Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Chương 214




Edit: Lạc Yên

“Anh có muốn em vào cùng anh không?” Lăng Sầm dừng xe lăn lại, dò hỏi.

“Không cần đâu em.” Lục Kiêu lắc đầu cười.

Vốn Lăng Sầm muốn cùng Lục Kiêu đổi sang xe lăn phi kim, nghe lời từ chối cậu hơi nhíu mày, hơi do dự: “Nhưng mà… miệng vết thương của anh…”

Miệng vết thương nơi bụng Lục Kiêu, tuy đã dùng một lượng lớn keo ngưng kết, lại băng thêm một lớp bảo hộ nhưng phần tế bào bị hoại tử khá lớn, cảm nhiễm chất độc lại khiến vết thương chậm lạnh, căn bản hiện tại anh vẫn chưa thể tự mình xuống giường, cũng không tiện làm nhiều việc.

“Tự ta có thể.” Lục Kiêu cười, chỉ về ghế đợi, “Em cứ ngồi ở đây chờ ta là được.” Dù là kết quả thế nào, anh cũng muốn người biết đầu tiên là Lăng Sầm. Hai chân Lăng Sầm đã hơi phù nề, trạng thái cơ thể trong lần mang thai này vốn không quá tốt, lại xảy ra chuyện của Lục Kiêu, mỗi ngày cậu chỉ liều mang kiên trì, thân thể sợ là đã sớm suy sụp. Từ ánh mắt đầu tiên Lục Kiêu đã nhìn thấu tất cả, tận lực muốn cậu nghỉ ngơi nhiều hơn.

“Dạ…” Lục Kiêu từ chối, Lăng Sầm cũng không nài nỉ, ngoan ngoãn đáp lời, buông tay đẩy xe lăn, hơi cúi người nhỏ giọng dặn dò: “Anh nhớ rõ trên người mình còn có thương tích chưa lành nhé, làm kiểm tra không cần cố quá sức.”

“Được.” Lục Kiêu thành thật gật đầu, trong mắt lại chứa ý cười, anh thực thích được Lăng Sầm thân mật quan tâm từng li từng tí, cẩn thận dặn dò như vậy.

Nhận lấy xe lăn, nam hộ sĩ Beta nãy giờ đứng bên cạnh giả vờ làm tượng đẩy Lục Kiêu vào khu đổi sang xe lăn phi kim.

Vào bên trong Lục Kiêu khẩn trương nắm chặt lấy tay vịn xe lăn, hít một hơi sâu, anh khẩn trương còn hơn hai lần đối diện với nữ hoàng trùng tộc, ý thức trong đầu óc anh hỗn loạn như dung nham nóng chảy. Anh có dự cảm, thời khắc sắp đến đây là một thời khắc quan trọng trong cuộc đời anh, tựa như giây phút Lăng Sầm nguyện ý chấp nhận anh vậy. Nếu có thể… Lục Kiêu mím chặt môi. Nếu anh có thể… về sau Lăng Sầm sẽ không cần vất vả như vậy nữa. Rất nhiều chuyện anh có thể cùng Lăng Sầm chia sẻ.

Tiến sĩ Addam của phòng nghiên cứu tập đoàn Bercia đã phát minh ra thiết bị trợ lực định chế, chỉ là mức độ thương tổn thần kinh của Lục Kiêu gần như toàn bộ nên thiết bị trợ lực cần mức độ tinh thần lực rất cao mới có thể điều khiển. Xét cả hai Liên bang vẫn chưa có người nào có thể điều khiển được thiết bị này, nên hàng mẫu tốn rất nhiều tiền của và chất xám nghiên cứu ra rồi lại bỏ xó. Nếu tinh thần lực của anh tăng thêm một cấp, có lẽ anh sẽ sử dụng được, không lãng phí tiền của dì Lăng Sầm và công sức nghiên cứu của các nhà khoa học.

