Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhất Thế

Chương 20




Edit: Raizel

Beta: Linh Lê

Hôm sau chính thức xuất binh, Tô Lan Thanh đứng dậy mặc quần áo tử tế, ánh mắt du đãng đến chiếc nhuyễn giáp màu bạc bên kia, cẩn thận đặt trong tay, nhìn sơ qua hay sờ vào đều thật mềm mại, nhưng Tiêu Quân Mặc nói nó gần như đao thương bất nhập, hẳn là vô cùng cứng rắn, do dự mãi, y cuối cùng vẫn mặc nó lên.

Đi ra giữa trướng, nghênh đón y  là Tiêu Quân Mặc một thân áo đen, quần áo trên người làm dáng vẻ của hắn lại càng thêm cao lớn vĩ đại, khuôn mặt toát lên vẻ tự tin, thần thái sáng lạn.

“Bẩm Thái tử điện hạ, tướng quân, đại quân đã tập hợp xong, có thể xuất phát.” Tả hộ quân Phó Thuần tiến lên bẩm báo.

Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh liếc nhau, chuẩn bị xuất phát, Tiêu Quân Mặc thừa dịp không ai chú ý, che trước mặt Tô Lan Thanh, đối diện với ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Lan Thanh, cẩn thận là trên hết, hãy bảo vệ chính mình thật tốt.”

Tô Lan Thanh nhếch môi, sau một lúc lâu thấp giọng đáp lại: “Điện hạ cũng vậy.”

Dứt lời, hai người phi thân lên ngựa, giực ngựa dẫn đầu đại ra khỏi quân doanh, đi phía trước đại quân mênh mông cuồn cuộn. Đại quân đến bình nguyên phụ cận Gia Thành quan, bên Thanh tiêu cũng tới cùng lúc, Tiêu Quân Mặc cười lạnh, kẹp bụng ngựa tăng tốc.

Trên bình nguyên, tướng sĩ hai phe nhìn nhau, Thanh Tiêu Thái tử Lưu Diễm nhìn thấy hai người ở phía trước quân đội Bắc Địch, một người thân hình cao lớn, khuôn mặt toát ra khí thế bễ nghễ thiên hạ, đó chắc là Thái tử Tiêu Quân Mặc, một người khác dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn tú, tuy rằng không cao lớn như người bên cạnh nhưng lại có một loại khí thế trấn định nhàn nhã, giống như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay y, Lưu Diễm híp mắt.

Người này, nhất định là Tô Lan Thanh.

Tiêu Quân Mặc cũng đánh giá vị Thanh Tiêu Thái tử kia, bên môi gợi lên ý nghĩ tà ác, giục ngựa đi lên phía trước, cười lạnh nói: “Một Thanh Tiêu nhỏ bé lại dám âm mưu vấy bẩn giang sơn Bắc Địch ta, quả thực si tâm vọng tưởng, mau mau đầu hàng đi, ta tha tội chết cho các ngươi!”

“Ha, ai thắng ai thua còn chưa biết, đừng vội đắc ý.”Lưu Diễm đáp lại, âm thầm cắn răng, tên Thái tử Bắc Địch này dám coi thường bọn họ như vậy, đợi bọn họ thâu tóm được Bắc Địch, nhất định phải đem tên Thái tử này ra tra tấn đến thừa sống thiếu chết!

“Ông trời trợ giúp Bắc Địch, các người, không cần đoán cũng biết sẽ thua.” Tiêu Quân Mặc lần thứ hai nhếch miệng tươi cười, ánh mắt khinh thường: “Sớm ngày đầu hàng, miễn phải uổng phí tính mạng, nếu không…” Âm thanh cuối kéo dài, cuối cùng lại thành tiếng cười nhạo, ý của Tiêu Quân Mặc, mọi người đều hiểu.

Lưu Diễm vốn tính hiếu thắng, bị kích thích như vậy đương nhiên là không cam tâm nhịn xuống, khi này mới giục ngựa đi ra, đại đao trong tay chỉ về hướng đối diện, gầm lên: “ Tiêu Quân Mặc, cam đảm thì một mình ra đây đơn đấu?”

“Sao lại không dám.” Tiêu Quân Mặc nhướng mày cười lạnh, giục ngựa đi lên trước, chợt thấy phía sau tay áo có người kéo, hắn quay đầu nhìn, Tô Lan Thanh nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt nghiêm túc: “Không cần đi.”

