Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 120: Nghe góc tường




TSCPTĐK - Chương 120

Chương 120: Nghe góc tường

Kỳ Thiếu Vinh mặc tốt quần áo mới đi ra, trong đại sảnh người đã đến đông đủ.

Kỳ Thiếu Vinh quan tâm nhìn về phía Mộ Đình Hiên: "Đình Hiên, ngươi không sao chứ?"

Mộ Đình Hiên thần sắc như thường đáp: "Ta rất tốt, thiếu gia yên tâm."

"Nếu ngươi cảm thấy không thoải mái, ta có thể phê chuẩn cho ngươi nghỉ phép, ngươi biết đấy, ta khó khăn lắm mới được một lần hào phóng như vậy!"Kỳ Thiếu Vinh khuyên nhủ

Mộ Đình Hiên cười cười: "Thiếu gia, ta thật sự không có việc gì."

Mộ Đình Hiên cúi đầu, trong lòng dâng lên vài phần ấm áp, gần đây Kỳ Thiếu Vinh đang trao đổi chuyện hợp tác với Thương Minh, rất nhiều chuyện phải lo, vô cùng bận rộn. Kỳ Thiếu Vinh đã thay hắn xả giận, sao hắn có thể kéo chân sau Kỳ Thiếu Vinh vào lúc này được.

Mấy người tụ tập ăn cơm, tiếng đập cửa truyền tới.

Kỳ Thiếu Vinh nhíu mày kéo đũa: "Ai lại tới lúc này chứ, chẳng lẽ muốn cọ cơm?"

Trang Hạo: "......"

Mộ Đình Hiên nắm chặt đôi đũa trong tay, đột nhiên đứng lên: "Ta ra mở cửa!"

Dịch Phàm đè tay Mộ Đình Hiên lại: "Để ta đi đi, có khả năng là......"

Mộ Đình Hiên nhìn Dịch Phàm một cái, thanh lãnh nói: "Chuyện ta cần đối mặt, cuối cùng cũng phải đối mặt."

Mộ Đình Hiên rút tay khỏi Dịch Phàm, đi ra ngoài.

Dịch Phàm nhìn bóng dáng Mộ Đình Hiên, trong lòng tự nhiên trống trơn.

............

Mộ Đình Hiên mở cửa liền nhìn thấy thân ảnh Mộ Hành Chi.

Mộ Đình Hiên nhìn người tới: "Ngươi...... tìm ai?"

Mộ Hành Chi nhìn Mộ Đình Hiên, đôi mắt lập tức ươn ướt, Mộ Hành Chi run môi, thanh âm có chút khàn khàn lên tiếng: "Ta tìm ngươi!"

Mộ Đình Hiên nhìn Mộ Hành Chi, cúi đầu xuống: "Tìm ta? Có việc gì sao?"

"Ta có thể nói chuyện riêng với ngươi không?" Mộ Hành Chi hỏi.

"Ta không cảm thấy giữa chúng ta có chuyện gì để nói!"

Thời điểm còn ấu thơ, hắn còn chưa gặp Mộ Hành Chi một lần nào.

Khi còn nhỏ, thấy hài tử khác được phụ thân ôm vào trong ngực, hắn từng ảo tưởng sẽ được gặp mặt phụ thân một lần, hắn không mong cầu xa xôi phụ thân sẽ giống người khác ôm hắn nâng cao, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ hy vọng phụ thân có thể nói chuyện cùng hắn, chỉ nói chuyện thôi cũng tốt rồi, nhưng cho tới nay một lần cũng không.

Mộ Đình Hiên nhớ rõ, khi hắn còn nhỏ, có một con chó tên là A Bảo vẫn luôn bồi bên cạnh hắn, lúc ấy nó có đói cũng sẽ chia phân của nó cho hắn ăn, có đôi khi, thứ đó thật sự rất khó nuốt, nhưng trong thời thơ ấu, thứ toàn tâm toàn ý đối với hắn cũng chỉ có mình A Bảo.

