Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 39




Nghi thức bái sư cũng không có phức tạp như vậy, Lam Sa chỉ yêu cầu Tưởng Mộc Mộc bưng trà rót nước cho hắn, còn phải vượt qua chậu than, quỳ gối trước mặt Lam Sa nói mấy câu.

Mấy cái quy củ không hề có lý do này khiến Tưởng Mộc Mộc bi đát quỳ một giờ, đầu gối thật đau, dạ dày còn đau hơn!

Cũng may cũng chỉ là một nghi thức mà thôi, ngày hôm sau Tưởng Mộc Mộc liền bắt đầu học võ với Lam Sa.

Lại nói võ thuật thật là một thứ thần kỳ, chiêu thức võ công cũng muôn hình vạn trạng.

Nghiêm túc mà nói, võ thuật và dị năng cũng không phải không có chỗ nào giống nhau, dị năng có các loại thuộc tính, thì có các loại phương pháp công kích / phòng ngự, mà võ thuật cũng có đủ loại chiêu thức công phu cùng nội công tâm pháp.

Lam Sa nói cho hắn biết, cái thứ võ công này cần duyên phận, tuy rằng ai cũng có thể tu luyện, nhưng mà một khi lựa chọn dị năng, thì không thể luyện võ nữa.

Người luyện võ vô cùng coi trọng quan hệ thầy trò, trên căn bản một sư phụ cả đời nhiều nhất chỉ mang ba đệ tử thân truyền, hơn nữa chỉ cần là đồ đệ cùng một sư phụ, thì chiêu số võ công của họ đại khái là giống nhau.

Sư phụ dạy tới dạy lui cũng chỉ có mấy chiêu như vậy, nhưng chính mấy chiêu này có thể để cho người ta học cả đời.

Có lẽ chiêu thức võ công của mọi người giống nhau, thế nhưng uy lực thì phải nhìn người mà nói, vẫn là câu nói kia, từ trên chiêu thức có thể nhìn ra đối phương mạnh hay yếu.

Thật ra thì mỗi bộ võ công đều có chỗ tốt cùng không tốt với mỗi người, hai điểm này cũng không xung đột với nhau, thậm chí có thể nói là hỗ trợ lẫn nhau, giống như chiêu thức cùng nội công tâm pháp.

Có khuyết điểm cũng có ưu điểm, có vài loại võ công hoàn toàn là để khắc chế một loại võ công khác, lúc này cần nhìn xem một người có thể tri triển võ công của mình đến trình độ nào, cho dù luyện võ chỉ để khắc chế người khác, nhưng không có tài nghệ cùng kỹ xảo thì cũng vô dụng.

Nói như vậy, người có bản lĩnh cao có thể giảm bớt sơ hở trong chiêu thức của mình, cùng loại chiêu thức, nhưng phương hướng, tốc độ, lực độ cùng thời gian ra chiêu khác nhau, cũng có thể phát huy ra hiệu quả muôn hình vạn trạng.

Nhìn như cùng một loại chiêu thức võ công, nhưng những người khác nhau đều sẽ phát ra những loại khí tức khác nhau, mà cái loại khí tức này quyết định người đó có thích hợp luyện võ hay không hay là thích hợp với loại võ công nào.

Rất nhiều người nghiên cứu chiêu thức, rồi đầu cơ trục lợi, nhưng người có thể chân chính phát huy ra hiệu quả tốt nhất của nó thì rất ít.

Muốn lấy được thành tích tốt ở phương diện này, cũng không phải không có biện pháp.

Mà Lam Sa đã nói hai loại phương pháp.

Một loại, là thiên phú của người luyện võ, có vài người tương đối nhạy cảm với chiêu thức, chỉ cần luyện qua là có thể hiểu được bản chất cùng chỗ yếu hại của nó, người như thế có thể nói là thiên tài, giống như dị năng giả.

Một loại khác, chính là kinh nghiệm!

