Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 214: Mồi câu (thượng)




Một cơn gió thổi qua, lá cây ào ào rơi xuống, lá vàng rơi lên đầu Minh Duệ và Minh Cẩn. Khung cảnh núi rừng tiêu điều nói rõ đã vào cuối thu.

Minh Cẩn vô cùng ủy khuất nói: “Ca, đã là tháng mười một rồi, qua một tháng nữa là đến lễ mừng năm mới. Sao mẹ còn không phái người đến đón chúng ta? Có phải mẹ quên chúng ra rồi không? Không quan tâm chúng ta nữa rồi.” Thời gian càng trôi qua, Minh Cẩn càng khó chịu.

Minh Duệ cũng muốn trở về. Khai thông vô số lần cũng không được. Hạ Dao vô cùng kiên trì, không có thư tay của Ôn Uyển thì kiên quyết không tự tiện chủ trương trở về.

Minh Duệ cũng lo lắng không biết trong kinh thành có còn nguy hiểm nữa không, nhưng mà nghe được lời Minh Cẩn, Minh Duệ cả giận nói: “Nói lung tung cái gì đấy? Làm sao mẹ lại không quan tâm chúng ta nữa. Đệ không nhớ mẹ nói thế nào sao?” Huynh đệ hai người là con trai của mẹ, làm sao lại không cần bọn họ. Chính là vì quá mức quan tâm nên mới đặc biệt cẩn thận.

Minh Cẩn lẩm bẩm: “Nhưng bây giờ đã là tháng mười một rồi. Mẹ cũng không phái người đến. Chúng ta không kịp về kinh đón năm mới. Ca, đệ rất nhớ mẹ. Ca, đệ nhớ mẹ rồi.” Xa mẹ gần nửa năm, mỗi ngày đều nhớ mẹ đó! So với lúc trước nhớ ca ca còn khó chịu hơn nhiều.

Minh Duệ vỗ vỗ bả vai Minh Cẩn: “Mẹ sẽ sớm phái người đến đón chúng ta trở về.”

Minh Cẩn nước mắt lưng tròng: “Nói rất nhanh nhiều lần rồi.” Đã nói sớm thôi từ rất lâu rồi, luôn nói là nhanh thôi, nhanh thôi nhưng đến bây giờ cũng chẳng thấy ai.

Võ Tinh thấy bộ dáng của hai huynh đệ có chút bất đắc dĩ, Minh Duệ còn tốt, tương đối bảo trì bình thản, Minh Cẩn thì quá mức không kiên nhẫn. Hơn nữa đứa bé này cũng quá yếu ớt. So với người ngoài còn đỡ, trước mặt người nhà hoàn toàn là một đứa bé được chiều chuộng: “Ngày mai chúng ta sẽ lên núi săn thú. Hai cháu thấy thế nào?” Đoạn thời gian này Võ Tinh đều dẫn hai huynh đệ lên núi đi săn. Thứ nhất là để rèn luyện năng lực hành động của Minh Duệ, để hắn gia tăng kinh nghiệm thực chiến, thứ hai cũng là để hai đứa bé này phát tiết, nếu không Võ Tinh lo rằng hai đứa lại rời nhà trốn đi một lần nữa.

Lần này Minh Cẩn không hứng thú: “Trong khoảng thời gian này đã săn được nhiều thứ như vậy rồi, không biết còn có thể mang về hay không? Không đi.” Rừng sâu không cho đi, đến hổ cũng không săn được. Chỉ bắt được mấy động vật nhỏ, không có chút thú vị nào.

Minh Duệ cũng thấp giọng đáp: “Dượng, ngày mai cháu đi với dượng.” Mặc dù không gặp phải động vật to lớn, nhưng hơn hai tháng này nhiều lần tiến vào rừng cũng có chỗ tốt. Ít nhất bây giờ thính lực so với trước tốt hơn, thân thủ càng mẫn duệ. Ừ, tiễn thuật cũng có chút tiến bộ.

Minh Cẩn kéo tay Minh Duệ nhưng tiếc là Minh Duệ không phản ứng. Minh Cẩn chỉ có thể ủy ủy khuất khuất nói: “Vậy cháu cũng đi là được rồi.” Ca ca đi một lần là hai, ba ngày, một mình nhóc ở nhà còn khó chịu hơn.

Hạ Dao thấy Võ Tinh bước đi trầm ổn, cười cười, cầm quần áo đến cho hắn đổi lại: “Hai đứa bé này lại náo loạn với chàng. Đã qua thời gian dài như vậy quận chúa vẫn chưa phái người tới, trong lòng ta cũng có chút không hiểu được.” Võ Tinh cũng lo lắng có tặc nhân chạy thoát, cho nên Ôn Uyển mới không yên tâm.

Hạ Dao cũng có phần lo lắng: “Nếu đã bắt được rồi, thì hẳn đã đưa tin trở lại. Hai đứa bé không ở bên quận chúa, quận chúa khẳng định sống một ngày dài như một năm. Hận không thể sớm một chút thấy hai đứa bé. Thế nhưng lại kéo dài thời gian như vậy nhất định là có gì đó khiến quận chúa cố kỵ.”