Dựa theo phán đoán thường quy, cho dù anh là Alpha, cũng không thể sử dụng tinh thần lực cường độ cao suốt 24h một ngày. Thiết bị phụ trợ này cần mức tiêu hao tinh thần lực, bằng 2 lần điều khiển cơ giáp Chu Tước tác chiến, người bình thường hoặc là không thể khởi động, hoặc vừa khởi động vài phút đã cạn kiệt tinh thần lực, lĩnh vực tinh thần hoạt động quá mức còn có nguy cơ bị hao tổn.

Không ai biết anh có thể sử dụng trang bị phụ trợ này trong thời gian bao lâu. Đầu ngón tay Lục Kiêu gõ nhẹ lên tay vịn xe lăn, vài giờ cũng đã rất tốt, chỉ cần anh có đủ tinh thần lực để điều khiển thiết bị này, mỗi ngày anh sẽ có vài giờ được làm một người bình thường, chỉ như vậy anh đã cảm thấy mỹ mãn.

Trong lòng Lục Kiêu mạnh mẽ dâng lên sự khát cầu.

Lục lão phu nhân đi theo nói chuyện với bác sĩ điều trị chính cho Lục Kiêu xong cũng đi qua đây, mỉm cười nói với Lăng Sầm: “Tình trạng khôi phục thân thể của Lục Kiêu rất nhanh, vượt xa dự đoán của bọn họ, có lẽ rất nhanh chúng ta có thể xuất viện về nhà điều dưỡng.”

“Bọn họ có xác định thời gian không mẹ?” Lăng Sầm ngồi trên ghế, ngửa đầu lên hỏi nàng. Cậu chỉ đẩy Lục Kiêu từ phòng bệnh sang đây, cùng lắm chỉ vài trăm mét mà hai chân đã bắt đầu vừa tê vừa mỏi.

“Hiện giờ vẫn chưa xác định chính xác…” Lục lão phu nhân không để ý con dâu ngồi nói chuyện với mình, bước sang ngồi xuống cạnh cậu, nói tiếp: “Theo kết quả chẩn đoán ban đầu, Lục Kiêu phải hôn mê ít nhất 40 ngày, căn cứ tình hình điều trị được ghi chép trên phi thuyền cứu hộ, cũng đã chuẩn bị dự phòng Lục Kiêu phải trải qua tình trạng sốc cảm nhiễm sau khi tỉnh lại… nhưng con xem, nó đã tỉnh, miệng vết thương cũng chịu khép lại, không xuất hiện tình trạng cảm nhiễm.” Còn có thể xuống giường. Ý cười trên mặt Lục lão phu nhân làm thế nào cũng không che giấu được, mà nàng cũng không cần che giấu.

Tâm tình Lăng Sầm cũng rất vui, liên tục gật đầu tán đồng lời mẹ chồng nói. Lục Kiêu thật giống dã thú, tốc độ khôi phục thật nhanh, kể từ khi anh tỉnh lại, anh đã lấy một tốc độ không tưởng để khỏe lại.

“Được rồi, không nói về nó nữa.” Lục lão phu nhân nhìn thời gian, Lục Kiêu kiểm tra chắc không xong ngay được, nàng thương lượng với Lăng Sầm: “Ngày mai con sang Hạo Hồ làm phẫu thuật đi, mẹ đã giúp con đặt lịch rồi.” Cơ thể Lăng Sầm không cho phép lại kéo dài.

“Mẹ… con có thể làm ở bên này không?” Lăng Sầm nhíu mày, tầm mắt vẫn hướng về phía cửa phòng thí nghiệm, Lục Kiêu vẫn còn ở bên này mà, cậu không muốn rời khỏi anh.

“Bên phía Hạo Hồ nắm rõ tình trạng cơ thể của con hơn.” Lục lão phu nhân nhìn là hiểu Lăng Sầm nghĩ gì, bất đắc dĩ giải thích.

Lăng Sầm luôn là như vậy, từ khi đặt Lục Kiêu vào trong lòng, liền không có gì quan trọng hơn Lục Kiêu nữa, thế nên khi anh xảy ra chuyện, cậu mới trở nên chật vật, bất kham như vậy.

