Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 153: Vua và dân khiếp sợ




Biên quan đưa tới chiến báo, sau khi bão tuyết dừng lại, Thát tử điên cuồng đánh cướp các biên trấn. Nhưng Bạch Thế Niên đã có chuẩn bị, kẻ tới cướp đoạt không chết cũng bị thương cực kỳ nghiêm trọng.

Lần tuyết tai này, dân du mục thớt ngựa dê bò chết đếm không hết, tổn thất cực kỳ thảm hại. Lương thực không có, cho nên khi tuyết dừng lại, bọn họ lại bắt đầu cướp đoạt cũng là chuyện bình thường.

Ôn Uyển nhận được tin tức, biết đại chiến sắp bắt đầu. Người Mãn Thanh không có tài nguyên, điều duy nhất có thể cũng chỉ là phát động chiến tranh cướp đoạt đồ dùng. Nếu không những dân du mục này đúng là không có biện pháp sinh tồn. Mặc dù những chuyện này đều nằm trong tiến đoán của Ôn Uyển, nhưng trong lòng nàng vẫn khó chịu như trước.

Bên chỗ Hoàng đế mọi sự đã chuẩn bị, chỉ còn chờ cơ hội, nhận được chiến báo của biên thành, hoàng đế hướng về phía bá quan văn võ tỏ vẻ ông muốn ngự giá thân chinh.

Hoàng đế muốn ngự giá thân chinh, trong triều Đình nhấc lên một trận sóng gió. Lập tức có không ít đại thần trình sổ con mãnh liệt phản đối. Lý do để phản đối cũng rất hùng hồn, hoàng đế nên trấn giữ kinh thành, bày mưu nghĩ kế, không thể mang thân mạo hiểm.

Hoàng đế chuẩn bị đã ba năm, ý đã quyết, há lại chỉ vì đám đại thần dâng sổ con mà có thể bỏ đi ý niệm trong đầu. Đương triều hạ xuống một đạo ý chỉ.

Thái tử nhận được tin tức kia, rốt cuộc biết tại sao Ôn Uyển nói năm nay là một năm rối loạn. Hoàng đế phải xuất chinh, biên thành muốn khai chiến. Không phải rối loạn thì là cái gì?

Thái tử đối với chuyện hoàng đế thân chinh rất vui mừng. Hoàng đế ngự giá thân chinh, đương nhiên là để thái tử hắn đến giám quốc rồi. Đây là một thử thách, nhưng cũng là một kỳ ngộ. Toàn bộ đám thuộc hạ đi theo thái tử đều cho rằng đây là một kỳ ngộ. Cho nên trên mặt Đông cung mặc dù rất khẩn trương, nhưng bên trong thì cực kỳ hoan hỉ.

Thái Tử Phi nhận được tin tức liền chau mày. Thái Tử Phi cảm thấy chuyện này không chỉ không phải là chuyện tốt, đối với Đông cung mà nói ngược lại chính là một chuyện rất khó giải quyết: “Tam hoàng tử ở lại kinh thành hay đi theo hoàng thượng?” Nếu Tam hoàng tử có thể ở lại kinh thành, đối với điện hạ mà nói chính là chuyện tốt. Nếu Tam hoàng tử đi theo hoàng đế ngự giá thân chinh, đó chính là nhàn nhã nhặt được công trận. Tam hoàng tử ở thời điểm có phản loạn đã tích lũy không ít công trận, lần này nếu còn thu được công trận nữa, hơn nữa còn được tướng lĩnh trong quân ủng hộ, đối với thái tử vô cùng bất lợi.

Thái Tử Phi đương nhiên không thể xác nhận Tam hoàng tử có theo hoàng đế thân chinh hay không? Bởi vì hiện tại chuyện này còn không có đưa ra định luận. Hoàng đế mới vừa quyết định thân chinh, nơi nào đã quyết định ra lực lượng đi theo rồi.

Thái Tử Phi có chút bận tâm: “Hoàng thượng không phải chỉ là ý tưởng đột phát nói xuất chinh, tất nhiên là đã sớm có ý nghĩ này. Trong khoảng thời gian này vẫn thường tuyên Ôn Uyển tiến cung tất nhiên cũng là vì chuyện này. Hoàng thượng đương nhiên đã lên kế hoạch cặn kẽ.” Nếu nàng không có suy đoán sai. Có thể Ôn Uyển cũng biết cái kế hoạch chi tiết này. Đáng tiếc miệng Ôn Uyển quá chặt. Nếu có thể sớm một chút nói cho nàng biết, nàng cũng có chuẩn bị. Mà không phải ứng phó không kịp như bây giờ.

