Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 137




Chuyện ở Thư Nhạc Phong tuy nháo lớn nhưng không ai dám nói ra nói vào, lão Công tước nghe Phó Tuyệt Ca nói muốn tìm phu gia tốt cho Phó Như Ca liền dùng hết tất cả quan hệ tìm được một tú tài họ Tào khảo thí trượt ba lần. Gia cảnh vị tú tài này không cao không thấp, không phải danh môn quý tộc nhưng cũng có của ăn của để, ngoại trừ việc tham gia khảo thí ba lần đều không đỗ thì chẳng có gì đáng để chê trách. Phó Tuyệt Ca xem thử thi văn của Tào tú tài, mặc dù không xuất sắc gì nhưng cũng không đến mức khó chấp nhận được, chỉ cần hắn chịu nỗ lực nhất định có ngày đỗ đạt tiến sĩ.

Phó Như Ca gả cho Tào tú tài làm đích nương tử sẽ không phải chịu ủy khuất.

Nghe tin này Phó Như Ca không những không cảm kích còn khóc lóc thê thảm, ngày ngày quỳ trước Thư Nhạc Phong dập đầu cầu xin Phó Tuyệt Ca cho vào phủ bát gia làm thiếp. Dĩ nhiên bị Đại nương tử biết được, không cần Phó Tuyệt Ca ra tay Đại nương tử đã sai người lôi Phó Như Ca ra đánh mười roi, cô nương không biết liêm sỉ cầu xin làm thiếp dù là ai nghe xong cũng phải tức giận.


Thư Nhạc Phong nhờ vậy mới yên tĩnh trở lại, Phó Tuyệt Ca đem chuyện hôn sự Phó Như Ca giao cho lão Công tước, an tâm ở yên trong phòng dưỡng bệnh.

Tiết Thanh Minh, nắng ấm trời trong, mưa ẩm khiến cỏ cây trong vườn đều phát triển tốt. Phó Tuyệt Ca cùng mọi người trong Phó phủ xuất hành tảo mộ, Lưu thị đi đứng không tiện nên quyết định lưu lại Thư Nhạc Phong nghỉ ngơi.

A Xán bận rộn giúp tam lệnh ái thay đổi áo lụa hạnh bạch, váy dài màu thiên thanh chạm đất, cổ đeo vân kiên hình hoa tám cánh, tuy tổng thể hài hòa trang nhã nhưng không được nổi bật.

“Lệnh ái đi đạp thanh không định mặc y phục đẹp hơn sao?”

“Ta không có ý định đi đạp thanh.”

Nhìn vào gương chỉnh sửa vân kiên cho ngay ngắn, búi tóc chải đơn giản cài hai kiện trang sức nhỏ nhắn, cánh tay thoăn thoắt di chuyển trên cổ để lộ dương chi trạc tử được bát gia tặng: “Chốc nữa tảo mộ xong sẽ hồi phủ, nương thân một mình ở trong phủ ta không yên tâm.”


“Nhưng hiếm lắm mới có cơ hội xuất phủ ngài không định đi dạo một lúc rồi về sao?”

“Đạp thanh ồn ào, ta lại không thích người khác hỏi chuyện.” Phó Tuyệt Ca ướm thử hoa tai lên quay sang hỏi A Lệ: “Cái nào đẹp hơn?”

A Lệ nhìn một lượt rồi chỉ vào hoa tai bên trái: “Lam ngọc đẹp hơn, hợp với màu sắc y phục của cô nương.”

Phó Tuyệt Ca kề sát vào gương xem thử, hoa tai lam ngọc quả nhiên đẹp hơn trân châu, quyết định đeo đôi lam ngọc: “A Lệ ở lại chiếu cố nương thân với Nhược Phồn, A Phỉ và A Xán đi với ta.”

“Vâng, cô nương.”

“Được rồi, ta đi đây, nhớ trông coi Thư Nhạc Phong cho tốt đừng để ai đến quấy rầy.”