Lăng Sầm cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ nhưng rất kiên trì: “Không thể chuyển hồ sơ sang đây hả mẹ, bác sĩ bên này trình độ không tồi, dù gì đây cũng chỉ là một tiểu phẫu.” Lục Kiêu còn ở đây, nếu cậu làm bên kia, Lục Kiêu muốn đi cùng cậu thì quá mệt mỏi cho anh.

Lục lão phu nhân bị sự kiên trì của Lăng Sầm lay động, cuối cùng thỏa hiệp: “Cũng được.” Nàng đành phải mời bác sĩ bên Hạo Hồ sang đây cùng hợp tác giải phẫu vậy.

Lăng Sầm được đáp ứng mong muốn, tâm tình tốt mỉm cười, một tay xoa bụng nhỏ… Lục Kiêu đã về rồi, Lăng Sầm tâm bình khí hòa, mong đợi đối với bé con lại lần nữa dấy lên.

Cửa phòng thí nghiệm tinh thần lực mở ra, một bác sĩ trung niên dò nửa người ra, biểu tình có hơi vi diệu: “Kết quả kiểm tra của Lục thượng tướng đã có.”

Lục lão phu nhân đứng phắt dậy vội vã muốn bước qua, nhớ đến Lăng Sầm lại quay lại, khom người đưa tay cho cậu một điểm mượn lực để dễ đứng lên hơn.

“Thế nào rồi?” Lục lão phu nhân lo lắng hỏi.

Lăng Sầm đứng bên cạnh lại không nói gì, không biết tại sao nhưng cậu lại cảm thấy, dù mùa xuân chưa đến bản thân đã như cảm nhận được hương khí ấm áp của mùa xuân.

Lục Kiêu được hộ sĩ đẩy ra, ánh mắt anh quét một vòng rồi dừng lại trên người Lăng Sầm, anh không nói gì nhưng trong đáy mắt lại cất chứa vui sướng vô tận, mang ý vị khổ tận cam lai.

Từ giờ, sẽ không ai có thể nói mọi thứ của Lăng Sầm đều xuất sắc, chỉ có vận khí chọn chồng không tốt, lấy phải một alpha như anh, cuối cùng anh cũng có thể khiến Lăng Sầm loại bỏ được ‘vết nhơ’ này, Lăng Sầm sẽ không còn bị người khác nhìn bằng ánh mắt thương hại nữa.

Lăng Sầm vừa nhìn đã hiểu ánh mắt Lục Kiêu, thân thể cậu hơi run vì kích động, cậu bước lên một bước, cúi người ôm lấy anh, giọng nói dịu dàng có hơi khàn: “Anh thật lợi hại.” Người anh hùng của em. Dù là gặp phải nghịch cảnh gì, Lục Kiêu đều có thể vượt qua. Có lẽ vận khí anh không tốt mới gặp những nghịch cảnh này, nhưng vượt qua hết rồi sẽ là một cuộc đời sáng lạn.

Lục Kiêu vuốt v3 tấm lưng gầy yếu hơn nhiều của Lăng Sầm, nhỏ giọng đáp lại: “Tinh thần lực của ta đã vượt qua hạn mức cao nhất của dụng cụ kiểm tra ngoại vi. Chúng ta có thể thử xem… xem ta có thể sử dụng dụng cụ phụ trợ của phòng thí nghiệm bên kia hay không…” Trên dụng cụ kiểm tra mức cao nhất là S+, nhưng anh nghĩ chỉ số của mình còn có thể cao hơn nữa, có lẽ anh có thể sử dụng dụng cụ phụ trợ, lần nữa đứng lên, tự di chuyển trên đôi chân của mình.

“Dạ!” Lăng Sầm kích động liên tục gật đầu, hàng mi như đôi cánh bướm run rẩy rũ xuống, khép mắt lại, che đi hạnh phúc vỡ òa trong mắt, trong vòng tay của Lục Kiêu, cậu an tâm hưởng thụ niềm vui sướng bất ngờ này, khóe môi cong cong, đường cong của sự mãn nguyện.