Dung ma ma ở bên cạnh trầm ngâm một lát rồi nói: “Nương nương, lão nô cho rằng, hoàng thượng nhất định sẽ để Quận chúa Ôn Uyển ở kinh thành. Đây cũng là nguyên nhân lần trước Quận chúa gặp nương nương.”

Hải Như Vũ biết ý của Dung ma ma. Hoàng thượng chắc chắn sẽ không hạ thánh chỉ để Ôn Uyển giám quốc, thái tử là thái tử, là nhân tuyển giám quốc danh chính ngôn thuận. Nhưng hoàng thượng đối với thái tử không yên lòng, cần phải có người đến giám đốc thái tử điện hạ. Mà người được chọn không phải Ôn Uyển thì là ai. Cái này có thể hiểu được vì sao Ôn Uyển nói năm nay phải bận rộn nhiều hơn. Hoàng thượng đi rồi, tình cảnh của Ôn Uyển đúng là tế nhị.

Hải Như Vũ cẩn thận suy nghĩ: “Ma ma, vậy ngươi nói xem Ôn Uyển nói với ta những thứ này là có ý gì?” Lúc ấy người của hoàng thượng tới quá nhanh, Ôn Uyển rõ ràng còn chưa nói dứt lời. Khiến cho nàng hiện tại cũng đoán không ra Ôn Uyển rốt cuộc muốn làm cái gì. Lấy lòng? Hải Như Vũ tự động bài trừ. Cho dù hoàng đế không có ở kinh thành, địa vị của Ôn Uyển tế nhị như thế, nhưng cũng không ai dám tùy ý động đến Ôn Uyển. Không nói địa vị Ôn Uyển quá mức đặc thù, ngay cả lực ảnh hưởng của Ôn Uyển cũng không thể khinh thường. Chỉ cần không phải trường hợp bất đắc dĩ, thái tử tuyệt đối sẽ không động đến Ôn Uyển . Cũng bởi vì hiểu được điểm này, Hải Như Vũ mới không biết trong hồ lô của Ôn Uyển bán thuốc gì.

Cuối cùng Hải Như Vũ cười khổ: “Tâm tư của Ôn Uyển, là càng nghĩ càng khó đoán.” Đều nói tâm tư hoàng đế khó đoán. Hiện giờ Ôn Uyển cũng không thua kém bao nhiêu.

Lúc trước Tam hoàng tử Kỳ Mộ cũng có suy đoán, lần này nhận được tin tức xác thực thì tương đối hưng phấn. Lần này dù có thế nào, cũng phải đi theo phụ hoàng xuất chinh, đây chính là cơ hội chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu.

Người trấn định nhất chính là Ngũ hoàng tử, giám quốc không có chuyện của hắn, theo đại quân xuất chinh cũng không có phần của hắn, theo tính toán của Yến Kỳ Huyên, hắn cùng lắm chỉ hiệp trợ thái tử và quản lý chính vụ. Căn cứ vào điều này, Yến Kỳ Huyên là người có tâm tình ổn định nhất: “Ôn Uyển đang làm cái gì?”

Người phía dưới nhanh chóng đem tin tức báo với Yến Kỳ Huyên: “Quận chúa Ôn Uyển không khác gì ngày thường. Mỗi ngày trừ tiến cung, thì vẫn xử lý chuyện làm ăn.” Hoàng đế thân chinh, đối với những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều có không ít ảnh hưởng. Coi như tương đối trấn định giống Ngũ hoàng tử cũng phải tính toán đủ đường. Nhưng Quận chúa Ôn Uyển lại vẫn giống như ngày thường, không hề có phản ứng gì.

