Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 128: Sinh hoạt bình dân




TSCPTĐK - Chương 128

Chương 128: Sinh hoạt bình dân

Vân Hổ nhào qua ôm lấy Trang Hạo, gào khóc một trận, bàn tay đập thật mạnh lên lưng Trang Hạo.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn bộ dáng Trang Hạo bị đánh đến muốn hộc máu, trong lòng dâng lên vài phần đồng tình.

"Đệ đệ, sao ngươi khóc thành như vậy? Bị bắt nạt sao?" Vân Bình chống eo, đi ra hỏi.

"Ta không có bị bắt nạt." Vân Hổ lau lau nước mắt trên mặt, khụt khịt đáp.

Vân Bình không vui mắng: "Không bị bắt nạt, vậy ngươi khóc cái gì?"

Vân Hổ dương nắm tay, lớn tiếng nói: "Tỷ tỷ, ta đột phá rồi, ta là đấu khí sư cấp ba!"

Vân Bình nghĩa chính từ nghiêm nhìn Vân Hổ: "Đệ đệ, ngươi không thể vì muốn ăn uống mà lúc nào cũng lừa gạt người khác như vậy! Ngươi còn như vậy nữa, cẩn thận ta đánh ngươi!"

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

Vân Hổ xấu hổ đỏ mặt lên: "Tỷ tỷ, ta không có gạt người, lần này là thật!"

Vân Bình hung tợn chống eo, "Ngươi có lần nào không nói như vậy đâu."

Vân Hổ khẩn trương nhìn Vân Bình, gấp đến độ vò đầu bứt tai.

Vân Hổ bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, phấn chấn nói: "Tỷ tỷ, ngươi chờ ta!"

Vân Hổ chạy tới trước một thân cây trong viện, vung nắm tay lên, nện một quyền lên cây, Vân Hổ vừa đánh ra, thân cây "Oanh" một tiếng liền bị đánh thành gỗ vụn.

Vân Bình nhìn một màn này, hai mắt sáng lên: "Đệ đệ, lần này ngươi không có gạt người a! Ngươi thật sự đột phá!"

Vân Hổ thẹn thùng gãi gãi đầu: "Đúng vậy, ta không có gạt người, ta thật sự đột phá!"

"Đệ đệ, ngươi cuối cùng cũng thành công."

Vân Bình bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, đột nhiên hét lên, tiếng thét của Vân Bình vang động khắp núi sông, Kỳ Thiếu Vinh bị dọa lùi lại hai bước, "Đệ đệ, ngươi đánh hỏng cây táo duy nhất trong nhà rồi, sau này muốn cũng không ăn được nữa!"

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

Vân Bằng phun sương nhả khói, chậm rì rì đi ra khỏi phòng, cười tủm tỉm nói: "Một cây táo mà thôi, trồng lại là được."

Vân Bằng vui mừng nhìn Vân Hổ: "Không tồi, không tồi, A Hổ, ngươi cuối cùng cũng có chút tiền đồ!"

Vân Hổ gãi gãi ót, ngây ngô cười.

"Đệ đệ, không phải ngươi vẫn luôn không đột phá được sao? Sao tự nhiên lại đột phá được vậy?" Vân Bình nghi hoặc hỏi.

Vân Hổ đẩy Trang Hạo ra: "Hắn dạy ta, ta vốn dĩ vẫn luôn không đột phá được, bất quá, tiểu tặc sửa lại mấy động tác cho ta, ta bỗng nhiên hiểu ra, sau đó thuận lợi đột phá."

Vân Bình áy náy nhìn Trang Hạo, trong mắt hiện lên vài phần nghi hoặc, "Ngươi......"

Trang Hạo cười cười: "Ta chỉ là từng nhìn thấy thiếu gia nhà ta tập bộ quyền pháp này, mèo mù vớ phải chuột chết mà thôi."

Vân Bằng không cho là đúng lắc đầu: "Mặc kệ là như thế nào, chỉ cần có thể vớ được chuột là tốt rồi."