Lục lão phu nhân đứng bên cũng kích động không thôi, đây chính là minh chứng rõ nhất cho câu ‘qua cơn bĩ cực, đến hồi thái lai’.

Hôm nay Lăng Sầm nhất quyết không chịu về nhà, muốn ở cạnh Lục Kiêu, Lục lão phu nhân cũng đau lòng Lăng Sầm khoảng thời gian này đã chịu nhiều dày vò, nhân nhượng đồng ý, làm thủ tục cho Lăng Sầm ở lại phòng bệnh với Lục Kiêu, lại nhờ hộ lý khử trùng phòng bệnh cho Lục Kiêu một lần trước khi hai người quay lại. Đến tận đêm khuya, mùi thuốc khử trùng mới hoàn toàn tan hết.

“Mùi này thật là khó ngửi.” Lăng Sầm giống cún nhỏ, hít hít mũi cảm thán, xác nhận phòng bệnh không còn mùi gì kỳ quái mới thò người vào.

“Có hơi khó ngửi.” Ánh mắt Lục Kiêu đầy ôn hòa dõi theo bạn đời hoạt bát của mình. Lần này trở về anh nói nhiều hơn không ít. Thêm một lần đi qua sống chết anh sâu sắc nhận ra người trước mắt là phần mềm mại nhất trong tim mình, cũng là phần không thể dứt bỏ nhất.

Sau khi tắm rửa xong, Lăng Sầm cười cười quay lại muốn ấn xuống nút mở ra giường phụ thì bị Lục Kiêu cản lại.

“Lên đây với ta.” Lục Kiêu khẽ nói.

“Sẽ ảnh hưởng anh nghỉ ngơi.” Miệng Lăng Sầm thì nói vậy nhưng tay cũng đã rút lại, tự nhiên bò lên giường Lục Kiêu, nằm xuống bên cạnh anh, người còn vặn vẹo trở qua trở lại tìm một tư thế thoải mái.

Đợi Lăng Sầm nằm yên, Lục Kiêu mới đặt tay anh lên tay cậu, đan mười ngón tay vào nhau.

Hai người an tĩnh một lát Lăng Sầm mới nhỏ giọng hỏi: “Chồng ơi… Ellen, cậu ấy cũng bị thương hả anh? Có phải cậu ấy đang dưỡng thương bên chỗ Holland không? Sao cậu ấy không theo phi thuyền chữa bệnh cùng anh về đây?”

Lần trước khi Lục Kiêu nhắc đến Ellen biểu tình rất ảm đạm, giống như… rất khổ sở, mất mát vì vậy Lăng Sầm có hơi lo lắng. Ellen là phó quan của Lục Kiêu, lần này trở về lại không theo về cùng Lục Kiêu, thật sự rất kỳ lạ.

Ngón tay Lục Kiêu hơi siết lại, Lục Kiêu im lặng một lúc, rồi vùi đầu vào sau gáy Lăng Sầm khẽ hít một hơi, là hương thơm của tin tức tố của cậu, hòa với mùi gội đầu sạch sẽ trên tóc, khàn giọng đáp: “Cậu ấy đã rời đi rồi.”

Lăng Sầm cứng người trong chốc lát, liền muốn quay đầu lại nhìn biểu tình của Lục Kiêu lại bị anh gắt gao giữ lại.

Trong lòng Lăng Sầm lạnh ngắt, Lục Kiêu và Ellen đều là quân nhân, nơi bọn họ chiến đấu là tiền tuyến, vậy ‘rời đi’ này là đi đâu, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Ellen là Alpha ở quân bộ cậu quen mặt nhất. Trước đây, mỗi ngày Lục Kiêu đi làm là do cậu ấy đón anh đến quân bộ, mỗi lần gặp mặt, Lăng Sầm sẽ chào hỏi với cậu ấy, thỉnh thoảng còn hỏi thăm 2 câu. Lăng Sầm còn nhớ rõ lần đầu tiên cậu đến quân bộ thăm Lục Kiêu, cũng là lần đầu tiên cậu gặp Ellen, bộ dáng, giọng nói, biểu tình… giờ đây nhớ lại, từng cảnh đều hiện lên rõ ràng trong đầu cậu.