Yến Kỳ Huyên vừa nghe bật cười: “Ôn Uyển tất nhiên đã sớm biết ý định của phụ hoàng. Chẳng qua nữ nhân này vẫn luôn duy trì bình thản. Thế nhưng một chút ý cũng không lộ ra ngoài. Lấy tính tình của nữ nhân kia, lần này phụ hoàng thân chinh, rất có thể nàng sẽ ra khỏi kinh thành.” Yến Kỳ Huyên nói không phải là chuyện năm nay nàng nhiều lần bị hoàng đế truyền triệu nhập hoàng cung, mà là nói đến năm ngoái, nếu không, đang yên lành vì sao lại đưa Minh Duệ rời kinh thành.

Phụ tá kinh hãi rồi: “Quận chúa Ôn Uyển muốn rời khỏi kinh thành?” Quận chúa Ôn Uyển ra kinh, không chỉ là chuyện riêng của kinh thành, mà một khi Quận chúa Ôn Uyển rời kinh, nhất định sẽ liên quan đến rất nhiều chuyện.

Yến Kỳ Huyên nhẹ nhàng cười một tiếng: “Nữ nhân đó cực kỳ tiếc mệnh, phụ hoàng không có ở đây nàng chính là cái đích để mọi người mượn hơi (nịnh nọt, lấy lòng). Lấy tính tình Ôn Uyển, nhất định sẽ không đảo hướng, nếu không giúp, chính là đắc tội mọi người. Nàng nếu ở lại kinh thành, chẳng khác gì mục tiêu sống. Hải khẩu chính là thiên hạ của nàng, ở hải khẩu nàng ta chính là vương. Ngươi nói xem nàng không đi ở lại kinh thành làm cái gì?” Ở lại kinh thành nguy cơ tứ phía, chuyện hắn có thể biết chẳng lý do gì Ôn Uyển lại không biết.

Phụ tá lại không đồng ý với quan điểm này: “Hoàng thượng sẽ không đáp ứng. Quận chúa Ôn Uyển là người hoàng thượng tín nhiệm nhất, hoàng thượng không tín nhiệm thái tử, cho nên nhất định sẽ dùng Vương gia đến chế trụ thái tử. Mà hoàng thượng còn cần một người giám sát. Người này không ai khác ngoài Quận chúa Ôn Uyển. Cho nên, thần cho rằng hoàng thượng nhất định sẽ không đồng ý cho Quận chúa rời kinh.” Phụ tá còn có một câu chưa nói hết, thật ra thì hắn cho rằng nếu trong kinh thành thực sự gặp chuyện không may, Vương gia chưa chắc đã có thể đứng vững được. Trong kinh thành, người có được uy vọng và năng lực này cũng chỉ có Quận chúa Ôn Uyển. Quận chúa Ôn Uyển là át chủ bài quan trọng nhất của hoàng đế, cho nên, hoàng thượng tuyệt đối sẽ không để Quận chúa Ôn Uyển rời kinh.

Yến Kỳ Huyên lắc đầu: “Chuyện này không được bao lâu sẽ có kết luận.” Phụ hoàng nhất định sẽ không để Ôn Uyển rời kinh thành. Nhưng với tính tình Ôn Uyển, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, cứ nhìn xem hai người cuối cùng ai thắng ai bại.

Mưu tính sâu xa còn có Lục hoàng tử Yến Kỳ Phong. Mấy năm nay Kỳ Phong đã lôi kéo được không ít người mới. Đồng thời, dã tâm cũng dần dần bành trướng. Nhưng người khác lại không biết trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh hắn, cũng là phụ tá ẩn hình – Hà thị.

Hà thị đối với việc hoàng đế thân chinh lần này tỏ vẻ rất vui mừng : “Vương gia, hoàng thượng thân chinh, thái tử giám quốc, Ngũ hoàng tử nhất định sẽ hiệp trợ thái tử xử lý triều chính. Vương gia có thể hướng Hoàng thượng xin lệnh đi theo hoàng thượng thân chinh. Nếu có thể thành công, đối với Vương gia mà nói chính là một chuyện tốt.”

Kỳ Phong lắc đầu: “Ta đã dâng sổ con lên phụ hoàng, nhưng phụ hoàng cự tuyệt. Để ta ở lại trong kinh thành cố gắng đi theo thái tử cùng Ngũ hoàng huynh học tập.”