Thời điểm hắn năm tuổi, Mộ Nhạc Sơn muốn mộc linh chi tâm trong thân thể hắn, lúc ấy A Bảo vì bảo hộ hắn, nhào về phía trước cắn người tới bắt hắn, kết quả, bị đánh chết.

Mộ Hành Chi cúi đầu, thanh âm run rẩy nói: "Thật xin lỗi."

Mộ Đình Hiên nhìn Mộ Hành Chi: "Ngươi không cần nói cái này với ta." Cho dù như thế nào, Mộ Hành Chi cũng là người sinh ra hắn, hắn có thể tồn tại, nhìn ngắm phong cảnh trên thế giới này, có phải hắn nên cảm kích Mộ Hành Chi không?

"Cho ta một chút thời gian, ta chỉ là có mấy lời muốn nói với ngươi?" Mộ Hành Chi gần như trung cầu lên tiếng.

Mộ Đình Hiên hít sâu một hơi: "Tuy rằng ta cảm thấy giữa chúng ta không có gì để nói, nhưng nếu ngươi một hai phải nói, vậy vào đi."

............

Kỳ Thiếu Vinh ăn lát thịt: "Không biết Đình Hiên cùng lão cha hắn sẽ nói cái gì?"

Trang Hạo nghiêng người về phía Dịch Phàm: "Này, ngươi có muốn đi nghe góc tường không?"

Dịch Phàm: "...... Nghe góc tường rất không tốt!"

Trang Hạo nhìn Dịch Phàm: "Ngươi thật sự không đi nghe sao? Hiện tại ngươi không nghe, lát nữa bọn họ nói xong rồi, ngươi muốn nghe cũng không nghe được."

Dịch Phàm nhìn Trang Hạo hai giây, đứng lên rời.

Trang Hạo tiến đến bên người Kỳ Thiếu Vinh: "Ngươi xem, Dịch Phàm này a, không chính trực một chút nào!"

Kỳ Thiếu Vinh tức giận nhìn Trang Hạo: "A Phàm không chính trực, ngươi thì rất chính trực sao?"

"Đó là đương nhiên, ta cương trực công chính nhất!"

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

Thẩm Nguyên yên lặng gặm một cái màn thầu, làm bộ mình là người vô hình, trong lòng thở dài một hơi, càng nhìn Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh ở chung, hắn càng cảm thấy giới hạn của mình bị thách thức, còn được đổi mới liên tục, Thẩm Nguyên nghĩ kiểu gì cũng không ra Trang Hạo cư nhiên còn có một mặt hoạt bát như vậy.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Ta đang uống nước, ngươi tránh xa ra một chút, ngươi còn tiếp tục nói chuyện cười nữa, cẩn thận ta phun lên mặt ngươi."

Trang Hạo: "......"

...........

Mộ Đình Hiên đứng ở một bên lên tiếng: "Có chuyện gì, ngươi nhanh nói cho xong đi."

Mộ Hành Chi ân hận nhìn Mộ Đình Hiên: "Mấy năm nay ngươi có tốt không?"

Mộ Đình Hiên ôm hai tay, nhàn nhạt đáp: "Rất tốt, người ta đi theo đối với ta tốt, mấy đồng bạn của ta cũng có thể thành thật ở chung với nhau, ta nghĩ ngươi cũng biết, thiếu gia vì ra mặt cho ta mà không tiếc đắc tội với quân thượng Nguyên Quốc, tuy rằng ta không thích được người khác vây quanh nhưng vẫn có người để ý đến ta."

Mộ Hành Chi nắm chặt nắm tay: "Ngươi sống tốt là ổn rồi."

"Hôm nay ngươi tới hẳn là không chỉ phải chỉ để hỏi ta sống có tốt không đi? Nếu ngươi vì cầu tình cho Mộ gia mà đến, vậy mời trở về đi, thiếu gia vì ta làm đến một bước kia, ta không có khả năng kéo chân sau của hắn trong loại thời điểm này, hơn nữa tư tâm ta cũng không muốn buông tha cho Mộ gia, Mộ gia càng xui xẻo, ta sẽ càng cao hứng."

