Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 135: Diễu hành tù binh




Edit: Thuy Vu

Beta: Tiểu Tuyền

Ôn Uyển ăn xong cơm tối trở lại Vĩnh Ninh Cung. Hạ Dao đi tới cười tủm tỉm nói: “Quận chúa, Thất phu nhân mới vừa sinh, là một tiểu thư. Thất phu nhân muốn mời người đặt tên cho tiểu thư.”

Lúc Ôn Uyển được phong làm Tôn Quý Quận chúa, Đại phu nhân đã hạ lệnh xuống, người Bình gia toàn bộ danh xưng thăng một cấp. Chân Chân đương nhiên thành Thất phu nhân.

Ôn Uyển rất vui mừng. Nàng làm cô cô rồi, làm trưởng bối rồi. Có lẽ vì mới vừa trải qua một đại nạn sinh tử, Ôn Uyển đặc biệt quý trọng tánh mạng. Hướng về phía cháu gái mới sinh, tuy còn chưa gặp mặt nhưng nàngđã vạn phần yêu thích.

Lúc ấy Ôn Uyển muốn trở về. Nhưng Hoàng không cho nàng về. Ông nói sắc trời đã quá muộn, bảo nàng chờ đến lễ tắm ba ngày của hài tử thì xuất cung cũng không muộn.

Ôn Uyển chu miệng, tỏ vẻ liễu bất mãn. Hoàng đế nhìn bộ dạng không vui của nàng, thì cười ha hả không ngừng. Đã thật lâu Ôn Uyển không lộ vẻ mặt này.

Ôn Uyển vẫn muốn gặp cháu gái sớm một chút. Ngày thứ hai nàng đã xuất cung, mang theo bao lớn bao nhỏ, trở về phủ Quận chúa.

Tô phu nhân cũng đang ở đây, thấy Ôn Uyển đang mặc một chiếc váy dài màu xanh, trên ống tay áo thêu đóa mẫu đơn màu lam nhạt. Đường chỉ bạc vẽ ra vài đám tường vân trên vạt áo, tinh tế họa nên một bức tranh thủy vân xanh thẳm. Khuôn mặt tuy có chút tái nhợt, nhưng ngược lại càng làm nổi bật thêm vẻ đẹp xuất trần, không dính bụi trần.

Nếu như nhị phẩm Hoàng quý Quận chúa đã khó có được, nhưng nay nhất phẩm Tôn quý Quận chúa chính là trăm năm khó được một vị. Cộng thêm việc Tô quý phi được truy phong, nếu không có biến cố thì hoàng đế kế nhiệm chính là Trịnh vương. Đến lúc đó cùng với Trịnh vương, địa vị Ôn Uyển còn có thể dâng như nước thủy triều. Bây giờ, Tô phu nhân không còn tỏ thái độ như lúc trước, mà vô cùng khách khí với Ôn Uyển.

Sau khi Ôn Uyển gật đầu chào hỏi bà liền đi gặp đứa bé. Tiểu hài tử mới sinh được một ngày, mắt chưa mở, da mặt nhăn nheo như tiểu lão bà. Đâu như người ta thường nói, hài tử trắng trẻo mập mạp .

Tuy vậy Ôn Uyển vẫn rất thích, nàng cẩn thận ôm lấy nó. Lúc này hài tử còn quá yếu ớt, sợ không cẩn thận lại làm bị thương.

Thấy Ôn Uyển khó có lúc lộ ra nụ cười vui vẻ, Hạ Dao cũng không ngờ Quận chúa thích hài tử như vậy!

Chân Chân thấy Ôn Uyển thật tâm thương yêu con gái nàng, tâm tình lo lắng đã hoàn toàn tan biến. Dù trượng phu nói nữ nhi cũng thích, đều là cốt nhục của hắn. Nhưng trong lòng nàng vẫn luôn cảm thấy thiếu tự tin. Lúc này thấy người chân chính có tiếng nói là Ôn Uyển cũng không để tâm, nàng mới thật sự yên tâm.

Ôn Uyển cầm khóa trường mệnh bằng vàng đã chuẩn bị từ trước đặt vào trong tã lót.

Bình gia có một quy củ nam tử dựa theo gia phả mà đặt tên, nữ tử dựa theo chữ thứ nhất của trưởng nữ mà đặt tên. Giống như đồng lứa với Ôn Uyển, đại tỷ gọi là Thanh Hà, muội muội ở dưới cũng lấy Thanh làm chữ mở đầu. Đồng lứa cùng cháu gái nàng, trưởng nữ của đại ca ở đại phòng gọi là Manh Manh, lấy Manh làm chữ đầu, rất khó lấy tên.

