Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 3 - Chương 51: Hàng Bán Chạy




Edit: Anh Ngọc

“Quận chúa, Nam An thế tử cho người đưa thiệp. Mời ba ngày sau tham gia hội thi thơ, người có đi không.” Nói nhảm, tự nhiên là không đi.

Ôn Uyển ngại phiền toái, trừ học đường ra, thì nơi nào cũng không chịu đi. Hơn nữa bên cạnh nàng có sáu hộ vệ có tư thế bảo vệ, không ai lại ăn no không có chuyện gì làm mà đi tìm đánh. Về sau lại có quá nhiều người đến học đường tìm nàng, Ôn Uyển dứt khoát ngay cả học đường cũng không đi. Cả ngày đi theo La Thủ Huân cùng Yến Kỳ Hiên ở trong vương phủ. Không phải cỡi ngựa, thì chính là luyện tập bắn tên. Nhưng mà, hiện tại lại vừa tăng thêm một hạng mục. Chính là học kiếm. Nhưng nàng dùng là kiếm gỗ. Ôn Uyển cho rằng chính mình học gì đó càng nhiều, thì tương lai mới có thể an toàn hơn.

Ngày hôm đó, Thuần Vương kêu Ôn Uyển đến thư phòng. Cười cầm thiệp mời đưa cho Ôn Uyển xem. Ôn Uyển hồ nghi nhận lấy thiệp mời đỏ thẫm, vừa mở ra, không ngờ là thiệp mừng. Phủ Trịnh Vương mời Thuần Vương đi uống rượu mừng. Vào ba ngày sau. Mà chú rễ lại là Trịnh vương.

Ôn Uyển ngẩng đầu, chớp hai mắt nhìn về phía Thuần Vương. Thuần Vương cười nói “Ta tính toán, đến lúc đó dẫn cháu cùng đi tham gia hôn lễ.”

Ôn Uyển rất kiên quyết mà lắc đầu, nói đùa gì vậy. Để cho nàng đi dự hôn lễ cậu cưới tiểu lão bà, cái này cũng quá khoa trương đi! Không đi, kiên quyết không đi.

Thuần Vương cười nói “Đây cũng không phải là ý của ta. Là ý của Trịnh vương, cậu của cháu. Hắn nói hôm đó đúng lúc hắn thành hôn, nên muốn gặp cháu. Nếu cháu muốn cự tuyệt, thì ta sẽ chuyển lời cho hắn. Hắn đã năm tháng không gặp cháu, lại không thể cố ý đi gặp cháu, sợ dẫn đến mọi người hoài nghi, cháu sẽ không an toàn. Ngày đó nhiều người, bên ngoài lại đồn cháu là con rơi bên ngoài của ta. Dẫn cháu đi, sẽ không làm người khác chú ý.”

Ôn Uyển có chút kỳ quái nhìn Thuần Vương. Thuần Vương cười ha hả nói “Cháu yên tâm đi, đến lúc đó, ta cũng dẫn Kỳ Hiên theo. Sẽ không chỉ đem một mình cháu đâu.”

Ôn Uyển thật sự không muốn đi, nhưng ngẫm lại. Dường như là có hơn nửa năm không gặp cậu. Nghĩ lại thì cảm thấy xấu hổ. Trước kia ngày nhớ đêm mong được gặp cậu (đó là vì ngươi muốn đi đất phong để có cuộc sống tiêu dao tự tại), lúc này nửa năm rồi, lại không nghĩ tới vấn đề này. Ha hả, thật sự thì cuộc sống nơi này, rất thoải mái. Cho nên nói, cuộc sống vui vẻ, trôi qua quá mau nha!

Ôn Uyển yếu ớt mà tỏ vẻ, có thể không đi được không. Nàng có bệnh câm đây, nếu để lộ ra ngoài thì lập tức phải đóng gói về nhà. Thời gian nữa năm thoải mái cũng không còn. Vậy thì lỗ lớn. Đến lúc đó phải đi về, sẽ không còn có cái gì nữa. Hơn nữa, còn phải tùy thời khó giữ được cái mạng nhỏ này. Chỗ nguy hiểm như vậy, nàng thật không muốn đi. Hôm nay cuộc sống nàng trôi qua dễ chịu rồi, còn muốn có nhiều hưởng thụ hơn nữa được ngày nào hay ngày ấy.