Chỉ cần người có đầy đủ kinh nghiệm, ý thức nguy cơ cũng sẽ theo đó mà đề cao, tự nhiên có thể từ kinh nghiệm mà hấp thu được tinh hoa trong đó, hiểu rõ thiệt hơn, sau đó chậm rãi luyện ra.

Lam Sa nói: “Cá nhân tôi tương đối coi trọng loại sau, dù sao thì đây mới thật sự là thực lực, hơn nữa rất ổn định! Mặc dù thiên tài cũng không sai, nhưng bọn họ quá không ổn định, tất cả đều là mấy cái nhân tố không xác định, tôi rất ghét!”

Lam Sa không hề che giấu phát biểu ý kiến của mình, khinh thường cái loại ngoài mặt là thiên tài nhưng bên trong lại ngấm ngầm hại người, rất nhiều lời nói không có đạo lý phát ra từ miệng hắn, thì cũng biến thành có đạo lý, Tưởng Mộc Mộc cũng không biết nên trả lời hắn như thế nào.

Chẳng lẽ thiên tài chọc hắn cái gì sao? May mắn mình không phải là thiên tài, vậy còn kinh nghiệm đời trước có tính không?

“Đúng rồi, đem mấy cái quyền pháp cậu luyện lúc trước thi triển cho tôi xem một chút, nội lực của cậu rất không ổn định, cần điều chỉnh!” Rốt cục Lam Sa cũng đi vào vấn đề chính, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, rốt cục Tưởng Mộc Mộc cũng có thể thật sự tiến vào hàng ngũ chính thức tu luyện.

Tưởng Mộc Mộc nghe lời đem bộ quyền pháp mình học được phối hợp với nội công tâm pháp biểu diễn một phen trước mặt Lam Sa, nào biết mặt Lam Sa nhăn nhó, cau mày nhìn hắn.

“Nội tức của cậu rối loạn, quyền phong không đủ, bộ quyền pháp này không thích hợp với cậu! Hơn nữa …… quyền pháp này ……” có thật nhiều sơ hở, nhiều đến mức hắn không dám nhìn thẳng.

Tưởng Mộc Mộc rất muốn nói, vẻ mặt của hắn đã nói ra chân tướng rồi, sao cái gì cũng viết trên mặt vậy!

Tưởng Mộc Mộc chỉ ngơ ngác gật đầu, đợi hắn nói.

Cơ mà, hắn lại không nói.

Khi Tưởng Mộc Mộc muốn mở miệng, hắn lại nói: “Bộ quyền pháp này vừa nhìn chính là cấp bậc người mới học, nếu cậu thật sự muốn học, có thể cải tiến lại!”

“Anh nói thật sao, sư phụ?” Mắt Tưởng Mộc Mộc không khỏi sáng lên.

Phải biết là, đó là bộ võ công đầu tiên mà hắn học được, cũng là chứng minh cho quan hệ của hắn với ông bà ngoại chuyển biến tốt đẹp, muốn vứt bỏ cũng không nỡ, luyện tập để cường thân kiện thể cũng được mà.

Hắn nhớ cha đã từng nói với hắn một câu: khi nào cần bỏ thì nên bỏ!

Nhưng mà, hắn không làm được, làm sao có thể dứt dứt khoát khoát vứt bỏ như vậy chứ, huống chi, hắn cũng không muốn bỏ, đây là kỹ năng nhập môn của hắn đó.

Lam Sa thở dài: “Cậu luyện một chút là được rồi, cái này không thể thành vũ khí của cậu được đâu!”

“Tôi biết, sư phụ, tôi rất rõ ràng cái này.”

“A……cũng không phải là bởi vì bộ quyền pháp này không được, mà là người tu luyện không được! Thân thể của cậu không thích hợp tu luyện bộ quyền pháp mạnh mẽ này, hơn nữa quyền phong cũng mềm nhũn! Luyện tập nhu với cương cũng rất không phối hợp!” Lam Sa nói xong gõ đầu Tưởng Mộc Mộc một cái, nói tiếp: “Đánh vào người cậu giống như đánh vào một cục bông vậy, nhìn phát bực!”