Ánh mắt của Hà thị chợt lóe lên, đây là hoàng đế có ý muốn trọng dụng Vương gia, để cho Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử hiệp trợ thái tử giám quốc, chính là một chuyện cực tốt: “Vương gia đúng là nên đi theo thái tử và Ngũ hoàng tử học tập.” Ngừng một chút rồi nói: “Vương gia, Quận chúa Ôn Uyển người này không thể khinh thường. Nếu chúng ta có thể kéo nàng về phía mình, đối với chúng ta chính là chuyện không thể tốt hơn, đại sự có thể hoàn thành.” Thật ra Hà thị biết không mượn sức của Ôn Uyển được, nàng nói những lời này đơn giản là muốn thử dò xét một chút xem rốt cuộc Ôn Uyển muốn làm gì mà thôi.

Kỳ Phong nghe được Hà thị nhắc đến chuyện mượn hơi Ôn Uyển, không khỏi bật cười: “Ôn Uyển biểu tỷ thân phận nhạy cảm, không ai có thể mượn hơi được. Có điều ta suy đoán Ôn Uyển có lẽ sẽ không ở lại kinh thành.”

Hà thị có chút kỳ quái: “Vì sao?”

Kỳ Phong cười nói: “Ta hoài nghi Ôn Uyển biểu tỷ có thể sẽ theo phụ hoàng thân chinh. Nàng cũng biết, Ôn Uyển biểu tỷ làm việc luôn ngoài dự liệu của mọi người. Phụ hoàng có thể sẽ không đáp ứng. Nhưng Ôn Uyển biểu tỷ có rất nhiều biện pháp, nói không chừng có thể làm phụ hoàng thông suốt, để nàng đi theo bên người.”

Hà thị ngạc nhiên. Nhưng trong nháy mắt Kỳ Phong quay đầu lại, mặt Hà thị đã lộ ra vẻ mừng rỡ. Trong kinh thành lợi hại nhất trừ hoàng đế, chính là Ôn Uyển rồi. Nữ nhân này ngày thường nhìn luôn âm thầm, bất động thanh sắc. Nhưng một khi có việc, nàng sẽ đứng ra. Ôn Uyển ở lại kinh thành đối với bọn họ không phải là chuyện tốt. Đi rồi, bọn họ làm việc càng dễ dàng hơn.

Mọi người đều có tâm tư của mình.

Trên dưới Đại Tề là một mảnh không khí khẩn trương chuẩn bị cho chiến tranh, động viên binh lính, thu nạp lương thực, triều đình từ trên xuống dưới cũng bắt đầu lu bù lên.

Trong lúc kinh thành bao phủ bởi không khí khẩn trương này, Ôn Uyển nhận được thư của Hạ Dao. Thư là thông qua Hạ Ảnh truyền tới đây.

Ôn Uyển mở ra nhìn, cười đem thư đưa cho Hạ Ảnh: “Phong thư này ngươi xem một chút đi.” thật ra Ôn Uyển biết rõ ràng nàng vẫn luôn ở trong sự giám thị của hoàng đế. Nhưng mà Ôn Uyển không để ý, tâm trạng của nàng rất tốt, với chuyện công ( chính là chuyện làm ăn ) Ôn Uyển coi như mình là một CEO được thuê, hoàng đế là chủ tịch muốn giám sát thuộc hạ là chuyện rất bình thường. Chỉ cần không can thiệp vào chuyện riêng của nàng, không xúc phạm đến riêng tư của nàng, Ôn Uyển coi như không biết chuyện này. Về phần thư tín riêng tư của nàng có bị xem hay không, Ôn Uyển chỉ cần nhìn phong thư hoàn hảo không hao tổn gì, cũng không đi truy cứu, càng sẽ không đi truy hỏi. Quá mức so đo thật ra chính là tự tìm phiền não.

Hạ Ảnh nhìn thư trong tay: “Quận chúa, những thứ này là cái gì.”

Ôn Uyển ha hả cười không ngừng: “Ta sẽ không nói cho ngươi biết.” Nói xong trở về thư phòng, tìm một quyển sách tới đây, nhìn vào đám mật mã mà nàng đã soạn ra mà phiên dịch. Sau khi xem xong trên mặt Ôn Uyển mang theo nụ cười, sau đó đốt cháy.