Thuần Vương nghe cười híp mắt nói “Được. Ta giúp cháu hỏi một chút. Nhưng về bệnh câm điểm này không cần lo lắng. Cháu đi theo bên cạnh ta, đến lúc đó Kỳ Hiên cũng ở đó, cháu chỉ cần cùng mọi người giữ lễ. Cũng không cần nói chuyện với mọi người. Cùng lắm thì nói hai chữ. Dù sao phúc ngữ của cháu nói cũng được mấy chữ. Sẽ không lộ khuyết điểm.”

Ôn Uyển rất là hoài nghi nhìn Thuần Vương, cậu Trịnh vương hẳn sẽ không có thói quen làm chuyện như vậy. Ôn Uyển có chút không tin, để cho hắn đi hỏi lại một chút. Kết quả không cần nói cũng biết. Tự nhiên là không được. Trịnh vương xác định rõ yêu cầu Ôn Uyển đi vương phủ.

Cho nên, ngày Trịnh vương cưới tiểu lão bà. Ôn Uyển cũng bị ép đi. Cũng may là nàng đi theo Thuần Vương cùng Yến Kỳ Hiên, nên sẽ không có người nghi ngờ. Hơn nữa Ôn Uyển cũng biết lúc này nàng chỉ là một tiểu tử, tốt nhất nên đàng hoàng giả ngốc cho thỏa đáng. Cho nên, vô cùng thức thời, đứng ở phía sau Yến Kỳ Hiên làm cái đuôi. Dù sao lúc này những người có mặt không phải là huân quý thì chính là trọng thần, một tiểu tử như nàng không thể gây chú ý.

Nhớ lại lúc trước, Ôn Uyển đã nói với Yến Kỳ Hiên nói. Nàng không hiểu lắm những lễ nghi như vậy, đến lúc đó Yến Kỳ Hiên nhất định phải ra mặt. Không nên tái diễn lại chuyện lần trước. Yến Kỳ Hiên nhìn bộ dạng của Ôn Uyển, cho là tên này sợ thật nên cười đồng ý.

Trên thực tế nàng cho rằng không nên gây chú ý quá, thử nghĩ xem. Vương gia đón dâu, ngươi là một tiểu tử đến từ Giang Nam lại chạy đi dự lễ, cái này chẳng phải tự bản thân bật tín hiệu sao? Không phải là con rơi bên ngoài. Thuần Vương có cần để ý đến vậy sao? Cho nên, kể từ khi nàng đi theo Thuần Vương gia và thế tử đến. Vào trong phủ Trịnh vương xong thì người đánh giá nàng chưa bao giờ gián đoạn. Chẳng qua Ôn Uyển chỉ xem nó như mây trôi. Vẫn chỉ là đi theo phía sau Yến Kỳ Hiên, làm tốt cái đuôi nhỏ của Yến Kỳ Hiên, người hầu nhỏ.

Dọc theo đường đi Thuần Vương chào hỏi không ít người, giống như trước đều giới thiệu Yến Kỳ Hiên và nàng. Không người nào không khen ngợi hai câu. trên mặt Yến Kỳ Hiên thì nhàn nhạt, còn Ôn Uyển thì lạnh lùng, nhìn bọn họ không lộ vẻ gì. Hai người một mặt trắng một mặt đen, dù không muốn khiến người ta chú ý cũng khó.

Hạ nhân đưa bọn họ đến sương phòng ngồi. Ôn Uyển cảm thấy rất kỳ quái, đến phủ Trịnh Vương hồi lâu, cũng không nhìn thấy cậu Trịnh vương. Đi ra ngoài ở trong sân nhìn, khắp nơi đều là bóng người. Nhìn phía ngoài người đến người đi, nàng hậu tri hậu giác phát hiện mình mắc bẫy. Đến nơi này mới biết, nàng rốt cục vô cùng xác định nàng đã bị lão hồ ly Thuần Vương này lừa gạt. Ở trường hợp như vậy, cậu làm sao lại để nàng tới đây dự lễ. Còn chạy tới để nhìn thấy nàng, cái này chẳng phải làm cho người khác hoài nghi. Cậu Trịnh vương biết nàng ở bên ngoài trôi qua tốt, bệnh câm còn chưa khỏi, làm sao có thể kêu nàng trở về trước.