Võ Tinh cũng cân nhắc đến vấn đề này. Cho nên mới không náo cùng hai đứa bé.

Tối hôm đó hai huynh đệ luyện chữ xong, theo thói quen lại bắt đầu luyện võ, luyện đến toàn thân đổ mồ hôi, ngồi trên ghế, Minh Cẩn oán trách nói: “Hôm nay sao đều trốn đi đâu rồi. Tối thui à.” Thật là, muốn ngắm sao một chút cũng không được.

Minh Duệ nhìn bầu trời đen thăm thẳm: “E là ngày mai trời sẽ mưa. Ngày mai không lên núi được rồi.” Có thể đi tất nhiên là tốt nhưng vì nguyên nhân bên ngoài không đi được cũng không sao, dù sao da hổ gì đó chờ sau này lớn lên rồi săn cho mẹ cũng được.

Hai huynh đệ thì thầm trong phòng hồi lâu, cuối cùng đến nửa đêm mới thiếp đi.

Hai người Hạ Dao và Võ Tinh đang ngủ, đột nhiên Hạ Dao bậc dậy, Võ Tinh mở mắt, cảnh giác dựng thẳng lỗ tai lên nghe, không nghe được tiếng bước chân. Nhưng lại nghe thấy tiếng sáo kỳ quái, Võ Tinh còn đang suy nghĩ Hạ Dao đã tung mình dậy.

Võ Tinh nhìn động tác của Hạ Dao, vội hỏi: “Người nào tới?” Nhìn bộ dáng này hẳn là Hạ Dao biết rõ tiếng sáo này.

Hạ Dao bỏ lại một câu: “Ta ra ngoài xem một chút, chàng vào phòng hai đứa bé, trông chúng, đề phòng vạn nhất.” Nói xong cũng biến mất khỏi tầm mắt của Võ Tinh.

Võ Tinh nhanh chóng đến phòng hai đứa bé, Minh Duệ là người rất cảnh giác, nghe tiếng bước chân vội vã bật dậy. Mở mắt đã thấy Võ Tinh ở trong phòng. Minh Duệ cực kỳ khẩn trương: “Dượng, có phải tặc nhân biết chỗ ẩn thân của chúng ta rồi không?”

Võ Tinh nói với hai thị vệ tiến vào: “Cẩn thận đề phòng.” Mặc dù Võ Tinh cảm thấy người đến hẳn không phải là địch, nếu không sắc mặt Hạ Dao đã không bình tĩnh đi ra ngoài như vậy. Nhưng cẩn thận vẫn hơn. Lâu rồi mà quận chúa không phái người tới, bản thân nó cũng là một chuyện quái dị.

Võ Tinh thấy trên người Minh Duệ tản ra sát khí, liền trấn an nói: “Bây giờ còn chưa biết là bạn hay địch. Chờ quan sát đã.”

Minh Duệ cũng không vì lời này của Võ Tinh mà buông lỏng. Mấy người trong phòng đều toàn thân đề phòng. Mà Minh Cẩn còn ngủ say sưa, Minh Duệ đẩy cũng không tỉnh.

Minh Duệ không gọi Minh Cẩn, có thể ngủ như vậy cũng là một loại hạnh phúc.

Võ Tinh nghe bên ngoài dường như không có tiếng đánh nhau, khẽ nói: “Để nó ngủ, để Minh Cẩn dậy ngược lại là chuyện không tốt.” Mỗi sáng sớm Minh Cẩn đều rất tự giác nhưng không thể đánh thức nhóc vào nửa đêm, nếu không liền nổi đóa, cái này thì giống Ôn Uyển.

Minh Duệ gật đầu. Quay đầu lấy chủy thủ giấu dưới gối nhét vào tay áo.

Hạ Dao ra khỏi phòng, đi về phía phát ra tiếng sáo. Nhưng đi đến nơi, bốn phía đều yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng côn trùng kêu. Trong lòng Hạ Dao thầm nghĩ không ổn, chẳng lẽ là nàng nghĩ sai rồi. Đang nghĩ, đột nhiên cảm giác được sát khí bén nhọn từ phía sau.

Keng keng keng, binh khí chạm vào nhau, hỏa tinh bắn ra bốn phía, hai người đều lùi về phía sau nhưng mà đối phương lùi một bước, Hạ Dao lùi hai bước.

Hạ Dao lạnh lùng nói: “Ngươi rốt cuộc là ai?” Người trước mắt nhìn không rõ bộ dáng, nhưng Hạ Dao biết rõ võ công của người này ở trên mình. Nhưng tiếng sáo vừa rồi là ám hiệu liên lạc của Thần Cơ doanh, hơn nữa còn là ám hiệu liên lạc của mình. Theo đó mà nói hẳn là bằng hữu, nhưng mới rồi giao thủ, đối phương cũng không có hạ thủ lưu tình, chiêu chiêu đều muốn đưa ngươi vào chỗ chết. Điều này khiến Hạ Dao có phần không hiểu mục đích của đối phương là gì? Thiên hạ này người có võ công cao hơn nàng không có mấy đâu! Người tới rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết chỗ ẩn thân của các nàng.