Lục Kiêu sợ Lăng Sầm sợ hãi không nói thêm.

Lăng Sầm im lặng bình tĩnh trong chốc lát, nhỏ giọng hỏi dò: “Cậu ấy… đi như thế nào?”

Lục Kiêu n ắn bóp ngón tay của Lăng Sầm, trầm mặc tìm từ, sau đó buồn buồn kể: “Lần lên chiến trường trước, cậu ấy có một vết thương bị cảm nhiễm chất độc trùng tộc. Trị liệu giải độc chỉ mới làm một lần, còn chưa hoàn toàn hồi phục đã theo ta lên chiến trường dẫn người chi viện. Sau… lại có một chút biến cố, ta và cậu ấy bị vây lại, cậu ấy bị thương nặng, nội tạng cũng tổn thương, độc tố trùng tộc xâm nhập… rất nhanh…”Lục Kiêu nhớ rõ tiếng thở dồn dập của Ellen khi đó, như một ống bễ cũ kỹ, vang lên từng tiếng nặng nề. Nhưng dưới tình huống đó, lại không có dụng cụ chữa trị, cái gì anh cũng không làm được, chỉ có thể ở cạnh bên động viên Ellen cố gắng kiên trì thêm chút nữa. Anh nhìn đồng tử của Ellen dần tan rã, khóe môi lại hơi mấp máy. Anh cúi sát người đến nghe, nghe tiếng thều thào như gió thoảng không lưu loát của Ellen, nghe cậu ấy nói: “Được làm cấp dưới của ngài… tôi vô cùng vinh hạnh…” Đây là những lời cuối cùng của Ellen, sau đó không đến 10 phút, cậu ấy đã thật sự rời đi.

Lục Kiêu nhắm hai mắt, không muốn nhớ lại nữa. Cứ qua mỗi một chiến dịch sẽ có vô số chiến hữu của anh rời đi, hi sinh vì nhiệm vụ, mất tích khi thi hành nhiệm vụ… vô số, như những hạt bụi rơi vào vũ trụ hư vô, không phải anh không có cảm xúc, chỉ là trên chiến trường không có thời gian để ai điếu, phải đến khi đã trở về, trong đêm tĩnh lặng nhớ đến anh cũng sẽ rất buồn.

“Sao lại như vậy…” Lăng Sầm hơi nghẹn ngào, trong lòng cũng rất xót xa, ngoại trừ Lục Kiêu, Ellen chính là Alpha khi nhìn đến cậu không có chút tư dục nào, chỉ như một cậu bé to xác nhìn cậu với ánh mắt chân thành yêu quý, tha thiết ngưỡng mộ. “Trong nhà cậu ấy còn người thân không anh? Có lẽ chúng ta có thể làm chút gì cho họ… Anh từng nói Ellen có một người anh trai phải không?” Lăng Sầm như nghĩ ra điều gì vội hỏi.

“Không phải.” Lục Kiêu cắt ngang, ôm chặt người yêu trong lòng, nhỏ giọng giải thích, “Eko, cấp dưới của Holland, đúng là anh trai của Ellen nhưng bọn họ không có quan hệ huyết thống.”

“Là sao?” Lăng Sầm khó hiểu hỏi lại.

Lục Kiêu thở dài, than nhẹ một tiếng mới nói: “Ellen và Eko cùng sống ở Viện phúc lợi Đế Tinh Liên Bang, cha mẹ bọn họ đều đã mất trong một lần gặp phải tinh đạo cướp bóc và tàn sát toàn bộ phi thuyền.” Cả chiếc phi thuyền vận chuyển hành khách đó gần như bị giết hết, chỉ có vài người ở gần kịp trốn vào khoang thoát hiểm bỏ chạy. “Khi đó tuổi của Eko và Ellen không còn nhỏ, chính họ tự nguyện vào viện phúc lợi sống cho đến khi đủ tuổi thì xin vào trường quân đội. Nên hai người là anh em nhưng không có quan hệ huyết thống.” Ellen ngay từ đầu đã ứng tuyển làm phó quan của Lục Kiêu, và làm cho đến tận khi cậu ấy rời đi.