Phủi phẳng váy đứng dậy, tiếp nhận phi phong từ A Phỉ mặc vào, ba người một trước hai sau rời khỏi Thư Nhạc Phong. Ra đến cửa vừa vặn chạm mặt Phó Ngô Ca, Phó tứ cô nương, nha đầu cố ý đứng đợi Phó Tuyệt Ca từ nửa nén nhang trước.


Phó Tuyệt Ca cẩn dực bước xuống bậc thang: “Tứ cô nương hiếm có thật, đã lâu không gặp.”

“Chờ tam tỷ tỷ là bổn phận của muội muội mà.”

Sau vài năm Phó Ngô Ca thay đổi nhanh chóng mặt, trước đây còn chẳng buồn liếc mắt nhìn nàng bây giờ lại niềm nở chạy đến tay nắm chân níu: “Tam tỷ tỷ cùng đi với ta đi, xe ngựa đã được nương thân chuẩn bị xong rồi.”

Phó Tuyệt Ca còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt Phó Ngô Ca đã nhanh nhảu nói thêm: “Hì, xe ngựa của bọn ta thật ra hỏng rồi, đành nhờ tam tỷ tỷ để bọn ta ngồi cùng đi tảo mộ nhé?”

“Căn bản muốn ngồi chung xe với ta lại nói nhị nương tử chuẩn bị xong xe ngựa?”

“Tam tỷ tỷ vốn hào phóng chắc không để ít chút chuyện nhỏ này đâu ha.” Phó Ngô Ca tiếp tục kéo tay Phó Tuyệt Ca ra ngoài cổng, xe ngựa vốn đã chờ sẵn bên ngoài: “Hảo tỷ tỷ, trên xe có sẵn trà bánh, tỷ muội chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé?”
Phó Tuyệt Ca mấy lần muốn rút tay đều bị Phó Ngô Ca nắm lấy, lôi lôi kéo kéo nàng đến chỗ xe ngựa. Không còn cách nào khác đành vén mành bước lên, đập vào mắt là bốn cô nương khác cũng ngồi sẵn trên xe.

Lần lượt là Phó Yên Ca, Phó Dung Ca, Phó Nhược Ca và Phó Nhàn Ca.

Trong lòng một trận rét lạnh, bọn họ quả nhiên đều tính trước cả rồi. Xe ngựa này vốn là do bát gia chuẩn bị riêng cho nàng, loại gỗ đóng xe có khả năng ngăn cản tin tức tố phát tán, Phó Tuyệt Ca ngồi trong xe người bên ngoài sẽ không phát hiện ra nàng là quân quý. Hơn nữa ngoài cửa xe treo sẵn lệnh bài Thân vương phủ, một khi nàng ngại phiền không ngồi những người còn lại đều thay nàng hưởng thụ hào quang nữ chủ vương phủ.

Phó Tuyệt Ca vừa buồn cười vừa tức giận, phải đói khát đến mức nào đám người này mới có thể làm ra loại chuyện xấu hổ như thế?
A Xán nhìn thôi cũng đủ tức giận, đám người Phó gia này không chỉ muốn hút máu mà muốn ăn tươi nuốt sống cả lệnh ái nhà nàng!!!

“Xe ngựa lớn như vậy bảy tám người cùng ngồi cũng còn trống, tam tỷ tỷ chắc không keo kiệt vậy đâu ha?”

“Nói như ngươi vậy nếu ta không đồng ý chính là keo kiệt rồi?”

“Tam tỷ tỷ thích nói đùa.” Phó Ngô Ca choàng tay ôm lấy cánh tay Phó Tuyệt Ca ra sức lay qua lay lại, nũng nịu nháy mắt: “Tam tỷ tỷ đại nhân đại lượng, chút chuyện nhỏ này sao có thể chấp nhất được chứ.”

“Nói trắng ra các ngươi đã tự ý quyết định còn hỏi ta làm gì?” Phó Tuyệt Ca gạt tay Phó Ngô Ca, quay sang A Xán nói: “Chuẩn bị xe ngựa khác đi.”

“Úc? Vậy tam tỷ tỷ không đi chung với bọn ta sao?”