Nghĩ tới đây, Ôn Uyển giận trừng mắt Thuần Vương.

Thuần Vương nhìn bộ dạng giận dữ Ôn Uyển, thì ha hả cười to. Không nghĩ tới, rốt cục cũng lừa gạt được tiểu nha đầu đến nơi này, thật không dễ dàng. Xem ra, điểm yếu của cái nha đầu này chính là Trịnh vương a!

“Thuần Vương gia, gặp chuyện gì tốt, mà sao vui vẻ như vậy.” Một giọng nói thuần hậu từ nơi không xa thổi qua.

Ôn Uyển phản xạ có điều kiện quay người nhìn lại. Là một nam nhân khuôn mặt năm mươi tuổi, tư thái thong dong mà chững chạc, đang mặc một thân tử bào, đầu đội kim quan, nhìn qua cao quý bức người. Lúc này đang đứng ở cửa trước, hướng đoàn người bọn họ đi tới.

Ôn Uyển thấy hắn trên mặt cười, nhưng ánh mắt lại sâu không thấy đáy, vừa nhìn đã biết là hạng người đa mưu túc trí. Hơn nữa có thân phận có địa vị. Chẳng qua là vì sao, trước kia ở Dưỡng Hòa điện nàng chưa từng thấy qua. Dĩ nhiên, trường hợp như vậy không phải bọn tiểu bối như họ có thể nói chuyện. Lập tức nhìn về phía Yến Kỳ Hiên, đứng ở phía sau hắn. Lúc này Yến Kỳ Hiên là bia đở đạn tốt nhất.

Thuần Vương vừa thấy người tới, thì cười nói “Bản thân ta nghĩ là ai đây? Nguyên lai là Lục lão gia La gia? Làm sao, hôm nay người cũng ở nơi đây a, nói vậy Triệu vương gia cũng đến rồi.”

Ôn Uyển vừa nghe La Lục lão gia, cũng lấy làm kinh hãi. La Lục lão gia này, nàng chỉ nghe kỳ danh, không thấy kỳ nhân. Không nghĩ tới, lại ở trong hôn lễ của cậu gặp được. Thật đúng là, Ôn Uyển nghĩ tới Thuần Vương cố ý dẫn nàng đến, chính là để cho nàng trông thấy người nơi này. Ôn Uyển dùng khóe cẩn thận quét nhìn, người nọ có một đôi mắt xếch, sống mũi cao ngất, môi mỏng. Người môi mỏng thường biết ăn nói. Vị Lục lão gia này ở trong kinh thành mạnh vì gạo, bạo vì tiền, trong kinh thành đều giao hảo cùng quan lại quyền quý, chính là cánh tay của Triệu vương.

Nhưng mà, để cho Ôn Uyển cảm thấy kỳ quái chính là. Căn cứ tài liệu có được, La Lục lão gia này, không quan không chức, là dân thường chân chính. Nghe nói trước kia đã quyên quan một lần, nhưng sau đó lại không biết bởi vì nguyên nhân gì, bị tước bỏ.

La Lục lão gia cười nói “Hôm nay là ngày vui của Bát hoàng tử, Ngũ hoàng tử há lại không để ý đến. Ta cũng đi theo Ngũ hoàng tử đòi một chén rượu mừng để uống thôi.”

Thuần Vương nghe cười nói “Còn mười ngày nữa, Triệu vương cũng có ngày vui. Đến lúc đó, Bổn vương có thể lại được uống rượu mừng.”

Ôn Uyển trong lòng xẹt qua tia nghi ngờ, dựa theo lẽ thường mà nói cậu Trịnh vương so sánh với Triệu vương nhỏ tuổi hơn. Muốn kết hôn cũng nên là lớn cưới trước, làm sao lúc này hoàn toàn ngược lại. Dĩ nhiên, loại nghi ngờ này chỉ là trong một nháy mắt mà đi qua. Lúc này chẳng qua là cưới một tiểu lão bà, cũng không phải cưới chánh thê, chắc không so đo cái gì thứ tự trước sau.