“Là như vậy sao…” Lăng Sầm im lặng suy tư, tuy cậu từ Tố Nguyệt Tinh đến, tạm coi là lì lợm chấp nhất nhưng khi không có ai cũng sẽ oán trời trách đất, than thân trách phận, lại còn trưng ra bộ dạng lạnh nhạt, cậu thật không ngờ… Hóa ra sau lưng một người nhìn vừa sáng sủa lạc quan, vừa ngây thơ chân thành như Ellen lại có chuyện cũ như vậy.

“Lăng Sầm…” Lục Kiêu kêu cậu.

“Dạ?” Lăng Sầm hoàn hồn, vội đáp.

Lục Kiêu hơi nhích người điều chỉnh tư thế, vẫn vòng tay ôm lấy Lăng Sầm trong ngực, một tay đặt lên bụng nhỏ của Lăng Sầm, đắn đo một chút mới nói: “Chúng ta chưa từng kiểm tra giới tình của bé con, mặc kệ bé con phân hóa thành A, O hay B, chỉ cần là bé trai, sẽ kêu bé là Ellen, được không em?”

Lục Kiêu trầm ngâm suy nghĩ, lại nhỏ giọng buồn buồn: “Đương nhiên, nếu em không thích chúng ta có thể tìm một cái tên khác.” Gian nan mang thai sinh ra bé con là Lăng Sầm, không phải anh, anh sẽ tôn trọng ý kiến của Lăng Sầm. Lăng Sầm và mẹ anh đều có dòng máu người Hoa, Ellen đã là người quá cố, có thể hai người sẽ cảm thấy lấy tên này cho Điềm Điềm không may mắn…

“Em thấy tốt mà.” Lăng Sầm mỉm cười, lại đan tay vào bàn tay Lục Kiêu đặt trên bụng mình, động tác dịu dàng, lông mi dày hơi rũ xuống che đi tình tự phức tạp trong mắt.

Đúng là vừa nghe thì chưa kịp suy nghĩ trong đầu cậu đã muốn phản đối, sợ không tốt cho Điềm Điềm nhưng lập tức phản bác, có gì mà không tốt, Ellen là một quân nhân ưu tú, lại là một Alpha thiện lương nhiệt tình, trên người Ellen cậu thấy được rất nhiều phẩm chất tốt đẹp. Kiếp trước Lăng Sầm vì cầu mà không được nên không tin linh hồn nhưng sống lại một đời, được gặp lại Lục Kiêu, cậu tin linh hồn là thật sự tồn tại. Nếu Ellen lấy trạng thái linh hồn tồn tại, chắc chắn Ellen sẽ không bao giờ thương tổn bé con của bọn họ. Thậm chí có lẽ, cậu ấy còn bảo hộ đứa bé này.

Hai tay giao nhau đặt trên bụng nhỏ, ngón cái của Lăng Sầm khẽ vuốt v3 khớp xương ngón trỏ của Lục Kiêu, nói ra lời đồng ý.

Lại nói, theo lời Lục Kiêu, lẽ ra khi đó Ellen có thể ở hậu phương tiếp tục điều trị, vậy mà cậu ấy lựa chọn tham gia đội chi viện, nếu cậu ấy không đi, cậu ấy sẽ không hi sinh vì nhiệm vụ, còn nhờ thuốc và thức ăn dự trữ của cậu, Lục Kiêu mới có thể kiên trì đến giờ, là Ellen cứu Lục Kiêu của cậu.

Nếu như vậy để tưởng niệm Ellen, hoặc để Ellen dẫn đường cho Điềm Điềm trưởng thành, đều xem như là chuyện tốt.

