Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 158: Gặp thế thân thứ ba




Hạ Dao cho người đem thế thân kêu vào. Ôn Uyển dùng một viện nhỏ để nghỉ ngơi, còn thị vệ thì ở bên ngoài. Bên trong chỉ có hai nha hoàn và bốn thị vệ ở cùng nhau. Bốn thị vệ giữ cửa, hai thế thân thì giả dạng thành tiểu nha hoàn, Hạ Ảnh cũng đi cùng hai tiểu nha hoàn.

Hạ Dao cẩn thận hóa trang cho người nọ. Ôn Uyển nghĩ tới hai lần trước, nên lần này bảo Hạ Dao thay đổi một chút, tốt nhất là mộc mạc thôi, nhất định phải biểu hiện vô cùng mộc mạc, mộc mạc đến mức làm cho người ta nhìn không chuyển dời ánh mắt. Thiên biến vạn hóa như vậy, mới đáng xem.

Hạ Dao bất đắc dĩ dựa theo biện pháp của Ôn Uyển mà làm. Tại sao Quận chúa lại thích hành hạ Bạch tướng quân như vậy ? Hạ Dao rất có cảm tình với Bạch tướng quân.

Ôn Uyển tự mình tháo kiểu tóc búi nhỏ đã được làm tử tế ra, thả tóc xuống rồi chải thành búi tóc song nha ( đây là kiểu tóc duy nhất Ôn Uyển biết ). Lại chỉnh đốn chính mình một chút, vừa soi gương, uhm, đúng là một nha hoàn. Cuối cùng, liền cầm bút vẽ, đem lông mày vẽ cho mỏng một chút. Đem khuôn mặt nhỏ nhắn khiến cho hơi đen, soi gương lần nữa, uhm, thật sự là một nha đầu.

Sau khi Hạ Dao hóa trang cho thế thân xong. Quay đầu lại thấy một thân trang phục của Ôn Uyển thế này, đỉnh đầu Hạ Dao tất cả đều là quạ đen bay qua. Đứng trước mắt nàng chẳng phải là một đứa nha hoàn sao? Hạ Dao quả thật cảm thấy có phải bởi vì khi còn bé Quận chúa đã làm qua nha hoàn mà bị ám ảnh hay không ? Nếu không, tại sao mỗi lần đều thích đem mình hóa trang giống như nha hoàn. Nói bao nhiêu lần rồi cũng vô dụng.

Ôn Uyển nhìn bộ dáng Hạ Dao hầm hừ, thì cười đến càng rực rỡ. Chỉ cần mỗi lần nàng hóa trang mộc mạc, Hạ Dao liền tức giận. Lại nói, Ôn Uyển cũng rất bất đắc dĩ, quý tộc nơi này đặc biệt thích khoe khoang. Nhất định phải mang quần áo và trang sức đẹp đẽ quý giá chói mắt nhất, như vậy mới tôn lên thân phận. Ôn Uyển thì lại có thể đơn giản bao nhiêu thì đơn giản bấy nhiêu. Nhưng sau khi giản dị xong, lại bị Hạ Dao nói thành nha hoàn, điều này cũng thành trò chơi nhỏ thú vị mà hai người đấu đá lẫn nhau.

Ở phía sau núi Ngọc Tuyền Tự. Bạch Thế Niên ở trước mặt A Mãnh. Cởi vớ ra rửa chân ở trong suối. Theo bên cạnh hắn có A Mãnh và một tùy tùng khác. Thấy chủ tử ngày thường chú trọng dáng vẻ nhất, ổn trọng nhất, hôm nay lại giống như đứa bé rửa chân ở trong suối. Thật là không nghĩ tới, chủ tử bọn họ còn có hứng thú trẻ con như vậy.

Bạch Thế Niên nhìn vẻ mặt quái dị của tùy tùng hắn, liền cười một tiếng “Năm đó, chính xác mà nói hẳn là bảy năm trước. Ta ở tại nơi này gặp tiểu hồ ly. Còn bị tiểu hồ ly vô lễ, ăn đậu hủ nữa ( nếu Ôn Uyển nghe thế, tuyệt đối sẽ ói ba lít máu ).”

