc kệ. Bất kể là nói thế nào, cũng không ứng chiến. Nàng thích đánh cờ, có một tay cờ tốt đó là chuyện của nàng. Việc gì lại muốn đại biểu cho Kinh học đường, làm mục tiêu của bọn họ. Chuyện này, nàng sẽ không làm. Từ trước đến giờ Ôn Uyển không đi tranh giành danh tiếng bình thường kia.

Chưởng viện đại nhân thấy nói thế nào cũng không được, trong lòng vô cùng tiếc nuối. Ngược lại Thuần Vương cười ha hả nói với Chưởng viện: “Đứa bé Phất Khê này, tính tình kia, đúng là nắm không đi. Ngươi phải làm cho người ta ở phía sau đẩy hai cái. Bằng không, ngươi thuyết phục nữa cũng chỉ phí công. Dĩ nhiên, nếu muốn để cho tiểu tử kia xuất thủ, các ngươi tốt nhất là phải chuẩn bị hai kiện lễ vật có thể lọt vào mắt xanh của hắn.”

Chưởng viện suy nghĩ một chút, vì danh dự của Kinh học đường, hắn sẽ trả bất cứ giá nào “Chỉ cần lão phu có thể làm được, thì Vương gia cứ nói đừng ngại.”

Thuần Vương cười đến cực kỳ vui vẻ. Nếu như Ôn Uyển ở chỗ này, tất nhiên là sẽ kêu hồ ly chết tiệt này, đào hầm cho nàng nhảy vào.

Không biết từ nơi nào lan truyền ra ngoài, Giang Thủ Vọng chỉ là một con cọp giấy, một tay kỳ nghệ tốt căn bản chỉ là nói khoác ra thôi, mấy vị kỳ thủ kia tất cả đều là tốn tiền mời tới, tự nhiên là vô dụng. Trên thực tế, bản thân cục than kia đúng là một chút rắm cũng không có.

Lời đồn này, ở trong kinh thành, nhanh chóng lan truyền ra ngoài. Chỉ trong một đêm, ở kinh thành lời đồn bay đầy trời. Thậm chí còn nói, Ôn Uyển có thể thắng sạch Chưởng viện học đường đó là do Chưởng viện kia của bọn họ căn bản là không hiểu kỳ nghệ. Đó là do mèo mù vớ cá rán. Cũng là do Chưởng viện Kinh học đường vô năng, đối với kỳ nghệ dốt đặc cán mai.

Những thứ này, Ôn Uyển cũng coi như gió bên tai, cũng chỉ là thoáng qua một cái. Đối với chút hư danh này, cho tới bây giờ Ôn Uyển cũng không để ý. Nàng đều luôn luôn vô cùng bình tĩnh, không thể nào chỉ vì hai câu xúc phạm mỉa mai liền kích động mà phải xắn tay áo ra trận. Nàng không ứng chiến, không phải là đại biểu hắn sợ hãi, mà là nàng cảm thấy ganh đua so sánh như vậy, không có một chút ý nghĩa nào. Cho nên, lời đồn đãi bên ngoài dù có lợi hại như thế nào, Ôn Uyển cũng sẽ không để ý. Thấy phiền, thì ở tại trong vương phủ, không đi ra ngoài. Ai cũng không làm gì được nàng.

Chưởng viện thấy đến lúc này, Ôn Uyển cũng không tiếp chiêu, đều có chút nóng nảy. Thuần Vương cười ha hả nói, đừng nóng vội, từ từ sẽ đến. Nếu là nhanh, có thể sẽ bị tiểu tử kia phát hiện. Chuyện này nên ra mặt khiêu khích, cũng phải là Hải gia học viện, mà không phải là bọn họ.

Cho nên, Kinh học đường âm thầm châm chọc Hải gia học viện, không có được một người có bản lĩnh. Bất quá thắng, sẽ ở đó chửi bới học sinh của bọn hắn.

Hải gia học viện cùng Kinh học đường chiến tranh bằng nước miếng, đánh cho quên cả trời đất. Mà rất nhiều học sinh của Hải gia học viện, đối với việc Ôn Uyển vẫn co đầu rút cổ không dám ra ứng chiên, vô cùng khinh bỉ và phỉ nhổ.

Cho nên ngày hôm đó, Ôn Uyển đi ra ngoài, đã bị một người thư sinh ngăn xe ngựa lại, hướng về phía xe ngựa cuồng vọng kêu lên: “Ngươi là Giang Thủ Vọng đúng không? Ta muốn hạ chiến thư cho ngươi, để cho cái người hèn hạ vô sỉ này xem một chút, là nhân tài ở kinh thành đầy rẫy. Không phải là chỗ mà hai lúa như ngươi có thể giương oai.”

“Ngươi là người nào? Thức thời, thì cút cho ta.” Đông Thanh quát lớn.

“Hừ, ngay cả ngươi lừa đời lấy tiếng như vậy, cũng dám khiêu khích học viện chúng ta. Đúng là không biết sống chết. Chỉ cần một đầu ngón tay của ta là ngay lập tức, có thể đem ngươi bóp chết.” Thư sinh kia tiếp tục cuồng vọng kêu lên.

“Cái gì, dám ở trước mặt Gia khiêu chiến, chán sống rồi. Đem hắn mang xuống.” Mấy thị vệ đem người này đánh cho gần chết. Cuối cùng vẫn là do Yến Kỳ Hiên không muốn trên tay mình lây nhiễm tính mạng của ngốc tử này, bảo đem người thả ra.

Từ đầu tới cuối Ôn Uyển chỉ thờ ơ lạnh nhạt, cũng không nói một câu nào. Chờ sau khi người nọ đi, rốt cuộc Ôn Uyển biết, bây giờ nàng thật sự đã dung nhập vào xã hội này rồi. Hoàn toàn dung nhập vào xã hội này. Hơn nữa, quả thật đã đến thời điểm nên đi trở về.

Yến Kỳ Hiên nhìn vẻ mặt của Ôn Uyển, cho là Ôn Uyển đối với thủ đoạn bạo ngược của hắn nhìn không quen. Liền vội vàng giải thích “Người như vậy nên để cho hắn chịu chút giáo huấn, nếu không, sau này sẽ luôn có người tới khiêu khích. Phất Khê, đệ cũng không nên cho là ta tàn nhẫn.” Nếu không phải là biết tâm địa Phất Khê mềm yếu, thế nào hắn cũng phải đem người này đánh ất hơn phân nửa cái mạng. Hiện tại xử trí như vậy, coi như là nhẹ nhàng.

Ôn Uyển lắc đầu cười, tỏ vẻ không sao. Yến Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển cười, thì trong lòng vô cùng vui mừng. Lôi kéo tay nhỏ bé của Ôn Uyển, liên tục vui tươi hớn hở cười khúc khích