Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 142: Chương 142





“Cô nương! Cô nương!!!”
Phó Tuyệt Ca đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, thuận tiện đặt kéo xuống khay.

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì A Phỉ đã đột ngột xông vào, hoảng hốt chạy đến trước mặt nàng thấp giọng báo tin.
“Nhân sâm đó đúng là bị rửa qua nước rồi, chính mắt nô tỳ nhìn thấy Đại nương tử cho người múc nước từ giếng cũ lên rửa nhân sâm rồi đưa đến chỗ chúng ta.”
“Giếng cũ đó là thế nào?”
“Nô tỳ hỏi qua hạ nhân, bọn họ nói giếng cũ này có độc, người uống vào đều đau bụng nôn mửa.

Rất có thể bọn chúng nhân lúc ngài cơ thể không thoải mái nên mới dùng cách này đầu độc ngài.”
“Quả nhiên là Đại nương tử.”
Phó Tuyệt Ca một đường quay trở về nhuyễn tháp ngồi xuống, hai chân mày nhíu chặt muốn dính cả vào nhau: “Lần này mạng lớn thoát được một kiếp nhưng không phải cách lâu dài, nhất định phải đánh một trận ra trò mới khiến Đại nương tử thu liễm.”
“Cô nương ngài tính thế nào nô tỳ đều nghe theo.”
“Ngươi đôn một nồi canh nhân sâm cho ta.”
“M-Một nồi?”
“Phải, là một nồi.” Phó Tuyệt Ca mân mê quạt lụa trên tay, ý vị cười nói: “Làm một trận ra trò.”
A Phỉ dường như hiểu được gì đó lập tức xoay người chạy đi chuẩn bị.
“Lệnh ái mưu sự như thần, nô tỳ thật sự bái phục.” A Xán phân vân giữa trà bột và trà lá, nghiêng đầu nhìn tam lệnh ái hỏi: “Lệnh ái muốn uống trà bột hay trà lá đây?”
“Trà bột đi, ta nghe nói Nhật Bản vừa cống đến một ít bột trà xanh, bên vương phủ có gửi đến không?”
“Vừa gửi đến sáng nay.”
A Xán cẩn dực mở nắp hộp đựng trà, tuy bận rộn vẫn dành thời gian trả lời tam lệnh ái: “Nói đến Nhật Bản lại cảm thấy buồn cười, sức đơn thế bạc lại ôm mộng lớn không ngừng công kích Đại Minh ta còn dám cả gan dòm ngó đến Cao Ly.

Đánh một trận thừa sống thiếu chết vẫn là thất bại, năm nào cũng đem lương thảo tiến cống, người khác hiểu đại cục riêng Nhật Bản vẫn cứ đâm đầu vào bể khổ.”
“Lời này không thể nói như vậy.” Phó Tuyệt Ca vân đạm phong khinh phẩy phẩy quạt lụa tạo gió: “Nhật Bản này tuy là đảo quốc nhỏ nhưng hùng mạnh không kém gì Đại Minh, nếu không phải trong triều đình Nhật Bản có nội loạn dù chúng ta có Cao Ly hậu thuẫn cũng khó mà đánh lui.

Mấy năm nay Nhật Bản quân lực dồi dào, bát gia từng nói phải cảnh giác với bọn họ miễn đi thu cống nặng nề, với tướng quân bên đó không ít lần qua lại giao hảo.”

“Hoàng đế Nhật Bản không có bản lĩnh, quân quyền đều nằm trong tay tướng quân, loạn thành như vậy rồi bọn họ vẫn còn tâm tư quản chuyện nhà chúng ta.”
“Chuyện triều chính chúng ta tốt nhất đừng bàn đến nữa, ta khát rồi, trà xong rồi?”
“Xong rồi, xong rồi.”
A Xán nhanh nhẹn bưng trản trà vừa phao đặt xuống trà án: “Trù sư mới đến làm món hà hoa tô rất ngon, lệnh ái có muốn nếm thử không?”
“Lúc khác đi, ta vừa uống thuốc xong không muốn ăn gì cả.”
Phó Tuyệt Ca nhìn ra cửa không thấy động tĩnh gì, đành kéo tay A Xán đè thấp giọng phân phó: “Ngươi đi giúp A Phỉ, một mình nàng xử lý không hết chuyện đâu.”
“Vâng, lệnh ái.”
Đặt lại khay trà xuống bàn, A Xán nhanh nhẹn đi tìm A Phỉ, chẳng mấy chốc liền biến mất sau cánh cửa.
Phó Tuyệt Ca chống tay xuống nệm đứng dậy, vung vẩy quạt tạo gió, khoan khoái hít một hơi khí trời trong lành.

