Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 140: Tới Bích Hải Bình Nguyên




TSCPTĐK - Chương 140

Chương 140: Tới Bích Hải Bình Nguyên

Phủ đệ Dịch Phàm.

"Thiếu gia, ngươi muốn đi vội như vậy sao?" Mộ Đình Hiên hỏi.

Dịch Phàm gật đầu: "Đúng vậy!"

"Quân thượng thật quá đáng, đây là ân điển cái gì chứ, rõ ràng là không có ý tốt!" Mộ Đình Hiên nặng nề mắng.

Dịch Phàm lắc đầu: "Đại khái là thiếu gia làm quân thượng quá kiêng kị, sau này chúng ta hành sự vẫn nên điệu thấp một ít."

Mộ Đình Hiên gật đầu: "Nói cũng đúng."

Tin tức Kỳ Thiếu Vinh chuẩn bị nhậm chức lĩnh chủ Bích Hải Bình Nguyên nhanh chóng truyền ra.

Trang Nhân Tuyền nhìn Trang Hạo: "Ngươi muốn bồi Kỳ Thiếu Vinh đi nhậm chức?"

Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy, bên kia quá nguy hiểm, ta không yên lòng."

Trang Nhân cười cười: "Ta cũng đoán là như vậy."

"Lần này quân thượng đại nhân làm hơi quá."

"Quân thượng ở đề phòng Kỳ Thiếu Vinh, cũng đang đề phòng ngươi a!"

Trang Hạo cúi đầu, trong mắt hiện lên vài phần âm u.

"Ngươi cũng không cần quá lo lắng, hiện tại quân thượng sẽ không làm quá mức."

............

Thời điểm Trang Hạo trở lại biệt viện Kỳ Thiếu Vinh, nhìn thấy Kỳ Diệu nổi giận đùng đùng đi ra.

"Phụ thân ngươi tới làm gì?"

Kỳ Thiếu Vinh xoay người nói: "Hắn tới tìm ta nói chuyện việc nhà."

"Việc nhà?"

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Hắn nói tương đối hàm súc, bất quá, ý tứ đại khái là nếu ta chết ở Bích Hải Bình Nguyên, có lẽ cần phải công đạo chuyện hậu sự trước."

Trang Hạo nhíu mày lại: "Kỳ Diệu người này...... thật sự là quá đáng."

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Ta không cảm thấy như vậy, kỳ thật, hắn băn khoăn rất phù hợp, dù sao tỉ lệ tử vong của lĩnh chủ bên kia quá cao, vậy nên, ta nói cho hắn ta đã an bài hết chuyện hậu sự, nếu ta chết, tài sản của ta đều do cấp dưới kế thừa, hắn mắng ta ăn cây táo rào cây sung, sau đó liền đi."

Trang Hạo: "......"

"Đừng để ở trong lòng." Trang Hạo nói.

"Ta biết."

Kỳ Thiếu Vinh đơn giản xử lý sự vụ trên tay, sau đó liền rời khỏi hoàng đô.

............

Thẩm Nguyên chống cằm, thở dài một hơi: "Tiểu tử Trang Hạo kia lại chạy theo Kỳ Thiếu Vinh rồi."

Đường Thiên Anh nhìn Thẩm Nguyên: "Trang Hạo đi rồi không tốt sao? Ta nhớ trước kia ngươi thường nói, Trang Hạo không ở hoàng đô liền đến phiên Thẩm thiếu gia ngươi tỏa sáng."

Thẩm Nguyên: "......"

"Quân thượng cư nhiên sung quân Kỳ Thiếu Vinh đến Bích Hải Bình Nguyên." Thẩm Nguyên buồn bực nói.

Đường Thiên Anh cười khổ một tiếng: "Ta cũng không nghĩ tới phụ hoàng lại đưa ra quyết định như vậy."