Phó Tuyệt Ca không trả lời, đứng đợi một lúc A Xán cũng trở về, dẫn theo hai chiếc xe ngựa khác.
“Người đâu, đưa các cô nương qua xe ngựa ngồi.”

Mặt Phó Ngô Ca cắt không còn giọt máu, kinh hãi trừng muốn rơi mắt ra ngoài: “Ngươi thật sự muốn đuổi bọn ta đi? Dựa vào cái gì chứ?”

“Dựa vào xe ngựa này là bát gia ban cho ta, các ngươi có tư cách gì cùng ta ngồi chung một xe?”

“Ngươi, ngươi sao có thể ăn nói khó nghe như vậy chứ?”

“Khó nghe? Chỉ nói như vậy mà ngươi đã nói khó nghe rồi sao?” Phó Tuyệt Ca lãnh liệt trừng mắt, từng bước bức lùi Phó Ngô Ca: “Năm đó ngươi sống sung túc có nghĩ đến người tỷ tỷ là ta hay không mà bây giờ lại muốn ta nhường nhịn ngươi? Nói ta ghi thù ngươi cũng không sai, ta vẫn chưa quên mẫu tử các ngươi đối xử với ta như thế nào, một cái màn thầu thà cho chó ăn cũng không muốn cho mẫu tử ta ăn. Các ngươi trước bắt tay với Đại nương tử dày vò ta, sau bày mưu tính kế hãm hại nương thân ta mất đi hai chân, ta hận không thể một chưởng đánh chết ngươi. Nếu không có bát gia bảo hộ mẫu tử ta sớm đã chết dưới tay các ngươi rồi, còn muốn ta đối tốt với các ngươi?”
Phó Ngô Ca hoảng thần lùi lại không phát hiện đụng phải bánh xe, lảo đảo ngã ngồi xuống đất, y phục linh lung tinh xảo chớp mắt bẩn không chịu nổi. Đám người trên xe phát hiện tình huống bên ngoài liền sợ đến co rúm, đưa mắt nhìn nhau không biết nên ngồi tiếp hay là xuống xe.

“Nhị lệnh ái không phải không có xe cùng các cô nương khác chen chúc một xe làm gì chứ?” A Phỉ vén mành bước vào xe ngựa, hướng Phó Yên Ca châm chọc cười nói: “Úc? Hay là ngài không có xe? Thật là, Đại nương tử tuy thu chi cần kiệm nhưng cũng đâu đến mức quá tay như vậy, lệnh ái xuất môn lại không có xe ngựa để ngồi há chẳng phải khiến hạ nhân cười rụng hết răng sao? Nhưng mà không sao, cô nương nhà bọn ta nhân từ bỏ chút tiền bố thí khất cái còn làm được huống chi bỏ tiền mua xe cho thân tỷ tỷ, lệnh ái cứ tự nhiên không cần ngại.”
“Các ngươi dám vũ nhục bản lệnh ái như vậy? Cái nhà này còn chưa đến lượt Phó Tuyệt Ca làm chủ đâu!”

Dứt câu Phó Yên Ca liền đẩy mạnh A Phỉ qua một bên bước xuống xe ngựa, không quên ném cho Phó Tuyệt Ca một cái liếc mắt. Những người còn lại cũng không còn mặt mũi đành lủi thủi rời khỏi chỗ ngồi êm ái, lúc bước qua nàng chỉ biết cúi đầu nhìn xuống dưới chân.

Phó Tuyệt Ca vịn cửa xe bước lên, trong xe lúc này nồng nặc mùi phấn hương chỉ ngửi thôi cũng thấy buồn nôn.

“Cô nương đừng sợ, chỗ nô tỳ có trầm hương.”

A Xán vừa nói vừa bắt tay vào đốt trầm hương xua tan mùi phấn hương nồng nặc trong xe.