“Ha ha!”

“Cậu đem bí tịch nội công tâm pháp cho tôi xem, tôi nghiên cứu một chút! Tuy là đan điền thích hợp để chứa đựng nội lực, nhưng giống như cậu cứ một mực đè xuống, một ngày nào đó sẽ bộc phát! Đến lúc đó bạo thể bỏ mình cũng chớ có trách tôi không nhắc nhở cậu.” Lam Sa lấy từ trong túi quần áo ra một thứ: “Đây là tài liệu bí tịch thích hợp cho các loại người tu luyện nội lực, tôi đặc biệt dựa theo cậu sửa đổi một chút, trước hết cậu đừng luyện, thử vận dụng tốt nội lực trong người xem thế nào, nếu muốn hoàn toàn khống chế được, thì không thể một mực chèn ép! Nội lực là của chính cậu, nếu cứ chèn ép thì không tốt cho thân thể, càng không tốt đối với việc tu luyện, cậu phải luyện đến thời điểm thu phóng tự nhiên rồi mới đến hỏi tôi có thể tu luyện cái bí tịch này hay không, hiểu chưa?”

“Vâng!” Tưởng Mộc Mộc vô cùng nghe lời gật gật đầu.

***

Tưởng Mộc Mộc dưới sự hướng dẫn của Lam Sa, những chỗ trước kia không hiểu đột nhiên vô cùng rõ ràng, cực kỳ thông suốt, thậm chí có vài động tác không quá hài hòa cũng được giải quyết từng cái một dưới sự chỉ điểm của Lam Sa, điều này làm cho Tưởng Mộc Mộc hưng phấn một trận, cái này so với những thứ lúc trước hắn học được đều nhiều hơn, thì ra có sư phụ lại tốt như vậy, khó trách bọn họ coi trọng đến thế.

Trước kia hắn chỉ dựa theo phương pháp của ông bà ngoại chậm rãi học tập, cũng từ từ nghiên cứu theo phương hướng đó, nhưng sau khi Lam Sa tới, những phương pháp này liền thay đổi.

Lam Sa nói, người ngoài nghề chính là người ngoài nghề, mặc dù nghiên cứu ra bí tịch võ công, nhưng mà công pháp cũng có sai lầm.

Nhưng cũng không phải tất cả đều sai.

Võ cực quyền pháp mà ông bà ngoại nghiên cứu ra là nam nữ phối hợp hoàn thành, cho nên ít nhiều có chút âm dương hỗ trợ, nhưng bọn họ là hai người cùng tập luyện, mà Tưởng Mộc Mộc thì lại là một người.

Mặt khác chính là nội công tâm pháp, bọn họ là người ngoài nghề, tuy là nghiên cứu rất nhiều tài liệu, cũng điều tra một ít lịch sử, nhưng cũng không quá hiểu rõ đối với nội công tâm pháp.

Dựa theo phân tích của Lam Sa, nội công tâm pháp của võ cực quyền pháp hẳn là có ba tầng.

Mà trên bí tịch ghi lại chính là ba tầng hỗn tạp chung một chỗ, đây là nguyên nhân chính tạo ra nội tức rối loạn của Tưởng Mộc Mộc, thật may là phát hiện kịp thời, chứ nếu Tưởng Mộc Mộc tiếp tục tu luyện dựa theo ghi chép này, thì không quá năm năm sẽ bạo thể bỏ mình.

Tưởng Mộc Mộc nghe xong, rụt cổ một cái.

Nếu như Lam Sa không xuất hiện, chẳng phải hắn sẽ không sống được quá năm năm? Cái này không phải còn bi đát hơn đời trước nữa sao!

Sự thật chứng minh, nói có thể nói bậy, nhưng võ công thì không thể luyện bậy, Tưởng Mộc Mộc ngây ngẩn nhìn gương mặt nặng nề của Lam Sa, rốt cục đã hiểu.