“Chờ khi Ellen trở về Đế Tinh, chúng ta có thể mang Điềm Điềm đến thăm cậu ấy.” Lăng Sầm trở mình, đối mặt với Lục Kiêu nói.

“Được.” Ánh mắt ôn hòa của Lục Kiêu rơi lên khuôn mặt Lăng Sầm, cúi đầu thân mật hôn lên môi cậu, hôn xong mới khẽ nói: “Ngủ đi em.” Ngày mai Lăng Sầm còn phải làm phẫu thuật.

Lục Kiêu ôm Lăng Sầm ngủ một đêm, sáng hôm sau tỉnh lại trạng thái tinh thần đã khôi phục được 7 phần.

Lần trước lấy Hoa Hồng Nhỏ ra, Lăng Sầm đã phẫu thuật một lần. Giờ làm thêm một lần xem như ngựa quen đường ngủ, tâm thái rất chi là thoải mái. Cậu đáp ứng thuốc mê rất tốt, vừa hít đã ngủ, ngủ một giấc dậy Điềm Điềm đảm bảo đã dời nhà sang t/ử cung nhân tạo.

Lục Kiêu ngồi chờ bên ngoài lại vô cùng lo lắng, nếu bản thân anh phẫu thuật anh chắc chắn sẽ không khẩn trương, nhưng người phải phẫu thuật là Lăng Sầm, mặc kệ cậu phẫu thuật bao nhiêu lần, lần nào anh cũng lo nát tâm dù biết là sẽ không có chuyện gì xảy ra, vẫn không ngừng lo lắng.

Lăng Sầm thêm chữ kỹ sinh học lên đơn xác nhận, giống như lần trước chuyển mọi quyền quyết định y khoa của người nhà cho Lục Kiêu, thấy vẻ thản thốt của anh, nhịn không được cười trêu ghẹo: “Vẻ mặt này của anh là sao đây? Sợ Điềm Điềm giống Hoa Hồng Nhỏ sau này sẽ thích ăn hiếp chồng của em à?”

“Chồng à, tụi mình giao hẹn trước nha, nếu Điềm Điềm vẫn là một Alpha, anh cũng không được kỳ thị bé con đó.” Cậu nghi ngờ Lục Kiêu đang lo lắng Điềm Điềm sẽ là một bé Alaska…

Lăng Sầm thì hoàn toàn khác lần trước, không có gì phải lo, tâm cảnh đã trở nên vô cùng thô cứng, đừng nói là sinh một bé Alaska, dù là một bé mật lửng cậu cũng không lo. Hoa Hồng Nhỏ đã dùng tình trạng thực tế chứng minh cho cậu một điều, trong giới Alpha, cho dù chỉ là một Husky nhưng năng lực mạnh mẽ thì cũng không có ai cười nhạo, hơn nữa Husky Hoa Hồng Nhỏ còn rất ngoan, biết lấy lòng, biết dỗ cậu vui vẻ, không có trầm mặc, kiệm lời, cục mịch như cha bé. Chưa kể, bé con sẽ do Lục Kiêu chăm, liền tính là một bé mật lửng cũng phải chăm, bé con mà bị bắt nạt, người đầu tiên tức giận đến nổi gân xanh cục cục cũng không phải cậu. Lăng Sầm giảo hoạt cười.

Lục Kiêu liếc mắt liền hiểu quá tâm tư nhỏ của bạn đời, bất đắc dĩ cười theo nhưng lòng bàn tay vẫn đổ đầy mồ hôi, hơn cả lo lắng cho bé con, anh càng lo lắng cho thân thể của Lăng Sầm hơn.

“Đi thôi, ta ở ngoài chờ em.” Giường được đẩy tới trước mặt, Lục Kiêu đỡ Lăng Sầm nằm lên, tay cầm thành giường kim loại lại càng lo lắng hơn cả lúc nãy.