Hạ Ảnh không có hỏi nội dung thư tín của Ôn Uyển, phong thư này là Hạ Dao sai người đưa tới cho nàng, nhất định là có liên quan đến chuyện hải khẩu. Nếu Ôn Uyển không nói cho nàng biệt, nàng cũng sẽ không hỏi. Nhưng Hạ Ảnh đối với bộ thiên thư này của Ôn Uyển lại cảm thấy hứng thú: “Quận chúa. Người làm sao soạn được những ám ngữ này thế. Quận chúa. Có thể chỉ bảo ta một chút hay không a?”

Ôn Uyển ha hả cười nói: “Không thể.” Thật ra thì mấy chữ tạo thành mật mã này, là loại mật mã đơn giản nhất. Chẳng qua là người thời đại này không có nhạy bén với mấy loại chữ này, vẫn là do nàng thúc đẩy đấy. Hiện giờ thương giới mới dần dần bắt đầu dùng chữ số Ả Rập. Hiện tại cái mật mã đơn giản nhất này có thể sử dụng một ngày là một ngày, một khi truyền bá ra ngoài rồi sẽ không còn độc nhất vô nhị nữa.

Hạ Ảnh không nói chuyện.

Minh Cẩn cũng biết sắp đánh trận rồi, lôi kéo tay Ôn Uyển cao hứng hỏi: “Mẹ, có phải đánh xong trận này phụ thân sẽ về nhà hay không? Mẹ, đến lúc đó con có thể nhìn thấy phụ thân rồi, có đúng hay không?” Không nói phía ngoài, phủ Quận chúa cũng bao phủ trong không khí của kinh thành.

Ôn Uyển ôm Minh Cẩn, trong lòng rất khó xử, Minh Cẩn cũng đến lúc phải đi. Trong kinh thành sẽ chỉ còn lại nàng một mình một người, nàng phải một mình ở lại kinh thành chiến đấu: “Ừ, sắp đánh trận rồi. Cuối năm nay phụ thân con có thể về nhà.” Không ngoài dự liệu, thì cuối năm Bạch Thế Niên có thể về nhà. Đến lúc đó có thể một nhà đoàn tụ rồi, nhưng giờ khắc này, Ôn Uyển ngửi được mùi máu.

Minh Cẩn đắm chìm trong vui sướng có thể gặp phụ thân, không chú ý tới thần sắc ảm nhiên kia của Ôn Uyển. Minh Cẩn không chú ý tới, nhưng Linh Đông lại để ý tới.

Vào lúc Ôn Uyển giao bài tập, Linh Đông hỏi: “Cô cô, Hoàng gia gia đi biên thành, cô cô vẫn ở lại kinh thành sao?” Đây là Linh Đông tự hỏi, đi theo Ôn Uyển học hơn bốn năm, suy nghĩ của Linh Đông đã sớm không còn là một hài tử mười tuổi.

Ôn Uyển lắc đầu: “Cô cô không muốn ở lại kinh thành.” Ôn Uyển nói sự thật, nàng không muốn ở lại kinh thành, mà không phải nói nàng sẽ ở lại kinh thành.

Linh Đông thở phào nhẹ nhõm, không ở lại kinh thành là tốt rồi. Ở lại kinh thành cũng không phải chuyện tốt gì: “Vậy cô cô sẽ theo Hoàng gia gia đi biên thành? Hay là đi hải khẩu?” Trừ hai nơi này ra, Linh Đông cũng không nghĩ được nơi nào khác. Nếu đi theo bên cạnh hoàng đế sẽ an toàn. Hơn nữa Minh Duệ bây giờ còn đang ở hải khẩu. Lúc trước thậm chí Linh Đông còn nghĩ tới, có khi nào từ đầu năm ngoái cô cô đã biết Hoàng gia gia muốn thân chinh, cho nên mới sớm đưa Minh Duệ đi trước. Chẳng qua ý nghĩ này vào thời điểm Ôn Uyển nói nàng sẽ không ở lại kinh thành đã bị bỏ qua rồi.

Ôn Uyển đối với biểu hiện của Linh Đông vẫn tương đối vừa lòng: “Cô cô sẽ đi hải khẩu. Minh Duệ đang ở đó, Minh Cẩn ngày ngày nói muốn gặp ca ca rồi, vừa lúc lần này đi tìm Minh Duệ.”