Nhập hạ sen trong hồ cũng đã nở, nha hoàn ngồi thuyền ra giữa hồ hái sen đầy một giỏ lớn, xem ra hôm nay trù phòng sẽ dâng các món làm từ sen cho nàng dùng.
Đương vui vẻ ngắm hoa thưởng trà thì Nhược Phồn từ đâu hối hả chạy đến: “Cô nương ngài mau chạy đi! Tứ nương tử biết ngài gửi cái yếm cho bát gia đang đòi đánh chết ngài kìa!!”
“…” Phó Tuyệt Ca thẹn quá hoá giận giậm chân trừng mắt: “Yên tĩnh! Ta gửi cái yếm cho bát gia lúc nào chứ?”
Nhược Phồn mệt mỏi vịn tay vào đầu gối thở d.ốc: “Tứ nương tử hiếu kì bát gia sao lại thường xuyên đưa túi vải cho ngài, muốn biết ngài gửi món gì nên mở ra xem.

Không ngờ ngài lại gửi cho bát gia cái yếm, còn là đồ đã dùng rồi, tứ nương tử đang rất tức giận a!”
“Hàm hồ! Ta mới không có!!”
“Phó Tuyệt Ca!!!”
Không cần hỏi cũng biết là ai đến, Phó Tuyệt Ca kinh hồn bạt vía đẩy Nhuộc Phồn về phía nương thân: “Ngươi chặn đường nàng, ta phải trốn đã!”
Nói xong liền chạy vào phòng đóng sầm cửa lại!
Trong phòng căn bản không có mật thất, nhìn tới nhìn lui đành lấy hết đồ trong rương ném qua một bên rồi chui vào rương trốn tạm.

Bất quá Phó Tuyệt Ca thật sự đánh giá quá cao Nhược Phồn, nha đầu này căn bản không thể ngăn được nương thân còn chỉ điểm cho giặc đến tận nơi bắt nàng.
Nắp rương dứt khoát được đẩy lên, Phó Tuyệt Ca co rúm người lại, ha hả cười cười hai tiếng: “Nương thân an hảo…”
“Ra đây, quỳ xuống!”