“Bọn họ định đi gặp thiên tử hay sao mà ăn diện lòe loẹt như vậy?” A Phỉ ngồi xổm thổi cháy than trong lô rồi đặt ấm trà lên hâm nóng: “Cô nương nhà chúng ta đi tảo mộ ăn mặc đơn giản, bọn họ trông chẳng khác gì mấy con chim ríu ra ríu rít nhức cả đầu.”
Phó Tuyệt Ca bật cười thành tiếng, chỉ vào chóp mũi A Phỉ khiển trách: “Ăn nói bậy bạ, để người ngoài nghe thấy sẽ nói ta không biết dạy dỗ, quản giáo các ngươi không tốt.”

“Nhưng nô tỳ nói đều là sự thật nha.”

“Sự thật cũng không được nói.” Phó Tuyệt Ca dựa lưng vào thành xe, duỗi thẳng hai tay gác lên mặt bàn hưởng thụ hơi ấm từ than lô phát ra: “Bình thường ta trách mắng các ngươi cũng vì muốn tốt cho các ngươi nhưng người khác thì không như vậy. Vạn nhất bị người ta bắt được thóp các ngươi có trăm miệng cũng cãi không lại, đến lúc đó người chịu thiệt chỉ có các ngươi thôi.”

“Nô tỳ biết sai rồi.”

A Xán đưa mắt nhìn, nhịn không được cười nói: “Lệnh ái nhà chúng ta trưởng thành rồi.”

“Tám năm ở trong cung cũng hiểu được không ít chuyện, đến cả bản thân mình còn không bảo vệ tốt thì có thể hầu hạ ai chứ?”
“Cô nương dạy rất đúng, A Phỉ nhất định ghi nhớ thật kĩ không phụ lòng cô nương giáo huấn.”

“Nhưng mà chúng ta làm như thế cùng lúc đắc tội chính phòng nhị phòng, ngày tháng sau này còn dài vạn nhất bọn họ ghi thù…”

“Cũng không phải bọn họ không ghi thù chúng ta, chỉ là bọn họ không muốn nói ra thôi. Công tước phủ này bề ngoài hào nhoáng nhưng bên trong đã thối nát cả rồi, công tử đến tuổi thì chơi bời lêu lỏng chưa đến tuổi thì nghịch ngợm phá phách, chẳng có lấy một người đủ năng lực gánh vác toàn bộ phủ đệ này. Lay lắt đến hôm nay đều nhờ ân thượng bao dung hải hà, Công tước đại nhân sớm biết không thể dựa vào đám công tử thất bát đổ đốn chỉ có thể dựa vào quân quý như bọn ta mà vực dậy. Bát gia chọn ai làm nguyên phối đích thê cũng được, đều là người của Phó gia, Công tước chỉ cần trước khi bát gia chọn được chính thất lấy lòng tốt cả hai bên thì người có lợi cuối cùng chính là hắn.”
“Trước nay nô tỳ cứ nghĩ Đại nương tử tâm cơ khó dò, hoá ra Công tước đại nhân cũng lợi hại không kém.” A Xán cẩn dực đặt chén trà xuống bàn, đáy mắt tràn ngập phiền muộn: “Lệnh ái mệnh khổ, sống bao nhiêu năm có khi nào không bị người khác chèn ép lợi dụng, nếu không có bát gia chúng ta có lẽ đều chết cả rồi.”

“Nói là thế nhưng vẫn phải xem tạo hoá, Công tước phủ như cành khô sợ gió lớn, một khi đã gãy sẽ không thể vực dậy được nữa.” Phó Tuyệt Ca thổi nguội lớp trà trên mặt rồi uống một ngụm làm ấm cơ thể: “Công tử có thể hiểu được đại cục vì Công tước phủ mà trù tính thì địa vị của Phó gia ở kinh thành sẽ vững như bàn thạch.”

“Không thể nào, công tử trong phủ có mấy ai chịu đốt đèn đọc sách, không đi hoa lâu cũng đến đổ phường. Đại công tử nạp thiếp đầy một viện tử, nhị công tử lại yếu ớt nhiều bệnh, tam công tử tứ công tử khảo thí năm lần đều trượt hết năm lần. Ngũ công tử lục công tử tuổi nhỏ đã lân la tất cả hoa phường tửu điếm còn cưỡng bức thê tử nhà người khác, nháo một trận gà bay chó sủa. Nhìn tới nhìn lui chẳng có ai đáng để dựa dẫm, Phó phủ này một sớm một chiều sẽ bị bọn họ kéo sập.”
“Úc? Việc của ngũ lục công tử là như thế nào? Sao ta không nghe ai nói đến?”

