Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 105: Xuất phát đi Lê Quốc




TSCPTĐK - Chương 105

Chương 105: Xuất phát đi Lê Quốc

Ngoài cửa thành, Kỳ Thiếu Vinh ném roi ngựa trong tay, trên mặt có vài phần rối rắm.

"Sao quân thượng lại đưa một tiểu tử kéo chân sau tới đây?" Kỳ Thiếu Vinh ghét bỏ hỏi.

Thẩm Nguyên có chút xấu hổ cười cười với Kỳ Thiếu Vinh: "Thật xin lỗi, Kỳ tứ thiếu, trong đoạn đường kế tiếp, chúng ta sợ là phải sớm chiều ở chung."

Kỳ Thiếu Vinh ôm hai tay, không vui nhìn Thẩm Nguyên: "Thẩm Nguyên, ngươi đây là có ý gì? Uy hiếp ta sao?"

Thẩm Nguyên vội vàng lắc tay: "Ta không có ý như vậy, Kỳ tứ thiếu, thật ra thực lực của ta rất không tồi, tuy rằng kém ngươi, nhưng ta cũng được coi như là một nhân tài." Kỳ Thiếu Vinh nghĩ gì không biết, trước kia hắn cũng từng là một nhân vật vang dội khắp hoàng đô a! Tuy rằng hiện tại...... danh dự của hắn đã quét rác hết.

"Rất không tồi? Ngươi có chỗ nào không tồi a? Ngươi đương nhiên kém ta, một tên lót đế nhờ may mắn thượng vị như ngươi cũng muốn so với ta sao?" Kỳ Thiếu Vinh khinh thường hừ một tiếng.

Thẩm Nguyên: "......"

Trang Hạo vội đi tới giải thích với Kỳ Thiếu Vinh: "Thẩm gia là thương nghiệp thế gia, cũng có chút giao tình với Thương Minh, có Thẩm Nguyên ở đây, rất nhiều sẽ tiện hơn một chút."

Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy hoài nghi đánh giá Thẩm Nguyên một vòng: "Tiểu tử này có tác dụng lớn như vật sao? Không lừa ta?"

Thẩm Nguyên cười cười nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Đương nhiên, Kỳ tứ thiếu, chờ đến khi đi chung đường, ngươi liền biết ta hữu dụng bao nhiêu."

Kỳ Thiếu Vinh cười lạnh một tiếng: "Hy vọng là như vậy, nếu ngươi vô dụng, ta liền chọn một cửa hàng vịt bán ngươi đổi lộ phí."

Thẩm Nguyên: "......"

Mộ Đình Hiên nhàn nhạt lên tiếng gọi Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, đã chuẩn bị xong hết, có thể lên đường rồi."

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Được."

Thẩm Nguyên tràn đầy rối rắm nhìn bóng dáng Kỳ Thiếu Vinh, quay sang nói với Trang Hạo: "Ngươi mặc kệ không quản hắn sao? Hắn chính là lão bà của ngươi a! Ngươi chiều hắn như vậy, có ngày hắn trèo lên đầu ngươi."

Trang Hạo nhìn Thẩm Nguyên: "Kiên nhẫn một chút đi, ngươi đắc tội ta thì có thể, nhưng không thể đắc tội hắn."

Thẩm Nguyên: "......"

+++++++++++++++++++++++++++

Trong xe ngựa.

Dịch Phàm nhìn Thẩm Nguyên, trong mắt tất cả đều là không vui.

Thẩm Nguyên nhìn Dịch Phàm: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?" Hắn là rác rưởi sao? Vì sao tiểu tử Dịch Phàm này lại nhìn hắn bằng vẻ mặt phải diệt trừ mới sảng khoái chứ?

Dịch Phàm bất mãn nói: "Vì sao ta phải ngồi chung một chiếc xe ngựa với ngươi?"

Trên trán Thẩm Nguyên toát ra mấy cây hắc tuyến, "Ngươi cho rằng ta nguyện ý sao? Có bản lĩnh, ngươi đi cướp với Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo đi!"