"Tiểu hữu, cảm ơn ngươi!" Vân Bằng tràn đầy kích động bắt lấy tay Trang Hạo lắc lắc.

Trang Hạo: "Không cần khách khí......" Nhìn lão nhân tràn ngập cảm kích trước mặt, trong lòng Trang Hạo dâng lên vài phần khác thường.

............

Biệt viện Lê Quốc.

"Thẩm thiếu, có tin tức của thiếu gia chưa?" Mộ Đình Hiên nhìn chằm chằm Thẩm Nguyên hỏi.

Thẩm Nguyên lắc đầu: "Không có!"

Bị đôi mắt thanh thấu của Mộ Đình Hiên nhìn chằm chằm, Thẩm Nguyên không khỏi có loại cảm giác da đầu tê dại. Sau khi Kỳ Thiếu Vinh mất tích, Mộ Đình Hiên đã hỏi tới hỏi lui hắn về vấn đề này không dưới trăm lần, hắn thật sự là không biết a.

Dịch Phàm không vui nhìn Thẩm Nguyên: "Không phải Thẩm gia các ngươi chuyên môn làm sinh ý tình báo sao?"

Thẩm Nguyên trừng lớn mắt: "Này, ngươi đừng nói bậy! Thẩm gia chúng ta khi nào thì chuyên môn làm sinh ý tình báo? Cho dù chúng ta có nhiều tin tình báo, nhưng đó là ở Nguyên Quốc a, bây giờ chúng ta đang ở Lê Quốc, thực lực của Thẩm gia ở Lê Quốc rất hạn chế."

Mộ Đình Hiên lo lắng nói: "Cũng không biết hiện tại thiếu gia đang làm gì."

Thẩm Nguyên nhìn Mộ Đình Hiên: "Yên tâm, yên tâm."

Mộ Đình Hiên hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Nguyên một cái: "Thiếu gia không có một chút tin tức nào, ngươi còn nói ta yên tâm được!"

Thẩm Nguyên xấu hổ ngậm miệng lại, hắn là có hảo ý được không.

Mộ Đình Hiên trầm mặc nhìn Thẩm Nguyên: "Xin lỗi, ta nói hơi nặng lời."

Thẩm Nguyên cười cười: "Không có việc gì, quá quan tâm sẽ bị loạn, ta biết ngươi là vì lo lắng cho Kỳ Thiếu Vinh."

Tiếng đập cửa nhịp nhịp truyền tới.

Mộ Đình Hiên đi ra: "Ta tới mở cửa."

Mộ Đình Hiên vừa mở cửa liền nhìn thấy Mộ Hành Chi, "Xin lỗi, hiện tại ta không muốn nói chuyện về Mộ gia với ngươi."

Mộ Hành Chi cười khổ một tiếng: "Ta không tới nói chuyện Mộ gia với ngươi, ta biết ngươi lo lắng cho an nguy của Kỳ Thiếu Vinh, chỗ vừa vặn ta có một chút tin tức."

Mộ Đình Hiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mộ Hành Chi.

Mộ Đình Hiên nắm chặt nắm tay, cúi đầu trầm mặc một hồi lâu: "Ngươi vào đi."

Mộ Hành Chi nhìn sắc mặt của Mộ Đình Hiên, cũng không có thừa nước đục thả câu,

"Ngày đó tin tức Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo đến vùng ngoại ô bị lộ ra, kết quả bị Phong Cùng cản đường."

Mộ Đình Hiên gật đầu: "Cái này ta biết."

Đã nhiều ngày như vậy, Mộ Đình Hiên vẫn có được một ít tin tức, ví dụ như, sau khi Phong Nguyên khôi phục lại, cảm thấy Phong Cùng trong lúc hắn sinh bệnh đã có quá nhiều động tác đi quá giới hạn, vì vậy liền trong tối ngoài sáng chèn ép thế lực của Phong Cùng.