Hai tùy tùng mắt trợn tròn, một bộ dạng không thể tin. Ông trời đổ mưa đỏ hay sao? Tướng quân của bọn họ vậy mà bị người ta vô lễ ?

Hôm nay Bạch Thế Niên khó được lúc hào hứng “Chính ta cũng không biết chuyện gì xảy ra. Lúc ấy là thời điểm tâm tình bết bát nhất, nên ta bỏ rơi gã sai vặt đi theo, một người không bờ bến mà đi ra phía sau núi này. Đi đến mệt mỏi, liền cởi vớ ở chỗ này rửa chân. Cũng không ngờ, đụng phải một vị hồ ly. Còn đần độn, u mê bị một tiểu hồ ly chiếm tiện nghi đi.”

A Mãnh nhìn tướng quân nhà hắn anh minh cái thế, anh tuấn phi phàm, bảy năm trước. Bảy năm trước tướng quân cũng chỉ có mười lăm tuổi thôi, đã có hồ ly coi trọng tướng quân bọn họ. Hồ ly kia, thấy tướng quân bọn họ anh tuấn tiêu sái, thần võ cái thế, chắc đã phạm vào hoa si rồi. Rốt cuộc là tướng quân nhà bọn họ quá có mị lực, đến hồ ly tinh cũng chạy tới chiếm tiện nghi tướng quân nhà bọn họ. Nói ra, thật là vinh quang.

Bạch Thế Niên tâm tình không tệ “Bây giờ suy nghĩ một chút, tiểu hồ ly kia. Chắc không phải là muốn chiếm tiện nghi của ta, rất có thể là muốn cứu ta. Chỉ tiếc, không gặp nữa. Nếu nàng hôm nay cũng xuất hiện, thì thật là tốt biết bao.”

Nếu tìm được tiểu hồ ly, tất nhiên là hắn sẽ từ chủ nhân đó đem tiểu hồ ly chuộc ra. Mang tới hầu hạ bên cạnh hắn. Nhưng đầu mối duy nhất chính là Ôn Uyển Quận chúa, hắn cũng không dám tùy tiện mở miệng. Có điều, cũng nên tìm cơ hội hỏi một chút. Lá gan của tiểu hồ ly lớn như vậy, chắc là có thể dẫn nàng ấy tới biên quan.

Thiên Sát Cô Tinh, trên tay mình lây dính máu như vậy, khó trách sẽ trở thành Thiên Sát Cô Tinh! Có lẽ sau này, lây dính máu tanh còn nhiều hơn nữa. Nhưng mà hắn cũng không hối hận. Nam nhi lúc này lấy bảo vệ quốc gia là nhiệm vụ của mình. Giết, giết chết tất cả người mạo phạm Đại Tề bọn họ. Trả cho dân chúng những ngày tháng an bình.

A Mãnh an ủi”Tướng quân, ngày mai là ngày đại hôn của ngài. Nghe nói tiểu thư Đinh gia, lớn lên xinh đẹp, tính tình cũng dịu ngoan. Thiếu gia là người có phúc khí .”

Bạch Thế Niên cười cười nói”Ta sớm đã nghe, cô gái kia lớn lên không tệ. Nhưng ta nghe nói tính tình được nuông chiều, luôn xem mình rất cao. Nghe nói phải gả cho ta, còn ở nhà thắt cổ, đòi chết đòi sống. Lấy vợ như vậy ta cũng không thèm. Chỉ là sợ tổ mẫu và cha còn khúc mắc chuyện này, nên cứ theo bọn họ đi. Dù sao hai ngày này, ta cũng dân sổ con cho hoàng thượng, chỉ cần hoàng thượng đáp ứng, ta lập tức xuất phát đi biên quan trước. Đến lúc đó, cũng không ai biết lúc nào mới có thể trở lại. Có lẽ sẽ da ngựa bọc thây không biết chừng.” Thật ra chủ yếu nhất chính là Bạch Thế Niên muốn biết, lời phán của cao tăng kia đến cuối cùng là linh nghiệm hay không linh nghiệm. Nữ tử này đến tột cùng có đặc thù gì lại có thể phá sát khí của hắn. Ngay cả những người được gọi là cao tăng đắc đạo cũng không thể!