Thẩm Nguyên hít sâu một hơi, trước kia hắn ở hoàng đô vốn có rất nhiều người theo đuổi, hiện tại làm sao vậy không biết, người nào cũng cảm thấy chướng mắt hắn.

Một con rắn độc màu đỏ tươi bò tới bò lui trên người Dịch Phàm, Thẩm Nguyên thầm nghĩ: Dịch Phàm cư nhiên dám kỳ quái vì sao bản thân không theo đuổi được lão bà, tiểu tử này cả ngày chỉ biết lăn lộn cùng một con rắn, người bình thường nào sẽ coi trọng một tên đáng sợ như Dịch Phàm chứ!

Dịch Phàm không để ý tới Thẩm Nguyên, ra khỏi xe ngựa, nhảy xuống đứng bên cạnh Mộ Đình Hiên đang lái xe.

Thẩm Nguyên nhìn Dịch Phàm cùng Mộ Đình Hiên thầm nghĩ: Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh đang ngủ, Dịch Phàm cùng Mộ Đình Hiên đánh xe, người ta ra ngoài đều có đôi có cặp, chỉ có một mình hắn cô đơn một người, hắn đã đáng thương như vậy, còn phải nghe theo yêu cầu của gia tộc, tìm cơ hội hóa giải mâu thuẫn với Kỳ Thiếu Vinh. Thẩm Nguyên nhìn Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh trong xe ngựa phía trước, trong lòng dâng lên vài phần nghẹn khuất, lúc trước hắn rõ ràng là mang hảo tâm tới.

Mộ Đình Hiên liếc mắt nhìn Dịch Phàm một cái: "Ngươi vào xe ngựa nghỉ ngơi đi, một mình ta đánh xe là được."

Dịch Phàm không thèm để ý lắc đầu: "Không có việc gì, ta bồi ngươi."

"Cũng được."

"Sắc trời có chút tối, nơi này trước không thôn, sau không cửa hàng, chúng ta chỉ sợ phải ăn ngủ ngoài trời."

"Ăn ngủ ngoài trời cũng không sao."

Dịch Phàm nhìn Mộ Đình Hiên: "Lát nữa ta đi săn, ngươi muốn ăn gì? Ta đi săn cho ngươi."

"Ra bên ngoài tất cả đều giản lược, tùy tiện đi bắt, có thể ăn no là được rồi, không chú ý nhiều như vậy."

Dịch Phàm gật đầu: "Được."

Kỳ Thiếu Vinh dựa vào trên người Trang Hạo, ngủ đến ngọt ngào.

Kỳ Thiếu Vinh nguyên bản là dựa vào thùng xe ngủ, bất quá, ngủ một lúc liền ngã vào trong lòng Trang Hạo.

Trang Hạo nhìn thần sắc ôn hòa của người, trong lòng ngực, chỉ cảm thấy năm tháng thật tốt đẹp.

++++++++++++++++++++++++++++++++

Xe ngựa dừng lại trong rừng núi.

Mộ Đình Hiên kéo màn xe ra; "Trang đại thiếu, đêm nay chúng ta chỉ có thể ăn ngủ ngoài trời."

Trang Hạo gật đầu: "Ta biết rồi, ta đi săn con mồi tới."

Mộ Đình Hiên nhìn Trang Hạo: "A Phàm đã đi rồi."

"Ta đi hỗ trợ." Trang Hạo thầm nghĩ: Trong hiệp nghị trước đính hôn có viết, khi ra ngoài hắn phải phụ trách nhóm lửa, nấu cơm, giặt quần áo, trải giường.

Thân ảnh Trang Hạo lập tức biến mất trong rừng núi.

Kỳ Thiếu Vinh đi ra khỏi xe ngựa, tới ngồi cạnh đống lửa sưởi ấm.

Mộ Đình Hiên đi dựng hai cái lều, Thẩm Nguyên cũng bị Mộ Đình Hiên kéo đi hỗ trợ.

Chỉ chốc lát sau, Dịch Phàm đã trở về, ném xuống một con huyết linh dương cùng mấy con gà rừng.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Dịch Phàm: "A Phàm, tốc độ của ngươi rất nhanh a!"

Dịch Phàm cười cười, "Thường thôi."