Trong lòng Tiêu Quân Mặc như có một dòng nước ấm, vỗ nhẹ bả vai Tô Lan Thanh, trầm giọng: “Yên tâm, ta sẽ không thua.”

Tô Lan Thanh nhìn thẳng hắn, không thể không bị kiên định trong mắt hắn thuyết phục, đành phải gật đầu, dặn dò: “Cẩn thận một chút.”

“Ta biết, xem cho kỹ nhé.” Tiêu Quân Mặc tự tin mỉm cười, giục ngựa đi đến chính giữa hai quân, đối mặt với Lưu Diễm.

“Tiêu Quân Mặc, tiếp chiêu!” Ánh mắt sắc bén của Lưu Diễm nhìn chăm chú đối phương như muốn đào một cái lỗ trên đó vậy, hắn giơ đại đao trong tay lên, đứng dậy phi thân bổ về phía Tiêu Quân Mặc.

Tiêu Quân Mặc lắc mình tránh né, rút kiếm bên hông ra khỏi vỏ, kiếm quang sáng ngời, chặn lại đại đao của Lưu Diễm, đao kiếm va chạm trên không phát ra tiếng vang thanh thúy, hắn nghiêng người đá một cước vào người Lưu Diễm, kiếm trong tay theo đó hướng vào ngực Lưu Diễm.

Hai người từ ngựa rơi xuống dưới đất, Tiêu Quân Mặc từng bước ép sát, bức Lưu Diễm đến cạnh ngựa, lại nhân cơ hội chặn đứng đại đao của hắn, đánh một quyền vào hông Lưu Diễm, khiến hắn bị đau mà lùi một bước dài.

Tô Lan Thanh ở xa mà nhìn chằm chằm hai thân ảnh đang dây dưa, mắt không chớp, ngón tay vì khẩn trương mà nắm chặt lại, tim đập càng nhanh, sợ người kia gặp không may.

“Tô tướng quân, võ nghệ của tên Thái tử Thanh Tiêu kia rõ ràng không bằng điện hạ của chúng ta.” Tả hộ quân Phó Thuần cười nói, Thái tử Bắc Địch của bọn họ làm sao mà bị đánh bại bởi một tên Thái tử Thanh Tiêu cỏn con kia cơ chứ? Trận chiến này, đã định trước Bắc Địch sẽ đại thắng trở về!

Tô Lan Thanh không lên tiếng trả lời, ánh mắt một tấc không rời khỏi người Tiêu Quân Mặc ở nơi xa kia, trong lòng vô cùng nôn nóng, chỉ thấy một kiếm của Tiêu Quân Mặc lướt qua ngực của Lưu Diễm, vẽ ra một miệng vết thương dài một tấc, máu tươi văng khắp nơi, Lưu Diễm không che lại ngực, trong mắt xuất hiện hận ý mãnh liệt, ánh mắt Tô Lan Thanh sáng lên, không khỏi vui sướng mà đứng dậy.

“Ha, một tên bại tướng, còn không chịu nhận!” Tiêu Quân Mặc dùng kiếm chỉ vào Lưu Diễm, ánh mắt tàn nhẫn, lên lưng ngựa lần thứ hai đánh tới, hắn chọn đúng thời cơ quét một kiếm về phía Lưu Diễm, thừa dịp y tránh né mà dùng chân đá vào bên thắt lưng, lại mượn lực để vỏ kiếm trong tay mình đập mạnh vào ngực Lưu Diễm, một kiếm đánh ngã Lưu Diễm từ trên ngựa xuống.

Phịch một tiếng, Lưu Diễm ngã trên mặt đất, thở hổn hển, không cam tâm mà nhìn Tiêu Quân Mặc.

Tô Lan Thanh ngồi trên ngựa nôn nóng nhìn, xa xa thấy Lưu Diễm bại dưới tay Tiêu Quân Mặc, y mừng rỡ, trên môi nở nụ cười, tâm trọng nôn nóng cũng bình tĩnh lại.

Tiêu Quân Mặc lấy kiếm chỉ vào Lưu Diễm ngã trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Ngươi thua.” Vừa dứt lời, đại quân Bắc Địch ở sau lưng truyền đến tiếng hoan hô, hắn quay đầu cười vang nói: “Các huynh đệ, Thanh Tiêu Thái  tử kém cỏi như vậy, trận chiến này định sẵn là thua rồi!”

“Đúng!” Tả hộ quân cầm đầu chúng tướng sĩ lớn tiếng phụ họa, sĩ khí tăng mạnh.