A Mãnh vốn muốn phản bác, nhưng nhìn tướng quân của bọn hắn căn bản là không thèm để ý, liền vội vàng ngậm miệng, không dám nói nữa. Suy nghĩ một chút lại nói: “Tướng quân, thuộc hạ nghe nói tiểu thư Đinh gia hôm nay cũng tới nơi này dâng hương. Tướng quân, có muốn thuộc hạ cho người hỏi thăm một chút hay không ? Gặp mặt một lần cũng tốt.”

Bạch Thế Niên không có hứng thú: “Ngày mai đã thành hôn, cũng không nóng lòng một ngày này.” Bạch Thế Niên mặc xong quần áo, quay đầu nhìn về phía lối rẽ.

Bạch Thế Niên đi ra trở về chùa, Trương Nghĩa đang chờ hắn. Trương Nghĩa đi tới cười nói “Hoài niệm xong rồi.” Bạch Thế Niên không nói chuyện, chẳng qua chỉ là cười nhạt.

Trương Nghĩa cười nói: “Mới vừa rồi ta ở trong chánh điện nghe được người ta nói, hôm nay Ôn Uyển Quận chúa cũng đến Ngọc Tuyền Tự. Dâng hương cho Công Chúa Phúc Huy Điện Hạ. Các nàng đều nói Ôn Uyển Quận chúa thật sự là một người rất hiếu thuận, Thế Niên, ta muốn đi gặp Ôn Uyển Quận chúa. Xem một chút vị nữ tử trong truyền thuyết này. Rốt cuộc là cái dạng gì .”

Nghĩ đến phần chương trình kia, Trương Nghĩa liền đặc biệt muốn gặp vị này trong truyền thuyết này một lần. Cô gái như vậy có bộ dáng gì ? Trương Nghĩa rất muốn biết, tùy tiện đi tới như vậy, nhất định Ôn Uyển Quận chúa sẽ không gặp. Cho nên, muốn Bạch Thế Niên cùng đi.

Bạch Thế Niên thấy trong lòng huynh đệ mình gấp gáp, suy nghĩ một chút liền nói: “Đi cầu kiến cũng có thể. Dù sao đã ở trong một chùa, dù sao cũng phải chào hỏi một tiếng!” Chủ yếu là Ôn Uyển nổi danh, cho dù có gặp hai người bọn họ thì ai cũng không dám nói bậy.

Thời điểm Ôn Uyển ở trong sương phòng nghỉ ngơi, liền nghe được phía ngoài có âm thanh huyên náo. Nên lấy làm kỳ quái hỏi, tại sao bên ngoài ầm ĩ như vậy ?

Hạ Ảnh đi vào nói “Quận chúa, Hoa đại phu nhân và nhị phu nhân của trung cần bá. Vừa lúc cũng tới sâm Phật (sâm phật là tìm hiểu ý nghĩa của phật lý). Nghe nói quận chúa hôm nay ở nơi này bái Phật, nên đặc biệt muốn bái kiến Quận chúa.”

Ôn Uyển gật đầu, tỏ vẻ biết rồi. Không cần nàng nói, nha hoàn phía dưới tự nhiên sẽ thay nàng đuổi người. Trong ngày thường những Tần phi kia nàng còn không muốn tiếp xúc nhiều. Làm sao lại gặp mặt người của Hoa gia xưa nay một cái bóng cũng không thấy.

Ôn Uyển nhìn thấy đã chuẩn bị thỏa đáng, liền tranh thủ thời gian hồi cung. Ở trong mắt Ôn Uyển, Bạch Thế Niên chính là Hồng Thủy Mãnh Thú.

Ôn Uyển vừa định tỏ ý hồi cung, liền nghe thấy Võ Tinh ở bên ngoài nói “Quận chúa. Bạch tướng quân và Trương tướng quân đưa bái thiếp tới đây, thỉnh cầu gặp Quận chúa. Trương tướng quân nói, muốn tự mình cám ơn Quận chúa vì trợ giúp cho những huynh đệ kia.”

Ôn Uyển không nói ra lời. Lúc này cũng nhịn không được nữa tuôn ra một câu: Ặc, bản quận chúa mới không cần các ngươi cảm tạ. Hận không thể cách các ngươi thật xa.