Dịch Phàm trở về không bao lâu, thanh âm yêu thú đã lao xao truyền tới. Kỳ Thiếu Vinh nhìn về phía xa xa, Trang Hạo mang theo hơn mười con yêu thú đi tới, có yêu thú chạy trên mặt đất, cũng có yêu thú bay trên bầu trời.

"Thiếu Vinh, ngươi muốn ăn cái gì?" Trang Hạo hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

Trang Hạo một thân áo bào trắng, quanh thân vây hơn mười con yêu thú, Kỳ Thiếu Vinh cảm thấy Trang Hạo vừa nhìn đã biết là pháo hôi nhị thế tổ rêu rao trong tiểu thuyết ở kiếp trước.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn con chim màu đỏ bay múa trên đỉnh đầu Trang Hạo: "Đây là huyết linh tước sao?" Huyết linh tước hương vị tươi ngon, là nguyên liệu nấu ăn không tồi.

Trang Hạo búng tay một cái, ngoại trừ huyết linh tước, những yêu thú khác đều như được đại xá mà tứ ra tán.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo, nhịn không được thầm nghĩ: Ngự thú sư quả thật có phong cách! Bất quá, nhìn qua vô cùng thiếu đánh a!

"Trang đại thiếu có thể hỗ trợ xử lý nguyên liệu nấu ăn một chút không?" Dịch Phàm hỏi.

Trang Hạo gật đầu: "Đương nhiên."

Trang Hạo phất tay, lưỡi dao gió cuốn lên, Trang Hạo khống chế ma pháp rất tốt, trong nháy mắt đã mổ bụng rút lông yêu thú đến sạch sẽ.

Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy kinh ngạc cảm thán nhìn động tác của Trang Hạo: "Khi nào thì Trang Hạo lại biết cái này, ta còn tưởng rằng hắn chỉ là một tên ăn không ngồi rồi."

Thẩm Nguyên nhìn Kỳ Thiếu Vinh, thầm nghĩ: Kỳ tứ thiếu, ngươi ăn không ngồi rồi như vậy còn không biết xấu hổ nói người ta là ăn không ngồi rồi!

"Tay nghề của Trang không tồi! Kế tiếp cứ giao cho ta đi." Dịch Phàm tán thưởng lên tiếng.

Trang Hạo như được đại xá nói: "Được!"

Trang Hạo âm thầm có chút chột dạ, trong hiệp nghị trước đính hôn có viết, khi ra ngoài hắn phải phụ trách nấu cơm, Trang Hạo ở nhà cũng từng luyện tập qua, bản lĩnh xử lý nguyên liệu nấu ăn đã luyện không tồi, nhưng phương pháp nấu nướng hắn còn chưa kịp nghiên cứu, ở nhà làm thử vài lần, đồ ăn làm ra đem cho heo heo cũng không ăn.

Dịch Phàm nướng mấy con gà, ngọn lửa linh hoạt bay múa trên tay Dịch Phàm.

Trang Hạo ngồi xuống bên người Kỳ Thiếu Vinh, Kỳ Thiếu Vinh lên tiếng cảm thán: "A Phàm giống như là đầu bếp thật vậy."

Trang Hạo thuận miệng hỏi lại: "Dịch Phàm giống đầu bếp thật, vậy ta thì sao?"

"Ngươi? Ngươi giống trợ thủ đầu bếp."

Trang Hạo: "......"

Dịch Phàm nướng chín thịt, phân cho đám người Mộ Đình Hiên, tuy rằng Dịch Phàm không quá thích Trang Hạo, nhưng vẫn chia cho Trang Hạo một phần.

++++++++++++++++++++++

"Công tử, các ngươi ở đây sao!" Một thiếu niên mặc áo choàng bạch hồ, cùng một thiếu nữ trang điểm quý khí dưới sự bảo hộ của mấy hộ vệ đi tới, một nam một nữ nhìn Trang Hạo, ánh mắt tràn đầy khâm phục.

Kỳ Thiếu Vinh đánh giá hai người, thầm nghĩ: Thiếu gia tiểu thư này không biết của nhà ai, không an tĩnh ngoan ngoãn đợi ở nhà thì thôi, cứ chạy ra ngoài chơi như vậy, không sợ bị yêu thú ăn mất sao?