Cuối cùng Ôn Uyển lấy tên Mộng Lan cho cháu gái. Lấy từ câu thơ của Lý Bạch:

“Mỹ nhân như hoa cách vân đoan

Thượng hữu thanh minh chi trường thiên

Hạ hữu lục thủy chi ba lan…”

(Trường Tương Tư)

(Dịch nghĩa:

Mặt hoa xa cách mây ngàn

Trời xanh xanh thẳm mấy tầng trời cao

Nước trong gợn sóng lao xao… )

Với việc đặt tên, Ôn Uyển thật sự không có khiếu thiên phú, phần lớn là đem thi từ miễn cưỡng mà đặt lên.

Lần này giặc Oa bị càn quét sạch sẻ, nên Đại quân phải trở về kinh, cũng sắp vào kinh thành. Khiến mọi người vui vẻ như đang ăn mừng năm mới, khắp nơi ngập tràn không khí vui tươi. Trên dưới triều đình bận rộn nghênh đón Uy Hùng Đại tướng quân trở về. Đến lúc đó, thủ lĩnh giặc Oa nhất định sẽ bị chém đầu ở Ngọ môn.

Trong khoảng thời gian này, Ôn Uyển cũng đang bận nuôi dưỡng thân thể. Từ sau khi tỉnh lại, thuốc bổ ào ào chảy vào Vĩnh Ninh Cung, muốn trong thời gian ngắn nhất bồi bổ Ôn Uyển mập mạp trắng trẻo trở lại. Ôn Uyển chết cũng không muốn! Từ tháng năm tới bây giờ, cũng tầm hai tháng , nàng cảm thấy vóc người hiện tại đã rất tốt. Nhưng mỗi ngày, thuốc bổ đúng hạn lại được người hầu bưng đến trước mặt, rồi phải nhìn nàng uống. Nếu Ôn Uyển không uống sẽ bị mach lại với hoàng thượng hoặc Trịnh vương.Việc hiện tại của Ôn Uyển chính là mỗi ngày cùng thuốc bổ và Hạ Dao phân cao thấp.

Ngày sáu tháng bày năm Nhân Khang thứ bốn mươi tám, Uy Hùng Đại tướng quân đem tù binh diễu hành ở cửa chính kinh thành.

Ngày Uy Hùng Đại tướng quân mang theo Đại thủ lĩnh giặc Oa bị bắt sống làm nô lệ sẽ vô cùng náo nhiệt. Ôn Uyển cũng muốn đi xem, nhưng bị hoàng đế liếc mắt một cái. Dù chưa nói nhưng ý tứ rõ ràng là không đồng ý. Ông nói lúc này thân thể của Ôn Uyển còn chưa bình phục hoàn toàn, không cho phép chạy loạn.

Ôn Uyển buồn bực. Đã hơn hai tháng nàng đã sớm khỏe rồi. Chuyện vui gì cũng không có rồi! Nhưng thái độ hoàng đế rất kiên quyết, thậm chí còn cho Hạ Dao cho giám sát không để Ôn Uyển xuất cung. Ôn Uyển vốn muốn đi xem nghi thức duyệt binh cổ đại hùng tráng cỡ nào. Không ngờ hiện tại chỉ là việc không tưởng.

Ôn Uyển vốn định chuồn êm đi ra ngoài, lại bị Hạ Dao cùng Hạ Ảnh đồng thời ngăn trở, nói nàng nơi nào cũng không thể đi, nhất là không thể xuất Cung, chỉ có thể đực mặt ở Vĩnh Ninh Cung.

Ôn Uyển rất buồn bực, nhưng cũng chỉ đành phải đem nỗi buồn bực để trong lòng. Hạ Dao nhìn Ôn Uyển, cười nói: “Nếu không, ta dẫn Quận chúa lên tường thành. Nơi đó là chỗ cao nhất trong kinh thành, có lẽ có thể thấy được.”

Ôn Uyển tràn đầy hứng thú leo lên tường thành. Nhưng đập vào mắt là phòng ốc trùng trùng điệp điệp, không tài nào thấy được đại quân. Tất cả đều bị phòng ốc cản trở hết.

Ôn Uyển cảm thấy không có tí sức lực nào: “Cho ta đi xem một chút không được sao, khó được cơ hội tốt như vậy.”