Phó Tuyệt Ca đáng thương cuộn người trong rương không chịu ra: “Nương thân đừng đánh ta, là bát gia bức ta làm, ta thật sự không muốn đâu!”
“Còn nói?” Lưu thị tay cầm thước lớn vỗ mạnh vào rương: “Ra đây!”
Phó Tuyệt Ca rụt cổ lại, uỷ khuất bò ra ngoài, ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt nương thân.
“Nương thân bình thường dạy ngươi thế nào? Hả? Lẽ nào lời nương nói ngươi một chút cũng nghe không lọt tai? Cô nương chỉ để lộ cổ tay cổ chân đã không thể gả đi được nữa, ngươi thì hay rồi đến cả cái yếm cũng giao ra, bát gia sẽ nghĩ ngươi là quân quý thế nào hả?”
“Nhi nữ thật sự biết sai rồi sẽ không dám nữa…”
“Đừng có tưởng nói như vậy nương thân sẽ tha cho ngươi!” Lưu thị nghẹn một bụng lửa giận lại không nỡ trút lên đầu nàng: “Bát gia có hoang đường đến đâu ngươi cũng không nên nghe theo lời ngài như thế, bây giờ cái yếm cũng mang đi cho, thử hỏi ngươi còn lại cái gì chứ? Quân quý ít nhất cũng phải giữ cho mình chút tôn nghiêm, ngươi đến cả liêm sỉ cũng không cần chạy đi làm vừa lòng bát gia, người ngoài sẽ nghĩ thế nào đây?”
“Người ngoài nghĩ thế nào thì mặc họ, chuyện của nhi nữ đâu cần họ quản.”
“Còn mạnh miệng!?”
Thước vụt đến sát bên doạ Phó Tuyệt Ca dựng đứng tóc gáy, ngoan ngoãn ngậm miệng không nói lung tung nữa.
“Ngươi cho đi cái yếm thì thôi còn cho cái đã dùng rồi? N-Ngươi, ngươi không thấy xấu hổ chút nào sao?!”
“Xấu hổ a.” Phó Tuyệt Ca thẹn thùng xoắn xuýt tay áo: “Nhưng mà bát gia vẫn xấu hổ hơn nhi nữ, Mi Cát còn nói bát gia giữ cái yếm khư khư bên người, chỉ dám đợi lúc không có ai mới dám lấy ra nhìn một cái.”
Lưu thị trải qua bao nhiêu phong ba bão tố nhưng nghe nhi nữ thản nhiên nói ra loại chuyện này không khỏi xấu hổ một phen: “Ngươi còn dám nói? Đến bát gia còn thấy xấu hổ vậy mà ngươi, mà ngươi…”
Nhược Phồn nhìn mẫu nữ hai cười cãi nhau, mấy lần che miệng cười thầm: “Tứ nương tử đừng trách tam cô nương nữa, ngài cũng nghe rồi đó là bát gia bức cô nương nhà chúng ta làm như vậy không phải là chủ ý của nàng.”
“Phải nha, phải nha!”
Phó Tuyệt Ca dùng đầu gối di chuyển đến trước mặt nương thân, tay nắm chân níu ra vẻ đáng thương: “Nương thân cũng biết rồi đó, nhi nữ sống sót đến ngày hôm nay đều nhờ bát gia bảo vệ, nếu cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không được há chẳng phải vong ân phụ nghĩa rồi sao? Dù sao bát gia không nói cũng không ai biết là cái yếm của nhi nữ, nương thân đừng tức giận kẻo tổn hại thân thể.”
“Ngươi còn biết lo cho ta sao?” Lưu thị một phát khẽ vào cánh tay Phó Tuyệt Ca: “Cho ngươi hồ náo! Xem sau này bát gia không thú ngươi còn ai dám thú ngươi!”
“Bát gia nhất định thú nhi nữ mà.” Phó Tuyệt Ca nhanh nhảu đứng dậy đẩy luân ỷ cho nương thân, hì hì cười lấy lòng: “Nương thân yên tâm, bát gia không phải loại người chuyên đi lừa gạt quân quý, sớm muộn chuyện của bọn ta cũng sẽ thành.”
“Ta không cầu cái gì phú quý chỉ mong ngươi có nơi bình an mà dựa dẫm.” Lưu thị không ít lần vì nhi nữ ngốc mà đau đầu trù tính, kết quả nha đầu này không chịu đi đường thẳng nhất quyết phải đâm đầu vào bể khổ: “Ngươi đã nói như vậy ta cũng không còn gì để nói nữa, nhưng sau này hành sự phải cẩn trọng đừng như hôm nay hồ đồ có biết không?”
“Nhi nữ minh bạch.”
“Trong người không khoẻ hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta còn chút chuyện phải giải quyết, buổi chiều lại đến thăm ngươi.”
“Chuyện quản gia có khó khăn gì không? Nếu ngài cảm thấy mệt mỏi phải nói cho nhi nữ biết.”
“Khó khăn cái gì? Ta xử lý chuyện trong ngoại trạch đã quen, qua đây chỉ nhiều thêm vài người thêm vài chuyện tốn ít công phu thì xử lý xong rồi.” Tứ nương tử ở trên mặt nàng xoa xoa liên tục: “Nương thân đi trước đây, nhớ phải uống thuốc, chỗ ngươi còn có A Xán giúp ta báo tin đấy.”
Phó Tuyệt Ca bĩu môi hờn dỗi: “Nhi nữ minh bạch!”

Lưu thị phì cười, vỗ gò má nàng hai cái mới chịu để Nhược Phồn đẩy luân ỷ rời đi.
A Xán A Phỉ nghe ngóng một hồi đợi tứ nương tử đi mới dám bước vào, hiếu kì không biết nương tử vừa giáo huấn lệnh ái những gì.
“Nhìn cái gì? Còn không mau đỡ ta lên?”
“Lệnh ái lại chọc giận tứ nương tử nữa sao?” A Xán nửa đùa nửa thật trêu ghẹo: “Ngày thường lệnh ái không ngồi yên chịu trận như vậy, có phải bị tứ nương tử bắt được quả tang rồi không?”
“Còn nói ta đem ngươi ném vào vương phủ cho Mi Cát dạy dỗ lại từ đầu!”
“Hảo, hảo, nô tỳ nói sai rồi.”
A Phỉ mệt nhọc lau mồ hôi đọng trên trán: “Sâm thang xong rồi, cô nương muốn dùng liền hay đợi lát nữa?”
“Dùng liền, lập tức múc đầy bát, gọi hết người đến chính viện cùng dùng sâm thang.”
“Nô tỳ minh bạch.”
Ngồi đợi thêm một lúc nữa Phó Tuyệt Ca mới chịu đứng dậy ra chính viện hóng hớt chuyện vui.