Hạ Dao thấy Ôn Uyển đem Bạch Thế Niên làm thành Ôn Tinh (ngôi sao tai họa), thì cười đến không ngậm miệng được. Nàng cũng không có hoài nghi Ôn Uyển nói nữa. Người cổ đại đối với quỷ thần vô cùng nhạy cảm, rất kính sợ. Hoàng đế cũng không ngoại lệ, Hạ Dao thì chỉ là một phàm nhân. Cho nên Ôn Uyển nói lão sư của nàng nói, không thể tiếp xúc với người có sát khí quá nặng, nếu không sẽ giảm phúc khí, không có một chút hoài nghi nào. Mà sau này xảy ra một chuyện, càng chứng minh sư phụ của Ôn Uyển nói đúng.

Ôn Uyển trốn vào trong sương phòng. Nơi này sẽ để lại cho Hạ Dao cùng vị thế thân kia. Hạ Dao thấy cước bộ thật nhanh của Ôn Uyển, không khỏi cười. Quận chúa thật đúng là tính toán không lọt sách a. Bạch tướng quân đúng là tới gặp thật ( thật ra thì Ôn Uyển cũng phòng ngừa vạn nhất thôi).

Võ Tinh liền đi ra ngoài nói: ” Mời hai vị, Quận chúa chúng ta nói, các ngươi nếu muộn một chút nàng đã đi trở về. Vừa vặn gặp mặt, mời hai vị tướng quân đi vào uống chén trà.”

Thần sắc Bạch Thế Niên bình thường, nhưng Trương Nghĩathì có chút khẩn trương. Nghĩ đến sẽ được nhìn thấy vị nữ tử trong truyền thuyết, cũng không biết đến tột cùng là có dạng gì. Nhớ tới lời Bạch Thế Niên nói, Ôn Uyển Quận Chúa bí hiểm. Khiến hắn rất hiếu kỳ.

Ôn Uyển Quận chúa ở trong mắt người khác cũng là nhân vật truyện kỳ. Danh tiếng so với Bạch Thế Niên không thấp.

Hai người cung kính đi vào trong sương phòng. Sương phòng trong chùa cơ bản là giống nhau, bởi vì Ôn Uyển sớm dự định, cho nên vị trí rộng rãi, bố trí tinh tế hơn một chút.

Hạ Dao thấy hai người cười nói”Quận chúa nói, hai vị tướng quân không cần đa lễ. Mời ngồi.”

Bạch Thế Niên và Trương Nghĩa đồng thời ngẩng đầu. May là Bạch Thế Niên trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng cũng ngây người ba giây đồng hồ.

Chỉ thấy Ôn Uyển Quận chúa ( thế thân ) người mặc cẩm y Nguyệt Nha màu trắng, phía dưới là váy Yên thủy bách hoa. Tóc dài xinh đẹp nhẹ vấn một búi tóc đơn giản, giữa búi tóc cài nghiêng một cây trâm Bạch Ngọc. Trên tay mang một chuỗi vòng tay thủy tinh màu trắng muốt. Thật là mộc mạc. Không có xinh đẹp và nhẹ nhàng như lần trước. Nhưng môi son nhạt cùng với gương mặt hồng nhuận, cũng tản ra sức sống thanh xuân. Như một nụ hoa chớm nở, sinh cơ dạt dào. Giơ tay nhấc chân, đuôi lông mày khóe mắt trong lúc đó cũng lộ ra đại khí đoan trang (đoan trang đại khí nên hồn nhiên tự nhiên mới được), hướng về phía hai người lộ ra nụ cười thân thiết hiền hòa. Làm cho người ta vừa thấy có hảo cảm, lại khó quên.

Tim của Bạch Thế Niên giãn ra, rồi thở ra một hơi thật dài, người như vậy sau này vẫn nên cách xa chút ít. Xinh đẹp, nhẹ nhàng, thân thiết hiền hòa; vốn là ba điều này không thể nào xuất hiện ở trên người một cô gái, nhưng là ở nơi Ôn Uyển Quận chúa, lại phảng phất như tự nhiên.

Hạ Dao nhìn thấy Bạch Thế Niên mặc một thân trường bào họa tiết mây màu xanh, trên đầu cắm một cây ngọc trâm hoa văn con hổ đơn giản. Quần áo mộc mạc, nhưng không thể che hết khí thế oai hùng của Bạch Thế Niên. Cộng thêm nam tử cao lớn thô kệch ở bên cạnh phụ trợ, lại càng tuấn lãng phi phàm.