Linh Đông chần chờ một chút cẩn thận nói: “Cô cô, con có thể đi theo hay không?” Thư tín Minh Duệ gửi cho Linh Đông kể rất nhiều. Lần này nếu có thể đi theo cô cô đến hải khẩu, cũng có thể thấy được thế giới bên ngoài, mở rộng tầm mắt.

Ôn Uyển lắc đầu: “Cô cô không ngại dẫn cháu đi. Nhưng phụ vương và mẫu phi cháu sẽ không đồng ý.” Đi thôn trang không giống như đi đến hải khẩu. Đi thôn trang đi đi về về chỉ mất hai ngày đường. Nếu đi cả ban đêm cũng chỉ mất một ngày. Nhưng hải khẩu lại không giống thế, đi về mất đến ba bốn tháng. Hơn nữa tình thế hiện tại không giống với lúc trước. Thái tử và Thái Tử Phi sẽ không đồng ý để Linh Đông đi hải khẩu.

Linh Đông rất thất vọng, nhưng cậu đã sớm đoán được kết quả này, mới vừa rồi nói đơn giản là muốn thử một lần, không được cũng sẽ không có thất vọng quá lớn.

Hết thảy chuẩn bị đã hoàn tất. Hoàng đế hạ thánh chỉ, Tam hoàng tử đi theo hoàng đế đánh giặc. Thái tử giám quốc, Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử phụ trợ. Yêu cầu một đám đại thần phải tận tâm phụ tá thái tử.

Đang lúc này, Ôn Uyển trình lên một đạo sổ con. Là trình sổ con, không phải là bí mật nói cùng hoàng đế, Ôn Uyển thỉnh cầu đi theo hoàng đế đến biên thành.

Hoàng đế nhìn sổ con của Ôn Uyển, trong lòng không biết trong hồ lô của Ôn Uyển muốn bán thuốc gì. Hoàng đế không trực tiếp nói với Ôn Uyển sau khi ông xuất chinh muốn Ôn Uyển ở lại giữ kinh thành. Nhưng hoàng đế xác định Ôn Uyển đã biết tính toán của mình. Hai người chung đụng hơn hai mươi năm, điểm ăn ý này vẫn phải có. Cho nên đối với sổ con không đúng lúc này của Ôn Uyển. Hoàng đế biết chắc chắn có việc.

Hoàng đế nói chuyện với Ôn Uyển trong ngự thư phòng gần nửa ngày, ban đầu trong ngự thư phòng chỉ có hai người hoàng đế và Ôn Uyển, nói chuyện gì cũng không ai biết. Duy nhất biết chính là âm thanh gầm thét của hoàng đế truyền ra ngự thư phòng. Nghe nói lúc Quận chúa Ôn Uyển đi ra, ánh mắt cũng hồng hồng.

Ngày thứ hai, Quận chúa Ôn Uyển trình sổ con, thỉnh cầu rời kinh đi hải khẩu. Hoàng đế giữ lại không chuẩn, Quận chúa Ôn Uyển trực tiếp quỳ gối trong ngự thư phòng, không đứng lên, vừa nói nếu không đáp ứng, sẽ tự quyết định.

Hoàng đế giận dữ.

Thái tử nghe được Ôn Uyển muốn rời kinh thì kinh hãi: “Sao Ôn Uyển lại nghĩ muốn rời kinh?” Thái tử còn muốn thừa dịp hoàng đế ngự giá thân chinh, mượn hơi Ôn Uyển sang trận doanh của mình đấy! Nếu Ôn Uyển rời kinh, tính toán của hắn chẳng phải là vô ích sao? Ôn Uyển trăm triệu lần không thể rời kinh.

Thái Tử Phi đối với hành động lần này của Ôn Uyển, cũng có năm phần tán đồng. Hoàng thượng không đáp ứng, đó là ý của hoàng đế. Đổi thành nàng, cũng muốn rời khỏi kinh thành. Một khi Hoàng đế không có ở đây, kinh thành sẽ trở nên nguy hiểm ( nói cách khác không phải là địa bàn của Ôn Uyển). Ôn Uyển không vì mình, cũng phải vì hài tử mà suy nghĩ. Chẳng qua đối với chuyện Ôn Uyển rời kinh, Thái Tử Phi bác bỏ khả năng này, hoàng thượng không thể nào để cho Ôn Uyển rời kinh.

