Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 110




“Oa, lớn thật nha!”

A Xán quải hai ba tay nải lẽo đẽo theo sau tam lệnh ái, mắt cũng không buồn chớp lấy một cái. Không ngờ Triết vương lại chấp nhận cho lệnh ái đón tứ nương tử đến ở cùng ngoại trạch, khỏi phải nói Đại nương tử ghen tỵ đỏ cả hai mắt hận không thể nhét nhị lệnh ái vào phòng bát gia.

Cẩn thận đẩy luân ỷ vào Thanh Ngọc Viên, Phó Tuyệt Ca vui vẻ cười nói: “Sau này nương thân cùng nhi nữ sống ở đây, mỗi ngày nhi nữ sẽ đến bóp chân phao trà cho ngài.”

“Ây u, không cần đâu, ngươi là cung nữ của bát gia nên tận tâm tận lực hầu hạ ngài, nương thân còn có A Xán hầu hạ kia mà.”

“Nhi nữ chỉ muốn báo hiếu thôi mà.”

Cùng A Xán đỡ nương thân ngồi lên nhuyễn tháp, Phó Tuyệt Ca hiếu thuận quỳ xuống giúp nàng cởi giày đặt chân vào chậu nước ngâm. Nghe A Xán nói gần đây nương thân chân thường xuyên bị lạnh, mặc dù không thể đi lại nhưng vẫn phải giữ ấm thật tốt cơ thể.

“Tam lệnh ái hiếu thuận như vậy tứ nương tử nên vui mới phải.” A Xán mở rương đồ cất hết hành lý vào trong, thoải mái hít một hơi thật sâu khí trời lạnh lẽo: “Thanh Ngọc Viên này không tồi, so với Công tước phủ còn tốt hơn nhiều lần.”

Lưu thị nghe nàng nói xong liền ha hả cười lớn: “Ngoại trạch của vương gia sao có thể thua kém phủ đệ Công tước? Ngươi nói ra những lời này không sợ bị cười nhạo sao?”

A Xán xấu hỗ gãi chóp mũi: “Nô tỳ cũng chỉ quanh quẩn trong Công tước phủ làm sao biết được những chuyện này?”

“Được rồi, ngươi mau chóng thu dọn đồ đạc đi, phòng nhỏ kế bên là của ngươi đấy.”

“Vậy nô tỳ qua đó xem một chút nhé?”

Nhận được cái gật đầu của tam lệnh ái A Xán lập tức bỏ đồ chạy qua phòng mình xem thử, cách một tấm vách vẫn nghe tiếng nàng reo hò vui sướng.

Lưu thị dở khóc dở cười nói: “Nha đầu này sống trong Công tước phủ bao nhiêu năm vẫn không thành thục lên được.”

“Nhi nữ lại cảm thấy A Xán như vậy rất tốt.” Phó Tuyệt Ca với tay lấy khăn giúp nương thân lau khô hai bàn chân: “Mấy hôm nay trời trở gió chân ngươi có đau nhiều không?”

“Chỉ một chút thôi, nhờ có cao dược bát gia đưa tới mà chân không còn đau như trước đây.”

“Nương thân phải nhớ điều đặn dùng thuốc, còn phải giữ hai chân thật ấm, có chuyện gì cứ bảo A Xán giúp ngươi làm không thì sai nha hoàn bên ngoài giúp đỡ.”

Lưu thị lo lắng nắm hai bàn tay bao kín băng vải của nàng: “Có tiện hay không? Dù sao đây cũng là chỗ của bát gia, tuỳ ý sai khiến nha hoàn có chút không phải phép.”

“Đích thân bát gia chọn từ trong cung vài nha đầu lanh lợi đến Thanh Ngọc Viên hầu hạ cho mẫu tử chúng ta, ngươi không cần lo lắng chuyện này.” Phó Tuyệt Ca bưng chậu nước đặt sát cạnh cửa phòng, sau đó bưng chén trà sâm được hâm nóng trên bếp đến chỗ nương thân: “Đợi vương phủ xây xong nhi nữ sẽ cùng bát gia đi qua đó, chỗ này sẽ giao cho ngài quản lý, sớm để đám nha hoàn quen mặt cũng tốt.”