“Bọn họ dĩ nhiên không dám đem chuyện xấu hổ này nói ra ngoài rồi, lệnh ái không biết cũng là điều dễ hiểu.” A Xán lôi ra ít mứt khô bánh ngọt bày lên bàn cho lệnh ái ăn dọc đường: “Chuyện này xảy ra cũng đã lâu, lúc bát gia vẫn chưa xuất cung lập phủ. Hôm đó nghe đâu ngũ công tử quần áo xộc xệch chạy về khóc la inh ỏi nói lục công tử bị người ta chặn đường đánh chết, hắn sợ quá liền bỏ lại tiểu đệ trốn về phủ trước. Đại nương tử sinh được nhị công tử và lục công tử, mà nhị công tử lại bị nặng nhiều năm chỉ có thể dựa vào lục công tử này chấn hưng gia tộc. Nghe ngũ công tử bỏ hắn lại liền giận đến đập bể mấy cái bình quý, sai người tìm kiếm suốt đêm mới tìm thấy lục công tử nằm co ro trong loạn táng cương.”
“Thiên a, còn có chuyện như vậy sao?” Phó Tuyệt Ca nghe thôi cũng thấy hãi hùng, ngồi nhích lại gần A Xán nghe nốt phần còn lại: “Thế sau đó thế nào?”

“Còn thế nào được, dĩ nhiên là lục công tử được đưa về phủ chữa trị, lúc nằm trên giường chỉ còn nửa hơi thở. Lang trung chưa kịp đến quan phủ đã tìm đến nhà, nói ngũ lục công tử thấy tiểu thiếp của viên quan ngũ phẩm nào đó xinh đẹp nên bày mưu tính kế cưỡng bức người ta. Sự việc vỡ lỡ viên quan tức giận cho người lôi bọn họ ra đánh nhưng ngũ công tử kịp đào thoát, lục công tử bị đánh ngất tưởng đã chết nên ném ra loạn táng cương.”

A Xán nhớ đến cảnh tượng lúc đó lại thở dài: “Đại nương tử phải thu xếp hai rương bạc và mấy thị tỳ xinh đẹp xoa dịu lão viên quan, bằng không chuyện này tâu lên thánh thượng nhị vị công tử sẽ mất tư cách khảo thí. Còn tưởng đã dàn xếp xong xuôi, ai ngờ tiểu thiếp kia bị cưỡng bức đến mang thai vì nhục nhã mà treo cổ tự sát. Chuyện nháo lớn quan phủ đành đem hai người nhốt vào đại lao mười ngày nửa tháng, sau đó thì đánh ba mươi đại bản rồi thả về.”
“Đúng là vô sỉ mà!!”

“Nhà tiểu thiếp kia khóc đến thiên hôn địa ám chỉ bồi thường chút bạc lẻ rồi đuổi đi, tứ nương tử nghe nói liền bảo nô tỳ cho họ thêm chút ngân lượng làm lộ phí hồi hương.”

Phó Tuyệt Ca hiểu cảm giác của nương thân, phận làm thiếp thất dù có bị đánh chết người nhà cũng không biết kêu oan với ai, dù sao nhi nữ đã bị bán đi không còn là hài tử của mình nữa.

“Loại chuyện này bọn chúng cũng làm ra được liệu có còn là con người không?”

“Chuyện cũng đã xảy ra quá lâu, quan phủ không buồn đoái hoài, có trách phải trách tiểu thiếp kia mệnh bạc gặp phải hai tên không ra gì mới phải chịu khổ như vậy.”

Phó Tuyệt Ca phút chốc lồng ngực trĩu nặng, bi ai trút tiếng thở dài: “Hôm nay đúng tiết thanh minh chúng ta đốt cho nàng ít giấy bạc coi như an ủi vong linh người đã khuất.”
“Vâng, lệnh ái.”