“Dạ…” Lăng Sầm cười trấn an anh, ánh mắt lưu luyến ôn nhu nhìn chồng mình. Ngày ngày đêm đêm cậu chỉ chờ giờ phút này, có Lục Kiêu trở về ở bên cạnh cậu chẳng còn gì phải sợ hãi.

Tay Lăng Sầm mềm nhẹ phủ lên bàn tay to của Lục Kiêu, bàn tay vì quá lo lắng nắm chặt đến nỗi các khớp xương đều nhô lên, Lăng Sầm xoa nhẹ muốn anh thả lỏng, lại dịu dàng nắm lấy tay anh một hồi mới buông.

Lục Kiêu nhìn theo vạt áo hộ sĩ khuất sau cánh cửa phòng mổ, vẫn không rời mắt, nhìn mãi một vị trí đó.

“Không sao đâu con, tuy kiểm tra thấy bé con có hơi nhỏ nhưng vẫn nằm trong phạm vi cho phép.” Chỉ là rất sát giới hạn dưới. Ánh mắt Lục lão phu nhân cũng hơi đăm chiêu. Lấy trạng thái khi đó của Lăng Sầm, bé con có thể phát triển được như vậy đã tốt lắm rồi. “Chờ khi đổi sang t/ử cung nhân tạo, bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, bé sẽ giống Lục Nhạc cường tráng khỏe mạnh.”

Thấy Lục Kiêu gật đầu có lệ Lục lão phu nhân cũng không nói thêm. Nàng cũng đang bận nghĩ không biết bé con sẽ phân hóa thành giới tính nào, 6 tháng đã có thể biết giới tính và phân hóa AOB.

Phẫu thuật vẫn đang thực hiện, Lục Kiêu ngồi chờ bên ngoài, Lục lão phu nhân ngồi cạnh anh, ngẩng đầu nhìn thoáng cửa phòng phẫu thuật, bỗng nói: “Lần này xem như con lấy đi mất nửa cái mạng của Lăng Sầm…”

Lục Kiêu nghe vậy không đáp lời, chỉ yên lặng lắc đầu. Anh không nghĩ như vậy, thân phận của anh là quân nhân, là người bảo vệ Liên Bang, nghĩ đến Lăng Sầm, anh là thân bất do kỷ. Có nhiều thứ do số phận quyết định, con người chỉ như chiếc lá mặc cho dòng sông số phận cuốn đi, có khúc êm đềm, cũng có khi là thác ghềnh, anh chẳng qua là một chiếc lá hơi lớn thôi, cũng không cưỡng lại được.

“Aiii…, về sau con phải đối xử tốt với Lăng Sầm hơn nữa.” Lục lão phu nhân thở dài nói. Nàng với Anna dù đã trải qua nhiều chuyện không phải cũng bị tình trạng ‘tâm như tro tàn’ của Lăng Sầm dọa sợ chết khiếp hay sao? Chỉ mấy ngày ngắn ngủi dung mạo xinh đẹp của Lăng Sầm như hoàn toàn héo úa rũ rượi. Cũng may sau khi Lục Kiêu trở về, cậu cũng đã khôi phục phần nào. Rốt cuộc vẫn là tuổi còn trẻ, tâm buông lỏng, lại nghỉ ngơi đàng hoàng vài ngày đã tốt trở lại.

“Cũng không biết bên phía quân đoàn đệ nhất hiện tại thế nào?” Lục lão phu nhân vẫn còn một người để lo, nghĩ đến vẫn rất bất an.

Lục Kiêu đang chăm chú nhìn phòng phẫu thuật nghe lời này của mẹ, quay đầu sang nói: “Không có gì đâu mẹ, con đã liên hệ bên kia, có Ike Liên Bang hỗ trợ, tình huống đang khá lên.” Quân bộ hai bên đều đang muốn thông qua lần hợp tác này, hoàn toàn tiêu diệt tai họa ngầm mang tên Trùng tộc này.

Tiểu kịch trường:

Lục lão đại: Liên hệ Ike Liên Bang, nhập về một bộ trang bị phụ trợ.