La Lục lão gia nghe xong lời này, ý cười chân thành một chút. Đảo mắt nhìn hai hài tử bên cạnh Thuần Vương. Cười hỏi “Không nghĩ tới Vương gia hôm nay không chỉ có đem thế tử đến, còn dẫn Phất Khê công tử tới.”

Thuần Vương cũng không quá khiêm tốn “Đứa nhỏ này không thích giao tiếp lắm, cả ngày đều ở nhà. Gần đây lại liên tiếp mấy ngày không có ra cửa. Ta nói hắn mấy lần cũng không nghe, không cùng người phía ngoài tiếp xúc nhiều hơn làm sao được. Cho nên buộc để cho hắn cùng đi theo, gặp cho quen.”

Yến Kỳ Hiên chẳng qua là nhìn thoáng qua La Lục lão gia, không có tỏ vẻ gì. Ôn Uyển cũng thế chỉ đưa hai mắt nhìn hắn một cái, rồi theo Yến Kỳ Hiên cúi đầu lặng lẽ nói chuyện, tất nhiên Yến Kỳ Hiên không nghe được. Lúc này tiếng nói Ôn Uyển học được cũng không tệ lắm, có thể nói mấy câu đầy đủ. Chỉ là trường hợp như vậy, vẫn không nên mở miệng! Nếu không nhất định sẽ bị người khác phát hiện.

La Lục lão gia đối với thái độ của Yến Kỳ Hiên, cũng không phản cảm lắm. Nhưng đối với thái độ của Ôn Uyển, thì vô cùng bất mãn. Một tiểu tử thúi tới từ Giang Nam, tưởng có Thuần Vương Phủ là chỗ dựa, thì ngông cuồng đến tận trời. Cho là đứng đầu trong hội thi thơ, thì có thể bay lên đầu cành danh dương thiên hạ. Nhưng nghĩ tới đây là con rơi bên ngoài của Thuần Vương gia, nên cũng áp chế điểm không vui này.

Yến Kỳ Hiên nhìn ánh mắt bất thiện của ông ta, thì có chút mất hứng. Thuần Vương thấy chỉ cười nói “Đây là cháu vợ ta, bởi vì khi còn bé ngã bệnh, cháy hỏng cổ họng. Cho nên nói chuyện không có dễ nghe, hắn sợ quấy nhiễu mọi người. Nên trong tình hình chung, hắn không dám mở miệng. Đỡ phải dọa người. Mong La Lục lão gia không nên trách đứa bé này thất lễ.”

Ôn Uyển nhìn thấy vậy, thì núp ở phía sau Yến Kỳ Hiên, cảm thấy ông hẳn là không cảm giác ra được, lúc này mới mở miệng nói “Kính xin Lục lão gia tha lỗi.”

Giọng nói kia cùng thanh âm vỏ xe hiện đại trượt không khác mấy, bén nhọn chói tai làm cho người nghe khó chịu, để cho La Lục lão gia nhíu mày. Biểu hiện trên mặt lúc này mới khá hơn chút.

Thuần Vương thấy vậy, nên dời đi đề tài “Lục lão gia, nghe nói đệ nhất danh kỹ Giang Nam là một vị nữ tử được gọi là Lý Ngọc Tuyết. Nghe đồn Ngọc Tuyết cô nương, là nữ nhân cực phẩm. Không chỉ lớn lên quốc sắc thiên hương, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, hát ra ca khúc có thể cuốn hút ba ngày, làm cho người ta thật lâu không thể quên. Lời đồn thần kỳ như thế, cũng không biết có thể tận mắt thấy giai nhân như thế hay không? Nếu có cơ hội, Bổn vương thật đúng là muốn nghe hai Khúc, cũng không uổng phí tiếng tăm như thế.”

La Lục lão gia cười nói “Cái đó có khó gì, chỉ cần Vương gia nói một câu, còn không phải là có người đưa tới mặc người hưởng dụng.”

Thuần Vương cười lắc đầu “Bổn vương cũng suy nghĩ như vậy, đáng tiếc, nghe nói mỹ nhân đã bị người khác chuộc đi. Cũng không biết hôm nay mỹ nhân lưu lạc tới phương nào.”