“Ngươi đang nói đùa sao? Ngoại trạch lớn như vậy bát gia lại giao cho mẫu tử chúng ta?”

Phó Tuyệt Ca không trả lời câu hỏi của nàng mà đưa chén trà sâm đến thúc giục: “Nương thân mau uống kẻo nguội.”

“Lời nương thân nói ngươi không nghe sao?” Lưu thị tức giận đặt chén trà qua một bên: “Nói, ngươi đã nói gì với bát gia mà ngài đem ngoại trạch này giao cho chúng ta? Ngươi phải biết bản thân ngươi chỉ là một cung nữ, đòi hỏi một hai kiện trang sức đã là quá phận vậy mà ngươi lại dám đòi cả một tòa ngoại trạch?!”

“Nương thân nghĩ đi đâu vậy, nhi nữ làm sao có bản lĩnh lớn như thế.”

“Không phải như thế vậy tại sao bát gia lại giao cho chúng ta?”

“Thật ra chuyện này nhi nữ cũng mới biết hôm qua, bát gia tự mình chủ trương đem ngoại trạch này đề dưới tên nhi nữ, nhi nữ còn biết phải làm sao?”

“Ngươi nói thật? Bát gia là tự mình đề tên ngoại trạch cho ngươi?”

“Nhi nữ làm sao dám dối gạt nương thân.” Phó Tuyệt Ca kiên trì bưng chén trà sâm đến trước mặt Lưu thị: “Sủng ái của bát gia mấy năm qua nương thân đâu phải không biết, nhi nữ nếu mở miệng nói chỉ sợ không chỉ một tòa ngoại trạch này.”

Trà sâm còn chưa kịp nuốt xuống đã suýt phun ra ngoài, Lưu thị tức giận trừng mắt: “Hồ đồ, ai cho ngươi nói mấy lời này?”

Phó Tuyệt Ca nửa đùa nửa thật đáp lời: “Nương thân đừng suy nghĩ nhiều, dù sao ngoại trạch này cũng là của nhi nữ, không ai dám ở đây ức hiếp ngài đâu.”

“Ân đức bát gia dành cho mẫu tử chúng ta thật sự quá nhiều, nhi nữ, ngươi hảo hảo nghĩ cho kĩ, nếu còn nhận không biết phải trả đến bao giờ mới hết. Nương thân không mong ngươi làm cái gì vương phi cả, chỉ mong ngươi gả cho một người yêu thương ngươi, dù là thôn phụ vô tri cũng tốt hơn tranh đấu trong hậu viện.” Nghĩ đến tương lai sau này của nhi nữ lòng Lưu thị lại nhói lên đau đớn: “Ngươi xem đi, tứ gia trước đây đem lễ vật cầu thân đến tận phủ nói không phải ngươi sẽ không thú. Rốt cuộc thì sao? Nàng vẫn lấy muội muội của Chiêu dung nương nương, hậu viện chật đến không thể thở nổi, cũng may có Đại nương tử ngăn cản không là ngươi phải vào đó chịu khổ rồi. Xuất thân của mẫu tử chúng ta không tốt, dù trèo lên giường hoàng tước cũng chỉ làm một cái thiếp ngày ngày chịu đựng Đại nương tử dày vò, sống như vậy thì sống làm gì chứ?”

“Nhi nữ hiểu khổ tâm của ngài, chỉ là…” Nói một nửa Phó Tuyệt Ca thoáng ngập ngừng: “Tình cảm bát gia dành cho nhi nữ thật sự không thể cô phụ, mà nhi nữ cũng chỉ muốn gả cho nàng.”

“Nương thân nói ngươi đều nghe không hiểu sao?”

“Hiểu thì sao? Không hiểu thì sao? Chúng ta bao năm qua chịu ân của bát gia, nếu chỉ việc đáp lại tình cảm của ngài mà nhi nữ còn làm không được vậy thì còn mặt mũi gì ở đây?”

Lưu thị nghẹn nói không nên lời, nha đầu nói không sai, bao nhiêu năm qua mẫu tử nàng chịu ân bát gia nếu không trả thì chẳng đáng mặt làm người nữa.

“Bát gia đã nói gì với ngươi?”