Trương Nghĩa nhìn thấy cũng hoảng hốt hồi lâu. Đây là Ôn Uyển Quận chúa, làm sao có thể? Cô gái thân thiết khả ái như vậy, có chỗ nào đáng sợ như trong truyền thuyết. Chỗ nào để Thế Niên nói có phần bí hiểm. Trương Nghĩa nghi ngờ nhìn về phía Bạch Thế Niên.

Bạch Thế Niên không có đáp lại Trương Nghĩa, chính hắn cũng không biết nên nói như thế nào đây!

Thế thân đoán được suy nghĩ của Trương Nghĩa, cười đến càng rực rỡ, phẩy tay một cái. Hạ Dao liền vỗ tay, Hạ Ảnh bưng trà từ ở phía ngoài đi vào.

Trương Nghĩa đối với trà không có hiểu gì, nhưng vẫn là từ từ phẩm (phẩm ở đây là phẩm trà, là thưởng thức trà). Ánh mắt làm như trong lúc vô tình hướng về Ôn Uyển. Lại thấy Ôn Uyển ưu nhã bưng lên chén trà Thanh Hoa tay cầm có quấn cành hoa sen, nhẹ nhàng nếm một miếng, lại để xuống. Động tác ưu nhã thong dong, như nước chảy mây trôi.

Chỉ có như Hạ Dao các nàng đối với Ôn Uyển vô cùng hiểu rõ mới biết. Hiện tại Ôn Uyển dùng bất kỳ đồ nào bằng sứ, tất cả đều là bạc tinh khiết. Không dùng chén sứ.

Trương Nghĩa thầm kêu xấu hổ, lúc đầu nhìn thấy còn nghĩ đến cùng những thứ khuê các thiên kim kia cũng không kém bao nhiêu, nhưng là nhất cử nhất động, lại khác biệt như trời đất. Đây mới là Thiên gia thiên kim.

Bạch Thế Niên bưng lên trên tay chén trà bằng sứ tinh tế, cũng nhẹ nhàng nếm một ngụm nhỏ. Mới vừa rồi hắn vừa nghe hương trà kia, cũng biết đây không phải là trà bình thường. Lúc này nếm một ngụm, từ từ thưởng thức. May là biết trà ngon. Vẫn là không nhịn được tán thán nói: “Trà ngon, trà ngon. Đa tạ Quận chúa, có thể cho thần thưởng thức đến trà tốt bực này.”

Ôn Uyển cười híp mắt nói một câu.Dáng tươi cười rất uyển chuyển. Nhưng nhìn rồi lại càng cảm thấy vô cùng thân thiết.

Trong hoàng thất, có thái độ bình dị gần gũi bực này, vô cùng khó tìm.

Hạ Dao cười nói “Quận chúa nói tướng quân khách khí rồi. Có điều trà này a, đúng là trà ngon. Hàng năm nhận được lá trà không cao hơn hai cân, là trà chuyên cống cho hoàng thượng ngự dụng. Đây là Quận chúa chúng ta từ chỗ hoàng thượng xin được. Bình thường cũng không nỡ uống, hôm nay nghe nói hai vị tướng quân đến, nên cố ý bảo ta rót cho hai vị tướng quân nếm thử, coi như là mượn hoa hiến Phật.” Hạ Dao có một dạng rất khoe khoang. Ý ngầm chính là. Cách thức chiêu đãi đám bọn hắn rất cao. Thật ra thì Hạ Dao là vì dời đi lực chú ý hai người, đừng đem tất cả tâm tư đều để trên người thế thân.

Trương Nghĩa nghe vậy, không khỏi kính sợ mà bưng trà lên, lớn miệng uống một ngụm, uhm, hương vị trên trời khó tìm, trên mặt đất chỉ có cái miệng này.

Ôn Uyển thấy hé miệng cười một tiếng. Nhưng mà nụ cười này lạ nhẹ nhàng, ôn ôn hòa hòa, không có một tia ý cười nhạo.

Bạch Thế Niên ở một bên nhìn thấy, thật là kính nể. Phải biết rằng, quý tộc rất xem thường người không có lễ nghi, hành động lỗ mãng. Vì cho rằng đó là hạ lưu .