Hạ Dao cùng Hạ Ảnh quả quyết cự tuyệt yêu cầu vô lý của Ôn Uyển. Ôn Uyển chỉ đành phải gục ở trên tường thành căn bản nhìn không thấy đại quân kia.

Ôn Uyển đang chuẩn bị giễu cợt, thí đột nhiên nghe thấy một trận tiếng hô bài sơn đảo hải: “Đại Tề uy vũ. Hoàng thượng thánh minh.” Không cần nhìn, chỉ cần nghe được tiếng hô kia cũng làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào. Khụ, tại sao không cho nàng xem chứ? Trăm năm khó gặp mà. Cũng không biết sau này có gặp được một cảnh tượng hùng vĩ như vậy hay không?

Hạ Dao nhìn bộ dạng Ôn Uyển buồn bực không dứt, cười nói: “Quận chúa, hoàng thượng không phải là không nguyện ý dẫn người đi. Nhưng vì lần này sẽ có nguy hiểm. Nên ở trong hoàng cung là an toàn nhất.”

Lời này ý ở ngoài lời, chẳng lẽ ông ngoại hoàng đế biết rõ sẽ có nguy hiểm sao? Ngay lập tức,tin này đã đánh tan nỗi buồn bực của Ôn Uyển, nhưng lại làm tăng sự lo lắng của nàng. Ôn Uyển vội hỏi đã an bài thỏa đáng chưa?

Hạ Dao cười nói đều đã an bài thỏa đáng. Ôn Uyển vẫn không yên lòng, căn dặn lại là có tin tức gì lập tức nói cho nàng biết. Rất nhanh đã có tin truyền đến, ở cửa thành lúc hoàng đế tiếp nhận thủ bị bắt sống do Uy Hùng Tướng quân dâng lên thì bất ngờ xuất hiện thích khách. Ngự Lâm quân đã giết hơn hai mươi thích khách tại chỗ. Ngoài ra còn chết khá nhiều dân chúng đến xem náo nhiệt.

Kết quả này khiến Ôn Uyển hạ quyết tâm. Sau này, có náo nhiệt tốt nhất không nên đi xem, hoặc là chỗ nào càng náo nhiệt thì nguy hiểm càng lớn.

Hoàng đế luận công ban thưởng, ban cho Bạch Thế Niên một phủ tướng quân, trăm khoảnh ruộng tốt, ngàn lượng hoàng kim. Dựa theo chiến công xứng đáng mà thăng nhất phẩm . Nhưng lần trước thành lập Hổ Uy quân, Hoàng đế vì để Bạch Thế Niên thượng vị, bại trận còn thăng một cấp nên lần này không thăng.

Tuy vậy Bạch Thế Niên tuổi trẻ tài cao, năm nay mới hai mươi hai tuổi, lại lập công trạng, nên phong hầu bái tướng chỉ là ngày một ngày hai. Cũng vì như thế, rất nhiều bà mai rối rít tới cửa làm mai, nói cửa Bạch gia bị đạp vỡ một chút cũng không khoa trương.

Bạch Thế Niên không sợ người tới làm phiền, hắn không phải là không nguyện ý thành thân. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cưới những mỹ nhân õng ẹo thấy hắn còn tránh lui ba thước kia, hắn nguyện ý cưới một búp bê về nhà còn hơn. Cho nên, vì tránh né phiền toái, hắn dứt khoát đến phủ tướng quân ở, để lão phu nhân Bạch gia cùng Thần Tiễn hầu, chọn được người tốt nhất rồi thì cho hắn xem qua. Hắn đồng ý mới định đoạt.

Bạch Thế Niên đã công thành danh toại, Bạch lão phu nhân cùng Thần Tiễn hầu cũng không thể lấy chiêu thức đối phó với đệ tử trong nhà đem đối phó với hắn. Hơn nữa thành thân là chuyện chung sống của hai người, hắn muốn biết trước để đi hỏi thăm một chút, nên yêu cầu này không phải là quá đáng, vì vậy có thể đáp ứng.

Bạch Thế Niên đi Ngọc Tuyền tự, kết quả không gặp được tiểu hồ ly. Bạch Thế Niên mỉm cười tự giễu, có lẽ tiểu hồ ly đã sớm đính hôn, chừng hai năm nữa sẽ phải lập gia đình.Vừa nghĩ như vậy, Bạch Thế Niên liền từ bỏ, không tìm kiếm nữa.