Phụ hoàng hình như rất kiêng kỵ Kỳ Thiếu Vinh, bất quá, cái này cũng không có biện pháp, Kỳ Thiếu Vinh là người Kỳ gia, cho dù quan hệ của hắn cùng Kỳ gia không tốt, nhưng chung quy vẫn là người Kỳ gia, chỉ cần hắn muốn, lúc nào cũng có thể trở lại, lấy năng lực của Kỳ Thiếu Vinh, cái ghế gia chủ Kỳ gia chắc chắn sẽ là của hắn, Dịch Phàm cũng như vậy.

Dịch Phàm hoàn toàn nghe lời Kỳ Thiếu Vinh, Trang Hạo là người thừa kế của Trang gia, cũng theo Kỳ Thiếu Vinh nói gì nghe nấy.

Vậy nên chỉ cần Kỳ Thiếu Vinh có tâm, trong tứ đại gia tộc của hoàng đô, hắn đã nắm trong tay lực lượng của ba gia tộc.

Thẩm Nguyên gãi gãi đầu: "Tuy rằng Kỳ Thiếu Vinh bằng mặt không bằng lòng trong chuyện của Phong Nguyên là có chút không đúng, bất quá...... Bỏ đi."

Đường Thiên Anh cười khổ, nhất thời không biết nên nói cái gì.

"Bất quá, hôm nay ta đi thăm Kỳ Thiếu Vinh, hình như tâm tình của hắn rất không tồi." Thẩm Nguyên nói.

Đường Thiên Anh: "......"

............

Hai chiếc xe ngựa thong dong chạy trên đường.

Tiếng ca chói tai không ngừng truyền vào trong tai Trang Hạo, Trang Hạo chỉ cảm thấy hai lỗ tai của hắn sắp hỏng luôn rồi.

"Thiếu Vinh, Bích Lưu Vân đã ca hát nãy giờ, hắn không nghỉ ngơi một chút sao?"

"Lưu Vân thích nhất ca hát, hơn nữa chúng ta còn chuẩn bị tới Bích Hải Bình Nguyên, nghe nói hải tộc có mỹ nhân ngư đặc biệt giỏi về ca hát, Lưu Vân muốn luyện tập một chút."

"Có mấy thứ còn phải xem thiên phú, nỗ lực đến mấy cũng không có tác dụng." Trang Hạo xoa xoa lỗ tai chịu tra tấn nói.

Kỳ Thiếu Vinh nhíu mày lại: "A Hạo, ngươi tốt nhất là đừng nói mấy lời này ở trước mặt Lưu Vân, hắn sẽ vô cùng tức giận, nếu Lưu Vân nếu tức giận, hắn liền không cao hứng ngồi ở xe ngựa phía trước, đòi xuống đây ngồi thì làm sao bây giờ?"

Trang Hạo: "......"

Trang Hạo hít sâu một hơi: "Cầm nghệ của Bích Lưu Vân rất tuyệt, từng có người suy đoán ca nghệ của Bích Lưu Vân cũng vô cùng tuyệt vời, đáng tiếc, Bích Lưu Vân chưa bao giờ chịu mở miệng ca hát, có khách thương vì muốn nghe Bích Lưu Vân ca hát, điên cuồng tặng trăm vạn đồng vàng, kết quả, vẫn bị Bích Lưu Vân cự tuyệt."

"Sau đó, hoàng đô liền có lời đồn, Bích Lưu Vân chỉ ca hát cho người hắn ngưỡng mộ nghe, vậy nên nếu muốn nghe Bích Lưu Vân ca hát, nhất định phải có được tâm của hắn."

Kỳ Thiếu Vinh kinh ngạc mở to mắt: "Cư nhiên còn có tin đồn như vậy sao! Thật làm người ta ngoài ý muốn! Ta chưa từng nghe Lưu Vân nói về chuyện này."

"Ta nghĩ ngay cả bản thân Bích Lưu Vân cũng không biết."