Đại khái là do như vậy, Phong Cùng bị chọc cho nóng nảy, giận chó đánh mèo Kỳ Thiếu Vinh, trộm Cấm Thần Hoàn của Thương Minh, dùng lên người Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo, hiện giờ, Phong Cùng đã bị bắt nhốt.

"Ta nghe nói Phong Cùng dùng Cấm Thần Hoàn."

Vốn dĩ Mộ Đình Hiên rất tín nhiệm Trang Hạo, nhưng Phong Cùng dùng Cấm Thần Hoàn, Mộ Đình Hiên liền có chút lo lắng, dưới tác dụng của Cấm Thần Hoàn, chưa tiến vào thánh cấp liền hoàn toàn biến thành người thường, tuy rằng thực lực của Trang Hạo rất thâm hậu, nhưng cũng mới chỉ đến cấp tám, nếu biến thành người thường, sao có thể chống lại Phong Cùng được!

Mộ Hành Chi hít sâu một hơi: "Ngươi có thể yên tâm, Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh hẳn là vẫn còn sống."

Dịch Phàm nhìn Mộ Hành Chi: "Tiền bối, có căn cứ gì sao?"

"Ta nghe được sau khi Phong Cùng bị bắt đã nói Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo đều bị truyền tống đi, hiện trường quả thật có dấu vết sử dụng quyền trục truyền tống, hẳn là Trang Hạo dùng trong lúc nguy cấp." Mộ Hành Chi giải thích.

Thẩm Nguyên vỗ tay một cái: "Cái này đúng rồi, tiểu tử Trang Hạo kia đa mưu túc trí, không dễ chết như vậy."

Mộ Hành Chi nhìn Mộ Đình Hiên: "Tuy rằng Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo còn sống, nhưng bọn họ đều bị Cấm Thần Hoàn giam cầm ma pháp, đấu khí, hiện giờ hai người kia cũng không biết đã chạy đi đâu, các thế lực đều đang tìm kiếm bọn họ."

Mộ Đình Hiên nghe Mộ Hành Chi nói, sắc mặt bình tĩnh xuống, "Thiếu gia tránh được một kiếp, nhất định có thể sống sót."

Mộ Hành Chi gật đầu an ủi: "Lấy năng lực của Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo, chắc chắn là có thể gặp dữ hóa lành."

Mộ Hành Chi tới thông báo tình trạng của Kỳ Thiếu Vinh một lát liền rời đi.

Thẩm Nguyên nhìn Mộ Đình Hiên: "Đình Hiên, phụ thân ngươi vẫn rất quan tâm ngươi a."

Mộ Đình Hiên lạnh lùng nhìn Thẩm Nguyên một cái, Thẩm Nguyên không khỏi có chút xấu hổ.

"Không biết thiếu gia cùng Trang đại thiếu đã bị truyền tống đi đâu, cũng không biết bọn họ sao rồi."

Thẩm Hiên gãi gãi đầu: "Ta cũng không biết, Trang Hạo không có ma pháp cùng đấu khí, không biết sẽ làm ra chuyện gì."

............

Trong rừng cây.

Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo mỗi người mang theo một cái rổ đi theo Vân Bình vào rừng trích rau dại.

Kỳ Thiếu Vinh thở ra một hơi, có loại cảm giác cảm sống càng đi xuống.

"Hiện tại ta truyền thụ bí quyết trích rau dại cho các ngươi một chút."

Thanh âm Vân Hổ như sấm rền vang lên, "Hai người các ngươi ngoan ngoãn nghe cho kỹ, sau này phải cố gắng lên, nếu đã không có sức mạnh thì phải tìm tòi phát huy những cái khác."

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

Trang Hạo: "......"

Vân Bình thanh thanh yết hầu, đắc ý dào dạt lên tiếng, "Trích rau dại a, đầu tiên phải biết rau gì thích hợp trích, không thể trích quá non, cũng không thể trích quá già......"