"Ở trong mắt ngươi, ta chính là người như vậy sao?" Mộ Hành Chi run rẩy hỏi.

Mộ Đình Hiên nhàn nhạt nhìn Mộ Hành Chi: "Vậ ta nên nhìn ngươi như thế nào đây, khi còn nhỏ, ta nghe được không ít chuyện về ngươi, ngươi làm cái gì cho gia tộc, lập ra bao nhiêu công lao khiến người khác phải ngưỡng mộ."

"Bởi vì mệnh số ta không tốt, khả năng sẽ uy hiếp đến Mộ gia, ngươi ngay cả điều tra cũng không, lập tức đưa ta ra khỏi Mộ gia, ta sống ngoài Mộ gia 5 năm, ngươi suốt ngày vì chuyện của Mộ gia mà bôn ba, có từng quan tâm tới sinh hoạt của ta không? Ta nghĩ ngươi cảm thấy Mộ gia giữ lại cho ta một cái mạng đã là rất tận tình tận nghĩa rồi đúng không?"

"Thật xin lỗi." Mộ Hành Chi nhắm mắt lại, hắn vừa sinh ra đã bị gia tộc tẩy não, nhận định bản thân là vì lợi ích của gia tộc mà sinh.

Chỉ là, sau khi hắn nghe được tin Mộ Đình Hiên chết đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, một khắc kia, hắn thật sự không hiếu, hắn tận trung với gia tộc đến tột cùng là vì cái gì, chỉ tiếc, hắn thanh tỉnh đã quá muộn.

"Ngươi không cần phải nói những lời này với ta, ngươi sinh ta, cho dù như thế nào, ta cũng phải cảm kích ngươi, chỉ là ta cũng không thiếu ngươi cái gì, thời điểm năm tuổi, ta bị đào mất mộc linh chi tâm, sinh mệnh lực khô kiệt, mấy lần thiếu chút nữa đã tắt thở, thời hiểm tử hoàn sinh, là cữu cữu đưa ta tới Nguyên Quốc, may mắn trị liệu thành công."

"Ta là người đã chết một lần, ta thiếu ngươi một cái mạng, cũng đủ cho ngươi tận trung tận nghĩa với Mộ gia."

Mộ Hành Chi nhìn sắc mặt bình tĩnh của Mộ Đình Hiên, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi."

"Hiện tại ta rất tốt, nếu ngươi không có chuyện gì đặc biệt thì đừng tới tìm ta?"

Mộ Hành Chi không ngừng run rẩy nhìn Mộ Đình Hiên, một câu cũng không nói nên lời.

"Phụ thân thật xin lỗi ngươi, ngươi bảo trọng." Mộ Hành Chi có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đối mặt với đôi mắt thấu triệt của Mộ Đình Hiên lại cảm thấy nói cái gì cũng đều vô lực.

Mộ Hành Chi thất hồn lạc phách rời đi, Mộ Đình Hiên nắm chặt nắm tay, ngồi lại trong đình viện một hồi lâu.

Dịch Phàm đi qua ôm lấy Mộ Đình Hiên: "Muốn khóc thì khóc đi, không cần chịu đựng, khóc ra được là tốt rồi."

Mộ Đình Hiên cười khổ một tiếng: "Ta đã sớm qua tuổi khóc thút thít."

Dịch Phàm nhấp môi, trong lòng dâng lên vài phần chua xót.

"A Phàm, ngươi thích ta đúng không?" Mộ Đình Hiên nhìn Dịch Phàm.

Tâm Dịch Phàm hung hăng run rẩy, trong lòng không tự giác dâng lên vài phần khẩn trương, "Đúng vậy."

"Ngươi thích ta cái gì?" Mộ Đình Hiên khó hiểu hỏi.

Dịch Phàm cười cười: "Ta cũng không biết ta thích ngươi cái gì, chỉ là rất thích rất thích."

"Cảm ơn!"

Dịch Phàm ôm lấy Mộ Đình Hiên: "Loại chuyện này có cái gì phải cảm ơn?"