Sau khi nói hai câu, Bạch Thế Niên nhớ tới mới vừa nói , phải về cung. Nên cười cáo từ. Hạ Dao nhìn Bạch Thế Niên như có điều suy nghĩ. Tại sao hắn cùng với Quận chúa lại sớm có gút mắt như vậy ? Hắn không săn giết tiểu hồ ly, còn một mực tìm kiếm Quận chúa, thật sự là vì ghi hận Quận chúa, hay là có ý khác ?

Ôn Uyển chờ sau khi hai người đi ra sân, liền nhanh chóng tới đây. Bảo mọi người thu dọn lại vội vàng hồi cung. Bạch Thế Niên này, giống như là một trái bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể nổ tung.

Sau khi Bạch Thế Niên và Trương Nghĩa đi ra ngoài, nói mấy câu với nhau xong. Bạch Thế Niên vào đại điện, tham bái mấy Bồ Tát. Đến chùa miếu, thái độ vẫn là nên thành kính một chút.

Đến chính điện, Bạch Thế Niên vừa sờ vào bên hông thì phát hiện miếng ngọc không biết đã đánh mất từ lúc nào. Nếu như là vật gì đó khác không còn cũng không sao. Nhưng đây là lễ vật mẫu thân hắn làm cho hắn lúc sinh nhật tròn một tuổi. Thường ngày vẫn tùy thân mang theo, xem nó như bảo bối quý giá vậy. Suy nghĩ một chút, chắc là rơi vào dòng suối phía trên rồi.

Trương Nghĩa liền cùng hắn trở về tìm.

Trương Nghĩa vừa đi vừa nói chuyện: “Thật không nghĩ tới, Ôn Uyển Quận chúa lại bình dị gần gũi, không có một chút ngạo khí và điêu ngoa của các cô gái quý tộc. Nếu không gặp được, thì ngươi nói bao nhiêu lần ta cũng không tin.”

Bạch Thế Niên vốn là muốn nói, ngươi nhìn thấy chỉ là một mặt. Nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy không cần thiết, sau này Trương Nghĩa khó gặp lại quận chúa. Không nên phá hỏng ấn tượng của Ôn Uyển Quận chúa ở trong lòng hắn ( chủ yếu là những huynh đệ kia được ân huệ của Ôn Uyển Quận chúa, nên tưởng tượng là bộ dáng tiên nữ trên trời) cười nói: “Ôn Uyển Quận chúa lúc nhỏ bị người Bình gia chán ghét mà vứt bỏ, vẫn nuôi ở thôn trang đến lúc sáu tuổi. Sau đó vì xảy ra rất nhiều chuyện, thậm chí còn bị bán cho An Nhạc hầu phủ làm nha hoàn, quỷ thần khiến xui mới cùng Trịnh vương quen biết nhau. Những kinh nghiệm này đối với nàng đã có ảnh hưởng rất lớn. Nghe nói nàng đối với hạ nhân vô cùng khoan hậu, mặc dù tin đồn bên ngoài nói đối với người khác có chút lạnh lùng, nhưng mà bản tính của nàng rất lương thiện.”

Trương Nghĩa cũng cho rằng, Ôn Uyển Quận chúa trải qua kinh nghiệm nhấp nhô, mà còn có thể giữ vững tâm thái bình thản như thế, rất khó gặp “Thật sự là nữ tử hiếm thấy. Đổi thành nữ tử quý tộc bình thường, đã trải qua nhiều trắc trở, nếu không phải triệt để trụy lạc, thì sẽ tràn ngập cừu hận. Hiếm thấy, thật sự là hiếm thấy.”

Bạch Thế Niên phụ họa khen ngợi mấy câu. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến chỗ lúc trước rửa chân. Hai người mang theo tùy tùng tìm một lúc, quả nhiên ở trong bụi cỏ tìm được ngọc bội. Dây treo ngọc bội bị đứt, nên người bên cạnh không có chú ý.

Bạch Thế Niên nhớ tới lần trước cùng tiểu hồ ly gặp mặt ( Bạch Thế Niên không có nói với Trương Nghĩa những thứ này, chỉ nói đến chùa thắp hương ). Lần trước cũng là mùng một tháng tám, tại sao lần này tiểu hồ ly không hiện thân!