Kỳ Thiếu Vinh nhìn về phía Trang Hạo: "Tìm ngươi, ngươi quen hai người này ở đâu?"

Trang Hạo nhàn nhạt nói: "Thời điểm tìm nguyên liệu nấu ăn gặp được, lúc ấy có con bạch hổ đang công kích bọn họ, ta thấy lão hổ kia lớn lên béo nộn, cảm thấy ngươi sẽ có hứng thú liền dẫn đi."

"Thì ra là thế, thịt lão hổ vừa thô vừa cứng, ta không thích."

Trang Hạo gật đầu: "Ta biết rồi, lần sau ta sẽ không tìm lão hổ."

Trang Hạo nhìn hai người phía trước: "Hai vị, là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, các ngươi không cần đặc biệt chạy tới đây, cũng không cần cảm tạ ta làm gì."

"Sao có thể không chứ? Đối với các hạ mà nói đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với ta cùng muội muội lại lại là ân cứu mạng a!" Thiếu niên nói.

Trang Hạo nhíu mày lại, Kỳ Thiếu Vinh mở miệng: "Muốn báo đáp cũng được, các ngươi lấy ra mấy chục đồng vàng báo đáo đi."

Thiếu gia nhăn nhăn mày lại: "Ngươi là ai?"

Kỳ Thiếu Vinh chỉ chỉ Trang Hạo: "Ta là tướng công hắn, tiền của hắn đều do ta quản, mỗi tháng ta cho hắn một đồng vàng làm tiền tiêu, để hắn mua đồ ăn vặt."

Trang Hạo: "......"

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo, thầm nghĩ: Tiểu tử Trang Hạo này thật biết trêu hoa ghẹo nguyệt! Tìm nguyên liệu nấu ăn cũng lôi kéo được hai kẻ ái mộ về.

Nghe thấy Kỳ Thiếu Vinh nói, hai huynh muội kia phức tạp nhìn nhau.

Dịch Phàm đưa thịt nướng trên tay cho Mộ Đình Hiên, "Đình Hiên, ngươi nếm thử cánh gà ta nướng xem."

Mộ Đình Hiên nhìn Dịch Phàm một cái, duỗi tay nhận lấy thịt nướng Dịch Phàm đưa.

++++++++++++++++++++++

Hai người kia khó xử nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Cái này, trên người ta không mang quá nhiều tiền, bất quá, nếu các ngươi cùng ta trở về, người nhà của ta nhất định sẽ báo đáp các ngươi thật tốt."

Kỳ Thiếu Vinh trừng lớn mắt: "Ngươi ra ngoài đều không mang tiền sao?"

Thiếu niên áo bào trắng không khỏi có chút xấu hổ, "Có mang theo, bất quá rơi mất rồi."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn thiếu niên, thầm nghĩ: Hài tử chết tiệt, ngân phiếu cũng có thể làm rơi được, tiểu tử này bừa bãi như vậy, thành tựu chắc chắn vô cùng hữu hạn.

Kỳ Thiếu Vinh vẫy tay: "Ta không lấy tiền nữa, các ngươi đi đi."

Thiếu nữ áo hồ cừu sau lưng thiếu nữ nhịn không được lên tiếng: "Chúng ta có thể đi theo các ngươi không?"

"Các ngươi đi theo chúng ta làm gì?" Kỳ Thiếu Vinh không kiên nhẫn hỏi.

Thiếu nữ đáng thương hề hề giải thích tao ngộ bọn họ gặp phải một phen.

Thì ra thiếu niên cùng thiếu nữ là đệ tử trẻ của một đại gia tộc ra ngoài rèn luyện, nguyên bản hai người có mang theo mấy chục hộ vệ, bất quá, sau khi tiến vào rừng, mọi người đã tản ra, vậy nên hiện tại bên cạnh hai người chỉ còn lại ít ỏi mấy hộ về, trên người mấy hộ vệ này phần lớn đều có thương tích, nhìn qua thập phần thê thảm.