Mộ Đình Hiên vô lực cười cười: "Khi còn nhỏ ta vẫn luôn hy vọng có người thích ta, chỉ là mọi người đều coi ta như tai tinh, vậy nên được người khác thích, ta cảm thấy rất cao hứng."

Dịch Phàm ôm Mộ Đình Hiên, cánh tay nhịn không được khép lại một chút. "Ngươi đã trưởng thành, chuyện khi còn nhỏ đều đã qua."

"A Phàm, chúng ta làm đi!"

Dịch Phàm sửng sốt một chút, trong đầu giống như có pháo hoa nổ tung. "Ta......"

"Ngươi không muốn sao?"

Dịch Phàm đỏ mặt lên: "Không có, không có, chỉ là quá đột nhiên."

Dịch Phàm tràn đầy quẫn bách, vẻ mặt ngoài ý muốn, cả người hoàn toàn ngốc, một người khác so với hắn còn ngốc hơn, Trang Hạo đứng xa xa nhìn Dịch Phàm cùng Mộ Đình Hiên cầm tay rời đi, trong lòng dâng lên chua xót nồng đậm.

............

Trang Hạo thất hồn lạc phách trở lại bàn cơm, Thẩm Nguyên nhìn tò mò Trang Hạo: "A Hạo, không phải ngươi đi gọi Dịch Phàm cùng Mộ Đình Hiên trở về ăn cơm sao? Bọn họ đâu rồi?"

Trang Hạo cười khan hai tiếng: "Không cần đi gọi bọn họ, bọn họ không đói bụng, hẳn là sẽ không muốn ăn gì."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Ngươi làm sao mà giống như là bị đả kích rất lớn vậy?"

Trang Hạo quay đầu nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Ta nhìn qua giống như là bị đả kích rất lớn sao?"

Thẩm Nguyên lập tức gật đầu: "Giống, ngươi hiện tại giống như phải chịu đả kích mang tính hủy diệt vậy."

Trang Hạo: "......"

Kỳ Thiếu Vinh: "Chuyện gì xảy ra?"

Trang Hạo lắc đầu: "Không có gì, chẳng qua, Dịch Phàm cùng Mộ Đình Hiên đi lăn giường rồi."

Kỳ Thiếu Vinh phun một ngụm nước ra đầy mặt Trang Hạo.

"Ngươi không lầm chứ, chẳng lẽ Dịch Phàm định bá vương ngạnh thượng cung? Không thể nào!" Kỳ Thiếu Vinh nói thầm.

"Không có, là Mộ Đình Hiên đề nghị.

Kỳ Thiếu Vinh chớp chớp mắt nghiêng đầu: "A! Nhìn không ra Đình Hiên lại cởi mở như vậy."

Trang Hạo: "Tiểu tử Dịch Phàm này nhân lúc cháy nhà đi hôi của, đúng dạng tiểu nhân......"

Trang Hạo thầm nghĩ: Dịch Phàm quá gian trá, thừa dịp Mộ Đình Hiên bi thương mà tranh thủ tình cảm, thật sự là quá gian trá! Gian lận a! Mấy ngày hôm trước hắn còn khinh bỉ, châm chọc, mỉa mai Dịch Phàm cùng Mộ Đình Hiên không có tiến triển, kết quả, không nghĩ tới hai người kia nhanh như vậy đã tu thành chính quả!

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Sắc mặt ngươi làm sao mà kém như vậy?"

"A Hạo đây là đang ghen ghét, không có chuyện gì!" Thẩm Nguyên trêu chọc nói.

Kỳ Thiếu Vinh: "Ghen ghét? Cái này có gì phải ghen ghét, lăn giường chỉ là trên giường có thêm một người nằm, địa bàn khi ngủ nhỏ đi một chút, có gì phải cao hứng sao?"

Thẩm Nguyên: "......"

Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Đêm nay ta ngủ cùng ngươi!"

Kỳ Thiếu Vinh trợn trắng mắt: "Cút sang một bên đi, không cần nghĩ quá nhiều."

Trang Hạo: "......"

____________________

Méoo: Tui rất xin lỗi vì sự chậm trễ (Q人Q)