Tam hoàng tử đối với chuyện Ôn Uyển muốn chết muốn sống đòi rời khỏi kinh thành, tỏ vẻ không hiểu: “Ôn Uyển là một người thông minh. Tại sao lần này cũng làm chuyện hồ đồ như vậy? Phụ hoàng làm sao có thể để nàng rời kinh thành chứ?” Phụ hoàng đối với thái tử, Ngũ hoàng tử, thậm chí cả Lục đệ đều không yên tâm. Nên Tam hoàng tử cho rằng, Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử cũng không phải đối thủ của thái tử, chỉ có Ôn Uyển trấn giữ kinh sư, hoàng đế mới có thể yên tâm thân chinh. Nếu không phía sau mà cháy, phía trước liền nguy nan.

Phụ tá lắc đầu: “Chính vì Quận chúa quá thông tuệ, biết hoàng đế muốn nàng chế trụ thái tử, cho nên mới nghĩ tới chuyện rời kinh. Vương gia nghĩ xem, bất kể thế nào thái tử cũng là thái tử một nước. Nếu làm ra chuyện quá phận nào đó, địa vị của Quận chúa dù cao nhưng vẫn là một nữ tử. Cho nên Quận chúa mới nghĩ tới chuyện rời kinh thành, rời đi cái đất thị phi này. Thần đoán Quận chúa cũng biết kế này không thể thực hiện được, nhưng cuối cùng vẫn muốn thử một lần. Hoàng thượng vừa rời đi, tương lai của kinh thành thật đúng là khó nói.” Ở lại kinh thành, có nghĩa là phải đối mặt vô số nguy hiểm. Mà Quận chúa Ôn Uyển là một trong những người đứng mũi chịu sào.

Kỳ Mộ sâu sắc đồng tình với Ôn Uyển.

Ngũ hoàng tử Yến Kỳ Huyên nghe nói Ôn Uyển muốn rời kinh, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Nhận được tôn vinh mà người bình thường không cách nào có được, đến lúc cần phải ra sức lại không muốn. Cũng không biết phụ hoàng sẽ nghĩ thế nào a? Có thể vẫn coi Ôn Uyển là người ông tín nhiệm nhất nữa không? Ôn Uyển có đáng giá để ông tín nhiệm như vậy không?” Nhận được bao nhiêu, nhất định sẽ phải trả giá bấy nhiêu. Chỉ muốn hưởng thụ mà không muốn trả gía, trên đời có chuyện tiện nghi như vậy.

Phụ tá lại không tán thành “Vương gia, không thể phán đoán hoàng thượng không đáp ứng. Có lẽ, Quận chúa có biện pháp để hoàng thượng đáp ứng đấy! Nếu Quận chúa Ôn Uyển ở lại kinh, tình thế cũng dễ thay đổi. Nếu không ở lại kinh, đối với rất nhiều người lại là chuyện tốt.”

Yến Kỳ Huyên nghe lời này, có chút do dự. Bởi vì hoàng đế đối với Ôn Uyển luôn dung túng, đến mức không có giới hạn. Ai biết phụ hoàng có thể lên cơn động kinh hay không? Mà thủ đoạn của Ôn Uyển lại thâm sâu không lường được, đến lúc đó hoàng đế đồng ý cho Ôn Uyển rời kinh, vậy phải làm thế nào?

Bên trong ngự thư phòng, hoàng đế nhức đầu nhìn Ôn Uyển: “Rốt cuộc con muốn làm gì? Đừng có giấu diếm ta? Con cũng biết, chỉ khi con còn ở kinh thành mới là ổn thỏa nhất. Mấy hoàng tử ai cũng đều có tâm tư, mấy người bọn hắn làm sao có thể đối phó được với nghịch tặc còn đang ẩn nấp. Chỉ có con ở lại kinh sư, mới có thể một lưới bắt hết bọn chúng.”