Phó Tuyệt Ca mím mím môi dưới, rụt rè nắm lấy bàn tay nương thân: “Ngài nói muốn thú ta làm Đại nương tử…”

“Hoàng thượng sẽ chấp nhận sao? Hoàng hậu nương nương sẽ để ngươi làm đích vương phi cho nàng sao?”

“K-Không có.”

“Ngươi đã biết là không có vậy thì cứ nói thẳng với bát gia, bát gia vốn hiểu thuận sẽ không cãi lời Hoàng thượng và nương nương!”

“Nhưng bát gia sẽ đau lòng!” Phó Tuyệt Ca kiềm không được hét lên, hai mắt ươn ướt nước như sắp khóc: “Ngài có từng thấy bát gia vì muốn nhi nữ đáp lại tình cảm mà khóc đến thê lương thế nào không? Ngài có từng thấy bát gia đau lòng nhi nữ đến không màn ăn uống hay chưa? Nhi nữ thích ngài nhiều như vậy mà ngài cũng thích nhi nữ, người có tình sao lại không đến được với nhau chứ?”

“Hay cho ba chữ ‘người có tình’, ngươi liệu có thể sống cùng cái tình đó đến hết cuộc đời không?” Lưu thị giận dữ gạt đổ chén trà sâm xuống sàn, âm thanh đổ vỡ loảng xoảng xé nát không gian tĩnh lặng: “Nhìn đại nhân đi, ngài ngày nào cũng luôn miệng nói yêu nói thương Đại nương tử nhưng kết cục thì sao? Chẳng phải vẫn quấn quít bên cạnh nhị nương tử sao? Không nói xa xôi, ngươi nhìn tứ gia xem, ngài bao nhiêu lần nói thích ngươi còn gửi sính lễ đến tận Công tước phủ nhưng rồi thế nào? Tứ vương phủ mỹ nhân chen nhau đến thở không nổi, ngươi còn cho rằng hoàng tước cả đời chỉ lấy một mình ngươi sao?’

“Nương thân ngài không hiểu.”

“Ta chính vì quá hiểu nên mới không muốn ngươi lầm đường lạc lối! Hoàng tước thì sao, Công tước thì sao, có ai không muốn tam thê tứ thiếp? Dựa vào ngươi có vài phần tư sắc liền cho rằng bát gia sẽ không nạp thiếp sao?”

Phó Tuyệt Ca mím chặt môi ngăn nước mắt trào ra, nương thân hiểu nhưng nàng cũng hiểu, thiên hạ nếu vẹn toàn thì sao trăng lại khuyết?

“Lúc nhỏ ngươi thông minh hiểu chuyện, nương cho rằng ngươi có thể hiểu chuyện cả đời này. Kết cục ngươi cũng hồ đồ, chọn một hoàng tước ngươi có biết phải đánh đổi những gì không?” Lưu thị chụp lấy hai vai Phó Tuyệt Ca bắt nàng nhìn thẳng vào mắt mình: “Thanh xuân của ngươi có hạn, một năm hai năm hay thậm chí là mười năm, bát gia cũng sẽ chán ghét mà thôi!”

“Bát gia sẽ không, ngài thật sự rất thích ta…” Phó Tuyệt Ca yếu ớt gục đầu khóc không thành tiếng: “Dù cho ngài không thú ta, dù cho chỉ là một cái thiếp ta cũng cam lòng gả cho ngài.”

Cơn giận lên đến đỉnh điểm Lưu thị kiềm không được vung tay tát Phó Tuyệt Ca một cái. Nước mắt trượt dài trên hõm má xanh xao, đầu ngón tay thoáng run rẩy, mặc dù biết lòng sẽ rất đau nhưng vẫn phải ra tay.

“Ngươi muốn làm thiếp? Ngươi thấy nương thân làm thiếp còn chưa đủ khổ hay sao?”

“Nương thân, nương thân…” Phó Tuyệt Ca vịn gò má bỏng rát, lời oán trách đến môi lại không nói được thành lời: “Phải, làm thiếp rất khổ, rất đáng thương nhưng không chua xót bằng việc mất đi người mình yêu thương. Ngày tháng lạnh lẽo trong cung nhi nữ và bát gia cùng sưởi ấm cho nhau, mặc dù biết đi tiếp sẽ rất thống khổ nhưng chưa từng từ bỏ. Nương ngài không hiểu, ngài không biết trong đêm tối gặp được ánh trăng sẽ vui mừng đến mức nào đâu.”