Quả nhiên nghe tin nàng chuẩn bị sâm thang mọi người đều đến đông đủ, chỉ thiếu mỗi Phó Yên Ca không đến.

Nhân sâm ở Công tước phủ không thiếu nhưng nhân sâm từ vương phủ mới thật sự hiếm có, các cô nương công tử hận không thể ôm cả nồi sâm thang về bồi bổ thân thể.
Nhị nương tử trông thấy Phó Tuyệt Ca liền nhiệt tình lôi kéo nàng ngồi xuống bên cạnh: “Ây u, tam lệnh ái nhà chúng ta quả nhiên hiếu thuận, có đồ tốt đều chia sẻ với tất cả mọi người.

Chẳng bù với nha đầu ngốc nhà ta cả ngày chỉ biết ăn, lệnh ái vẫn là hiểu lòng người nhất.”
Phó Tuyệt Ca yên lặng để nhị nương tử dìu đến ghế ngồi, vui vẻ phẩy phẩy quạt cười nói: “Để mọi người chê cười rồi, thật là, chỉ có chút sâm thang không phải đồ quý gì đâu, mọi người nhớ phải uống hết đó.”
“Nhân sâm từ Cao Ly mang về sao lại không phải đồ tốt?” Phó Ngô Ca một hơi uống hết chén canh sâm, thuận tay đưa cho A Phỉ đòi hỏi thêm: “Quả nhiên nhân sâm Cao Ly ngon ngọt hơn nhiều, uống một chén liền trẻ đi mấy tuổi.”
“Nha đầu ngươi mới mấy tuổi mà dám nói những câu này?”
Phó Tuyệt Ca nâng quạt che miệng khúc khích cười: “Ngô Ca muội muội có thích cứ uống nhiều vào, chỗ ta vẫn còn nhiều lắm.”
Nói xong liền đảo mắt nhìn sang Đại nương tử: “Sao không thấy nhị tỷ đâu cả?”
“Yên Ca trong người không khoẻ nên đã ngủ trong phòng rồi.” Đại nương tử thổi nguội chén sâm thang, khoan khoái uống một ngụm: “Tam lệnh ái có lòng rồi, nấu một nồi này không biết tốn bao nhiêu nhân sâm ngàn năm a?”
“Cũng không có bao nhiêu, chỉ là chút lòng thành mong Đại nương tử nhận cho.”
“Hiếu thuận là tốt.” Lão Công tước uống một ngụm sâm thang cả người thoải mái lạ thường, cảm giác như vừa uống xong tiên đơn diệu dược: “Ngươi cũng uống đi, đồ bát gia tặng tốt như vậy sau này nhớ phải chia sẻ cho mọi người.”
Phó Tuyệt Ca cười cười, dùng quạt chỉ vào sâm thang: “Nhị ca, lục đệ mau uống thêm đi, hai người bôn ba bên ngoài mệt nhọc nên hảo hảo bồi bổ.”
“Tam muội nói vậy thì ta không khách khí nữa.”
Nhị công tử thân thể vốn nhiều bệnh, bình thường uống hai chén sâm thang vẫn không thấy có tác dụng gì, hôm nay vừa uống sâm thang của Phó Tuyệt Ca tinh thần liền tốt lên trông thấy.
“Sâm thang bát gia gửi đến không bao nhiêu, ngươi hào phóng như vậy có khi nào sẽ bị bát gia khiển trách không?” Đại nương tử uống hết chén sâm thang mới giả vờ lo lắng hỏi: “Ta nghe nói Cao Ly có nhiều nhân sâm đều là hàng tốt hiếm có, nấu được một nồi lớn như vậy chắc tốn không ít bạc đi?”