"Trong rừng có rất nhiều đồ có độc, phải chú ý phân biệt, phương pháp đơn giản nhất chính là không thể trích loại nào quá đẹp, màu sắc sặc sỡ, hầu hết chúng nó đều có độc, đương nhiên cũng không phải loại nào đẹp đẽ, màu sắc sặc sỡ đều có độc......"

"Thời điểm trích rau dại phải chú ý không được chỉ trích một chỗ, làm như vậy sau này chỗ đó sẽ không còn rau mọc lên nữa......"

......

Vân Bình vừa mở miệng liền thao thao bất tuyệt (nói không ngừng không nghỉ), Kỳ Thiếu Vinh nghe vào chỉ muốn đánh ngáp một cái, khẽ liếc nhìn sang Trang Hạo đứng bên cạnh, phát hiện sắc mặt Trang Hạo rất bình tĩnh, nhìn qua có vài phần tư thế mặc cho số phận.

Vân Bình hứng thú bừng bừng nói hơn nửa canh giờ, rốt cuộc cũng ngừng lại.

Vân Hổ nhìn Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo, nỗ lực làm ra bộ dáng uy nghiêm, "Hai người các ngươi có nghe không đấy?"

"Nghe xong rồi." Trang Hạo đạm nhiên đáp.

"Vậy ngươi thuật lại một lần đi." Vân Hổ dựng thẳng eo sai sử.

Mỗi lần Vân Hổ bồi Vân Bình đi trích rau dại, Vân Bình luôn muốn Vân Hổ đọc lại một lần, nhưng lấy cái đầu gỗ của Vân Hổ, nói bao nhiêu cũng không nhớ được, lần nào thuật lại cũng bị mắng, hiện giờ có thêm Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh, Vân Hổ như tìm được cảm giác xoay người làm chủ.

Trang Hạo nhìn Vân Hổ một cái, thuận lại lời Vân Bình, không sai một chữ nào.

Vân Hổ kinh ngạc nhìn Trang Hạo: "Ngươi...... ngươi nghe rất cẩn thận a!"

Vân Bình nhìn Trang Hạo: "Trí nhớ của ngươi rất tốt a!" Thuật lại không sai một chữ nào, đây đã không còn là vấn đề có nghiêm túc nghe hay không nữa.

"Thường thôi." Trang Hạo nhàn nhạt đáp.

Vân Hổ trộm nhìn Trang Hạo một cái, hắn vốn đang muốn xem cảnh Trang Hạo bị tỷ tỷ mắng, kết quả, Trang Hạo lại lợi hại đến không bình thường, Vân Hổ không khỏi có chút ngượng ngùng lên.

Vân Bình hung tợn nhìn Vân Hổ một cái: "Đệ đệ, ngươi nhìn người ta xem, người ta nghe một lần liền nhớ kỹ, ngươi nghe nhiều như vậy vẫn dốt đặc cán mai!"

Vân Hổ lười nhác cười cười: "Tỷ tỷ, ngươi biết ta là người có mộng tưởng, tương lai ta phải trở thành anh hùng tuyệt thế, sao có thể lãng phí thời gian để học trích rau dại được, vậy nên không biết cũng không có vấn đề gì."

Vân Bình ra vẻ tức giận, khẽ hừ một tiếng, "Lại khoác lác!"

Vân Hổ nghĩ tới cái gì, quay sang hỏi Trang Hạo: "Tiểu tử, có phải ngươi đã gặp qua là không quên không?"

Trang Hạo dừng bước chân lại một chút: "Có thể nói như vậy."

"Tiểu tử ngươi đã có tài như vậy, cư nhiên lại lăn lộn đi làm trộm, nếu ta là lão cha ngươi, ta nhất định sẽ đại nghĩa diệt thân!"

Kỳ Thiếu Vinh: "......" Tiểu tử Vân Hổ này cư nhiên muốn làm cha Trang Hạo, đúng là người có mộng tưởng.