***

Không thể không nói Lam Sa thật sự rất mạnh, võ công của hắn vô cùng kỳ lạ, Tưởng Mộc Mộc luôn không đoán được bản chất của nó!

Tưởng Mộc Cận tỷ thí với hắn ta xong, vẫn buồn bực ở trong phòng huấn luyện, cực ít đi ra ngoài, ngay cả công ty cũng rất ít đi.

Đối với thái độ thay đổi của cậu Tưởng Trạch Thành cũng chỉ lắc đầu một cái, bộ dạng hiểu rõ, chỉ có một mình Tưởng Mộc Mộc ở đây đoán mò, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

Ngày thứ hai Lam Sa đến đây, cha liền an bài Lam Sa cùng Tưởng Mộc Cận luận bàn tài nghệ, nhưng mà không ai biết kết quả, Tưởng Mộc Cận không chịu nói, Tưởng Mộc Mộc cũng không tiện hỏi, chỉ nhốt mình trong phòng huấn luyện, đã một tuần lễ.

Chẳng qua là hai người bọn họ ngồi xuống đất tâm tình một phen, cũng không biết nói ra kết quả gì.

Khi hắn trở lại phòng khách, vẫn như cũ chỉ có một mình Faulk, Tưởng Mộc Mộc nói: “Mộc Cận vẫn còn ở phòng huấn luyện sao?”

“Đúng vậy, đại thiếu gia!” Faulk cung kính đáp,

Tưởng Mộc Mộc gật đầu đi đến bàn ăn, Lam Sa cũng đi tới.

Sau khi Lam Sa trở thành sư phụ của Tưởng Mộc Mộc, đương nhiên Lam Sa cũng ở lại Tưởng gia.

Cha an bài cho hắn một căn phòng, ăn ở giống như bọn họ.

Tưởng Mộc Mộc thừa dịp không có ai, hỏi: “Sư phụ, đến tột cùng là hôm đó anh với Mộc Cận như thế nào vậy? Sao cậu ấy lại đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy?”

Lam Sa vô tình nói: “Ai biết được?”

“Vậy anh đã làm gì với cậu ấy?” Tưởng Mộc Mộc một bộ dáng anh cả quan tâm em út, vô cùng nghiêm túc!

Lam Sa nhìn hắn, không nói lời nào, quay đầu lại nhìn về hướng cánh cửa phòng huấn luyện đóng chặt: “Cậu ta tiền đồ vô lượng, chẳng qua là ……”

“Chẳng qua là cái gì?” Vẻ mặt Tưởng Mộc Mộc mong đợi.

Lam Sa nhìn mặt Tưởng Mộc Mộc, không biết nên nói gì: “Chính cậu đi hỏi cậu ta đi, làm sao tôi biết được! Tôi cũng không phải là cậu ta!”

“Tôi hỏi rồi, cậu ấy không nói!” Nếu không hắn cũng không cần hỏi Lam Sa, phải biết là Tưởng Mộc Cận tỷ thí vơi hắn ta xong mới biến thành bộ dạng đó, nghĩ như thế nào cũng thấy có liên quan với người sư phụ này.

Lam Sa không nói, hắn cũng không hỏi ra được cái gì.

Sau khi tiếp xúc với Lam Sa, Tưởng Mộc Mộc phát hiện thật ra Lam Sa là một người sảng khoái thanh cao, có chút khiết phích nhẹ, không quá chú trọng đến quần áo, ăn mặc đủ kiểu đủ loại, nhưng cũng rất dễ nhìn.

Người này, giống như mặc bất cứ quần áo gì thì cũng không tiêu diệt được khí chất thanh cao của hắn.

Dường như Lam Sa không quá quen ánh mắt tìm tòi truy hỏi của Tưởng Mộc Mộc, bưng thức ăn đến phòng khách tìm Faulk nói chuyện phiếm.

END 39