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

"Nhìn dáng vẻ xem ra chân tướng...... không thể bị lộ được!"

Năm đó còn có người nói Bích Lưu Vân coi tiền tài như cặn bã, hiện tại xem ra, thật là...... Ha ha!

............

Xe ngựa ngừng lại, Kỳ Thiếu Vinh nhìn cảnh tượng bên ngoài: "Xem ra hôm nay chúng ta phải ăn ngủ ngoài trời rồi."

Trang Hạo gật đầu: "Ta đi kiếm con mồi về."

"Ta bồi ngươi đi."

Trang Hạo không dám tin nhìn Kỳ Thiếu Vinh, "Ngươi cùng ta đi?"

Theo hiểu biết của Trang Hạo, Kỳ Thiếu Vinh thích nhất là lười biếng, trước đây mỗi khi hắn đi bắt con mồi, Kỳ Thiếu Vinh luôn lười nhác chờ một chỗ.

Trang Hạo vừa muốn nói cái gì, Bích Lưu Vân đã đi tới, "Thiếu gia, hình như ta có chút tiến bộ, ngươi có muốn nghe ta ca hát thử, bình luận một chút không?"

Kỳ Thiếu Vinh giữ chặt cánh tay Trang Hạo: "Ta muốn đi tìm nguyên liệu nấu ăn cùng Trang Hạo."

Bích Lưu Vân nhìn Trang Hạo một cái: "Để Trang đại thiếu đi một mình là được rồi, ngươi hà tất phải đi theo?"

Kỳ Thiếu Vinh không cần nghĩ ngợi lắc đầu: "Không được, hắn không biết ta thích ăn cái gì."

Bích Lưu Vân thất vọng gật đầu: "Được rồi!"

Trang Hạo nguyên bản còn bởi vì Kỳ Thiếu Vinh chuyển biến tính tình mà cao hứng, hiện tại đã biết được nguyên nhân Kỳ Thiếu Vinh đột nhiên ân cần, tuy vậy, hắn vẫn vô cùng vui vẻ.

............

Kỳ Hằng nhìn Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo rời đi, nhận mệnh dọn một bó củi, chuẩn bị nhóm lửa.

Bích Lưu Vân tò mò quay sang hỏi Kỳ Hằng: "A Hằng, khi nào thì tình cảm của thiếu gia cùng Trang Hạo lại trở nên tốt như vậy, cư nhiên còn cùng nhau ra ngoài tìm nguyên liệu nấu ăn?"

Kỳ Hằng nhìn Bích Lưu Vân, thầm nghĩ: Quan hệ của thiếu gia cùng Trang Hạo trở nên tốt như vậy tất cả đều là nhờ phúc của ngươi!

Kỳ Hằng nghiêng đầu nói: "Không biết. Ngươi biết sinh hoạt trong biển là như thế nào không?"

Bích Lưu Vân trợn trắng mắt: "Sinh hoạt trong biển không thú vị chút nào, trong biển không có đồ ăn chín, cả ngày chỉ có thể ăn cá, vô cùng nhạt nhẽo."

"Lưu Vân, ngươi từng sinh hoạt trong biển rồi sao?"

"Không có!" Bích Lưu Vân chém đinh chặt sắt đáp.

Kỳ Hằng hoài nghi nhìn Bích Lưu Vân: "Phải vậy không?"

Bích Lưu Vân tràn đầy chân thành gật đầu: "Đúng vậy! Ta còn không biết bơi lội."

............

Đám người Kỳ Thiếu Vinh bôn ba hơn nửa tháng, cuối cùng cũng tới Bích Hải Bình Nguyên.

Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo thay đổi trang phục, định đi thăm dò Bích Hải Bình Nguyên một vòng.

Kỳ Thiếu Vinh vẫy vẫy tay gọi Bích Lưu Vân: "Lưu Vân, ngươi xem trang phục của ta thế nào?"

"Đủ tục khí, đủ lạc hậu, đủ khó coi...... Không tồi, không tồi." Bích Lưu Vân nói.