“Quyết định này sẽ khiến ngươi hối hận.” Lưu thị toàn thân rút hết sức lực suy nhược bám vào trà án hô hấp: “Ngươi muốn làm gì thì làm, vương phi cũng được, tiểu thiếp cũng được, ta từ nay không quản đến nữa.”

Phó Tuyệt Ca hết siết rồi thả nắm tay, đem thương tâm nuốt ngược vào trong, hướng nương thân khom người bái một cái rồi xoay người rời khỏi Thanh Ngọc Viên.

Trở ra vô tình đụng mặt A Xán, đối phương tinh ý phát hiện nước mắt trên mặt nàng: “Lệnh ái ngài khóc sao?”

Lúng túng lau đi nước mắt trên mặt: “Ta không sao, bụi rơi vào mắt thôi, ngươi vào chiếu cố cho nương thân đi.”

A Xán mờ mịt đứng yên quan sát tam lệnh ái rời đi, mang theo nghi hoặc tiến vào phòng. Đập vào mắt là sàn nhà lênh láng nước trà cùng với mảnh vỡ văng tứ tung, lẽ nào tam lệnh ái vừa cùng tứ nương tử cãi nhau?

“Tứ nương tử có chuyện gì vậy?” A Xán hoảng thủ hoảng cước nhặt lại mảnh vỡ trên sàn tránh nàng giẫm trúng: “Vừa nãy nô tỳ thấy lệnh ái vừa khóc vừa chạy khỏi phòng, tứ nương tử vừa mắng nàng sao?”

“Nhi nữ lớn rồi không dạy được nữa.” Lưu thị đau đớn vỗ ngực thùm thụp: “Chỉ trách ta không hảo hảo dạy dỗ nàng, nếu không nàng đã chẳng hồ đồ như vậy.”

“Tứ nương tử trước bình tĩnh đã, tam lệnh ái trước nay rất hiểu chuyện sẽ không làm gì khiến ngài phật ý đâu. Chắc là có hiểu lầm gì đó, chi bằng nô tỳ đi khuyên giải tam lệnh ái biết đâu có thể khiến nàng hồi tâm chuyển ý.”

“Sẽ không, nha đầu này sẽ không hồi tâm chuyển ý.”

Lưu thị ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh ngoài Thanh Ngọc Viên, nếu năm đó nàng ngăn cản nha đầu nhập cung thì kết cục có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ.

Lại nói đến Phó Tuyệt Ca một mình quay trở về Toái Vân Hiên, hai mắt đỏ hoen ẩm ướt không giấu được cặp mắt tinh tường của Mi Cát. Đợi nàng vừa ngồi xuống Mi Cát lập tức bưng trà tra hỏi.

“Không phải ngươi đi gặp tứ nương tử sao? Mặt mày sao lại ủ dột như vậy?”

Phó Tuyệt Ca lắc đầu từ chối trả lời.

“Nhìn dáng vẻ của ngươi nhất định vừa bị tứ nương tử mắng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Mi Cát, ta hỏi ngươi chuyện này.” Phó Tuyệt Ca trầm mặc rất lâu mới tiếp tục lên tiếng: “Nếu ngươi biết trước tâm ái nhân của ngươi sẽ thú một người không phải ngươi liệu ngươi có muốn cùng hắn tiếp tục không?”

“Biết trước? Là biết trước cái gì? Theo ngươi nói không phải ta biết trước kết cục mà là ta biết trước lựa chọn của mình. Theo lẽ mà nói tương lai là do hiện tại xây dựng nên, nếu ta không yêu hắn sẽ không cùng hắn cố gắng phấn đấu bảo vệ tình cảm này. Cho nên mới biết trước hắn sẽ phải thú một người khác, biết trước ta không đủ can đảm đi theo đến cùng.” Mi Cát lạnh nhạt dán chặt mắt vào mặt nàng: “Giống như ngươi vậy, ngươi biết cái gì? Ngươi chỉ biết lo lắng, chỉ biết hoài nghi nhưng có từng vì bát gia mà bảo vệ đoạn tình cảm giữa hai người không? Ngươi cho rằng như vậy là vì tốt cho ngài, nhưng ngươi có từng nghĩ không có ngươi ngài sẽ sống như thế nào không? Phó Tuyệt Ca ngươi chung quy chỉ là kẻ hèn nhát dùng hai chữ ‘biết trước’ bao biện cho bản thân.”