Hai người chậm rãi đi trên đường, nói chuyện phiếm giải sầu. Cũng không biết qua bao lâu. Trương Nghĩa đột nhiên nhớ tới mới vừa rồi dâng hương nghe được một chuyện, nên cười nói: “Thế Niên, tại sao huynh lại muốn đi Ngọc Tuyền Tự vào hôm nay vậy, chẳng lẽ bên trong còn có nguyên nhân lớn lao nào đó? Nếu không phải huynh tới đây, hôm nay ta cũng không gặp được Ôn Uyển Quận chúa! Thế Niên, huynh không biết đâu, ta nghe nói hàng năm vào ngày này Ôn Uyển Quận chúa cũng sẽ tới dâng hương. Cho dù không thể tự mình đến, cũng sẽ phái tâm phúc tới.”

Người nói vô tâm, người nghe có ý.

Bạch Thế Niên bỗng giật mình nhớ tới tiểu hồ ly và Trịnh Vương điện hạ có mặt mũi tương tự, nhớ tới tướng mạo Ôn Uyển Quận chúa, bỗng nhiên hiểu ra “A Mãnh, ngươi biết tại sao hàng năm vào lúc này Ôn Uyển Quận chúa đều tới dâng hương không?”

A Mãnh thường đi lại trong kinh thành, đối với chuyện lớn nhỏ trong kinh thành đều biết rất rõ ràng. Tự nhiên, biết rõ tại sao hôm nay Ôn Uyển tới chùa: “Hồi tướng quân, hôm nay là ngày giỗ của mẹ đẻ Ôn Uyển Quận chúa, Công Chúa Phúc Huy Điện Hạ.”

Lần trước là mùng một tháng tám, lần này cũng là mùng một tháng tám, hàng năm mùng một tháng tám, không thể nào trùng hợp như vậy. Hai người dung nhan quá giống. Hắn nghĩ sai rồi. Có lẽ, chính là ngày tiểu hồ ly vừa lúc tới dâng hương, đụng phải Ôn Uyển Quận chúa, do đó trở thành thế thân của Ôn Uyển Quận chúa (não nuôi dưỡng rất đầy đủ, thông minh bị lại bị thông minh hại chính là như vậy mà ra).

Trương Nghĩa thấy mặt Bạch Thế Niên thiên biến vạn hóa, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”

Bạch Thế Niên không muốn cùng Trương Nghĩa nói tiểu hồ ly là thế thân của Ôn Uyển Quận chúa. Bởi vì chuyện này liên quan quá nhiều, chỉ có thể nói, mình mới vừa nhớ lại một chuyện, cần phải nhanh chóng xuống núi. Bạch Thế Niên lẩm bẩm trong lòng, tiểu hồ ly nhất định là thế thân của Ôn Uyển Quận chúa ( Bạch Thế Niên cứ như vậy mà bị lừa, lừa đến sít sao).

Trương Nghĩa nhìn thấy hắn chạy nhanh xuống núi, bộ dạng hết sức khẩn cấp, lập tức đi theo xuống núi.

Sở dĩ Bạch Thế Niên không có nói cùng Trương Nghĩa, vì thân là thế thân của Tôn quý Quận chúa, không phải muốn đi là đi dễ như vậy . Chủ yếu nhất chính là, hai người lớn lên giống nhau như thế. Vạn nhất để lộ tiếng gió, truyền ra ngoài, ngoại nhân sẽ nghĩ như thế nào? Một khi tổn hại khuê dự của Ôn Uyển Quận chúa. Hắn thì có thể vô sự, nhưng tiểu hồ ly nhất định sẽ không có đường sống.

Bạch Thế Niên còn chưa có rời cửa núi, liền tỉnh táo lại. Nếu như muốn đem tiểu hồ ly đi, nhất định phải được Ôn Uyển Quận chúa đồng ý. Nếu bây giờ lỗ mãng đi đến, tất nhiên sẽ chọc cho Ôn Uyển Quận chúa tức giận. Không được, nhất định nghĩ ra biện pháp thích đáng.

Ở thời điểm Bạch Thế Niên suy tư, thì Ôn Uyển đã cách chùa rất xa rất xa.