Lưu Diễm nghiến răng nghiến lợi, từ từ đứng lên, gần lên: “Giao chiến!” Vừa dứt lời, đại quân Thanh Tiêu phía sau hắn lập tức tiến lên, Lưu Diễm phi thân lên ngựa, đại quân Bắc Địch bên này cũng vọt tới, hai quân chớp mắt quấn lấy nhau, nhất thời, tiếng trống rung trời, tinh phong huyết vũ(*).

(*) tinh phong huyết vũ: gió tanh mưa máu.

Dựa theo tính toán trước đó, trận này Tiêu Quân Mặc làm tiên phong,dẫn dắt đại quân xong thẳng về phía trước, Tô Lan Thanh cùng Tả hộ quân Phó Thuần thì mang các đội binh sĩ chia làm hai đầu bọc đánh, trái phải vây quanh quân địch, nỗ binh ở phía trước, pháo binh đón đánh từ sau.

Tô Lan Thanh ra sức chém giết quân địch xung quanh, máu đỏ tươi bắn lên người y, nhiễm đỏ cả nghuyễn giáp bạc, một binh sĩ Thanh Tiêu mưu toan chém chân y, bị y một kiếm cắt đứt yết hầu, máu phun một đường, có vài giọt bắn lên trên mặt Tô Lan Thanh, ấm áp rồi lạnh dần đi.

Tiếng đại bác vang ;ên bên tai, đột nhiên bên cạnh nổ vang, thân thể bị một người kéo sang bên cạnh tránh né, Tô Lan Thanh vừa quay đầu thì thấy, là Tiêu Quân Mặc.

“Cẩn thận một chút.” Tiêu Quân Mặc nghiêm túc dặn dò, buông tay Tô Lan Thanh ra để tiếp một tên địch, kiếm thế ngoan tuyệt không hề lưu tình, trên người tràn đầy máu quân địch, giống như Tu La tắm máu sống lại.

Rất nhanh đại quân Thanh Tiêu đã lộ ra bại thế, Tô Lan Thanh tự mình lây ra một chiếc cung nỏ, nhắm ngay vị trí Lưu Diễm đang dây dưa với Tiêu Quân Mặc, dùng sức bắn tên, huyết hoa văng khắp nơi, Lưu Diễm lần thứ hai bị trọng thương, chật vật bò lên.

Cuồng phong chẳng biết nổi lên từ bao giờ, thổi vụn đất đá tung bay đầy trời, ánh mắt mơ hồ, Lưu Diễm tự biết không địch lại, dẫn dắt đại quân nhanh chóng chạy trốn về phía Tây, Phó Thuần vốn định mang binh truy đuổi, Tô Lan Thanh thấy thời tiết không tốt, báo hiệu mưa rền gió dữ nên ngăn hắn lại.

“Tướng quân, lúc này chính là thời điểm tốt để truy kích đó.” Phó Thuần giận dữ trừng hai mắt, mắt mở lớn nhìn chằm chằm đại quân Thanh Tiêu rút chạy, nắm chặt hai tay, đem bước chân thu lại trở về.

“Về doanh trước đã, còn lại, quay về trong danh lại bàn tiếp.” Tô Lan Thanh thấp giọng trả lời, cùng Tiêu Quân Mặc liếc mắt, lên ngựa, để lại một ít binh sĩ ở lại dọn dẹp chiến trường, những người còn lại chuẩn bị trở về quân doanh, đến trong doanh, y đi trước thay ra một thân bẩn thỉu, một lần nữa đến doanh nghị sự.

“Tướng quân, vì sao lại không truy?” Phó Thuần tỉnh táo lại, bình tĩnh hỏi, điều này không giống như phong cách hành sự của Tô Lan Thanh mà hắn biết, hiện giờ sĩ khí đang cao, lẽ ra phải thừa thắng truy kích, cho địch nhân một tròn trí mạng, vì sao lại rút binh hồi doanh?

“Không phải không đi, là chưa tới lúc.” Tô Lan Thanh thản nhiên giải thích, y cũng thay đổi xiêm y sạch sẽ, trên người còn mang theo hơi nước ẩm ướt, y chỉ vào vị trí xung quanh Gia Thành quan trên địa đồ, nói: “Đêm nay hẳn là sẽ có mưa lớn, các người đoán xem đại quân Thanh Tiêu thấy chúng ta không đuổi theo sẽ nghĩ như thế nào?”