“Cũng không tốn bao nhiêu, đây đều là sâm Đại nương tử tặng cho ta, đồ bát gia tặng ta sao dám dùng hoang phí như vậy?”
Mặt Đại nương tử cắt không còn một giọt máu, chén sâm thang trực tiếp rơi xuống đất vỡ tan tành: “S-Sâm ta cho ngươi?”
“Phải nha, là sâm Đại nương tử tặng cho ta, ta dùng cảm thấy rất tốt nên mới phân chia cho mọi người đều dùng, dù sao nhiều như vậy ta uống cũng không hết.” Phó Tuyệt Ca nói một nửa lại thở dài oán trách: “Bát gia tuy hào phóng nhưng nhân sâm đưa tới không bao nhiêu.

Vì nương thân trong người không khoẻ nên ta đều đem hết qua chỗ nàng, chỉ có thể nấu được nhiêu đây thôi.

Bất quá mọi người yên tâm, sâm mà Đại nương tử tặng được trồng ở vùng đất đỏ đối với thân thể cực kì tốt, ta uống xong cơ thể liền tràn đầy sinh lực nha.”
Hai tay Đại nương tử bắt đầu run rẩy, hoảng hốt túm lấy Thu Sương, muốn nôn lại nôn không được.
“Đại nương tử cũng thật là, có nhân sâm tốt chỉ đưa cho tam tỷ tỷ.” Phó Ngô Ca uống hết hai chén vẫn còn thèm nhưng tự biết nhân sâm uống nhiều không tốt: “Lần sau tam tỷ tỷ có đồ tốt nhất định phải chia cho ta một ít!”
“Dĩ nhiên rồi.” Phó Tuyệt Ca hướng lục công tử phẩy phẩy quạt: “Lục đệ uống thấy thế nào? Có ngon không?”
“Ngon lắm! Tam tỷ tỷ là tốt nhất!!”
“Đừng uống nữa!!”
Đại nương tử đột nhiên xông đến đoạt lấy chén canh sâm trên tay lục công tử ném xuống đất.

Mọi người lập tức tập trung ánh mắt về phía nàng, không hiểu vừa xảy ra chuyện gì.
Không thể nói thẳng trong nhân sâm bản thân tặng đến Thư Nhạc Phong được ngâm qua nước nhiễm thạch tín, Đại nương tử nuốt khan một ngụm nước bọt.
“Ây, tiểu tử ngốc này trong người đang không khoẻ, uống nhiều nhân sâm đại bổ như vậy đối thân thể cực kì không tốt.”
“Đại nương tử nói có lý, đồ tốt không nên quá lạm dụng.” Lão Công tước chỉ vào nồi sâm thang cười nói lấy lòng: “Sâm thang này để lại cho nhị công tử dùng, hắn thân thể suy nhược cần bồi bổ, tam nha đầu không có ý kiến gì chứ?”
“Sao có thể? Nhi nữ chỉ mong cả nhà khoẻ mạnh an lạc.” Phó Tuyệt Ca nhận lấy chén sâm thang đưa cho Đại nương tử: “Mấy hôm nay nghe nói ngài cả người đau nhức, loại sâm này đối với cơ thể rất tốt, ta uống vào chỉ hai ngày liền dứt chứng đau đầu.”
“Ha hả, ta thấy no rồi, uống không nổi nữa.”
Đại nương tử khó khăn đoạt lại chén canh trong tay nhị công tử: “Ngươi đừng uống nhiều quá coi chừng buổi tối khó ngủ.”
“Sâm thang sao lại khó ngủ?”
“Nghe lời là được rồi.”
Một phát đem hai nhi tử không có tiền đồ kéo đứng dậy, Đại nương tử gượng gạo nở nụ cười: “Xấu hổ quá, hai đứa trẻ này không có ta quản giáo sẽ không chịu đọc sách, khảo thí sắp đến ta đành đem bọn chúng đi trước vậy.”
Phó Tuyệt Ca đứng dậy tiễn ba người: “Đại nương tử đi thong thả.”
Đại nương tử giống như quỷ rượt hoảng hồn bạt vía kéo nhi tử ra khỏi chính viện, vô tình đụng trúng nha hoàn đang bưng chậu nước bước vào.

Nếu là ngày thường Đại nương tử nhất định sẽ mắng chửi nha hoàn kia tay chân vụng về nhưng hôm nay lại bán sống bán chết chạy trốn, cả đầu cũng không buồn ngoảnh lại..