Lời Mi Cát nói không khác gì gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Phó Tuyệt Ca, một phát đem nàng kéo ra khỏi bóng đêm cằn cỏi. Lẽ nào nàng trước nay chỉ sống vì quá khứ, chưa từng một lần cùng bát gia xây đắp đoạn tình cảm này?

“Ngươi thích bát gia, bát gia cũng thích ngươi, còn gì để ngươi phải bận tâm? Lẽ nào ngươi cho rằng bát gia thích ngươi bởi dung mạo của ngươi hay nói thích ngươi chỉ để đùa giỡn?”

“Ta sợ, ta sợ tương lai, ngươi có hiểu không?” Phó Tuyệt Ca siết chặt trản trà đến trắng bệch, nước mắt ngỡ như đã cạn lại nặng nề trượt xuống: “Bản thân ta có gì hơn người khác? Bát gia thích ta liệu có thích được lâu dài? Nhỡ một lúc nào đó bát gia ruồng bỏ ta, ta biết phải sống như thế nào? Nhiều năm qua ta dựa dẫm vào ngài, điên cuồng thích ngài lại càng sợ ngày phân ly sẽ đến.”

“Bát gia chưa từng sợ qua, ngươi biết là vì sao không?” Mi Cát chồm người bắt lấy cằm Phó Tuyệt Ca thô lỗ siết mạnh, giận dữ rống thẳng vào mặt nàng: “Là vì ngài tin ngươi cũng tin bản thân mình có thể bảo vệ tốt cho ngươi! Sao ngươi không thử một lần tin ngài? Thử nhìn lại xem bát gia vì ngươi đánh đổi những gì?!”

Phó Tuyệt Ca thất thanh bật khóc, hình ảnh trước mặt cứ nhoè lại rõ: “Xin lỗi, xin lỗi…”

“Người ngươi nên xin lỗi là bát gia! Vì ngươi bát gia thậm chí đã rơi nước mắt, vì ngươi mà trở mặt với Hoàng hậu nương nương, ngươi rốt cuộc muốn nàng làm gì mới tin nàng thật lòng yêu ngươi?”

“Là ta hồ đồ, là ta không tốt, phụ kì vọng của bát gia.”

“Ngươi nói những lời này có ý nghĩa gì chứ?” Mi Cát dùng sức kéo nàng đứng dậy, chỉ tay vào từng món từng món trong Toái Vân Hiên: “Ngươi nhìn đi, bát gia mua tòa ngoại trạch này là vì ngươi, vì để ngươi có cơ hội ở gần tứ nương tử. Ngài thậm chí còn để cả tên của ngươi, tất cả những gì ngài có đều đã cho ngươi, lẽ nào ngươi không nhận ra? Bát gia đường đường là hoàng tước vì ngươi mà hạ mình không biết bao nhiêu lần, ngươi lẽ ra nên ngoan ngoãn dựa vào lòng ngài làm một nương tử hiểu chuyện. Nhưng ngươi đã làm những gì? Ngươi tổn thương bát gia rồi tự tổn thương cả bản thân, ta nhiều lúc không thể hiểu nổi ngươi đang nghĩ cái gì?”

Vô thố bị Mi Cát hất ngã xuống đất, Phó Tuyệt Ca run rẩy co cụm lại thành một đoàn, hoa phấn trên mặt sớm bị nước mắt rửa trôi sạch sẽ.

“Ta trước nay cho rằng ngươi là cô nương thông minh thật không ngờ ngươi lại ngốc nghếch đến vậy.” Mi Cát hít một hơi thật sâu hoà hoãn tâm tình: “Đợi bát gia trở về, ngươi biết nên làm gì rồi chứ?”

Phó Tuyệt Ca không trả lời, đem mặt vùi vào đầu gối, tiếng nức nở vụn vặt vẫn không ngừng phát ra.