Kể từ sau lễ diễu hành tù binh, Ôn Uyển cả ngày chỉ núp trong phòng. Đảo mắt đã đến tiệc đầy tháng của Mộng Lan, Ôn Uyển đích thân thêu quà tặng cho Mộng Lan, biểu đạt cho tâm ý của nàng.

Hạ Xảo đề nghị: “Quận chúa, vật làm cho hài tử tốt nhất chọn màu sắc tươi sáng một chút, biểu thị sự vui mừng.”

Ôn Uyển đối với cái này không thành thạo nhưng vẫn vô cùng hăng hái . Hạ Dao chưa thấy qua Ôn Uyển tự mình may đồ cho ai. Mộng Lan tiểu thư thật là có phúc.

Gần đây, triều đình là một mảnh trời trong nắng ấm, không khí trên dưới đều thoải mái, không làm lòng người lo lắng bất an như lúc trước. Đầy tháng của Mộng Lan, cả phủ mở tiệc chiêu đãi bằng hữu, còn có rất nhiều người không mời mà đến. Không khí vô cùng náo nhiệt.

“Quận chúa hồi phủ.” Trên liễn trướng vàng kim óng ánh trở lại Quận chúa phủ, Ôn Uyển hiện tại không thể so với lúc trước, nàng bây giờ là Tôn quý Quận chúa nhất phẩm . Ở triều đại Tề, nàng chính là người có địa vị cao nhất.

Nghi thức xuất hành của người trong hoàng tộc cũng có những yêu cầu nghiêm khắc, nếu không thì sẽ làm yếu đi oai nghi của hoàng gia. Ôn Uyển vốn không muốn nhiều phiền toái như vậy, không những lễ nghi phức tạp mà còn khiến người mệt mỏi. Nhưng Hạ Dao cùng Hạ Ảnh đều nói đây là quy củ nên tuân thủ, hơn nữa cũng cho Mộng Lan tiểu thư thêm thể diện.

Hôm nay Ôn Uyển chải búi tóc Khổng Tước : tóc sau gom lại dùng một sợi tơ bện, còn phân lại vài sợi, thả rủ xuống hai bên vai. Búi tóc gắn nhẹ hai đóa trâm hoa khảm kim cương, cùng một cây trâm ngọc trai điểm thêm vài viên ngọc lục bảo làm nổi bật mái tóc mây đen nhánh, giống như hồ nước sâu, phía trên có một chút phù quang mị ảnh linh động. Tai đeo một đôi khuyên tai vàng, phụ trợ cho khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn mềm mại; người nàng mặc cung trang màu vàng óng ánh thêu chim Phượng bên mẫu đơn, vạt áo giác có hình hoa văn tường vân. Trên cổ tay trái mang một chuỗi vòng trai đen từng viên từng viên lớn nhỏ đồng đều, cổ tay phải mang một con vòng ngọc. Bên hông treo Dương Chi ngọc bội hình cánh bướm.Trên mặt Ôn Uyển mang theo nụ cười nơi khóe miệng, vẫn lộ ra nét ôn nhuận hiền hòa như trước kia.

Mọi người chăm chú nhìn người từ liễn kiệu đi ra. Nàng đứng đó tựa như Phượng Hoàng bay lượn trên chín tầng mây, cao cao tại thượng, quan sát chúng sanh. Bọn họ lúc này chỉ dám cúi thấp đầu kính ngưỡng cùng thần phục: “Quận chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”

Chính Ôn Uyển cũng không biết, thật ra nàng đã thay đổi. Loại biến đổi này, chính bản thân nàng không có phát hiện, nhưng người lâu lâu nhìn thấy lại vô cùng kinh hãi. Toàn thân Ôn Uyển phát ra một khí thế không thể kiềm hãm. Khí thế này chỉ có bậc thánh thượng mới có.

Ôn Uyển được Hạ Dao vịn lấy, dẫn vào trong phòng. Ôn Uyển trong lòng phỉ nhổ không dứt, không biết còn tưởng rằng mình là lão bà bảy tám mươi tuổi cần người giúp đỡ. Nhưng mà từ trên liễn kiệu đi xuống, đúng là cần người nâng đỡ. Một thân trang phục còn thêm đồ trang sức đeo tay rất nặng. Ôn Uyển nói thầm trong lòng sau này cái yến hội gì đó, có thể càng bớt tham gia càng tốt.