Âm thanh của người đến rất thong thả: “Không tệ, không có vì thân ở phú quý mà vứt võ công đi. Ngược lại so với năm đó còn tiến bộ vài phần.”

Hạ Dao kinh ngạc một thoáng, làm sao có thể, không phải là nàng nghe nhầm đi: “Thống lĩnh?” Mặc dù đã hơn mười năm chưa nghe nhưng vừa nghe Hạ Dao đã nhận ra đây là giọng nói của thống lĩnh. Nhưng thống lĩnh đại nhân sao lại tới đây.

Giọng của Thiên Long vẫn thong thả, bình tĩnh: “Là ta, ta nhận được thỉnh cầu của quận chúa tới đón hai công tử trở về kinh thành.” Nói xong đưa phong thư cho Hạ Dao.

Sở dĩ Thiên Long không trực tiếp vào nhà tìm Hạ Dao là vì mặc dù Hạ Dao không phải đối thủ của hắn nhưng hai vợ chồng liên thủ, thì hắn cũng không phải là đối thủ. Vạn nhất đánh nhau sẽ khiến hai đứa bé chấn kinh, khiến người khác phát hiện khả nghi ngược lại sẽ không xong.

Hạ Dao dù không nhìn thư cũng tin tưởng người đến là Thiên Long, nàng chưa từng nhìn thấy tướng mạo của Thiên Long, nhưng lại biết bản lãnh của hắn. Cho dù nàng là thiên tài học võ, nhưng trước mặt Thiên Long cũng phải cúi đầu. Không ai có thể giả mạo được Thiên Long, nhưng Hạ Dao đi theo Ôn Uyển, điểm cẩn thận này vẫn là học được: “Thống lĩnh đại nhân, có thể vào nhà một lát được không?”

Thiên Long gật đầu: “Sau này gọi ta là Hoa trưởng quỹ là được rồi.” Đây là thân phận Thiên Long tạo cho mình. Cũng để dễ dàng đi theo hai đứa bé.

Hạ Dao tất nhiên sẽ lắng nghe.

Hạ Dao dẫn Thiên Long vào phòng, nói với mọi người đang đề phòng: “Hắn là người quận chúa phái tới đón chúng ta về. Hắn họ Hoa, là một trưởng quỹ trong thương hành. Các ngươi có thể gọi hắn là Hoa trưởng quỹ.”

Người ở đây đừng nói Võ Tinh và hai thị vệ, dù Minh Duệ cũng thấy Hoa trưởng quỹ tuổi trên dưới bốn mươi này có vẻ mặt thật thà chất phác, sắc mặt đều quái dị.

Minh Duệ nhìn người này, khí thế kia không phải người thường có được, cả người phảng phất như một cái giếng sâu, không thể dò được. Chống lại ánh mắt người này Minh Duệ liền thấy kinh hãi. Cơ hồ trong ánh mắt đầu tiên Minh Duệ đã có thể khẳng định người này là một cao thủ, một tuyệt đỉnh cao thủ. Minh Duệ nhìn thái độ cung kính của Hạ Dao với hắn suy đoán thân phận của người đến này không thấp.

Minh Duệ vô cùng có ánh mắt hành lễ vãn bối với Thiên Long: “Sau này liền phiền Hoa thúc thúc rồi.”

Thiên Long nhìn Minh Duệ thông minh lanh lợi, lại nhìn Minh Cẩn ngủ say sưa, hai huynh đệ thật giống như trong lời đồn. Thiên Long gật đầu với Minh Duệ: “Đại công tử yên tâm, ta nhất định sẽ đưa huynh đệ hai người an toàn hồi kinh.”

Minh Duệ trịnh trọng nói cám ơn.

Hạ Dao nói với Minh Duệ: “Cũng không gấp ở lại chỗ này một lát, Minh Duệ, cháu về phòng ngủ đi. Sáng mai bắt đầu thu dọn.”
Minh Duệ thấy vẻ mặt cô cô có chút kỳ quái. Nhưng mà người này là giả mạo thì không thể, tìm ở đâu được người mạnh như thế để giả mạo, tựa như mới rồi nói chuyện, nếu người này muốn giết hắn sợ là đã được như ý. Nhưng lời của Hạ Dao hắn cũng không trái lại: “Được, cô cô.”

Hạ Dao là sư phụ của hắn, hắn cũng tương đối tôn kính Hạ Dao, ngay cả Minh Cẩn cũng không dám trái lời Hạ Dao.

Võ Tinh cảm thấy thái độ của Hạ Dao rất kỳ quái. Theo lý mà nói, có người đến Hạ Dao phải vui mừng mới đúng. Nhưng trước mắt sắc mặt Hạ Dao rất ngưng trọng, tâm sự nặng nề. Trực giác của Võ Tinh đó không phải là chuyện tốt. Võ Tinh có chút buồn bực, chẳng nhẽ tình thế rất gay go.