Ôn Uyển liếc hoàng đế một cái, đã sớm biết cậu hoàng đế luôn coi nàng làm trâu bò sai sử, không muốn ra sức cũng không được. Nhưng mà lần này Ôn Uyển náo muốn rời kinh cũng có mục đích của nàng. Nàng rất muốn rời đi cái chốn phong ba này, nhưng nàng cũng hiểu rõ đó là chuyện không có khả năng. Hoàng đế nhất định sẽ không đồng ý. Hoàng đế không yên tâm mấy nhi tử kia, nên nhất định phải bắt nàng tới trấn giữ. Không chỉ vì nàng trung thành nhất, mà vì trượng phu của nàng đang ở biên thành. Về công về tư, bọn nàng đều không thể rời khỏi kinh thành. Nàng muốn thỉnh rời kinh, là có mục đích khác .

Ôn Uyển không nói nguyên nhân với hoàng đế: “Cậu hoàng đế, người chỉ cần đáp ứng là được rồi. Con biết mình không thể rời khỏi kinh thành. Nếu hậu phương rối loạn, tiền tuyến nhất định sẽ gặp tai họa. Con còn muốn một nhà đoàn tụ, không muốn làm quả phụ đâu, càng không muốn nhi tử không gặp được phụ thân ” Nếu tiền phương gặp chuyện không may, thân là Nguyên soái đại quân chinh phạt chính là người đầu tiên bị truy cứu trách nhiệm.

Hoàng đế không biết Ôn Uyển tính làm gì, nhưng nghe Ôn Uyển nói nàng sẽ không rời kinh thành, lập tức suy nghĩ một chút rồi gật đầu đáp ứng.

Ôn Uyển đỡ cái trán sưng đỏ, kêu Hạ Ảnh đỡ nàng ra khỏi ngự thư phòng. Hoàng đế nhìn Ôn Uyển diễn thống khổ rất có hình có dạng, ngày cả bước đi cũng không ổn định, hoàng đế thật sự im lặng rồi, không phải chỉ quỳ có một chớp mắt, dập đầu hai cái, nơi nào sẽ nghiêm trọng như vậy chứ.

Không nói hoàng đế không biết Ôn Uyển muốn gây chuyện gì, mà chính Hạ Ảnh cũng không hiểu sao Ôn Uyển lại ầm ĩ như vậy.

Ôn Uyển vừa lên xe ngựa, liền khôi phục bình thường. Thấy vậy khóe miệng Hạ Ảnh co giật rồi, lúc đầu nàng còn tưởng rằng hoàng đế đã để Quận chúa chịu khổ. Rõ ràng là nàng lo lắng vô ích rồi.

Hạ Ảnh vô cùng quái dị: “Quận chúa. Nếu người đã biết không thể rời bỏ kinh thành, sao còn muốn làm như vậy? Là vì cái gì?” Đi theo bên cạnh Ôn Uyển hơn hai mươi năm, Hạ Ảnh biết Ôn Uyển sẽ không làm chuyện vô duyên vô cớ. Nhưng Hạ Ảnh thật nghĩ không ra, Quận chúa rốt cuộc muốn làm cái gì.

Ôn Uyển ngồi trên xe ngựa, trầm mặc một hồi nói: “Như vậy mới có thể an toàn đưa Minh Cẩn rời đi.” Chỉ cần tin tức nàng rời kinh truyền ra ngoài. Tất cả mọi người trong kinh thành sẽ chỉ nghĩ đến chuyện của nàng, mà không sẽ chú ý tới Minh Cẩn.

Hạ Ảnh thật không nghĩ tới Ôn Uyển phí sức lực như vậy, dĩ nhiên là vì an toàn của Minh Cẩn: “Quận chúa, không phải đã nói xong sẽ đưa Minh Cẩn rời đi rồi sao? Nếu người lo lắng đến an toàn của Minh Cẩn, đến lúc đó chọn thị vệ đi theo, an bài nhiều cao thủ một chút.”

Ôn Uyển lắc đầu. Hạ Ảnh không phải là người làm mẹ, không rõ một người mẹ đối với chuyện hài tử có thể xảy ra nguy hiểm dù chỉ là một phần vạn cũng không thể chấp nhận được. Ôn Uyển không có giải thích thêm: “Chuyện này trong lòng ta đều biết, ngươi không cần nói thêm nữa.” Thừa dịp tất cả mọi người đang bàn tán chuyện nàng muốn rời kinh, nàng sẽ để cho Minh Cẩn thần không biết quỷ không hay rời khỏi kinh thành. Đây mới là bảo đảm nhất.