Tiêu Quân Mặc trầm ngâm một lát, phút chốc trong đầu chợt lóe linh quang, hiển nhiên đã đoán được Tô Lan Thanh muốn làm gì: “Bọn họ chắc chắn cho rằng chúng ta bận tâm đến thời tiết, cho nên không có đuổi theo.”

“Không sai, cho nên các ngươi đoán chúng ta rốt cuộc có truy hay không? Tô Lan Thanh mỉm cười, thần thái tựu nhiên, ngón tay khớp xương rõ ràng chỉ nên mấy điểm trên địa đồ, lập tức đứng nên nói: “Đêm nay chuẩn bị đánh lén, chuẩn bị một đội kỵ binh ở bên ngoài đợi lệnh, thể phải đánh lại Gia Thành quan.”

“Dạ!” Phó Thuần lộ ra sắc mặt vui mừng, nhận lệnh đi xuống chuẩn bị.

Không sai, Tô Lan Thanh chính là nghĩ thừa dịp đêm nay mưa to, thời điểm tất cả đều cho là bọn họ sẽ rút binh, đánh lén! Không chỉ muốn đánh lén, còn muốn cắt đứt đường lui của đại quân Thanh Tiêu, đoạt lại Gia Thành quan!

Tiêu Quân Mặc còn ở trong chướng, hắn đi đến bên cạnh Tô Lan Thanh, ánh mắt nhìn thẳng nghiêm túc nói: “Lan Thanh, đêm nay ta đi cùng ngươi.”

“Không, điện hạ ở lại, thần đi là được rồi.” Tô Lan Thanh trực tiếp cự tuyệt, chỉ nghe thấy bên ngoài ầm lên một tiếng, hạt mưa tí tách rơi xuống, chỉ lát sau đã biến thành trận mưa tầm tã, y vén rèm lên, mưa bay hắt lên thấm ướt xiêm y, mưa lớn như vậy, không nghi ngờ chính là khiến cho việc đánh lén tăng phần khó khăn, nhưng quyết định  của Tô Lan Thanh hiển nhiên cũng không thay đổi.

Ngươi thừa biết ta sẽ không mặc kệ ngươi một mình đi mạo hiểm, sao cứ phải khiến cho ta lo lắng không yên?” Tiêu Quân Mặc giữ chặt thân thể của Tô Lan Thanh, đê hắn đối mặt với mình.

Tô Lan Thanh ngửa mặt nhìn hắn, giải thích: “Để điện hạ lưu lại là muốn nội ứng ngoại hợp, cắt đứt đường lui của Thanh Tiêu.”

‘Ta biết, nhưng để Phó Thuần đi không phải giống nhau sao?” Tiêu Quân Mặc nóng nảy, đánh lén ngay hiểm vô cùng, hắn không cách nào để mặc Lan Thanh ở nơi hắn không nhìn thấy.

“Nếu thần nói, thần chỉ tin được điện hạ, điện hạ sẽ chấp nhận lưu lại sao?” Tô Lan Thanh nhìn hắn, nói ra lời khiến cả người Tiêu Quân Mặc chấn động, nghẹn họng nhìn trân trối.

Tiêu Quân Mặc ngơ ngẩn, một lúc lâu mới kịp phản ứng, Lan Thanh nói chỉ tin tưởng hắn, y thực sự đã nói như vậy!

Tô Lan Thanh nhếch môi lùi một bước, nói: “Đêm nay thần mang một đội kỵ binh đi trước tiến hành đánh lén, làm loạn trận doanh quân địch, điện hạ mang binh tới sau cắt đứt đường lui!” Cuối cùng y xoay người nhìn chằm chằm Tiêu Quân Mặc, ánh mắt kiên định, gằn từng câu từng chữ: “Điện hạ, tin tưởng thần, được chứ? Chúng ta đồng tâm hiệp lực, đoạt lại Gia Thành quan!”

Thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, Tiêu Quân Mặc phát hiện bản thân không nói được lời nào để phản bác, Lan Thanh của hắn là Đại tướng quan chỉ tay là dẹp loạn giặc cỏ, là hùng ưng bay ở trên trời, cũng không phải hoa cỏ nuôi dưỡng trong vườn, hắn không thể dùng loại bảo vệ với nữ tử mà đối đãi với y!

Nghĩ vậy, Tiêu Quân Mặc nắm chặt hai tay, gật đầu thật mạnh: “Được!”