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo đi vào Bích Hải Bình Nguyên, phát hiện hải tộc cùng nhân tộc đang tiến hành trao đổi ba tháng một lần.

Kỳ Thiếu Vinh nguyên bản cho rằng Bích Hải Bình Nguyên rất quạnh quẽ, không nghĩ tới nơi này lại vô cùng náo nhiệt.

Hải tộc có không ít vật phẩm nhân loại muốn, đồng dạng nhân loại cũng có không ít vật phẩm hải tộc cần, vậy nên hội giao lưu liền trở nên thuận lý thành chương.

Trên bãi biển, người hải tộc, nhân tộc lẫn lộn bày quán......

Quầy hàng bên hải tộc phần nhiều là trân châu, san hô, hải châu......

Bên nhân tộc chủ yếu là đồ sứ, quyển trục, đồ ăn......

Không ít hải tộc cùng nhân tộc đi xuyên qua các quầy hàng, chọn vật phẩm mua sắm.

Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo thay đổi dung mạo, đi xem các quầy hàng một vòng, trong lòng có vài phần khiếp sợ.

"Này, hình như quân thượng các ngươi lại phái tới một người làm lĩnh chủ! Nghe nói là một tên tiểu bạch kiểm." Một hải tộc trên lưng cõng xác cua hô to gọi nhỏ với một vị khách nhân tộc.

"Không biết lĩnh chủ lần này là dạng người gì, lĩnh chủ trước của các ngươi cư nhiên muốn bắt nhân ngư đi bán, đúng là tìm chết mà." Một hải tộc khác lên tiếng.

Phần lớn nhân ngư đều có diện mạo xinh đẹp, hơn nữa, tiếng ca của nhân ngư vô cùng mỹ diệu, không ít quý tộc nhân tộc có tâm hướng tới về nhân ngư, bất quá, nhân ngư tộc là vương tộc trong hải tộc, mỹ nữ khả nhân ngư khả ngộ bất khả cầu (có những chuyện chỉ có ngẫu nhiên gặp mặt mới có khả năng, cầu là cầu không được), trong chợ đêm, giá của nhân ngư thường xuyên bị kéo tới tận trời.

"Nghe nói lĩnh chủ tới đây lần này là lão bản cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành."

"Phải vậy không? Mỹ phẩm của cửa hàng Khuynh Thành kia không tồi, rất nhiều mỹ nữ của hải tộc chúng ta cũng có sử dụng, chỉ là mỹ phẩm kia không thể dùng trong nước, vậy nên nếu muốn sử dụng thì phải dùng ma pháp tách dòng nước ra, hoặc là phải đợi lên mặt biển rồi mới sử dụng, rất không tiện."

............

Kỳ Thiếu Vinh nghe mấy nhân tộc cùng hải tộc giao lưu, không khỏi cảm thấy được mở mang kiến thức.

Kỳ Thiếu Vinh tính toán, nếu hắn phải cắm rễ ở Bích Hải Bình Nguyên, vậy hoàn toàn có thể mở một chi nhánh của cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành ở chỗ này, không nghĩ tới ngay cả hải tộc cũng thích đồ mỹ phẩm của hắn, bất quá, nếu hắn muốn đẩy mạnh tiêu thụ về phía hải tộc, sợ là phải khai phá thêm, đồ trang điểm chống nước này hình như hơi khó làm một chút!

"Đang nghĩ cái gì vậy?" Trang Hạo nghiêng đầu qua nhìn Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

"Ta nghĩ nên làm đồ mỹ phẩm chống nước như thế nào?"

"Vẽ một trận pháp cách thủy trên đồ trang điểm là được."

Kỳ Thiếu Vinh quay đầu nhìn Trang Hạo: "Ngươi thật thông minh!"

Trang Hạo ngạo nghễ cười cười: "Cái này cũng không tính là gì."